Chương 74

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 74 – An bình trước giông bão

Lúc này tại thành chủ phủ.

Lạc Hi cùng Thạch Chi Hiên mắt to trừng đôi mắt nhỏ.

- Ngươi dẫn nhi tử của ngươi tới đây làm gì?

Quay qua Thạch Nhất Thiên, Lạc Hi hỏi, trong giọng nói có chút nghiến răng nghiến lợi. Lạc Hi nhớ mình chỉ muốn gọi Thạch Nhất Thiên đến ngược một trận, đâu hề muốn gọi một tặng kèm một như thế này đâu?

- Nó ở trên đảo muốn nghẹn hoảng, nay thấy ngươi có vẻ rảnh rỗi nên ta kéo nó đi ra ngoài xem xem.

Thạch Nhất Thiên khoanh tay nhìn Lạc Hi. Hắn mới không nói, hắn ở Ma đảo năm lần bảy lượt phải ra bên ngoài bắt Thạch Chi Hiên đem về không để nhi tử chạy loạn ra ngoài trêu chọc giang hồ, vì tình hình giang hồ vẫn còn rất loạn. Nhi tử nhà hắn không thích đi xử lý giáo vụ, được vài ngày ngoan ngoãn ở đảo xong thế nào cũng sẽ kiếm chuyện gây rối lung tung. Lúc Lạc Hi xử lý chuyện giang hồ, đến Ma đảo ở nhờ một thời gian, Thạch Chi Hiên còn có Lạc Hi để nghịch, cũng không đi gây chuyện. Hơn một tháng trước Lạc Hi đi rồi, thế là xảy ra chuyện. Lúc này Lạc Hi gọi hắn đến An Lạc thành, rất có khả năng trong lúc mình rời đi, nhi tử lại đi kiếm chuyện hoặc lại chạy, cho nên Thạch Nhất Thiên đem nhi tử kéo theo, giữ sát bên mình, vậy mới có thể bảo đảm hắn sẽ không chạy. Giao cho phụ thân trông chừng nhi tử? Thạch Nhất Thiên nghĩ cũng không nghĩ, hắn quá biết phụ thân hắn không đáng tin như thế nào.

- Hơn nữa ta nghe nói nhi tử nhà ngươi cùng nó cũng có giao tình đi? Cũng đã lâu không gặp, lúc này để bọn chúng hỗn cái quen mặt cũng tốt lắm.

Lạc Hi mộc mặt nhìn Thạch Nhất Thiên. Hắn có thể mường tượng được mấy ngày nữa chính mình sẽ trở nên bi kịch như thế nào.

Kết quả của việc Lạc Hi biết được mình sẽ bi kịch đó là sau khi an bài cho hai cha con Thạch Nhất Thiên ở một chỗ xong, Lạc Hi cùng Thạch Nhất Thiên đi ra khỏi thành tìm chỗ vắng đánh một trận. Ngày hôm đó liền có một đỉnh núi bị đánh sập, lại có một bình nguyên xuất hiện một ngọn đồi nhỏ.

Thạch Nhất Thiên lần đầu tiên kể từ khi lên Đại Tông sư cấp, bại đến mức không thể nào đánh trả cũng không thể chạy trốn.

Lúc này hắn đã biết được truyền thuyết cấp là như thế nào, cũng biết mấy lần trước đó đều là Lạc Hi nhường hắn. Hôm nay Lạc Hi phá lệ dốc toàn lực, thế là hắn không thể xoay người. Điều này càng thêm kích phát ý chí chiến đấu của Thạch Nhất Thiên, càng tăng mạnh ước nguyện muốn đột phá truyền thuyết cấp của hắn.

Thạch Nhất Thiên đánh xong trở về liền bảo nhi tử, có gặp nhi tử của Lạc Hi thì toàn lực khi dễ hắn, lão tử cho ngươi trợ lực!

Thạch Chi Hiên vừa mới dạo một vòng bên ngoài thành trở về, ngước đầu chớp mắt nhìn lão ba đại nhân, đoán tiền căn hậu quả.

Hẳn là lão ba đại nhân ở chỗ siêu cấp biến thái thúc thúc ăn thiệt thòi?

Siêu cấp biến thái thúc thúc, ngươi là người tốt, ta thích, giúp ta trả thù lão ba đại nhân dám đem một đống công vụ ném cho ta!!!

Nhưng mà mệnh cha không thể trái, ta đi tìm nhi tử của ngươi khi dễ cũng không phải bổn ý của ta, ngươi có việc có thể tìm lão đầu tử phiền toái.

Trong bụng cười hắc hắc, Thạch Chi Hiên lập tức chạy đi, bỏ lại một câu: Lão đầu tử, ta đây đi tìm hắn cho ngươi hả giận hả giận. Nhân lúc lão đầu tử chưa đổi ý, chưa ở chỗ siêu cấp biến thái thúc thúc ăn thiệt thòi lại đi tìm mình đánh một trận, phải chạy gấp.

Hay là nhân dịp này mình chạy ra khỏi An Lạc thành, đi dạo giang hồ hỗn? Nghe nói giang hồ đã loạn, càng lúc càng loạn, hắn chọt một chút chắc sẽ không có việc gì đi?

Chuyển hướng về phía cổng thành, còn chưa kịp chạy ra bên ngoài, Thạch Chi Hiên đã bị bắt trở về, lại nghe lão ba đại nhân huấn giang hồ rất loạn nhà ngươi công lực còn chưa đủ mạnh còn dám chạy loạn sao? Muốn tìm người đánh nhau? Ngứa tay rồi sao, muốn cùng ta so chiêu không? Hắn lại phải giở đủ mưu kế mới có thể thuyết phục lão ba đại nhân rằng mình chạy ra ngoài là tìm nhi tử của siêu cấp biến thái thúc thúc giúp lão ba đại nhân hả giận, cuối cùng mới thoát khỏi vận mệnh "bị so chiêu".

Tuy nhiên Thạch Chi Hiên nào ngồi yên? Hắn đi tìm Lạc Hi, thành khẩn nói rằng lão ba đại nhân đã cho người tìm nhi tử của thúc thúc phiền toái, cho nên thúc thúc cẩn thận. Siêu cấp biến thái thúc thúc, ngươi đi tìm lão đầu tử phiền toái đi, tốt nhất đừng để lão đầu tử rảnh tay đi tìm ta, hì hì.

Cơ mà mình cũng nên đi xem xem Diệp Phong xấu bằng hữu gần đây thế nào. Lần trước mình viết thư cằn nhăn một trân về phụ thân hắn, hắn gửi thư cho mình còn nói rằng mình bị phụ thân hắn khi dễ chẳng qua là do mình tự đào hố rồi tự nhảy. Hừ hừ! Lần này chạm mặt, nếu có thể đánh hắn một trận tơi tả càng tốt. Thạch Chi Hiên nghĩ bụng, lại chạy đi tìm người đánh nhau.

*********************************

Trời đã xế chiều, vất vả lắm Lạc Phi mới xử lý xong một đống công việc đổ ập lên đầu hắn.

Này là phụ thân trả thù đi, hắn thè lưỡi, trong lòng cười khổ, cũng có chút vui vẻ. Hắn chẳng qua chỉ là uất ức chuyện phụ thân gài bẫy hại hắn vừa tỉnh dậy đã ngã lăn trên sàn còn bị bi gỗ làm khó chịu, nên mới đem muối trộn vào bánh ngọt, tươi tỉnh đon đả mời phụ thân ăn, sau đó liền kiếm cớ chạy. Kết quả phụ thân nói hắn có cố gắng chăm chỉ như vậy, đem một đống việc giao cho hắn, hại hắn làm xong chỉ muốn về ngủ một giấc, chẳng có có sức đi đâu.

Chỉ là việc tam đệ dám đi trêu phụ thân làm hắn mở rộng tầm mắt.

Tam đệ bắt chước hắn, sau vài lần vô tình ngẫu nhiên hắn làm cái gì, thấy tam đệ sau đó liền làm theo, hắn đã biết tam đệ bắt chước hắn. Ngày hôm đó hắn thấy tam đệ đi mua bánh ngọt, hắn đã suy nghĩ, không lẽ tam đệ cũng định bắt chước hắn? Tam đệ thấy hắn chơi xấu không nói, còn bắt chước? Hắn lại âm thầm theo dõi tam đệ làm cái gì, cuối cùng khẳng định thứ mình nghĩ là chính xác.

Cả việc mình đã kiếm cớ chạy như thế nào, tam đệ cũng làm y chang như vậy.

Hắn còn nghĩ tam đệ hẳn là thật nghe lời cho nên phụ thân mới thích tam đệ, cũng như đại ca biết cách giúp phụ thân cho nên phụ thân mới thích đại ca. Còn vị trí của hắn? Hắn không biết. Hắn đã từng bắt chước, cũng đã thật cố gắng, nhiều năm như vậy, cuối cùng phụ thân cũng nhìn đến hắn. Có lẽ từ lúc phụ thân cùng hắn ở cùng một doanh trại, gần như vậy, phụ thân liền nhìn tới hắn.

Ngày hôm nay, chật vật ra khỏi sở vụ, hắn đi ngang qua Thịnh Bảo đường, nhìn thấy nơi này rất đông người, ở bên ngoài là Biệt đội, cùng với một nhóm binh sĩ tinh anh. Hắn biết ở nơi này có chuyện gì xảy ra. Bất kỳ sự kiện lớn nhỏ nào trong thành có liên quan, phụ thân đều nói cho ba người bọn hắn.

Hôm nay là một buổi đấu giá. Vật phẩm là một loại đan dược tăng vài năm công lực. Nghe nói thứ này là bảo vật đào ra được từ Lạc phủ, là thứ mà tin đồn lan truyền trong giang hồ trong khoảng thời gian gần đây nhắc tới. Tin đồn này nghe nói là có người rải, cố tình đem giang hồ nhân sĩ dồn tới Lạc phủ. Nếu như bảo vật không được đưa ra, bọn họ sẽ xông Lạc phủ đào bảo. Hắn đoán, đây hẳn là hoàng đế âm mưu.

Về chuyện giang hồ, hắn không có thông tin, vì mạng lưới tin tức của phụ thân không trải rộng ở bên đó. Nhưng từ lúc một vị tiền bối gọi là Thạch Nhất Thiên đến, hắn liền cầm được tình báo trong giang hồ. Cầm được tình báo, hắn lập tức xem ngấu nghiến những chuyện gần đây, cả chuyện vài tháng trước phụ thân ở giang hồ đã làm cái gì. Xem xong hắn phải thán phục, hoàng đế ra chiêu cũng rất độc, mà cách phụ thân chống lại cũng rất đặc biệt.

Thạch Nhất Thiên cho hắn cảm giác áp bách, lúc nói tới phụ thân, người kia còn nghiến răng nghiến lợi hận không thể đem phụ thân đánh một trận. Cho nên hắn không thích tiếp xúc. Cảm giác áp bách không thể vượt qua được làm hắn khó chịu. Nếu như gặp một trí giả hay một quân sư khác như Vệ Khải, biết người kia hơn hắn sẽ cho hắn động lực để cố gắng, thì việc gặp giang hồ nhân sĩ, võ công hơn hắn, lại cho hắn cảm giác áp bách.

Thế rồi ngay trong ngày, hắn gặp nhi tử của người kia, gọi là Thạch Chi Hiên. Kẻ này đối với phụ thân cũng ôm oán khí thật lớn, là vì không thể chống lại phụ thân đi? Hắn nghe người kia kể về phụ thân của mình xong, trong lòng có cảm giác tự hào. Chỉ là sau đó người kia liền kiếm cớ cùng hắn đánh một trận. Kết quả hắn trụ được một thời gian thì thua. Người kia thấy hắn đánh không lại, lại đi tìm tam đệ.

Hắn nghĩ đến Thạch Chi Hiên, lại nghĩ tới tam đệ, rồi nghĩ, tính tình của tam đệ, hẳn bị kẻ kia chơi vài vố rồi đi? Tính cách người kia lươn lẹo mưu mẹo lại rất thích đem người gài bẫy, tam đệ cục mịch, nhất định ăn thiệt thòi. Rồi hắn lại đi hỏi thăm vài người, xem tam đệ cùng người kia thế nào, có ăn thiệt thòi hay không.

Quãng thời gian bị phụ thân ép cho không thở nổi này, việc của hắn là cùng quan lại tiếp xúc, bàn bạc nội chính, vận tác An Lạc thành, xử lý xuất nhập kim khố cũng như phân phối thổ địa, vì khoảng thời gian này rất nhiều thương nhân đổ dồn tới An Lạc thành, cần vị trí cho bọn họ lập thương điếm. Phụ thân nói thương nhân làm như vậy là do bằng hữu của phụ thân ủng hộ phụ thân, cho nên hắn nên cho thương nhân một hình ảnh tốt, cấp cho bọn họ đủ quyền lợi, nhưng tuyệt không thể nhân nhượng quá nhiều, để thương nhân nắm mũi kéo đi. Ngoài ra hắn còn phải đi ra Chiêu Hiền quán xem xét cùng dò hỏi những người tự tiến cử mình vào những vị trí mà An Lạc thành đang cần. Được phút giây hiếm hoi rảnh rỗi, hắn lại đi hỏi thăm theo dõi phụ thân cùng ca ca, còn có thêm tam đệ.

Hắn phát hiện ra, tất cả những gì liên quan giang hồ nhân sĩ, phụ thân đều giao cho tam đệ đi làm. Kể cả việc giang hồ nhân sĩ có người đến Chiêu Hiền quán ứng tuyển, khi đông người một chút, tam đệ sẽ tới. Hắn có chút tò mò, đi thăm dò một lúc liền biết được quả thật giang hồ nhân sĩ ra vào thành đều sẽ do tam đệ quản lý. Tam đệ có Biệt đội, bây giờ còn có thêm một nhóm người từ Ẩn Xà chuyển qua, nhóm người đó võ công đủ để chống đỡ giang hồ nhân sĩ, mà tam đệ cũng quen với vị tiền bối Thạch Nhất Thiên kia, trước đó cũng ở Ẩn Xà càng quen nhiều người, cho nên tam đệ có trợ lực.

Phụ thân hẳn là đem giang hồ giao cho tam đệ a?

Nghĩ nghĩ, Lạc Phi có một chút cảm giác không vui. Hắn đặt tay lên ngực thầm tự nhủ, hắn là hắn, tam đệ là tam đệ. Tam đệ được phụ thân lo lắng cho không ít thứ, từ vũ khí từ võ công đến kinh nghiệm và cả bằng hữu cùng thuộc hạ, kia hắn cũng nhận được không ít. Không cần phải so, vì sẽ không thể so sánh được.

Phụ thân thay đổi, đã bắt đầu nhìn hắn, đã cho hắn không ít thứ, cũng gặp hắn nói không ít chuyện. Những suy nghĩ rối loạn của quãng thời gian trước kia khi phụ thân thường đi suốt bỏ mặc hắn ở phủ hay ở doanh trại một mình, cũng có thể ném đi rồi.

Im lặng tự nhủ, Lạc Phi đem suy nghĩ không tốt đó đẩy dời đi. Hắn đã có đủ, thời gian qua đi tiếp xúc rất nhiều người thuộc đủ loại tầng lớp khác nhau, từ quan lại cho tới thương nhân, cho tới văn sĩ hay thợ thủ công, từ nông dân cho tới người đọc sách, hắn cũng quen được một vài người đặc biệt, hiểu được ý tưởng của hắn, nói chuyện với hắn hợp tính, cùng hắn kết bằng hữu. Bằng hữu chưa thật sự thân, nhưng có qua có lại, cũng có người nghe hắn nói nhảm, hắn cảm thấy ổn.

Tam đệ có không gian của riêng tam đệ, hắn cũng có thứ của riêng mình.

Lúc nào về mệt chết đi, hắn lại về cầm lấy một quyển ở bên gối đầu, giở trang đầu tiên ra xem rồi lại cười như đứa ngốc. Những quyển sách này là phụ thân viết cho hắn sau một thời gian buổi tối đến gặp hắn nói chuyện. Mỗi một quyển, trang đầu tiên đều sẽ có một câu.

"Tặng Lạc Phi, nhi tử mà ta yêu thương. Phụ thân."

Mỗi một ngày đều tràn đầy những việc lặt vặt hay đại sự khác nhau. Qua vài ngày nữa, phụ thân liền cho người chiếm thành phía Tây cùng phía Nam, là Kiến thành cùng Nam Bình thành. Trường Định thành ở phía đông địa thế không lợi, vả lại từ An Lạc thành đến Trường Định thành tương đối xa, cho nên không chiếm. Vệ Khải đã bị phụ thân thuyết phục ở lại, người kia vẫn ở trong doanh, thỉnh thoảng đến tìm mình lôi kéo mình đánh sa bàn, còn nói ai thua phải mời người thắng đi Túy Tiên lâu ăn một bữa.

Kiến Nguyên năm thứ 19, tháng 10.

Ngày hôm nay, phụ thân nhận được một tin tức, liền gọi ba người bọn hắn lại.

Phụ thân nói, phụ thân cần dẫn một nhóm tư binh đi đón một vị bằng hữu. Thành trì quy mô cùng bẫy rập ngầm, trận pháp, hay là nhân sự nào phụ thân đã sắp xếp, liền công đạo cho bọn hắn, rồi giao cho bọn hắn quản lý. Về phương pháp, phụ thân đã chỉ dẫn, cứ như vậy mà làm. Lạc Phi nhớ đến trước đó phụ thân đã cùng bọn hắn nói một lần, sau đó theo kế hoạch đó mà làm cho tới hiện tại. Trước đó, phụ thân vừa đặt chân tại An Lạc thành, như có đại chiến sẽ rất khó đánh, nhưng lúc này hắn cũng đã vững tin hơn.

Phụ thân giao toàn quyền quản An Lạc thành cũng như Kiến thành và Nam Bình thành cho đại ca. Trong thời gian phụ thân không có mặt, bất kỳ đại sự gì nếu có xảy ra, đại ca có quyền xử lý. Về giang hồ nhân sĩ, quả nhiên phụ thân giao cho tam đệ cầm quyền, bao gồm khống chế giang hồ nhân sĩ, là đặt ra luật lệ để bọn họ bước vào An Lạc thành phải tuân theo không được gây rối, hay là sắp xếp đường đi chỗ ở, hay là giải quyết các vụ giang hồ nhân sĩ tự tiện xông nhà dân đào bảo hoặc tự tiện đánh nhau. Tam đệ cầm trong tay một đội ngũ võ công mạnh, lại có người quen, cho nên tam đệ có thể dùng thế lực đó, kiềm chế nhóm người kia. Còn hắn, phụ thân bảo hắn làm phụ tá cho đại ca, những gì liên quan đến nội chính dân sinh, liên quan đến quan lại dân chúng hay vận tác quân lương, hắn đều quản. Lại có, ba người bọn hắn vẫn có chức quân, vẫn có quyền điều động quân đội.

Phụ thân nói sẽ cố gắng về thật sớm, nhưng ít nhất trong một tháng, bọn hắn phải thủ được thành trì. Hoàng đế không phải là con rối, cũng không phải là ngu muội. Quãng thời gian qua yên bình đến như vậy, chỉ có tiểu đả tiểu nháo, rõ ràng là dấu hiệu cho một đại âm mưu.

Phụ thân ôm bọn hắn, sau đó liền cầm theo vũ khí, rời khỏi Lạc phủ. Hắn đứng nhìn phụ thân rời đi, lại nhớ đến khi hắn còn nhỏ cũng đã nhiều lần như vậy. Nhưng lần này, ở nơi này, bên cạnh hắn có rất nhiều người khác, có thân nhân, có thuộc hạ, cũng có vài người mà hắn không ghét bỏ, xem như bạn bè.

Phụ thân là truyền thuyết cấp, nhất định sẽ không sao. An Lạc thành nơi này, hắn nhất định sẽ thủ vững.

-----------------oOo-----------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro