Chương 66

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 66 – Một buổi nói chuyện

Lạc Hi trầm mặc. Lạc Phi nhìn phụ thân, sau đó hơi cúi đầu. Phụ thân gọi hắn đến là để chỉ trích hắn phạm sai lầm sao? Hắn không có làm sai, vì cái gì ca ca với phụ thân đều không đứng về phía hắn? Trong lòng đột nhiên cảm thấy ủy khuất. Lạc Phi lặng lẽ nhìn xuống đất, không nói một lời nào.

- Phi nhi.

Lạc Phi nghe gọi, hơi ngẩng đầu nhìn phụ thân.

- Có gì không vui liền nói cho phụ thân biết, đừng giấu ở trong lòng.

Lạc Phi mấp máy môi, cuối cùng vẫn không nói. Hắn thật sợ một khi nói ra, phụ thân liền ghét hắn, không còn cùng hắn thân mật.

- Về chuyện ngươi với Phong nhi, ngươi không hiểu được vì sao ngươi lại làm vậy đi?

Lạc Phi không trả lời. Hắn cảm thấy hắn làm vậy chẳng qua chỉ là... chỉ là vì khó chịu mà thôi.

Lạc Hi đứng lên, lại gần Lạc Phi, rồi bất chợt ôm lấy người hắn, ôm thật chặt. Lạc Phi bị một hành động này làm cho ngây người, mặt nóng lên đỏ bừng, cả lỗ tai cũng đỏ lên. Cứ như vậy một lúc lâu, Lạc Phi mới yếu ớt gọi:

- Phụ... thân...?

- Phi nhi, là vì ngươi sợ ta hội chú ý Phong nhi mà vô tình quên đi ngươi sao?

Lạc Phi không nói, chỉ vùi đầu vào trong lồng ngực của Lạc Hi.

- Năm xưa chính ta gặp đả kích, ta sợ khiến các ngươi bị thương, nên mới không dám thân cận các ngươi. Lại không nghĩ tới khiến ngươi bất an đến mức như vậy. Là lỗi của ta.

- Phụ thân...

- Ta không rời bỏ ngươi, cũng không chán ghét ngươi. Ngươi là xuất sắc hay thậm chí rất bình thường đi chăng nữa, ta cũng quan tâm ngươi. Vì sao liền có cảm giác phụ thân không quan tâm ngươi rồi đó? Năm đó ngươi nói ra ngươi chỉ có một mình tại phủ, ta liền ở lại phủ cả tháng. Ngươi nói lão sư nọ chỉ trích ngươi làm ngươi ấm ức, ta liền đổi một lão sư khác cho ngươi. Nhưng rồi ngươi lớn lên một chút, liền không muốn cùng phụ thân nói ra chính mình nghĩ cái gì. Trong lòng ấm ức cũng không nói, rồi oán phụ thân sao? Không cùng phụ thân thẳng thắn thành thật, bắt đầu nói dối ta.

Tay Lạc Phi bất chợt cứng đờ, một mối lo lắng sợ hãi dâng lên trong lòng hắn. Hắn lại cảm thấy phụ thân ôm hắn chặt hơn một chút.

- Phong nhi là nhi tử của ta, là tam đệ của ngươi, là người một nhà, không phải người xa lạ. Nó không cướp đi cái gì của ngươi. Thứ Phong nhi muốn là chính ngươi, nhị ca của nó.

Lạc Phi có chút ngẩn người. Hắn hoàn toàn không nghĩ tới điều này. Hắn chỉ biết là tam đệ đến nơi này, rất nhiều thứ trong thế giới của hắn liền thay đổi. Còn đang ngẩn người, hắn lại nghe phụ thân thở dài.

- Phi nhi. Ngươi đã quen đem cảm xúc không vui áp chế đè nén, cho nên ngươi không hiểu được ngươi vì cái gì làm như vậy. Sợ phụ thân sợ đại ca không chú ý ngươi, cho nên ngươi liền đem Phong nhi đẩy ra, giành lấy sự chú ý của đại ca ngươi cùng của ta đi?

Lạc Phi biết mình muốn phụ thân muốn ca ca chú ý, nhưng hắn cũng không hẳn là đẩy tam đệ ra đi? Hắn chỉ là đi tìm phụ thân nhiều một chút, tìm ca ca nhiều một chút, còn như tìm ca ca đúng lúc ca ca ở Biệt đội, chẳng qua cũng chỉ là trùng hợp mà thôi.

- Ta làm cái gì cũng là nghĩ phương pháp tốt nhất đi làm, cũng là vì nghĩ các ngươi tương lai cần cái gì đó nên ta tranh thủ. Chỉ là có đôi khi ta không hiểu được các ngươi nghĩ cái gì. Năm đó là ta thật sự bị đả kích. Ta cơ hồ đã từng nghĩ bỏ cuộc, nhưng ta đã không. Ta cũng thật không nghĩ ta cũng có thể đi đến bước này. Chỉ là, Lạc gia huyết mạch đơn bạc, trong nhà lúc đó cũng gần như không có người nào. Ngươi như vậy, cũng là hoàn cảnh.

- Phi nhi, ngươi là một hảo hài tử. Ngươi không đi vào con đường nghiêng, có thể lớn lên khỏe mạnh thông minh như vậy, ta tự hào về ngươi.

Lạc Phi lẳng lặng nghe phụ thân nói. Nhiều thứ hắn đã biết, là do theo dõi phụ thân mà biết rất rõ, lúc này hắn nghe lại, có điểm quen thuộc, có điểm tân kỳ. Còn có, phụ thân đây là khen ngợi hắn sao? Lạc Phi bất tri bất giác, sắc mặt lại đỏ hồng.

- Thử học cách cùng tam đệ ngươi câu thông xem, được không, Phi nhi?

- Vì cái gì phụ thân cùng ca ca đều... đều ở phía tam đệ?

Lạc Phi nghẹn nửa ngày, cuối cùng mới hỏi ra được một câu. Hắn hỏi ra xong, lại vùi đầu vào lòng phụ thân, một bộ dạng tiểu hài tử ủy khuất. Lạc Hi nghe thấy, châm chước cách dùng từ một chút rồi nói:

- Vì dưới cái nhìn của ca ca hay của phụ thân, ngươi làm vậy là không được.

- Vì sao không được cơ chứ? Phi nhi không phạm quân quy, vì cái gì lại không thể.

- Vì ngươi cùng Phong nhi không chỉ là quân sư cùng binh sĩ, mà là nhị ca cùng tam đệ. Ngươi làm vậy, cả phụ thân cùng ca ca đều thấy ngươi cố tình làm khó Phong nhi. Đương huynh trưởng lại không hiểu bao dung, cố ý làm khó đệ đệ, cho nên là không được.

Lạc Phi vẫn là chưa hiểu ngay. Hắn hơi nhíu mày, cố gắng lý giải vì cái gì không được. Hắn thử nghĩ xem mình cần bao dung là làm cái gì, chỉ là khi nghĩ tới tam đệ, hắn lại cảm thấy không thoải mái.

- Không hiểu sao? Kia liền đi hỏi ca ca ngươi xem ngày trước ca ca ngươi đối với ngươi như thế nào.

Phụ thân đã nói, vậy thì lại đi hỏi ca ca, có lẽ ca ca biết.

Lạc Hi vẫn ôm Lạc Phi, chưa thả tay ra. Lại một khoảng thời gian trầm mặc.

- Phi nhi, ngươi cho dù không hiểu, nhưng đã gây ra sai lầm, liền muốn thụ một điểm trừng phạt đi?

Thân hình Lạc Phi lập tức cương lên một chút. Hắn còn đang nghĩ cách biện hộ, đã nghe phụ thân nói:

- Phi nhi, ngươi muốn hôm nay thụ hết một lần đây này, hay là trước thụ qua một nửa hôm khác trả nốt phần còn lại đây này?

Lạc Phi vội giãy ra khỏi vòng tay của phụ thân, cười lấy lòng nói:

- Phụ thân, Phi nhi là thực không hiểu, cho nên việc gì đó cũng là vô tình mà thôi. Chuyện không phải là lớn, cũng không tạo ra hậu quả xấu, kia... cũng không cần phạt đi?

Lạc Hi thở dài:

- Phong nhi là hài tử ngoan, cho dù không hiểu chính mình sai nơi nào, cũng thành khẩn đi nhận phạt, sau đó liền lắng nghe ta giáo huấn, rồi cố gắng sửa lại sai lầm. Hài tử ngoan còn chịu nghe ta giáo huấn, ta mới có thể giúp hài tử trưởng thành.

Lạc Phi thấy phụ thân khen tam đệ lại có cảm giác không thoải mái. Trong lòng hắn vẫn có điểm kháng cự. Hắn không thấy mình sai, phụ thân cùng ca ca đều bảo mình sai rồi, có lẽ là mình sai rồi thật, nhưng mà sai như thế nào ở chỗ nào, hắn không hiểu rõ lắm. Hắn không muốn bị phạt, càng không nghĩ mình làm sai, phụ thân lại khen tam đệ, phải làm sao bây giờ?

- Nếu ngươi nghĩ ngươi không có sai, cũng không cần thụ phạt.

Lạc Phi có chút kinh hỉ ngước nhìn phụ thân.

- Gia pháp lần này, ta cho ngươi nợ. Khi nào nhận ra mình sai nơi nào rồi, dám đảm đương trách nhiệm, có quyết tâm sẽ sửa đổi, liền đến chỗ ta. Đừng để ta chờ lâu quá, nếu không ta liền phạt gấp đôi.

Lạc Hi nhận ra, Lạc Phi là không nghĩ mình sai cho nên hắn kháng cự, cứng mềm không ăn. Lạc Hi cần là khiến Lạc Phi nhận ra mình sai, chủ động đến tìm hắn thỉnh phạt, như vậy mới tránh cho Lạc Phi rơi vào tình huống bản thân không thể kháng cự cho nên thuận theo nhưng ở trong lòng vẫn là ấm ức. Lạc Phi còn cần phải hiểu cách tin tưởng Lạc Phong là đệ đệ, không phải kẻ địch, cho phép Lạc Phong bước vào thế giới của mình, học cách bao dung người khác. Nếu như chỉ dùng cường ngạnh ép buộc Lạc Phi, chỉ làm cho đứa trẻ này càng lúc càng trở nên lãnh đạm, không nói gì với ai, cuối cùng mọi chuyện chỉ trở nên hỏng bét.

- Có gì không hiểu, liền đi tìm ca ca ngươi đi. Ca ca ngươi đảm đương huynh trưởng đã lâu, tất nhiên hội biết muốn làm huynh trưởng liền phải làm thế nào.

- Vậy, phụ thân, Phi nhi đi trước.

Không bị phạt, tất nhiên Lạc Phi vui vẻ, hắn lập tức nói cáo từ, sau đó như một cơn gió bỏ chạy.

**************************************

- Ca ca, hồi đó... hồi đó đệ như thế nào?

Theo lời phụ thân, Lạc Phi đi tìm ca ca, lúc này đang ở trong trướng bồng nhìn xem tình báo về Nghiệp thành.

- Hồi đó, đệ? – Lạc Thành thấy Lạc Phi hỏi thì ngạc nhiên. – Đệ hỏi làm gì?

Lạc Phi lúng túng một chút mới nhỏ giọng nói:

- Phụ thân bảo đệ đi hỏi ca ca xem thử...

Lạc Thành có chút không hiểu vì sao phụ thân lại gọi Lạc Phi đi hỏi mình chuyện này, nhưng hắn cũng nhớ lại khi đệ đệ hồi nhỏ đã làm gì. Hắn nhớ lại một lúc liền có điểm buồn cười. Khi phụ thân mời lão sư về dạy cho Lạc Phi, câu hắn nghe nhiều nhất lúc đó chính là "Đại thiếu gia, nhị thiếu gia hắn...". Phụ thân không ở, mà tam di nương, phụ thân không yêu thích, cho nên cũng không muốn để tam di nương nhúng tay vào việc của bọn hắn, vì vậy nên lão sư có việc gì đều tìm hắn nói nói. Không chỉ là lão sư, mà là tổng quản quản lý việc trong phủ nếu gặp tam đệ quá nghịch ngợm không thể làm gì được cũng sẽ tìm hắn tố khổ. Hắn lúc đó còn cảm thấy thật phiền, còn vài lần cùng đệ đệ hung dữ, sau đó lại mềm lòng, lại nhường nhịn thêm một lần.

- Hồi đó đệ gây ra bao nhiêu chuyện, khiến cho lão sư của đệ cùng hạ nhân trong phủ không chịu nổi phải tìm ta tố cáo. Ta toàn phải đi xử lý thay đệ. Lúc ta gọi đệ đến hỏi, khi đó đệ đã nói cái gì? Đệ trước mặt ta làm nũng, liến thoắng một hồi sau đó liền chạy. Có lần đệ chạy trốn cả một ngày một đêm. Ta cho người tìm khắp phủ không thấy, phải ra bên ngoài tìm, sau phát hiện ra đệ trốn ở một góc phòng chứa củi ngủ rất hương, bên cạnh còn có không ít vết thức ăn vương vãi. Đệ nhớ đi?

Lạc Phi thè lưỡi. Hắn nhớ khi đó là hắn sợ bị ca ca mắng cho nên mới trốn, chờ ca ca nguôi giận mới ló đầu ra, không nghĩ tới ca ca tìm ra được mình.

- Còn có một lần đệ xông vào bếp, không biết như thế nào mà toàn phủ đều đau bụng, cái này đệ tính gì?

Ah. Hắn khi đó chỉ là nghe có người nói mua một ít thuốc xổ cầm theo bên người thì có thể không bị kẻ khác khi dễ. Hắn mua mấy gói, sau đó do đói bụng nên vào bếp nhìn xem một chút, không hiểu thế nào liền đánh rơi gói thuốc kia. Hắn tìm không thấy, nghĩ là rơi ở đâu đó cho nên rời đi, lại không nghĩ tới cả phủ đều đau bụng. Hắn ngày hôm đó trốn ra bên ngoài mua đồ ăn vặt, cho nên không bị nạn, nhưng vẫn là bị ca ca cho người bắt về nhốt trong phòng vài ngày.

Nhìn Lạc Phi, Lạc Thành khẽ lắc đầu:

- Không bị phụ thân ném vào quân doanh, đệ còn tiếp tục nghịch đi? Không có ta, ta thật không biết đệ sẽ làm ra sự tình gì.

- ...Kia, ca ca giận đệ sao? Gây ra nhiều thứ như vậy...

Lạc Phi nhỏ giọng hỏi. Hắn lúc này nghĩ lại hắn của mười năm trước, quả thật có rất nhiều việc không đành lòng nhìn thẳng, xấu hổ chết người. Hắn không nghĩ ra được vì cái gì hồi đó mình lại làm như vậy.

- Cách dăm bữa nửa tháng lại nghe hạ nhân báo nhị thiếu gia lại chạy đi, nhị thiếu gia lại gặp chuyện, ta có thể không giận sao? Đệ khi đó làm ta cảm thấy rất phiền, rất nhiều lần ta đã nghĩ nếu đệ ngoan hơn thì tốt rồi, cũng vài lần ta đã nghĩ thật muốn đem đệ cột chặt lại không cho chạy lung tung, hay là đem đệ giao cho phụ thân, hoặc giao cho người khác quản, ta quản không nổi nữa.

- ...Nhưng ca ca vẫn là không làm đi?

- Chỉ là vì đệ là đệ đệ của ta, cho nên ta không thể bỏ qua đệ. Ta đã hứa với phụ thân, sẽ bảo vệ tốt đệ đệ, cho nên ta phải quản đệ. Đệ làm ra đại sai, ta cũng chỉ có thể nghĩ cách giúp đệ xử lý hậu quả.

Chỉ vì là đệ đệ... sao? Lạc Phi bất chợt cảm thấy có một cái gì đó dâng lên trong lòng. Hắn vẫn không rõ đó là gì, chỉ có cảm giác kỳ lạ. Phụ thân nói nên hỏi hỏi ca ca xem huynh trưởng là như thế nào, này là huynh trưởng đi?

- Ta sợ nếu ta không quản đệ, đệ có khi sẽ mất tích, cũng có khi lại giống tam đệ...

Lạc Phi trầm mặc. Ca ca nhắc tới tam đệ, hắn liền nghĩ tới tam đệ. Rối rắm một chút, Lạc Phi mới hỏi:

- Ca ca... ca ca thấy tam đệ thế nào?

- Rất tốt. – Lạc Thành vừa nói, trên môi không ngăn cản một nụ cười nhẹ.

Ca ca vẫn là khen tam đệ. Lạc Phi hơi cúi đầu, trong lòng rối rắm một hồi, sau đó mới lấy dũng cảm hỏi:

- Ca ca, vì sao... vì sao huynh lại tốt với tam đệ như vậy?

Lạc Thành kinh ngạc nhìn Lạc Phi. Nhị đệ là thực không hiểu sao? Hắn nghĩ nhị đệ thông minh, chuyện đơn giản như vậy liền phải hiểu rồi chứ?

- Tam đệ là đệ đệ của ta. Ta đương huynh trưởng, đương nhiên muốn nhìn hắn quản hắn để ý hắn.

Vẫn chỉ vì là đệ đệ sao? Lạc Phi nửa điểm đều không muốn tam đệ giành lấy sự chú ý của ca ca dành cho hắn. Tam đệ là đệ đệ của đại ca, hắn cũng là đệ đệ của đại ca vậy?

- Đệ vì sao lại hỏi những thứ này? Phụ thân nói gì với đệ sao?

Hiếm khi nào Lạc Phi lại hỏi về vấn đề này, cho nên Lạc Thành có chút tò mò, phụ thân nói cái gì đó? Lạc Phi cắn cắn môi, sau đó mới nhỏ giọng:

- Phụ thân nói đệ làm sai rồi, mà đệ không biết mình sai chỗ nào, phụ thân bảo đệ đến hỏi ca ca.

- Là vấn đề gì?

Lạc Phi nghe hỏi, lúng túng một hồi lâu. Lần trước ca ca bảo hắn không được khi dễ tam đệ, hắn cũng đã không khi dễ rồi, vì cái gì phụ thân lại bảo hắn làm vậy là không được đâu? Gần nhất hắn ít khi đi qua Biệt đội cũng là vì hắn có việc khác mà thôi, có liên quan gì chứ? Lạc Phi không hiểu, liền đem những gì phụ thân nói với hắn kể lại, còn đem nghi hoặc hỏi ra, lẽ tất nhiên việc hắn cảm thấy không vui, hắn không nói. Lạc Thành thấy Lạc Phi một bộ dạng mờ mịt, hắn nhận ra dường như đệ đệ không hiểu thật?

- Phụ thân bảo đệ đến hỏi ca ca xem huynh trưởng là như thế nào. – Lạc Phi lại nói đến một câu phụ thân dặn dò hắn.

Nhìn đệ đệ vẫn còn ngây ngốc, Lạc Thành liền có cảm giác trước mặt mình không phải là quân sư của cả đoàn quân mà chỉ là một tiểu hài tử nho nhỏ chạy loạn trong Lạc phủ, gặp hắn liền hô hắn ca ca. Đệ đệ thông minh, nghĩ ra được nhiều mưu kế mà cả hắn cũng cảm thấy kinh ngạc, so với hắn nhạy bén trong việc đoán lòng người hơn, thế nhưng một việc như vậy liền không hiểu rõ sao? Vậy là lần trước mình nói với đệ đệ một hồi, đệ đệ là vì nghe lời mình cho nên không tái phạm, nhưng vẫn là không hiểu đi?

-----------------oOo-----------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro