Chương 94-95

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 94 – Hướng đạo (1)

Về đến trướng bồng, Lạc Hi ngồi xuống, kéo tay áo lên nhìn. Trên cánh tay lúc này có hai dấu răng tròn vo, đậm nét, vùng xung quanh đã bắt đầu sưng tấy bầm tím, chứng tỏ bị cắn không nhẹ. Lạc Hi thở dài, lấy ra lọ thuốc, bắt đầu thoa lên vết thương. Liền lúc này Mạc Vân lại bước vào. Vì Mạc Vân là bằng hữu của Lạc Hi, lại muốn ở doanh nhìn ngó, cho nên Lạc Hi cho Mạc Vân một thân phận thư lại, cũng cho hắn quyền được ra vào trướng bồng của mình không cần thông báo, chỉ là tự tiện ra vào soái trướng khi đang họp mặt thì không được quyền. Thấy Lạc Hi đang bôi thuốc, Mạc Vân nén cười, hỏi:

- Ai cắn ngươi?

- Nhi tử cắn.

- Ngươi đánh phạt nó, nó chịu không nổi nên cắn ngươi?

- Vì sao ngươi biết ta đánh phạt nó?

- Ta đi ngang qua ngẫu nhiên nghe được.

Không phải đi ngang qua, mà là cố tình theo dõi đi? Vậy ra khí tức của người đứng ở bên ngoài trướng bồng suốt thời gian đó là Mạc Vân sao? Lạc Hi còn nghĩ chỉ là binh sĩ bình thường. Mạc Vân không có việc gì, đứng ở ngoài đó làm gì? Trừ tò mò ra, Lạc Hi không đoán được bất kỳ lý do nào khác.

- Ta nghe được rất nhiều tiếng roi. Ngươi phạt nhi tử của ngươi cũng quá nặng.

- Phạt không phải đùa chơi, lại nhẹ tay sao?

- Này là gia quy của nhà ngươi? Lúc trước ngươi đã từng trải qua?

- Có một hôm bị ngươi lừa gạt, ta lạc đường, đã quá giờ giới nghiêm mà chưa về, cho nên bị phạt.

- Ta muốn hỏi về ngươi.

Lạc Hi nhìn Mạc Vân một lúc, hiểu được Mạc Vân hỏi cái gì.

- Lúc ta còn nhỏ, có một lần ta chế ra một loại thuốc mới, hý hửng đi thử nghiệm, kết quả làm cả phủ đều loạn, cho nên bị phạt. Tái sau đó gặp chuyện, ta nổi loạn đập phá lung tung, đánh sập một gian phòng, lại bị phạt. Lại còn có một lần trong nhà sinh loạn, ta dẫn thuộc hạ về đem đám người làm loạn kia dẹp xuống, chỉ là ta cao hứng làm quá tay, kết quả bị phạt.

- Haha, ngươi cũng rất phá phách, chẳng trách ngươi nói ngươi giống hắn.

- Đây gọi là duyên nợ. — Lạc Hi mặt không đỏ tim không nhảy trả lời.

- Nói như ngươi, thân phận của ngươi không phải chỉ là một người bình thường.

- Có nhà có cửa, có ăn có mặc, có người hầu hạ, cũng không xem như là cực khổ, nhưng ta thường xuyên bỏ nhà chạy đi.

- Bỏ nhà chạy đi? Vì sao chỗ tốt như vậy ngươi không ở, lại bỏ đi?

- Vì ta muốn truy cầu đỉnh cao lực lượng, cho nên không thể cứ ở mãi tại nơi ta cảm thấy an toàn. Ta cần phải ra bên ngoài. Có lần là do ta bị bắt cóc, có thứ là do cơ duyên, lại có việc là do ta chủ động rời đi. Ta đi rất nhiều lần, cũng đã từng đi rất xa, nhưng cuối cùng vẫn là trở lại.

- Vì gặp người sao?

- Vì sao ngươi lại đoán như vậy?

- Theo cách nói của ngươi, ngươi vì truy cầu lực lượng cho nên đi ra bên ngoài, có nghĩa ở bên ngoài so với nơi ngươi ở tốt hơn nhiều. Thân tại nơi tốt hơn mà vẫn muốn trở lại, chỉ có thể là để gặp người.

- Ân, đúng là để gặp người.

Lạc Hi không để Mạc Vân tiếp tục đề tài này, hắn lập tức chuyển sang câu chuyện khác:

- Ngươi cũng xem qua tình huống ở nơi này rồi đi? Cảm thấy thế nào?

- Ta thấy Nghi Lâm làm rất tốt, nhóm người ngươi tuyển làm rất tốt, còn muốn mời ta làm gì?

- Có một việc bọn họ không hiểu làm như thế nào.

- Là gì?

- Địa vị của thợ thủ công. Ngươi đã nhìn thấy được những viễn cảnh như thế, cũng biết nếu như trọng kỹ thuật thì sẽ như thế nào đi?

- Ta thấy được.

- Cho nên ta muốn nâng địa vị của bọn họ. Việc này trừ ngươi ra, người khác không làm được.

Nhiều năm coi nhẹ khoa kỹ, tư tưởng khinh thị khoa kỹ đã ăn vào ý thức của các quan văn, muốn thay đổi cần có thời gian. Cách nghĩ của Mạc Vân không gay gắt cực đoan như các quan lại khác, hơn nữa Mạc Vân đã nhìn thấy nhiều viễn cảnh khác nhau khi khoa kỹ được chú trọng, cho nên Mạc Vân hội hiểu được phải làm thế nào.

- Còn có, ngươi muốn một vị trí cho nhi tử của ngươi đi? Ngươi đã nhìn thấy những viễn cảnh đó, ngươi hẳn cũng đoán ra ta muốn tiểu Thịnh vào vị trí nào. Chỉ là muốn có vị trí đó, bên cạnh việc khả năng của nó thực xuất chúng, ngươi cũng cần phải dọn cho nó một vũ đài.

- Hahaha!

Mạc Vân hiểu được, Lạc Hi đang muốn mình làm việc cho hắn, nhưng dù sao cũng là hợp tác có lợi, hắn cũng không ngại.

- Được, ta làm. Nhưng hiện tại vẫn chưa cần ta ra mặt, cho nên ta vẫn có thể đi dạo đi?

Lạc Hi nhìn Mạc Vân. Vì cái gì kẻ này lại đột nhiên làm biếng? Chơi cả nửa tháng vẫn chưa đủ sao? Mấy hôm trước mình gặp chuyện phiền muộn thì còn có thể bắt hắn ra làm việc, bây giờ tương đối rảnh rỗi, hắn lại làm biếng thế là thế nào?

- Ngươi muốn đi dạo? Cũng được. Nhưng ta muốn ngươi gặp một người.

- Là kẻ nào?

- Hai ngày nữa ta dẫn ngươi tới gặp người đó. Còn bây giờ sao? Ngươi đương chức thư lại của nguyên soái, cũng cần phải vì nguyên soái phân ưu phân ưu!

- Ta thấy ngươi quản sự rất tốt, thêm ta chỉ thêm rắc rối.

- Ta nào biết quản sự thế nào? Ta có thể biết một chút võ công có thể biết một ít khoa kỹ cũng có thể đoán được một chút nhân tâm, nhưng đối với quản sự thì ta mù mịt. Ngươi là nhân tài a nhân tài, ta tốn công tốn sức mời về, hiện tại trong doanh không đào ra được người, cho nên ta mới nhờ ngươi. Ngươi cũng không nghĩ để hảo bằng hữu vất vả hơn nửa đời người lúc này lại bị một đống giấy tờ chôn sống đi?

Mạc Vân nghe xong Lạc Hi nói, hắn cảm thấy cả người đều không khỏe. Lúc mình đứng đắn thì hắn đứng đắn, mình mới hơi cợt nhả một chút hắn liền làm mình nổi cả da gà, mà việc này không chỉ một lần. Đây rõ ràng là cố ý!

Chỉ là cho dù như vậy, Mạc Vân vẫn không cự tuyệt Lạc Hi lôi kéo. Hắn đã tới tận đây, cũng đã xem qua một lượt An Lạc thành, cũng đã nhìn thấy được rất nhiều viễn cảnh. Toàn bộ những thứ đó làm một ngọn lửa trong người của hắn bùng lên, khiến cho hắn thật sự muốn thử sức một lần. Có năng lực, có cơ hội, có nhân tài, vậy thì cứ thử sức, đem viễn cảnh mà mình mường tượng ra được, biến thành sự thật đi.

**************************

Hai ngày sau.

Lạc Hi bước vào chỗ Lạc Phi đang ở, bắt đầu đại nghiệp hống nhi tử.

Hai ngày không đủ để thương thế lành lại hoàn toàn, nhưng nếu có thoa thuốc trị thương loại tốt thì ít nhất cũng đã giảm sưng tấy, giảm bầm tím, vết thương cũng kết vảy, chỉ là vẫn phải nằm úp sấp, nếu như không nằm thì có thể ngồi trên ghế, nhưng không thể cử động mạnh. Thấy Lạc Hi bước vào, Lạc Phi nhìn một cái, quay đầu đi, không nói cái gì.

Lạc Hi thấy vậy chỉ cảm thấy buồn cười. Lúc trước là mình bơ nhi tử, sau đó vì mình tức giận cho nên lừa nhi tử một trận, chọc nó phát khóc, bây giờ nhi tử dỗi, lại bơ mình. Cái gì cần làm thì vẫn làm, chỉ là không nói chuyện. Nhi tử bơ mình, thiệt thòi vẫn chỉ là nó. Này là cố tình muốn phụ thân quan tâm cho nên mới dỗi đây. Mình mà bơ nó thật, nó nhất định sẽ lại bám cứng lấy mình.

- Phi nhi, sắp tới ta lại rời đi làm một số việc.

Lạc Phi chớp chớp mắt, rồi lại không nói gì.

- Vẫn còn dỗi sao? Ta đi thật, ngươi cũng không có cơ hội tìm gặp ta đi.

Lạc Phi xụ mặt nhưng vẫn không nói, chỉ là co người lại, một bộ dạng "phụ thân lúc nào cũng chạy đi, không quan tâm Phi nhi. Phi nhi mặc kệ". Lạc Hi cười thành tiếng, xoa đầu nhi tử nói:

- Thứ tốt không học, lại học trò xấu thế là thế nào? Bao nhiêu thứ tốt ta cố gắng dạy ngươi, ngươi đều không để trong lòng, lại học ta chơi liều, học ta làm trò xấu là sao?

- Ba ba có thể tùy hứng, Phi nhi lại không thể tùy hứng sao?

Nghe nhi tử nói lại y hệt câu mình đã nói, Lạc Hi chỉ muốn đỡ trán.

- Ngươi muốn tùy hứng? Nếu ta bây giờ cùng ngươi tùy hứng, không thèm quan tâm ngươi, ngươi hội thế nào?

- Ba ba, người quá đáng! – Lạc Phi lại tố cáo.

- Ta có thể dự phòng những tình huống xảy ra, cũng có đủ khả năng chống lại những chuyện bất ngờ xảy tới, cho nên ta mới dám liều. Còn ngươi thì thế nào? Còn trẻ, thực hung hăng, dự phòng tình huống cho dù là tốt, nhưng không đủ khả năng xoay chuyển thế cờ khi việc xấu ập tới, vậy mà còn muốn bắt chước ta? Bắt chước ta thôi thì không nói làm gì, đằng này đã bắt chước ta, còn không nói cho ta biết, hại ta lo lắng, cái này ngươi tính cái gì?

- Ba ba đi làm việc gì cũng không nói cho Phi nhi biết.

- Ta có khi nào không nói cho ngươi biết?

Lạc Phi há miệng định nói gì đó, nhưng hắn chợt nhận ra, dường như lúc nào phụ thân cũng nói cho mình biết phụ thân đi đâu làm gì. Hắn tiu nghỉu im lặng lại.

- Lần này ta đi đâu, ngươi không muốn biết sao?

Lạc Phi còn không định hỏi, đang chờ phụ thân trước nói ra, nhưng rồi Lạc Hi cương quyết không nói, làm cho Lạc Phi do dự, cuối cùng vẫn là tò mò thắng thế, không thể tiếp tục dỗi, cho nên hắn đành phải xuống giọng hỏi:

- Ba ba, người đi đâu?

- Về An Lạc thành, chữa trị cho đại ca ngươi, rồi ra Kiến thành xử lý binh sự.

- Ba ba...

- Có việc gì?

- Sắp tới là tất niên.

Tất niên năm ngoái, hắn cùng phụ thân cùng đại ca ở Bắc cương, tình hình khi đó căng thẳng, cho nên có ăn mừng nhưng cũng chỉ là tiệc nhỏ. Tất nhiên hai năm trước, mùa đông động binh, cho nên hắn đang ở Bắc cương chống lại ngoại tộc, cũng không có ăn tất niên. Còn những năm trước đó, hắn đang ở trong doanh, thỉnh thoảng mới về thăm Lạc phủ, lúc hắn về thì không có đại ca, lúc đại ca về thì hắn bận rộn, cho nên chẳng có tất niên nào có đủ người. Còn có... tam đệ cũng lâu rồi không có ăn tất niên đi?

Lạc Hi nghe Lạc Phi nói, ngẩn người ra một lúc rồi cười:

- Được rồi, ta hứa với ngươi, ngày 15 tháng sau chúng ta sẽ ăn tất niên tại An Lạc thành.

- Nhưng hôm đó là Tết Nguyên Tiêu mà?

- Nguyên Tiêu ăn tất niên thì đã sao?

Chớp chớp mắt, Lạc Phi trầm mặc. Nguyên Tiêu ăn tất niên hình như chẳng có việc gì cả?

- Nhưng mà nếu như vẫn còn chiến trận như hiện tại, xem ra muốn ăn tất niên hơi khó, cho nên...

- Ba ba, cứ chọn ngày Nguyên Tiêu đi! – Sợ Lạc Hi đổi ý, Lạc Phi vội vàng nói.

- Phía Đông thành còn đang có nguy cơ, ngươi muốn bỏ mặc mọi thứ chạy đi sao? Cho nên nếu muốn cho kịp ngày, ngươi cần nghĩ cách, đại phá phía Đông thành đi.

Lạc Phi nghe vậy có điểm chần chừ. Hắn không biết phía Đông thành có gì, hơn nữa thời gian chỉ còn lại ba tuần, muốn đại phá một đạo quân cần phải có cơ hội, không thể cứ đánh là có thể thành được.

- Thế nào?

- Ba ba, đánh trận cần có chiến cơ, việc này Phi nhi không nắm chắc được.

- Ngươi nói đúng, việc có thể trong ba tuần đại phá Đông thành tùy thuộc rất nhiều vào cơ hội. Hiện tại thì ngươi có thiên thời. Mùa đông trời lạnh, quân đội của hoàng đế hầu hết là người phương Nam, chịu lạnh kém, lại ở xa thành trì, so với chúng ta ở gần thành trì thì nhược thế hơn. Về nhân hòa, Bạch Nhạc là trận pháp sư, Vệ Khải cũng là như vậy, hai người bọn họ so tài với nhau đang ở thế cân bằng, nay ta cho thêm tam đệ ngươi tới đó, có thể chế tạo ra cơ hội. Tam đệ ngươi cũng nắm trong tay một trận pháp, hơn nữa Biệt đội cũng có vài người có tài lẻ, còn có, Nam Bình thành đã không còn nguy cơ, ngươi có thể điều động người.

Cân nhắc một lúc, Lạc Phi mở lời:

- Ba ba, Phi nhi sẽ làm. Nhưng mà... Phi nhi thân thể yếu nhược...

Nghĩ tới việc mình không có võ công, Lạc Phi có phần tủi thân.

- Ngươi không động võ, có thể động cái khác, vẫn có thể đi theo quân, chỉ là cần người hỗ trợ mà thôi. Vũ khí tự vệ có không ít loại, có loại không cần dùng nhiều khí lực. Ngươi không hiểu thì có thể học, ngươi còn trẻ còn có thể học. Ẩn Xà có một nhóm người lực lượng không mạnh nhưng hiểu biết nhiều thứ khác, nếu ngươi cần, ta sẽ giới thiệu ngươi đi gặp. Ngươi đi con đường của ngươi, ta không ép buộc ngươi làm cái gì theo ta, ngươi thích chơi liều như vậy, còn bắt chước theo ta, một ngày nào đó ngươi chơi hỏng mệnh của ngươi luôn đi.

- ...Có thể sao ba ba?

- Muốn biết có thể hay không, đi theo ta đi.

-----------------oOo-----------------

Chương 95 – Hướng đạo (2)

Dẫn Lạc Phi đi một lúc tới một trướng bồng, Lạc Hi bước vào. Lạc Phi đi theo, nhìn thấy trước mặt là một vị trung niên nam tử đang nhìn mình nghiền ngẫm. Hắn không biết người đó là ai, cho nên theo lễ liền hành lễ, rồi nhìn Lạc Hi. Lạc Hi giới thiệu hai bên xong, Lạc Phi mới biết người này là bằng hữu của phụ thân, cũng là một mưu sĩ, tên là Mạc Vân. Lạc Hi lại nói tốt cho Mạc Vân vài câu, sau đó liền rất không có trách nhiệm, đem Lạc Phi ném lại rồi chạy.

- Mạc Vân, nó đang không biết không có võ công thì có thể làm gì, cho nên ta đem nó giao cho ngươi. Ngươi còn nhàn nhã chưa muốn về An Lạc thành đi? Vậy thì ngươi lấy tư cách giám quân, cùng nó đến phía Đông thành xử lý chiến sự tốt lắm.

- Phụ thân, người đi ngay sao? – Lạc Phi thấy Lạc Hi chuẩn bị rời đi, vội gọi lại.

- Ngày mai ta sẽ đi.

- Phụ thân, Phi nhi đang cầm thành chủ ấn tín, hay là Phi nhi...

- Ta giao An Lạc thành thành chủ ấn tín cho đại ca ngươi. Đại ca ngươi tin tưởng ngươi, quyết định giao nó cho ngươi, vậy ngươi cứ cầm lấy.

- Nhưng mà phụ thân, Phi nhi thân thể chưa khôi phục...

- Ngươi thân thể yếu nhược là việc nhà của ngươi, ngươi đi phê văn kiện quản lý thành là việc công của ngươi. Ngươi định đãi tư phế công sao?

Tức là Lạc Hi bỏ của chạy lấy người, đem An Lạc thành cùng Nam Bình thành ném cho Lạc Phi, mặc kệ hắn xoay sở. Lạc Phi đã ôm đầu, hắn lại bị phụ thân chèn ép. Tuy rằng có thêm quyền lợi thì đáng lẽ nên mừng, nhưng vì sao hắn cứ có cảm giác ấm ức?

- Còn có, nếu như phía Đông không xử lý xong thì ngươi không cần ăn tất niên, ta chỉ cần ăn tất niên với đại ca ngươi là đủ rồi.

Không để Lạc Phi tiếp tục kiến nghị, Lạc Hi đã nhanh chân rời khỏi, bỏ lại Mạc Vân cùng Lạc Phi nhìn nhau, mắt to trừng đôi mắt nhỏ.

Mạc Vân thấy Lạc Phi chằm chằm nhìn mình từ đầu tới chân lại từ chân lên đầu, trong lòng vừa buồn cười vừa có phần bất đắc dĩ Lạc Hi lại tìm việc cho mình làm. Chẳng phải là vì mình nói không về An Lạc thành ngay phụ giúp hắn sao, hắn ngay lập tức đem nhi tử đẩy cho mình dạy dỗ, còn hắn thì lại chạy đi mất. Chẳng trách hắn nói hắn thường xuyên bỏ nhà chạy đi, cái thói đó ăn vô máu rồi.

- Mạc thế thúc. – Nhìn một lúc, Lạc Phi mới lên tiếng xem như chào hỏi.

- Ta nghe nói ngươi không có võ công, không biết phải làm gì sao?

Nghe đến việc này, Lạc Phi thân người có hơi ủ rũ. Hắn không nói, nhưng Mạc Vân vừa nhìn liền hiểu được.

- Cho nên cha ngươi mới đem ngươi đẩy đến cho ta. Hừ, hắn cũng thật biết tận dụng cơ hội!

Lạc Phi nghe vậy, ngẩng đầu lên, chớp mắt nhìn Mạc Vân, trong ánh mắt lộ vẻ thăm dò. Hắn chưa quen thuộc Mạc Vân, cho nên không nói nhiều.

- Ta là trời sinh kinh mạch tán loạn, không tu luyện được. Trời sinh kinh mạch tán loạn, người khác nhìn ta như một kẻ tàn tật. Khi còn nhỏ, trừ phụ thân ta, mẫu thân ta, ca ca ta là còn tin tưởng ta có thể làm được nên sự, còn lại tất cả những người khác đều bảo ta là phế vật, kể cả người trong họ của ta. Ta không thích thi làm quan, càng chán ghét đọc thuộc lòng, cho nên trong mắt bọn họ, ta là một kẻ đáng vứt đi. Đã tưng có người nói với mẫu thân ta, vì sao người không bóp chết ta từ trong tã lót, để ta lớn lên làm bọn họ xấu hổ.

Thấy Lạc Phi chú ý, Mạc Vân lại nói tiếp:

- Văn không thành, võ chẳng giỏi, ta có thể làm cái gì? Ta cũng không biết, nhưng ta biết được, con đường mà kẻ khác đi không phù hợp với ta, cho nên ta phải cố gắng, đi theo con đường mà ta có khả năng theo đuổi được. Từ mười năm trước, ta cùng cha ngươi thành lập Ẩn Xà, quy hoạch Nghiệp thành, cố tình bố trí quan lại tại Nghiệp thành, phát triển kinh thương, đem Nghiệp thành nâng lên thành một thủ phủ, đủ tầm trở thành một kinh đô. Ta cho quan lại vào các thành trì từ phía Bắc kéo thẳng tới đế đô, là để dọn đường cho cha ngươi đánh chiếm. Ta cho người mở rộng kinh thương, sử dụng tiền bạc để chống đỡ quân đội. Những gì ta làm đều không cần đến võ công. Còn cha ngươi do có võ công, nên hắn sử dụng võ công đi lôi kéo nhân tài, lôi kéo giang hồ nhân sĩ, đi chiếm lấy tín nhiệm của quân đội, đi đánh đông dẹp Bắc, đi chống đỡ cả một phương. Ta tự biết mình yếu nhược, nên ta phải dùng suy nghĩ của ta, khiến cho những người giỏi võ công bảo vệ ta, khiến cho bọn họ làm thứ mà ta muốn làm.

- Còn ngươi, xung quanh ngươi nhiều người như vậy, số người giỏi võ công mà ngươi có thể dựa vào rất nhiều. Trong số huynh đệ ngươi, theo ta biết được, chỉ có ngươi quen thuộc dùng mưu kế để đạt lấy thành tựu. Cho nên thứ ngươi cần làm là dùng trí óc của ngươi, đem toàn bộ lực lượng của những người quanh ngươi, đưa về một hướng.

Lạc Phi nghe xong, trong ánh mắt hiện lên trầm tư.

- Trong ba huynh đệ ngươi, ngươi nghĩ kẻ nào có thể giữ được cơ nghiệp của cha ngươi sau này?

- Đại ca. – Không cần suy nghĩ, Lạc Phi trả lời ngay.

- Ta nghe cha ngươi nói đại ca ngươi không thích xử lý nội chính đi?

Lạc Phi á khẩu. Đại ca quả thật không thích xử lý nội chính, toàn đẩy cho hắn làm, trong lúc đó đại ca thì cùng tam đệ chạy ra ngoài thành đi tuần cùng điều binh.

- Ta chưa gặp đại ca ngươi, nhưng ngươi thực quen thuộc với đại ca ngươi, ta nghĩ ngươi có thể tự đánh giá được.

Lạc Phi im lặng, hắn đã mơ hồ biết được Mạc Vân muốn làm cái gì.

- Tam đệ ngươi ta đã gặp, hắn tương đối có khả năng, nhưng vẫn thích động đao động kiếm hơn là bày cục. Nếu có làm quản sự, vẫn là thiên hướng binh nghiệp. Ta quan sát một thời gian, nhìn thấy tam đệ ngươi nếu đi về binh có thể làm một tiên phong, là vị tướng đứng đầu chiến tuyến. Còn ngươi, ngươi đã có thể ở quân sư vị, cũng có thể ở một vị trí khác, quản lý cơ nghiệp của phụ thân ngươi. Vị trí này là cần thiết, khi mà cả ba người các ngươi, chỉ có ngươi am hiểu bày cục cùng lập kế sách. Ngươi hẳn là cũng đã nhìn thấy điều này đi?

Lạc Phi lại trầm mặc. Hắn gần đây thường suy nghĩ đến những trải nghiệm của hắn, rồi lại tự hỏi mình thật sự thích làm cái gì? Hắn không rõ ràng lắm. Thứ đó mơ mơ hồ hồ, hắn sờ thấy được một chút, rồi lại vụt đi mất.

- Lúc ta còn nhỏ, ta cũng đã từng thực hoang mang. Thế rồi ta xem được một quyển thư tịch, thứ đó thay đổi toàn bộ đời ta. Ta nghĩ thứ ngươi cần là một chỉ dẫn. Ngươi hội nhìn ra được, tình thế hiện tại thay đổi rất nhanh, có khi chỉ một năm sau, hai năm sau, mọi chuyện đã khác. Vị trí hiện tại của ngươi, đối với tình huống hiện tại là cần. Không có võ công, ngươi vẫn có thể đương quân sư. Nhưng năm năm sau, tình huống thay đổi, ngươi muốn ở vị trí nào, ngươi muốn làm cái gì, sau năm năm?

Hắn muốn trở thành người nào sao? Một phụ tá? Lạc Phi không rõ, nhưng hắn không muốn tiếp tục làm phụ tá. Hắn cảm nhận được sau khi đến An Lạc thành, nhìn thấy thực nhiều thực nhiều vấn đề bày ra ngay trước mắt, nắm được thành chủ ấn tín, cũng thấy đại ca tam đệ làm cái gì, hắn nhận ra được khả năng của mình phù hợp với một số vị trí, nhưng ý tưởng còn rất mới lạ, hiện tại hắn nghĩ mình cần thêm thời gian, cho nên hắn liền lờ đi.

- Mạc thế thúc, Lạc Phi hiểu được.

- Ngươi thử nghĩ, cha ngươi có ba nhi tử, mà mỗi người các ngươi đều thực xuất chúng, đều có nhiều thuộc hạ. Như vậy cho dù ngươi có suy nghĩ tốt, nhưng những người như thuộc hạ của huynh đệ ngươi suy nghĩ khác. Việc này, ngươi định xử lý thế nào?

Lạc Phi không biết. Như trong quân đội thì có quân kỷ, suy nghĩ có khác cũng không dám làm trái vì có thể theo quân pháp mà xử, nhưng nếu như ở một môi trường khác thì sẽ thế nào? Thuộc hạ của đại ca có rất nhiều, của tam đệ cũng có rất nhiều nhóm người khác nhau, còn có một nhóm người hắn chiêu mời, một nhóm người của Mạc thế thúc, một nhóm người của phụ thân hắn. Khi đó nhất định sẽ loạn. Lại nghĩ tới đại ca, Lạc Phi cười khổ. Là đại ca nhất định sẽ không xử lý được, lại ném cho mình đi. Còn tam đệ, hắn không rõ. Nhưng cho dù thế nào, nguy cơ loạn lạc như vậy vẫn sẽ xảy ra.

- Mạc thế thúc, phải làm thế nào?

Về vị Mạc Vân này, Lạc Phi còn nhớ có vài lần được nghe qua, lại nghe thấy vị này nói rằng là bằng hữu của phụ thân, cũng bố trí cả thiên hạ như vậy, hẳn là sẽ có phương hướng giải quyết đi?

- Ngươi muốn bảo vệ lấy những thứ ngươi trân quý, ngươi cần phải học cách ngăn cản những kẻ khác làm hoen ố chúng. Võ giả có cách phá hoại của võ giả, văn sĩ có cách phản đối của văn sĩ. Chỉ cần có người không thích ngươi, bọn họ sẽ làm ngươi mệt mỏi. Ngươi không thể mãi dùng võ để phục bọn họ, mà khi đó cần phải dùng cách khác. Ngươi cần đưa ra phương pháp, khi đó những võ giả khác, văn sĩ khác, giang hồ nhân sĩ khác, bọn họ sẽ theo cách ngươi đưa ra mà hành sự, làm theo ý nguyện của ngươi. Ngươi không cần động võ, vẫn có thể làm được việc. Ngươi đương quân sư, hiểu được đối phương nghĩ gì đối với việc binh, đã là có một nền tảng tốt, cho nên việc này, ngươi có thể làm được.

Cho nên Lạc Hi mới đem ngươi giao cho ta. Lạc Phong đứa bé kia, cách nó làm, hành động của nó đã nói rõ nó thực thích võ công, nói rõ nó hội đi theo con đường võ giả. Còn Lạc Phi đứa bé này, hiện tại vẫn có vẻ đang do dự, đứng trước ngã ba đường không biết phải đi hướng nào. Lạc Hi hắn chỉ chữa thân thể, không khôi phục võ công cho đứa bé này, rõ ràng là muốn hướng nó đi theo con đường dùng trí không dùng dũng. Bỏ thời gian học võ, cũng đã thực chăm chỉ là điều tốt, nhưng rõ ràng khả năng của Lạc Phi không chỉ dừng lại tại nơi này. Lạc Hi hắn nói tất niên liền gặp mặt, như vậy khoảng thời gian này là để mình đem thiên phú của Lạc Phi đào ra, nếu như không được thì Lạc Hi hắn lại nghĩ cách sắp xếp vị trí khác cho nhi tử nhà hắn đi?

Dám đem 4 thành trì bố trí thành sân tập cho nhi tử dụng võ, như vậy việc lén lút đem nhi tử thử hướng sang một con đường khác như vậy, đối với hắn chẳng là cái gì to tát.

Lạc Phi nghe vậy tuy rằng vẫn có chút do dự, nhưng hắn vẫn là tin tưởng phụ thân đem hắn giao cho vị Mạc thế thúc này hẳn là có dụng ý. Hiện tại tình huống phức tạp, mà hắn thì đã không thể nào động võ được nữa, chỉ có thể động não mà thôi. Cân nhắc quyết định xong, Lạc Phi liền hướng Mạc Vân thỉnh giáo nhiều thứ, nhưng trước hết, hắn vẫn muốn đi phía Đông thành.

Chỉ là đi như vậy, Lạc Phi có điểm ấm ức.

Cho nên hắn lại gan lớn, làm trò ngốc một lần.

Như là chờ cho phụ thân đi vào thăm hắn thì hắn giả vờ như là bị giật mình, lại thân thể có thương cho nên cử động không linh hoạt, bị đau nên té ngã úp sấp, đập đầu vào bàn, còn đặc biệt bôi thêm một ít thuốc màu.

Lạc Phi vừa lăn một vòng xuống đất nằm bất động, đã thấy phụ thân chạy tới ôm lấy mình lắc tỉnh. Hắn giả vờ như không tỉnh, cũng không mở mắt, nghe phụ thân gọi một lúc thì nghe được phụ thân khẽ rên rỉ, sau đó là gục xuống đất. Hí mắt, Lạc Phi nhìn thấy được phụ thân một tay sờ lên ngực, cả người co ro, miệng rên khẽ, sau đó là nằm im không nói gì nữa, Lạc Phi đã giật nảy mình, chống tay bò dậy, ôm lấy Lạc Hi, lắc lắc.

- Phụ thân? Phụ thân?! Phụ thân tỉnh tỉnh, người không sao chứ?

Không thấy Lạc Hi trả lời, Lạc Phi đã hoảng, vội vã chống tay đứng dậy, bỏ chạy ra bên ngoài gọi người đến cứu. Hắn vừa mới nhấc chân chạy đi thì một chân đã bị nắm lấy, làm cho hắn té ngã úp sấp. Lần này là té thật, cả người ê ẩm. Còn chưa kịp làm gì, Lạc Phi đã bị gõ đầu một cái, sau đó là cả người bị nắm lên, đè úp xuống giường:

- Xú tiểu tử, ngươi dám lừa ta sao? Còn dám lừa ta?

Bốp~

Bốp~

...

Lạc Hi đè Lạc Phi úp xuống, một tay nhấc vạt áo lên, rồi đánh mông nhi tử vài cái. Lẽ đương nhiên nếu chỉ dùng tay thì lực đạo yếu hơn nhiều lắm, cho nên Lạc Phi chỉ cảm thấy tê rần mà thôi, còn lại chẳng thấy có ảnh hưởng gì. Hắn vừa van xin phụ thân thả ra, còn không nhịn được cười. Hắn sợ đau là thật, nhưng cũng thật ấm ức phụ thân lại đi, cho nên lại đùa chơi. Bị đánh vài cái nhẹ như không, hắn không sợ. Hắn biết trừ khi mình làm ra trò nghiêm trọng, phụ thân sẽ không nặng tay. Phụ thân biết được, còn lừa lại hắn hốt hoảng. Phụ thân thực cao tay!

Lạc Hi đánh vài cái liền thả Lạc Phi ra, nhướn mày nhìn nhi tử đang nhẫn cười:

- Rất thích bị đánh sao?

- Không có, phụ thân!

Cười đỏ cả mặt, Lạc Phi mới nhìn phụ thân, trong vô thức làm ra tư thế làm nũng, xụ mặt:

- Ba ba người lại đi.

- Ừ. Ta đi rồi sẽ trở lại.

Nhìn Lạc Phi, Lạc Hi chợt hỏi:

- Hôm qua ngươi ở chỗ Mạc Vân, hiểu được một chút gì đó đi?

- Vâng, Phi nhi hiểu được.

- Trong ba nhi tử, ta lo lắng nhất ngươi. Nhìn thấy được nhiều, suy nghĩ nhiều, càng liều mạng, nhưng lại không biết chính mình muốn cái gì. Thật là... không làm người bớt lo.

Vì là liều mạng, cho nên khi đã quyết định một việc thì chẳng ai có thể kéo Lạc Phi đi ngược lại được, trừ một số rất ít người Lạc Phi để ý. Vì vậy, nếu như Lạc Phi còn chưa biết được mình có thể làm cái gì, hắn cứ cắm đầu đi mãi về một hướng như vậy, lãng phí thời gian, cũng là lãng phí tài năng của hắn.

- Cho nên thời gian này, ngươi cẩn thận cân nhắc lại, lắng nghe Mạc Vân thúc thúc nói cái gì, học hỏi từ Mạc Vân thúc thúc. Không có võ công không sao cả. Khả năng của ngươi nằm ở nơi này – Lạc Hi chỉ chỉ vào trán Lạc Phi, rồi chỉ vào ngực hắn – và ở nơi này của ngươi. Cứ thử đi, một lần dốc toàn lực làm thứ ngươi muốn làm. Đừng lo lắng. Bất kỳ cái gì ngươi làm đều tốt cho ngươi. Chỉ là, tuyệt đối không được dùng sức khỏe của mình đi đánh đổi lấy bất kỳ cái gì.

- Ba ba...

- Ân?

- Ba ba... cám ơn người.

- Lại có, ta mà còn ở lại, ngươi còn vì có ta mà không liều mạng đi? Lần nào không có mặt ta ngươi đều liều, hết nghĩ ra kế sách liều mạng liền chơi trò giả chết, lần vừa rồi còn dám nghĩ mệnh ngươi không đáng tiền mà suýt nữa không thể nào tỉnh lại được. Bây giờ ta cần ngươi liều mạng đi làm cái ngươi đang suy nghĩ, ta còn ở đây, ngươi lại co đầu rụt cổ đi.

- Không có mà ba ba!

- Lần này còn dám không nhớ lời ta dặn sao?

- Sẽ không có!

- Vậy thì tốt. Ta đi đây.

- Vâng.

Lạc Hi rời đi, lần này còn tiện tay kéo theo Mạc Gia Thịnh, chỉ bỏ lại một câu thông báo với Mạc Vân, sau đó cả hai người đã nhanh chóng mất hút. Mạc Vân khi phát hiện ra được thì chỉ còn nhìn thấy được tàn ảnh của con hắn.

Đem nhi tử ném cho mình trông, còn hắn đem nhi tử nhà mình kéo đi, đây là ý gì a?

Mạc Vân có chút bất đắc dĩ. So với Lạc Hi, người này láu cá hơn, ranh mãnh hơn, khả năng cao hơn, cũng thường xuyên làm mình không biết phải nói gì.

Biết được Lạc Phi lại biết sai vẫn làm, đi trêu phụ thân hắn, Mạc Vân cảm thấy thực buồn cười, cũng có điểm hâm mộ. Lúc này chỉ còn có mình và Lạc Phi, Mạc Vân nghĩ nghĩ, rồi bắt đầu dạy cho Lạc Phi biết, Ẩn Xà thành lập như thế nào, và làm thế nào dựa vào một nhóm cường giả mà sống sót an toàn. Với tư cách kẻ không biết nửa điểm võ công như chính mình, Mạc Vân dạy cho Lạc Phi biết được trí giả giữa một nhóm cường giả, lực phá hoại sẽ là như thế nào.

Lâu ngày cùng quan lại tiếp xúc, Mạc Vân có đôi khi cảm thấy nhàm chán, cũng cảm thấy mình già cỗi. Đến An Lạc thành, Mạc Vân tuy không nói, nhưng trong lòng của hắn biết rõ được chính mình ở nơi này giữa những người trẻ tuổi, chính mình đã bị bọn họ truyền cảm hứng. Những người trẻ tuổi kinh nghiệm không nhiều, nhưng cảm hứng, sự liều mạng và những ý tưởng không đâu vào đâu thì không ít, làm Mạc Vân nhớ tới quyển sách khi hắn đã xem hồi còn nhỏ. Cảm xúc khi đó cùng cảm xúc lúc này, hai thứ đó giống nhau như in. Nhiều khi nghĩ lại vì cái gì từ khi đến nơi này, mình lại dễ xao động như vậy, Mạc Vân bật cười. Điều đó cũng không phải là xấu.

Lại có Lạc Phi đương quân sư, cũng giỏi binh trận, lần này ra phía Đông thành, hẳn mình cũng có thể từ hắn học hỏi được một cái gì đi? Thử học hỏi binh pháp, xem chừng cũng rất thú vị.

-----------------oOo-----------------





Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro