Chương 70

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 70 – Cha và con

Danh sách theo dõi của Lạc Phi tăng thêm một người.

Lần trước phụ thân nói cái gì, hắn nhớ được, chỉ là trong lòng vẫn có chút kháng cự. Lúc hắn kháng cự, hắn lại nhớ đến lúc phụ thân cùng ca ca dẫn mình đi một vòng quanh thành cùng tam đệ, mình cũng không cảm thấy khó chịu, là vì cái gì đâu? Lúc tam đệ đưa mình đèn kéo quân, mình có cảm giác rất lạ, là vì cái gì đâu?

Nghĩ một lúc không biết vì sao, Lạc Phi lại nghĩ đến vấn đề khác. Hắn là huynh trưởng.

Huynh trưởng là thế nào, hắn không biết, nhưng có lẽ giống ca ca với hắn như vậy, chỉ là lúc này hắn ở vai ca ca. Hắn hiểu được, nhưng để hắn làm giống ca ca như vậy, hắn không làm được.

Cố gắng bắt chước một thời gian không thành công, Lạc Phi lại chuyển sang làm theo phương pháp của mình.

Hắn phát hiện ra theo dõi tam đệ với theo dõi phụ thân không thú vị bằng. Tam đệ chẳng làm cái gì ngoài đi tuần thành, duy trì trị an, rồi lại đi huấn luyện, thỉnh thoảng sẽ đến gặp phụ thân. Theo dõi một thời gian, khi nghe người kể lại tam đệ làm ra thứ này thứ nọ, hắn trong lòng mắng thầm "ngốc chết", nhưng vẫn tiếp tục theo dõi.

Thế rồi phụ thân lại gọi hắn cùng tam đệ đi tuần thành, hoặc đi xử lý nội chính, hoặc đi ban bố tân sắc lệnh. Việc gì cũng đi chung, ý tứ của phụ thân như thế nào, hắn đã quá rõ ràng.

Mỗi khi thấy tam đệ, trong lòng lại có cảm giác không vui, rồi hắn lại nghĩ tới lúc tam đệ đưa cho mình đèn kéo quân, hay lúc tam đệ nhận lấy phần quà vặt, hướng mình cười còn nói mình rất tốt. Không hiểu thế nào, hình ảnh đó hắn nhớ như in.

Rồi một tối nọ, bất chợt rất nhiều ký ức từ xưa trở về, hắn muốn ngăn cũng không được. Hắn nhớ từng hình ảnh, ở nơi nào, hắn đã làm gì, hắn thấy ca ca cùng phụ thân làm gì. Như hắn ngẫu nhiên thấy phụ thân ngủ thiếp đi, hắn đã cảm giác được phụ thân gánh vác cũng rất nhiều, hay lúc hắn thấy ca ca nhìn thấy hắn, trong mắt hiện lên vẻ lo lắng, hắn cũng có một chút cảm giác tội lỗi.

Cả đêm, hắn ngủ không được.

Vì cái gì mình lại bất chợt suy nghĩ như vậy, hắn không biết. Có lẽ là ngày nghĩ đêm mơ đi?

Một đêm thiếu ngủ, thức dậy, Lạc Phi có cảm giác mệt mỏi bơ phờ, nhưng hắn vẫn phải đối diện với việc trị an hay với một đám nội chính văn kiện đầy chữ. Ngẫu nhiên hắn lại thấy tam đệ đi ngang qua một tiệm, mua vài phần đóng gói cầm theo, không biết là cho ai. Hắn đoán, hẳn là cho phụ thân đi? Nghĩ nghĩ, hắn liền đến một tiệm khác mua một phần, đem về đưa cho phụ thân.

Gặp phụ thân rồi trở về, hắn lại thấy tam đệ tìm đến hắn, đem phần thức ăn đóng gói kia đưa cho hắn, còn nói hắn giữ sức khỏe.

Tam đệ rời đi rất nhanh, dường như rất bận rộn. Hắn nhìn tam đệ, lại ngẫu nhiên nhớ đến hồi năm trước, tam đệ lần đầu gặp mình còn có chút câu nệ, sau đó lại thường đến tìm mình lấy lòng. Khi đó hắn không vui tam đệ, nên đem tam đệ điều đi trinh sát, hoặc tìm cớ làm tam đệ đừng đến gặp hắn. Lần này hắn không có cớ để tam đệ đừng tới gặp hắn, thì hắn chủ động không gặp tam đệ, nhưng rồi hắn cũng không thể không gặp mặt tam đệ.

Ban đầu hắn khó chịu, sau phụ thân dẫn hắn đi một vòng, còn khuyên hắn, hắn cũng thực sự nghĩ, thử nghĩ cách cùng tam đệ hòa hảo. Nhưng các phương án hắn nghĩ ra được, hầu hết hắn đều không muốn làm. Phương án đơn giản nhất vẫn là gặp tam đệ, nhìn một mặt, nói vài câu rồi xong. So với trước đó không khác nhau lắm, có khác chỉ là hắn phải nói vài câu.

Phụ thân dẫn hắn cùng tam đệ xử lý nội chính, còn đưa ra vài vấn đề khảo khảo hắn. Hắn trả lời được, phụ thân khen hắn, tam đệ cũng đưa ra ý kiến, phụ thân cũng khen tam đệ, rồi sau đó nói tỉ mỉ ra, ý kiến của hắn hay của tam đệ, thứ nào dùng được ở trường hợp nào. Hắn cảm thấy cùng phụ thân nói chuyện thật vui vẻ, tam đệ có mặt cũng không ảnh hưởng gì đến hắn.

Đến tối, phụ thân lại đến gặp hắn, lại hỏi hắn hôm nay cảm giác thế nào, có gì không vui vẻ, có suy nghĩ gì, rồi bảo hắn nghĩ đến một sự kiện hắn đã trải qua làm hắn thích thú, hoặc hỏi hắn nghĩ gì về một viên quan lại nào đó, một vị tướng lãnh nào đó, hoặc một binh sĩ nào đó. Hắn theo lời phụ thân, cố gắng nghĩ xem mình biết gì về người mà phụ thân hỏi. Rồi phụ thân hỏi hắn, như hắn ở trường hợp như vậy, hắn sẽ làm cái gì. Việc này hắn thường làm để dự đoán động tĩnh của địch nhân, cho nên hắn làm không có áp lực. Phụ thân cùng hắn nói chuyện, còn cùng hắn nói đùa, hắn cảm thấy thật vui vẻ.

Buổi sáng, sau khi tuần thành xem xét trị an hoặc xử lý xong nội chính, hắn sẽ cùng phụ thân đi đến một nơi, có thể là đại lao, có thể là trên thành trì, có thể là một nơi có nhiều công tượng đang chế tạo đồ vật, hoặc một số y sư đang bào chế thuốc gì đó. Cùng đi có thể là ca ca, có thể là tam đệ, có khi chỉ có hắn cùng phụ thân. Phụ thân sẽ kể cho hắn một câu chuyện, sau đó liền nói với hắn điểm mấu chốt nhất của vấn đề là gì, rồi hỏi hắn vấn đề như vậy, hắn có trong tay những người như vậy, hắn sẽ làm thế nào xử lý vấn đề. Hắn biết, phụ thân khảo hắn, cũng là giáo hắn cách quản lý thành trì, cách nhìn người cũng như dùng người, nên hắn rất để tâm, suy nghĩ thật kỹ rồi trả lời phụ thân. Phụ thân gật đầu, không nói đúng sai, chỉ nói đó là một khả năng, rồi phân tích cho hắn nghe, hoặc nói cho hắn thêm nhiều kiến thức phụ thân biết mà hắn không biết. Hắn học được rất nhiều thứ.

Phụ thân biết vẽ trận pháp, thật sự rất giỏi. Hắn khi thấy phụ thân vẽ ra một loại trận pháp đã kinh ngạc cực kỳ, rồi nghịch với thứ trận pháp đó, sau đó là muốn phụ thân dạy cho hắn, nhưng phụ thân nói, thứ này hoàn toàn không thể học được, nó giống như thiên phú đặc thù, là phụ thân có cơ duyên mới học được nó. Hắn muốn thử, phụ thân cho hắn thử, nhưng hắn quả thật không làm được.

Qua nhiều ngày như vậy, phụ thân tăng cường bố phòng Thiên Thủy thành, cũng âm thầm cho người thiết kế cơ quan bẫy rập cả trên thành, trong thành lẫn ngoài thành. Phụ thân nói với hắn, hoàng đế không thích thợ thủ công, chán ghét cơ quan kỹ thuật, đây là điểm mà phụ thân có thể mượn dùng để chống lại hoàng đế. Nhưng có một điểm mà phụ thân biết, đó là các đời đế vương sợ cơ quan kỹ thuật uy hiếp chính mình, cho nên có vài triều đại cấm cản kỹ thuật phát triển. Đã từng có một gia tộc rất giỏi về cơ quan kỹ thuật, nhưng vì lệnh triều đình, bọn họ liền từ triều đình chuyển vào giang hồ sinh sống, sau đó liền quy ẩn giang hồ, cho đến hiện tại không biết có còn truyền nhân hay là đã thất truyền. Cơ quan hay kỹ thuật không phân tốt xấu, cũng như một con dao, có thể giết người, cùng có thể giúp người xử lý thực phẩm nuôi sống bản thân. Thứ cần làm không phải là kiềm hãm kỹ thuật, mà là định hướng để dùng cho đúng. Hắn nhận ra phụ thân đang dạy hắn trị quốc chi đạo. Phụ thân không nói rõ ràng, nhưng ý tứ là rất rõ ràng.

Nhiều đêm trò chuyện, phụ thân hỏi hắn suy nghĩ về nhiều dạng người hắn đã từng gặp qua, cho đến một ngày, phụ thân hỏi hắn, hắn nghĩ gì về ca ca.

Hắn đã từng nghĩ rất nhiều về ca ca, cảm thấy ca ca rất tốt, rất thích ca ca, nhưng để nói ra được thành lời, hắn chỉ có thể nói được một câu, đó là ca ca rất tốt.

Thế rồi phụ thân hỏi hắn, nếu như hắn là ca ca, gặp một đệ đệ như mình, hắn sẽ làm gì, cẩn thận suy nghĩ từ khi hắn còn nhỏ cho tới hiện tại. Hắn nghĩ một lúc thật lâu, nhớ lại nhiều sự kiện, thử đem mình đặt ở vai ca ca. Hắn đã từng đặt mình vào vai địch nhân để dự đoán, cho nên khi đặt mình vào vai ca ca mà nhìn hắn, hắn làm được. Nghĩ đến một sự kiện, hắn nhận ra, ca ca hẳn là không vui khi hắn nghịch, nhưng vẫn đem hắn từ bên ngoài trở về khi hắn đi lạc, vẫn bảo vệ hắn, dặn dò hắn thứ này thứ kia.

Thứ hắn nhìn thấy, làm hắn không biết nói gì. Câu hỏi của phụ thân, hắn không trả lời, nhưng hắn đoán phụ thân hẳn là biết hắn nghĩ gì.

Phụ thân không tiếp tục hỏi, tối hôm đó lại ở với hắn một đêm. Phụ thân ngủ rồi, hắn vẫn chưa ngủ. Một khi suy nghĩ quá nhiều, hắn sẽ mất ngủ.

Hai ngày sau, phụ thân liền hỏi hắn, hắn nghĩ gì về tam đệ.

Câu hỏi vẫn giống như hôm kia, đầu tiên là hỏi hắn nghĩ gì về tam đệ, sau đó là hỏi hắn, nếu hắn là tam đệ, hắn làm cái gì. Từ hôm kia hắn đã bị câu hỏi này do chính mình đặt ra làm cho không ngủ được, mà hắn cũng không biết câu trả lời. Hắn không thể trả lời, chỉ im lặng nhìn về một phương hướng, thần trí đã bay ra nơi nào rồi.

Hắn không mạnh như tam đệ, hắn không thể ở tại Biệt đội huấn luyện với cường độ như khi hắn cùng phụ thân đến Biệt đội nhìn thấy được, cũng không thể điều khiển vũ khí giống như tam đệ. Hắn cùng tam đệ không giống nhau, hắn rất khó để có thể nghĩ ra được mình là tam đệ thì mình làm cái gì.

Phụ thân lại hỏi hắn chi tiết hơn, cho hắn nhiều thông tin hơn. Hắn nghe câu hỏi, sững sờ cả người, nhìn phụ thân không tin được.

Phụ thân thừa nhận phụ thân ngược đãi tam đệ, còn hỏi hắn nếu hắn bị đối xử như vậy, hắn nghĩ cái gì.

Hắn không dám nói mình sẽ hận phụ thân, nhưng hắn không chắc mình sẽ không làm vậy tại thời điểm đó. Hắn không thể chống lại, có lẽ hắn sẽ âm thầm ở trong lòng đem phụ thân gạt ra khỏi đời mình, xem phụ thân là người xa lạ...

Nghĩ tới đây, hắn hốt hoảng. Hắn không trả lời, phụ thân lại hỏi thêm vài câu nữa, hắn vẫn im lặng.

Phụ thân hỏi rồi tự trả lời, qua đó nói cho hắn nghe phụ thân năm đó đã nghĩ gì, tam đệ năm đó đã nghĩ gì.

Thẳng cho đến khi phụ thân hỏi hắn, như hắn muốn một ca ca lâu ngày không gặp nhìn nhận chính mình, hắn sẽ làm gì.

Hắn không biết, hắn hoang mang.

Hắn nghĩ đến rất nhiều phương án, rồi cảm thấy, có lẽ hắn sẽ thử theo dõi người kia, rồi sẽ nghĩ cách lấy lòng người kia đi?

Hôm đó, phụ thân không yêu cầu hắn phải nói gì hay hứa gì, lẳng lặng ôm hắn, nói phụ thân xem hắn hay ca ca hay tam đệ đều là nhi tử, cho dù thế nào cũng là thân nhân, chỉ như vậy rồi thôi.

Ngày hôm sau, phụ thân hỏi hắn, hắn nghĩ gì về bản thân mình.

Hắn nghĩ rất lâu, hắn biết hắn nghĩ chính mình thế nào, nhưng không nói.

Phụ thân hỏi hắn, hắn nghĩ hắn trong Lạc phủ là người thế nào, ở vị trí nào.

Câu hỏi này rất đặc biệt. Trước kia hắn luôn xem hắn là em của ca ca, dưới mình có muội muội nhưng cũng không tiếp xúc, nên hắn không có ấn tượng, nên luôn nghĩ mình là đệ đệ. Có ca ca ở phía trước, hắn có không ít tự do, có thể làm theo ý mình. Bây giờ liền có một đệ đệ, hắn trước kia không rõ ràng vị trí của mình, bây giờ nghe hỏi, hắn suy nghĩ lại, những thứ mơ hồ nhìn thấy trước kia, bây giờ rõ ràng hơn một chút.

Hắn đã luôn nghĩ, hắn là nhi tử của phụ thân thì phải giúp phụ thân một tay, như trụ vững Bắc cương. Hắn là đệ đệ của ca ca, cho nên ca ca làm gì mà khó khăn, hắn có thể đến giúp, tỷ như phê nội chính. Hắn không mạnh bằng đại ca, bằng phụ thân. Hắn đi con đường này là một mình, không ai giống hắn. Lúc nghĩ như vậy, hắn lại cổ vũ chính mình. Hắn thể lực không mạnh, không thể giống như ca ca cùng lên chiến trường, cho nên hắn lựa chọn trở thành một quân sư, một trợ tá đắc lực, như vậy sẽ có thể cùng ra biên cương. Hắn luôn đem chính mình đặt ở vai trò quân sư, trợ giúp ca ca, trợ giúp phụ thân, trợ giúp chủ soái, để khi chủ soái không có mặt, hắn sẽ làm chủ. Sau khi đến Bắc cương một thời gian, theo tài năng của hắn hiển lộ ra, cũng như được thượng cấp nâng đỡ, hắn từ vị trí tiểu binh thăng lên thành quân sư, đã bắt đầu trở thành một người đứng đầu.

Đó là đối với ngoại nhân, nhưng ở trong Lạc phủ, hắn vẫn xem mình là em út, là trợ giúp ca ca, trợ giúp phụ thân, là đi theo bóng lưng của phụ thân cùng ca ca. Lúc này, tình huống đã thay đổi.

Phụ thân ôm hắn một cái rồi lại đi. Phụ thân đi rồi, hắn lại suy nghĩ, được một lúc hắn thở dài.

Thời gian tại Thiên Thủy thành, hắn ở bên phụ thân nhiều hơn, cũng học được rất nhiều thứ. Phụ thân dẫn hắn đi xem quan lại, nhìn các vụ kiện cáo, nhìn bình dân, thợ thủ công, thương nhân, rất nhiều dạng người, rồi khi trở về xem nội chính, phụ thân nói với hắn nơi nào tăng gì, nơi nào giảm gì, điều động quan lại ra sao, kỹ năng nào là cần người nào, người nào cần đặt ở vị trí nào. Một quyết định thay đổi luật lệ thì sẽ có ảnh hưởng như thế nào, nhóm người nào có lợi thế, nhóm người nào sẽ chịu thiệt hại, có khả năng xảy ra phản đối hay không. Hắn xem tình báo của quan lại triều đình không ít, nhận ra ngay được rằng tất cả những việc nhìn người và sắp xếp người, còn phải cân nhắc đến quan hệ của bọn họ này, đều liên quan trực tiếp tới công việc triều đình. Hắn nhận ra, phụ thân hẳn là muốn dạy bọn hắn triều đình chi sự.

Phụ thân không còn thường hỏi hắn những việc kia, nếu có buổi tối đến gặp hắn, cũng là để nói về những việc buổi sáng, rồi hỏi hắn làm thế nào cho tốt. Những vấn đề khi trước buổi tối phụ thân hỏi hắn, hắn có lẽ biết đáp án, nhưng hắn không nghĩ đó là đáp án chính xác. Những câu hỏi đó cứ xuất hiện trong đầu hắn, khi hắn nhìn thấy tam đệ, nhìn thấy ca ca. Gần một tháng, cái nhìn của hắn bị phụ thân làm cho thay đổi. Khi hắn nghĩ đến cái gì, hắn đều phải tự hỏi, mình là đối phương, mình làm gì. Đây là phụ thân dặn dò hắn cũng như hỏi hắn, cho nên hắn đã bắt đầu có thói quen suy nghĩ như vậy.

Kiến Nguyên năm thứ 19, giữa tháng 9.

Sau một thời gian bố phòng cũng như tăng cường binh lực, phụ thân quyết định tập hợp binh lính, tiến công Nghiệp thành.

Trước khi xuất binh, phụ thân cho gọi hắn cùng ca ca và tam đệ đến, chỉ có bốn người, thẳng thắn nói chuyện.

Phụ thân nói rõ, Nghiệp thành sẽ xảy ra đại chiến, có lẽ tình huống sẽ là Nghiệp Thành bị bao vây, ba mặt thụ địch, hoặc tệ hơn là bốn mặt thụ địch. Đại chiến là không thể tránh khỏi, cho nên cần phải chuẩn bị cho tốt. Phụ thân nói, sau khi chiếm Nghiệp thành, sẽ có một thời gian là phụ thân không ở, phải đến kinh thành đón một vị bằng hữu, có lẽ sẽ có thêm không ít quan lại đi theo. Khi đó, ba huynh đệ bọn hắn sẽ phải là người chống đỡ vận tác Nghiệp Thành.

Hắn không biết bằng hữu của phụ thân là ai, nhưng hắn đoán, hẳn người đó cũng rất đặc biệt.

Phụ thân chỉ lên bản đồ, đưa ra tình báo cho bọn hắn xem, cũng nói rõ thế lực của hoàng đế theo tình báo là như thế nào. Hắn nhìn thấy tình báo, cũng như nhìn bản đồ, liền trực giác bảo hắn trận chiến này cực kỳ khó đánh. Binh lực nhân lực tài lực so hoàng đế thiếu, hoàng đế có lá bài tẩy nào đó bọn hắn không biết, muốn đánh lại càng khó khăn. Phụ thân liền nói cho bọn hắn nghe ám kỳ mà phụ thân chuẩn bị, cũng nói rằng tại Nghiệp thành, phụ thân sẽ lập một trận pháp hộ thành chủ phủ cùng Lạc phủ, nếu như có biến, thành chủ phủ và Lạc phủ là nơi an toàn nhất, bọn hắn sẽ không sao.

Ba ngày liền chỉ nói về bố phòng quy hoạch Nghiệp thành. Sau đó, phụ thân liền xuất chinh, hắn cũng đi theo, vẫn tiếp tục giữ chức vị quân sư. Tam đệ đã được thăng chức, nắm giữ trinh sát tình báo riêng cùng với Biệt đội, vai trò là làm kỳ binh, chỉ nghe điều lệnh của chủ soái. Vì tam đệ thăng chức, cho nên tam đệ cũng có thể cùng phụ thân cùng với hắn bàn bạc phương án tác chiến.

Hắn mỗi khi thấy tam đệ, bất tri bất giác nhìn nhiều một chút, liền như vậy, tam đệ lại lộ ra hữu hảo, hắn có hơi lúng túng, nhưng lại nghĩ đến ca ca, nghĩ đến những lần cùng phụ thân buổi tối nói chuyện, hắn lại do dự, liền không kháng cự. Hắn không nhận ra mình thay đổi cho đến khi lần đầu tiên thấy tam đệ bước vào soái trướng cùng hắn và một số tướng lãnh khác bàn bạc phương án tiến công. Hắn khi đó đã kinh ngạc nhưng không có ý nghĩ muốn đuổi tam đệ ra ngoài. Nhận ra được điều đó, hắn trở về trướng bồng, lại tự hỏi, tự rối rắm, cuối cùng vẫn là gặp phụ thân nói vài câu, lại cảm thấy yên tâm.

-----------------oOo-----------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro