Chương 77

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 77 – Hầu tước tiểu thư

Ta là tiểu thư nhà hầu tước, khi ta sinh ra, phụ thân gọi ta Thục Đoan. Châu gia có công với hoàng tộc, cho nên được ban thưởng tước vị, cũng cho phép tập ấm. Là nữ nhi nhỏ nhất khi phụ thân đã lớn tuổi mới có, cho nên phụ thân thích ta.

Năm ta tám tuổi, mẫu thân, ta, cùng huynh trưởng là nhi tử duy nhất của mẫu thân, cả ba đều bị đầu độc. Mẫu thân cùng huynh trưởng qua đời, ta ngất đi, sau đó được người cứu sống.

Ta tỉnh dậy, nhìn thấy một đám người vây quanh ta, chỉ trỏ ta, ta nhớ lại cảnh trước khi ngất đi ta uống cái gì đó, trong lòng run lên. Một người đon đả hỏi ta có khỏe không, nhưng từ ánh mắt người kia ta nhìn ra được nàng đang nghĩ vì sao ta không chết đi.

Ta sợ hãi.

Ta sợ chỗ tối, ta sợ vật nhọn, ta sợ xà ngang, ta sợ những chén thuốc màu đen mà ta không biết bên trong có gì.

Vì thân thể còn yếu, cho nên có người sắc thuốc bảo ta uống. Ta sợ hãi, ta không uống thuốc, hất đổ đi. Một lần, hai lần, lần thứ ba có người đến giữ lấy ta, đem thuốc đổ vào miệng ta. Ta cảm giác được theo nước thuốc trôi xuống cổ họng kia, cả người của ta cháy bỏng. Ta đã hét lên, lăn lộn trên mặt đất, khóc gào khản cả cổ, không ngừng kháng cự lại đám người hầu, còn ném rơi chén thuốc.

Phụ thân cho đại phu đến khám cho ta, còn khám cả chén thuốc kia. Đại phu bảo chén thuốc hoàn toàn bình thường. Sắc thuốc ra cho súc vật uống cũng không có gì xảy ra. Khi đại phu khám cho ta, ta thấy tay của hắn vươn ra muốn bắt mạch cho ta, ta cảm giác được hắn chỉ cần chạm vào người ta liền sẽ bóp cổ ta, giết chết ta. Ta không ngừng khẩn cầu phụ thân, đuổi tên sát nhân này đi đi. Hắn muốn giết ta, hắn muốn bóp cổ ta, ta hét lên bảo hắn tránh xa ta ra, phụ thân lại không nghe ta, sai người giữ ta lại, để tên sát nhân kia bắt mạch.

Hắn sờ soạng tay của ta xong thì nói với phụ thân rằng ta bị thất tâm chứng. Hắn còn nói phải châm cứu ta rồi cho ta uống thuốc.

Đồ lang băm, đồ sát nhân! Ta không điên, rõ ràng có người hại ta! Chén thuốc đó rõ ràng có độc! Ta uống vào toàn thân đều nóng bỏng, ta cảm nhận được độc chất đang rót vào người của ta! Ta giãy giụa, miệng không ngừng thanh minh cho ta cũng như vạch trần bộ mặt của tên sát nhân kia, thế nhưng phụ thân không tin ta, sai người đè ta xuống rồi để tên kia lấy kim chích ta.

Đau quá! Ta đau, ta giãy giụa, một hồi lại có cảm giác tay của ta không nhúc nhích được. Trên cây kim đó rõ ràng có độc! Ta gào khóc. Tên sát nhân kia còn muốn kê cho ta một liều thuốc độc, còn muốn ta uống một ngày hai lần! Mỗi lần thuốc tới ta đều hất đi, thế rồi phụ thân nhốt ta trong phòng, ngày ngày có người đến ép ta uống thuốc.

Ta sợ hãi, ta né tránh, bọn họ lại trói ta lại rồi cho uống thuốc. Ta né tránh không được, mỗi một lần uống thuốc, đều có cảm giác cả người như bị thiêu.

Ta kháng cự mệt mỏi ngủ thiếp đi, hôm sau không tái kháng cự. Bọn họ liền khuyên ta một đống thứ, nào là không sợ hãi, nào là thuốc không đắng, nào là tiểu thư ngoan, uống thuốc, lão gia muốn gặp người.

Ta nhìn bọn họ, mỗi một kẻ trong ánh mắt đều tràn đầy hả hê khi thấy ta uống độc dược.

Ta yếu đuối, ta bất lực, ta bị bọn họ ngày ngày quán cho không ít độc dược, không thể phản kháng.

Ta tự hỏi vì cái gì mình không đi theo mẫu thân cùng ca ca mà chết đi, còn ở nơi này làm gì?

Phụ thân cũng muốn giết ta! Nhất định là phụ thân chán ghét ta!

Ta giả vờ ngoan hiền để không phải uống độc dược, sau đó tìm đám gia nhân trước kia theo mẫu thân, tìm ra kẻ chủ mưu. Ta chắc chắn đó là đích mẫu, kẻ giết chết mẫu thân ta cùng ca ca ta. Mỗi lần gặp bà ta, bà ta đều nhìn ta với ánh mắt chỉ cầu mong cho ta chết đi.

Ta lén lút theo dõi, ta phát hiện bà ta tối nào cũng thêu, thêu rất nhiều áo trẻ con, rồi nói thầm với số áo đó, còn vỗ vỗ bụng.

Ta biết ngay! Bà ta đang làm phép trù ếm ta!

Ta trốn vào trong phòng bà ta, đem số áo trẻ con kia toàn bộ cắt nát. Như vậy ta sẽ không bị trù ếm. Ta không muốn chết.

Một lần, ta thành công, nhưng bà ta lại thêu số áo khác, còn mua sắm không ít thứ, thậm chí còn có thứ trông giống như hình nhân.

Ta sợ hãi, ta lại vào hủy đi những thứ bùa phép kia, trước khi ta bị trù ếm chết.

Lần này phụ thân phát hiện, đánh ta một trận, giam ta lại.

Cả nhà đều muốn giết ta!!!

Ta bị giam ở trong phủ, mỗi ngày bị ép uống độc dược, có ngày còn có người đến cầm kim chích vào người ta để trù ếm ta. Sau một thời gian, ta liền nghĩ cách chạy trốn. Ta chạy vài lần, bị bắt vài lần, liền một hôm một vị gia nhân thấy ta tội nghiệp, liền cho ta một ít tiền, rồi bảo người dẫn ta đến nhà họ ngoại ở một thời gian.

Ta chạy được một thời gian, liền gặp một vị ca ca. Vị ca ca kia sau này ta biết là lục hoàng tử, nhưng lúc đó ta không biết. Ta sợ hãi, vị ca ca kia lại tin lời ta, lại che chở ta, cho nên ta rất thích rất thích rất thích vị ca ca kia.

Sau đó có người truy sát ta, ta rất sợ hãi, bám chặt lấy vị ca ca kia. Vị ca ca kia hỏi cái gì, ta đều nói thật. Vị ca ca kia tin tưởng lời ta, cho nên ta nói thật, còn cầu giúp đỡ. Vị ca ca kia đồng ý, giúp ta tránh né sự truy lùng của đám người của phụ thân cùng đích mẫu. Sau đó vị ca ca kia cho ta một cái ngọc bội, còn nói cầm thứ này, không ai có thể hại ta.

Thế rồi ta không biết ca ca kia làm gì. Ta chỉ biết sau đó phụ thân phải long trọng cho người đem ta về, không giam ta, mà cho ta một gian phòng lớn, không có xà ngang, không có vật nhọn, cũng không có góc tối. Khi đến đêm đều thắp đèn, vì ta sợ bóng tối. Ta cũng không phải uống độc dược, cũng không bị người cầm kim chích vào trù ếm ta. Cuộc sống của ta rất tốt.

Ta liền đi theo vị ca ca kia.

Liền lúc này ta nghe thấy có một vị thanh niên được sắc phong Tây Bắc tướng quân. Ta đã ham vui, chạy ra ngoài nhìn xem một chút vị tướng quân kia dẫn đầu một đội quân từ trong thành ra Tây Bắc, phụng mệnh hoàng đế dẹp loạn Bắc cương.

Ta nghĩ ta đã gặp được mệnh trung phu quân của chính mình.

Ta về nói với vị ca ca kia. Vị ca ca kia liền hỏi ta, thế phụ thân ta cùng đích mẫu nói như thế nào. Ta nghĩ nghĩ một lúc liền hoảng loạn, vì ta biết bọn họ nếu biết ta là tướng quân phu nhân, bọn họ nhất định giết ta. Ta sợ hãi, ta không ý thức được ta xé rách một góc y phục của ta, cho đến khi vị ca ca kia nói, nếu muốn đạt được, liền giành lấy đi. Vị ca ca kia bảo ta rằng, nếu như trên đường có chướng ngại, vậy thì nghĩ cách gạt bỏ. Đích mẫu đã muốn giết ta, vậy thì ta liền đi giết bà ta đi. Nhưng cần phải làm sao cho cẩn thận.

Ta không biết làm thế nào, ta đã hỏi, vị ca ca kia chỉ dẫn ta rất nhiều phương pháp, nhưng ta nhát gan, ta không dám làm. Ta biết một mình ta nhất định bị phát hiện. Bị phát hiện, bọn họ sẽ giết ta.

Vị ca ca kia nói, nếu quá khó khăn, vậy thì đơn giản hơn, vị ca ca kia cho ta một gói thuốc, bảo ta vào bếp, trộn vào gạo của cả phủ. Thứ đó không chết người, chỉ làm cho kẻ khác đau bụng mà thôi. Đích mẫu hại ta, phụ thân theo phe đích mẫu muốn mặc ta chết sống, ta cần phải hiếu thuận bọn họ hay sao?

Ta đã thử. Kết quả ta thành công. Ta nơm nớp lo sợ, nhưng không ai đến làm gì ta. Vị ca ca kia nói ta sẽ an toàn, ta liền an toàn. Cho nên trong mắt ta, vị ca ca kia là không gì làm không được. Ta có vấn đề gì, có thể tìm vị ca ca kia.

Qua hai năm, ta thường cùng vị ca ca kia qua lại. Vị ca ca kia nói, phụ thân ta định làm hại ta, nên ca ca đã bảo phụ thân phải bảo vệ ta, nếu không, tước vị của phụ thân liền mất. Ta thấy ca ca thật vĩ đại. Cũng năm này ta nhìn thấy mệnh trung phu quân của ta về kinh thành. Phu quân của ta rất soái, ta nhìn đến phát ngốc. Chỉ là sau đó ta lại nghe phố phường bảo phu quân của ta lập thất. Ta đã hoảng loạn, tìm vị ca ca kia khóc một trận.

Vị ca ca kia an ủi ta, còn nói ta còn nhỏ, mới mười tuổi, khi nào lớn lên rồi, ca ca sẽ nghĩ cách giúp ta.

Vị ca ca kia giúp ta đem đích mẫu gạt bỏ. Đích mẫu ngăn cản ta đến với mệnh trung phu quân của ta, cho nên trước khi ta lớn lên, cần phải gạt bỏ người đó. Ta làm được, vị ca ca kia khen ta. Sau đó vị ca ca kia đem phụ thân tước vị lột bỏ, nói là vì phụ thân để cho ta ở trong phủ bị người hại, cho nên ca ca trả thù giúp ta. Ta thực cảm kích.

Mỗi một thời gian, ta đều đi nghe ngóng mệnh trung phu quân của ta làm gì. Chỗ nào đánh thắng, ta đều hoan hỉ, còn làm bánh phu thê, một phần mời mệnh trung phu quân ăn, một phần ta ăn. Ta nghe nói vị thê tử đầu tiên đã chết, lúc đó ta đã mừng thầm, hẳn là vì ông trời muốn ta đến thế chỗ kẻ kia, cho nên mới đem kẻ kia giết chết. Năm đó ta mười ba, ta đã nghĩ mình đủ tuổi rồi, lại không nghĩ tới mệnh trung phu quân của ta lại đi lấy kẻ khác. Ta đã thực tức giận. Ta muốn gạt bỏ kẻ kia. Chỉ là ta không biết kẻ kia là ai, cho nên ta đành phải đi tìm ca ca.

Ca ca lúc này đã là hoàng đế, nhưng đối xử với ta vẫn như lúc trước, ta thật thích ca ca. Ta nói ra nguyện vọng của mình, ca ca liền nói, để hắn nghĩ cách gạt bỏ người kia cho ta, chỉ là có lẽ thời gian hơi lâu. Ta nói ta có thể chờ, mệnh trung chú định phu quân nhất định là của ta, bất cứ kẻ nào chiếm lấy đều sẽ bị quả báo.

Năm ta mười lăm, ca ca nói, người kia đã bị gạt bỏ. Ta thật mừng rỡ, còn xuống bếp nấu cho ca ca một chén canh. Ca ca không uống ngay, bảo ta đi nhìn xem phu quân của ta một cái.

Sau đó không lâu, liền có thánh chỉ tứ hôn. Ta ôm thánh chỉ cười thật vui vẻ. Chỉ là phu quân của ta vẫn chưa sẵn sàng. A, có lẽ là hắn xấu hổ đi? Ta đẹp như vậy, hắn xấu hổ cũng là phải. Ta cũng rất xấu hổ, ta phải nhân thời gian này chăm sóc dung mạo một chút.

Một năm sau, ta cũng gặp mệnh trung phu quân của ta. Hai chúng ta bái đường. Ngày động phòng, phu quân lại chạy đi mất, bỏ ta lại một mình. Ta không vui, ta xé nát hỉ bào, đập tan mũ phượng, ném lung tung dưới mặt đất.

Nhiều hôm sau, phu quân cũng không gặp ta. Có người bảo phu quân đã ra biên cương. Ta ở trong phủ nhìn thấy mấy nhi tử của phu quân, lúc đó cũng đã nghĩ mình muốn có một nhi tử. Ta nghĩ nghĩ, lại đi hỏi đại phu. Ta không thể hỏi ca ca vì ca ca lúc này rất bận, mà ta cũng đã là nguyên soái phu nhân, còn có tước vị, không thể đi gặp thường xuyên được. Hỏi hỏi đại phu, ta liền mua xuân dược cùng mê dược về. Chờ mãi cho đến khi phu quân về phủ, ta nhớ lại khi trước đã làm thế nào gạt bỏ đích mẫu, ta liền làm lại y như vậy, dùng xuân dược hạ lên người phu quân. Ngày hôm đó ta phá thân, ta đau, nhưng ta hạnh phúc.

Phu quân tỉnh dậy thấy ta liền vội vàng rời đi. Phu quân có lẽ vẫn còn xấu hổ đi? Không sao, khi nhi tử ra đời, phu quân sẽ không xấu hổ.

Rồi ta sinh nở, không phải nhi tử, mà là nữ nhi. Ta có chút thất vọng. Phu quân không nhìn nữ nhi của ta, ta lại càng thất vọng.

Ta hát ru tiểu nữ nhi, hát ru một lúc, ta lại nghĩ đến nhi tử của phu quân. Ta hát ru, còn dặn dò tiểu nữ nhi, nữ nhi ngoan, ngươi là nữ nhi nhỏ nhất, phụ thân thương ca ca ngươi không thương ngươi, anh trai ngươi cản đường ngươi, ngươi muốn hạnh phúc, đem bọn họ loại bỏ.

Giống như ta khi đó. Ta đạp bỏ chướng ngại trên đường của ta, ta mới có hạnh phúc. Nữ nhi như muốn hạnh phúc, cũng cần phải học cách loại bỏ chướng ngại. Nữ nhi không có vị ca ca kia chỉ đường, ta có thể chỉ đường cho nó.

Ta mỗi ngày đều hát ru. Liền có một hôm phu quân liền tới nhìn ta, rồi đem nữ nhi của ta đi rồi. Ta thấy phu quân nhìn nữ nhi, ta hạnh phúc. Ta bắt đầu thêu thùa những kiện quần áo nho nhỏ.

Chỉ là được một thời gian, ta lại nhớ nữ nhi. Ta liền đến chỗ nữ nhi đang ngủ, bế nó về. Qua một ngày, phu quân lại đem nó đi. Lần sau ta lại bế nó về. Phu quân nhìn nữ nhi, sẽ đến nhìn ta. Chờ một thời gian không thấy phu quân đến, ta nghĩ, nếu nữ nhi ra chuyện, phu quân hội đến a? Ta làm nữ nhi nghẹn sữa, bị sặc, suýt tắt thở. Quả nhiên phu quân đến. Phu quân còn định đem nữ nhi đi, ta đã kéo lại. Phu quân ở lại một chút, rồi lại rất nhanh rời đi.

Sau đó ta liền nghĩ, phu quân bận rộn nên mới không nhìn ta. Như vậy làm cho phu quân rảnh rỗi, phu quân hội nhìn ta đi? Ta liền đi xem vì cái gì phu quân bận rộn.

Ta nhìn thấy phu quân bận rộn đậu đậu nhi tử, bận rộn vào thư phòng xem xét, rồi lại bận rộn chạy ra bên ngoài.

Ta nghĩ, đem mấy đứa bé kia giết đi, đem thư phòng đốt đi, đem ngựa của phu quân làm cho què, phu quân sẽ không có cớ rời đi, sẽ đến nhìn ta.

Ta liền đem thạch tín bỏ vào trong quà vặt của mấy đứa bé kia, rồi cho người đưa đến cho bọn nó ăn. Chỗ thư phòng vì canh gác quá chặt ta không vào được, chuồng ngựa cũng là như vậy. Ta đã buồn bực. Ta nghĩ đốt thư phòng không được, đốt cả phủ thì thế nào?

Lần này ta thất bại. Ta bị phát hiện, bị giam lại. Có cáo mệnh trong người, cũng có ngọc bội của ca ca kia đưa cho ta, cho nên không ai dám giết ta.

Thế rồi phu quân thả ta ra, có lẽ phu quân thật thương ta cho nên mới làm như vậy. Ta đã hạnh phúc, phu quân là thương ta. Ta tuy rằng không bước ra khỏi phủ, nhưng chỉ cần biết phu quân còn nhìn ta, ta đã mãn nguyện.

Vài lần gặp nữ nhi, thấy nữ nhi có vẻ càng dính với mấy đứa bé kia, ta đã tức giận. Ta nói với nữ nhi, mấy đứa bé kia chỉ là thuộc hạ của phụ thân con, lúc cần thì có thể giết, khi nào con lớn, thay phụ thân giết bọn chúng đi, phụ thân hội thương con. Ta lại không nghĩ tới nữ nhi lại chống đối ta, cho nên ta đã đè nó xuống, đánh một trận.

Không nghe lời ta, cản đường ta, ta liền không buông tha ngươi.

Ta nghe thấy nữ nhi khóc ầm ĩ, sau đó tiếng khóc nhỏ dần, sau đó nữa thì không động đậy. Lúc này liền có người xông tới đẩy ta ra, rồi cướp đi nữ nhi của ta, lúc này toàn thân đã đầy máu.

Từ hôm đó ta không gặp nữ nhi của ta nữa.

Vài ngày sau, không hiểu thế nào có một nhóm người ập vào đè ta xuống, lại có một kẻ lang băm sát nhân sờ soạng tay ta, rồi ra ngoài nói với ai đó. Ta đã giãy giụa, lại càng bị đè chặt. Cùng trong ngày, bọn họ lại đem thuốc độc đến ép ta uống. Ta không uống, có kẻ đem thuốc tống vào trong miệng ta.

Ta đau, ta phẫn nộ, ta giận dữ, nhưng ta không phản kháng. Lần trước làm thế nào đem những kẻ hại mình gạt bỏ, ta nhớ kỹ. Lần này ta cũng sẽ làm như vậy, nhớ kỹ mặt của đám gia nhân này, từng người từng người, ta đều sẽ gạt bỏ.

Ngày thứ hai, phu quân tới nhìn ta, bảo ta uống thuốc, sẽ khỏe. Ta thấy phu quân, ta mỉm cười. Phu quân muốn ta uống, ta sẽ uống. Cho dù là thuốc độc, ta cũng sẽ uống.

Phu quân hiếm khi nào ở nhà, lúc này phu quân ở nhà, nhìn nhìn phu quân, ta chợt muốn một đứa con. Ta lại lén lút lấy ra xuân dược, lén lút hạ lên người phu quân. Phu quân rõ ràng có phản ứng, chỉ là phu quân thật xấu hổ, đỏ mặt lên sau đó liền chạy. Phu quân rất đáng yêu, lần sau nếu gặp, ta nghĩ ta sẽ bỏ thêm một chút nhuyễn cân tán, phu quân sẽ không chạy.

Ngày thứ tư, phu quân lại không đến. Kẻ khác muốn ta uống thuốc, ta nói ta đã khỏe, cũng không cần uống thuốc. Bọn họ không tin, ta chỉ im lặng nhìn bọn họ, sau đó lấy ra cáo mệnh lấy ra ngọc bội, bảo bọn họ làm theo ý mình. Ca ca dặn ta làm thế nào để khống chế kẻ khác khi kẻ khác làm ta buồn bực, ta đã làm theo, thật sự rất có hiệu quả.

Liền một thời gian dài phu quân không đến nhìn ta. Ta thật không vui. Ta đoán chắc phu quân ở bên ngoài kim ốc tàng kiều, đã cho người đi theo. Bất cứ nữ nhân nào muốn tiếp cận phu quân, ta đều cho người theo dõi, sau đó là cho người đem động vật chết ném vào trong phòng. Còn dám câu dẫn phu quân ta? Hồ ly tinh! Đuổi đi một đám hồ ly tinh, ta lại thấy phu quân nhìn mấy đứa bé kia, ta đã thực phẫn nộ. Ta nghĩ cách hạ độc bọn chúng, chỉ là ta không thể làm gì được. Lần nào hạ độc cũng không thành công, mà ta mua cái gì cũng đều có người xem xét trước, đem độc dược của ta ném đi.

Ta đã hoảng loạn, ta thật sợ hãi, ta cho người đi tìm phu quân, phu quân lại không nhìn ta.

Ta yêu phu quân, vì cái gì phu quân không nhìn ta?

Ta chắc chắn phu quân nhất định bị những thứ khác cuốn đi sự chú ý cho nên mới không nhìn ta. Trong cả một khoảng thời gian đó, ta nhìn chằm chằm phu quân, cũng biết được phu quân bị phiền nhiễu bởi cái gì. Chỉ là có một đám người trong Lạc phủ căm hận ta, ngăn cản ta giúp phu quân gạt bỏ những thứ phiền nhiễu kia.

Cho đến một ngày, đột nhiên ca ca cho người liên lạc với ta. Ta nói với người đó ta có cảm giác có người muốn giết ta cho nên mới theo dõi ta, người đó nói ca ca biết, ca ca muốn ta đến thư phòng xem xét một chút, còn nói ở đó hẳn có chứng cớ phu quân đang làm thứ gì đó nên rất bận rộn. Nếu ta có thể giúp ca ca đem thứ làm phu quân bận rộn đó ném đi, phu quân sẽ nhìn ta.

Ta nhận lời. Ta còn nhờ chuyển lời cho ca ca rằng phu quân không nhìn ta, ta muốn có thêm nhi tử, ta muốn phu quân nhìn ta. Như phu quân có thể nhìn ta, ta cùng phu quân có hài tử chung, ta sẽ rất hạnh phúc.

Ta cho người đến thư phòng tìm kiếm. Ta đã làm thật cẩn thận, nhưng vẫn là không thành công.

Ta không bỏ cuộc. Nhất định có người của một con hồ ly tinh nào đó cố tình ngăn cản ta giúp phu quân. Ta cần phải bình tĩnh, cẩn thận, như vậy mới có thể khiến cho con hồ ly tinh câu dẫn phu quân ngăn cản ta kia lộ ra ánh sáng, mới có thể gạt bỏ kẻ đó. Nhi tử chiếm hết quan tâm của phu quân, vị trí nguyên soái cũng chiếm hết thời gian của phu quân, phu quân không có cơ hội nhìn ta, vậy ta sẽ nghĩ cách đem mấy đứa bé kia toàn bộ gạt bỏ đi, còn vị trí nguyên soái kia quá phiền nhiễu ta, kia cũng hủy đi.

-----------------oOo-----------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro