Ngoại truyện 1 (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngoại truyện 1: Mạc Vân cùng Lạc Hi cố sự (2)

Thế rồi đột nhiên Lạc Hi đến thăm hắn. Không lấy tư thế đi tuần hay là khoác lên quan phục gì cả, chỉ đơn giản là tới nhìn hắn. Hắn khi đó không vui vẻ, vì hắn muốn là cùng bằng hữu ngang hàng. Lúc này Lạc Hi phong quang, hắn vẫn chỉ là nhất giới thương nhân, vẫn chưa phải là cái dạng có thể phú khả địch quốc thương nhân, cho nên hắn càng không muốn thua kém. Thái độ của hắn khi đó rất tệ, mấy chữ "trục khách" hiện rõ rành rành. Hắn nhìn ra được Lạc Hi kinh ngạc, nhưng hắn cũng sẽ không nói lời bào chữa chính mình. Hắn có sự kiêu ngạo của hắn.

Cuối cùng, hắn cùng Lạc Hi kết thúc trong không vui. Sau đó, Lạc Hi cũng không đến.

Hai mươi hai tuổi, Lạc Hi có gửi cho hắn một bái thiếp, mời hắn đi dự tiệc. Hắn không đến. Lạc Hi là quan, còn là đại tướng quân, chức vị cao, còn hắn chỉ là nhất giới bình dân, đến gặp mặt thật xấu hổ. Sau đó Lạc Hi đến nhà hắn, đem theo vài món ăn, cùng hắn dùng một tiệc rượu nhỏ. Lúc này hắn mới biết, thiệp mời kia là hẹn riêng. Hắn có điểm xấu hổ, cũng không nghĩ đuổi người, đành cùng Lạc Hi ăn chút thực vật uống một chút rượu.

Hai mươi ba tuổi, trong tay hắn lúc này cũng đã có không ít sinh ý, cũng đã có không ít tiền của cùng một lượng điền sản. Hắn bắt đầu nhìn Mạc gia. Làm gia chủ cái gì, ban đầu hắn không nghĩ, nhưng Mạc gia đại phòng đem nhà của hắn đuổi ra, cướp đoạt điền sản, hắn vẫn còn nhớ kỹ, cũng nhớ năm đó hắn vì nhỏ yếu nên đã bất lực như thế nào. Hắn đã có thực lực, đối với Mạc gia đại phòng một cái phú hào, cũng đã không còn cảm giác sợ hãi như khi hắn còn nhỏ yếu. Hắn liền muốn tranh một phen.

Cũng năm này, Mạc gia đại phòng liền xảy ra chuyện xấu. Mạc gia vị thân thích nhà đằng gái kia lúc này liền vướng vào một vụ hoàng tử đoạt vị, liên lụy cả nhà. Mạc gia cũng vì vậy mà bắt đầu lung lay. Nhân dịp này, hắn dùng mạng lưới của mình, đem đất đai điền sản của Mạc gia thu mua về, nhất là mảnh đất năm xưa đã từng là của nhà hắn nhưng đã bị đại bá cướp đi.

Hai mươi lăm tuổi, tiên đế trước khi thoái vị liền tấn phong Lạc Hi làm nguyên soái. Sau đó liền truyền ngôi cho Thái tử. Tân hoàng đăng cơ.

Năm xưa chán ghét quan trường, mười năm trôi qua, hắn đã sờ thấu thương trường chi đạo, liền muốn đi sờ quan trường chi đạo. Hắn đã biết, làm quan mới có thể có chỗ dựa, mới có thể làm được thêm nhiều thứ. Đã có đủ tiền, liền muốn làm cho lời nói có thêm một chút trọng lượng. Hơn nữa, hoàng tử đoạt vị đã có kết quả cuối cùng, tân hoàng cũng đã đăng cơ, đây là lúc cần thiết thay đổi một lượng quan viên, dung nhập dòng máu mới vào triều đình. Hắn nắm chuẩn cơ hội, liền đi thi làm quan. Hắn thi đậu, bước đầu liền làm một thất phẩm quan huyện tại quê nhà.

Hắn thăng quan rất nhanh, ba năm sau hắn hai mươi tám, liền thăng lên lục phẩm. Hắn giỏi kinh thương, rất nhanh liền bị một vị quan nhìn trúng, đưa vào Hộ bộ. Cũng năm này, hắn nghe được tin Lạc Hi bị tập kích, một trận chiến đại bại, tử thương vô số. Hắn có tâm muốn đi an ủi, nhưng việc vặt quấn thân, lại không đi được. Hắn chỉ có thể từ mạng lưới kinh thương xây dựng nhiều năm của mình, dò hỏi một số tin tức. Hắn biết được, Lạc Hi bị một nữ tử bán đứng, nữ tử đó là thê tử của Lạc Hi. Còn như nội tình thế nào, hắn không rõ ràng.

Hôm đó, trực giác của hắn nói có vấn đề, khi hắn một viên ngoại lang lục phẩm tiểu quan tại Hộ bộ cũng được gọi lên triều. Lên triều hắn liền biết, đây là luận công ban thưởng luận tội trừng phạt, mà đối tượng, là bằng hữu của hắn.

Hôm đó, hoàng đế nói, vị nữ tử ngoại tộc kia phản bội nữ tắc luân thường, phá bỏ phu thê chi đạo, lập tức cho phép Lạc Hi cùng ly, đồng thời ban thánh chỉ tứ hôn, sớm ngày thành thân, lấy kỳ an ủi. Thánh chỉ tứ hôn a! Người chết nhiều như vậy, đều là Lạc gia binh, mà ngay lúc này Lạc gia chủ tướng lại phải mặc hỉ phục đón dâu, này không phải là đạp lên cái chết của nhóm binh sĩ kia sao? Hoàng đế còn nói, nghiệt chủng của nữ tử kia có một nửa là ngoại tộc chi huyết, yêu cầu Lạc Hi ban tử.

Hắn thấy rõ ràng bằng hữu của hắn run rẩy một chút, sau đó liền quỳ xuống, thỉnh cầu hoàng đế rút lại cả hai đạo ý chỉ. Lạc Hi trần tình, thứ nhất, hắn không thể đón dâu, lấy cớ trong quân một vị tướng quân đã xem hắn như nghĩa tử, hắn cần phải giữ đạo hiếu vì người kia, thứ hai, đứa bé kia, dù sao vẫn là con của hắn. Hắn có thể lấy tính mệnh ra cam kết, đứa bé kia sẽ không giống mẫu thân của hắn, làm một cái gian tế, gây hại đến đế quốc.

Mạc Vân nhìn thấy hoàng đế khóe miệng nhếch lên rất nhẹ, sau đó liền đề ra yêu cầu, muốn Lạc Hi giao ra một nửa binh quyền, vì chuyện đã xảy ra, không thể không nghiêm phạt. Lạc Hi rất nhanh liền đồng ý, nhưng thánh chỉ tứ hôn vẫn không rút lại, chỉ là chậm lại mà thôi. Vì nghĩa phụ thủ hiếu cũng chỉ có một năm. Hết một năm, Lạc Hi liền phải đón dâu.

Khi hắn thấy bằng hữu của hắn hộ đứa bé kia, hắn đã kinh ngạc, sau lại có điểm cảm khái. Nếu như những gì hắn nghe là thật, xảy ra chuyện như vậy, rất nhiều người đều muốn đem tiểu nghiệt chủng ra giết cho hả giận, bằng hữu của hắn liền đem binh quyền đưa ra để bảo hộ lấy đứa bé kia. Hắn tin tưởng bằng hữu của hắn biết rõ hộ đứa bé kia sẽ phải đổi lấy cái gì, nhưng hắn vẫn làm.

Sau đó, hắn cũng không còn nghe thấy tam nhi tử nhà bằng hữu của hắn nữa. Hắn kinh ngạc. Hắn không nghĩ Lạc Hi giết đứa bé kia, nếu muốn giết đã không bảo hộ hắn sống, nhưng bằng hữu của hắn đem đứa bé kia đưa đi đâu? Hắn không biết được.

Hai mươi chín tuổi, hắn lúc này đã nhìn ra được tân hoàng muốn khống chế quyền lực trong tay. Hắn một lần nữa thăng quan là do một vụ chính đấu, người cũ tử vong, hắn thuận lý thành chương thăng lên hàm ngũ phẩm. Hắn cũng đã mơ hồ sờ ra được sự kiện năm trước là như thế nào. Hắn có thói quen tự hỏi chính mình, cũng thường có thói quen vì một điểm hành động mà suy ra đối phương, cho nên đối với chuyện lớn như vậy, hắn theo thói quen rất nhanh muốn đi tìm ra sự thật. Sờ một hồi, hắn gặp nan đề, vì thế lực của hắn không đủ lớn, có rất nhiều bí sự hắn không tra ra. Tuy nhiên chỉ cần những thứ hắn biết được, hắn cũng đoán ra, có lẽ là hoàng đế động thủ.

Hoàng đế hắn vốn không ưa, tại đại điện đem bằng hữu của hắn sỉ nhục, hắn đã tức giận, lúc này hắn lại phát hiện ra kẻ kia hại bằng hữu của hắn, hắn lại càng chán ghét. Năm xưa xem quyển thư tịch kia, bây giờ hắn lại nghĩ lại một lần nữa, lại lấy ra xem một lần nữa. Hắn đã nhìn ra, cam chịu, bế tắc, sống mòn, đều không phải là con đường mà hắn muốn. Nếu đã chán ghét, vậy liền thay đổi đi. Hắn không có đủ lực lượng, nhưng hắn tin, hắn có thể thay đổi. Khi bước vào quan trường hắn liền biết, hắn nếu lấy tư cách một thương nhân, tuyệt không thể làm được cái gì. Chỉ có thể đồng thời làm quan, cũng như khống chế thương nghiệp, hắn mới có thể làm được cái gì đó.

Ba mươi tuổi, mẫu thân của hắn vì bệnh nên tạ thế. Bà ra đi rất thanh thản, hắn cũng hy vọng, bà nhất định sẽ sống tốt ở bên kia thế giới, cùng với phụ thân của hắn. Ca ca của hắn vẫn là bệnh nan y mãn tính, nhưng ít nhất cũng đã có thể đi lại cùng trò chuyện, không như trước kia chỉ nằm một chỗ ở trên giường. Năm này, hắn lại thăng quan, từ ngũ phẩm lên tòng tứ phẩm. Mạc gia đại phòng lúc này một trận rung chuyển, nghe nói trong nhà ra đại sự, mẹ cả hại chết thứ tử, lão gia lại bao che, tiểu thiếp liền đem tin tức thấu ra ngoài kết quả bị chính thê bức phải tự sát cái gì. Chuyện xấu hổ như vậy lọt ra bên ngoài, Mạc gia gia chủ trên mặt không ánh sáng, toàn gia lung lay. Lúc này mới có người nhớ, hắn cũng là một thứ trưởng tử, cũng có quyền thừa kế gia tộc, lên làm gia chủ.

Hắn chỉ cười nhạt. Thấy hắn quan chức lớn liền đem gia chủ vị giao cho hắn, là muốn chấn hưng gia tộc sao? Hay là muốn mượn tên của hắn đi làm càn? Toàn bộ những gì hắn có ngày hôm nay, là do hắn vất vả mà làm ra được, không nợ Mạc gia một nửa đồng tiền xu nào. Mạc gia trước đó còn cướp đi điền sản của phụ thân hắn, lúc này không muốn da mặt lại đi cầu hắn làm gia chủ sao?

Hắn sẽ làm. Vì cái gì không làm đâu? Tổ huấn mười lăm năm trước đem điền sản nhà hắn cướp đi, vì cớ trưởng tử bệnh không thể thừa kế, thứ đệ không có tú tài không có khoa khảo không đủ đảm đương, liền đem điền sản chuyển đến nhà đại phòng. Hắn là gia chủ, liền có thể đem tổ huấn sửa lại đi? Kẻ nào dám nói một tiếng không, hắn không cần dùng đến quan chức ép người, chỉ cần dùng đến tổ chức thương nghiệp trong tay hắn ép, đủ làm cho sinh ý của Mạc gia toàn bộ lỗ vốn, phá sản, phải bán tháo đi trả nợ.

Mẫu thân đã không tại thế, còn phụ thân, trong từ đường cũng không thấy bài vị phụ thân, không biết đại phòng làm cái gì đem phụ thân bài vị cho lộng mất rồi hả. Gia tộc như vậy, hắn không lộng tử đã là rất nhân từ. Làm gia chủ, tận hưởng danh lợi, lại không cần quan tâm đến trách nhiệm, mọi chuyện để Mạc gia một đám trưởng bối thi nhau chơi chết nhau đi, việc này thật sự có lợi, hắn liền nhận lời. Sau khi thành gia chủ, hắn ngay lập tức đưa bài vị của phụ thân vào từ đường.

Tái sau đó, có vài vụ Mạc gia đệ tử mượn tiếng quan lớn mà hắn có, ra ngoài hoành hành. Hắn không cho nửa điểm sắc mặt, không nói nửa lời liền bắt tới đem nộp lên Hình bộ. Đã lên Hình bộ, chịu da thịt khổ là không tránh khỏi. Mạc gia chi thứ nhà gã công tử rởm kia phải nộp ra một đống tiền mới chuộc được nhi tử về. Sau đó, Mạc gia rất nhiều người cùng hắn bãi sắc mặt, hắn cũng không cần quan tâm nữa. Một nhóm tiểu tôm tép mà thôi, hắn lúc này đã đứng vững gót chân, còn sợ hãi bọn họ hay sao?

Chỉ là, đột nhiên hắn cảm thấy, cuộc sống lại trở nên nhàm chán vô vị.

Hắn muốn thay đổi, nhưng chỉ một mình đi làm, ngẫu nhiên có chút mệt mỏi, cũng có chút cô độc. Hắn cố gắng vượt qua những năm tháng không hăng hái này, cũng không tập trung vào quan trường thăng quan tiến chức, mà đầu tư vào sản nghiệp của chính mình.

Ba mươi hai tuổi, một lần cùng Lạc Hi uống say, nghe Lạc Hi hồ ngôn loạn ngữ.

Bốn năm liền, hoàng đế không ngó tới Lạc Hi, mà Lạc Hi cũng không còn xuất hiện trên triều đình. Hắn đi đâu làm gì, Mạc Vân không biết, chỉ biết Lạc Hi cùng hoàng đế thương lượng cái gì, liền đem cả Lạc phủ dời về quê cũ, bản thân mình tuy có tiếng là nguyên soái, nhưng quyền bính đều không động tới. Hoàng đế cũng rất vui vẻ nhận lời.

Liền một ngày này, hắn thấy Lạc Hi tìm đến tận cửa nhà hắn, không nói gì, chỉ uống rượu, sau đó bắt đầu nói nhảm. Hắn cũng say, cũng uống rượu, cũng nói nhảm. Bọn họ không quá say, nhất là khi Lạc Hi trường kỳ tại quân doanh, không bao giờ uống say bí tỉ. Cho nên bọn hắn chỉ uống ngà ngà say sau đó liền ngủ một giấc. Khi tỉnh dậy, cái gì cũng nhớ rất rõ. Lạc Hi kinh hoảng, mà hắn, với bản tính hỗn ở thương trường cùng quan trường nhiều năm, liền nhìn ra được đây là cơ hội. Hắn bắt đầu mưu tính, bắt đầu cùng Lạc Hi bàn bạc, ở nơi nào, nên làm gì, xây dựng cái gì, đi gặp người nào.

Lạc Hi kinh ngạc nhìn hắn, tựa như muốn hỏi vì cái gì hắn lại đề ra ý kiến kinh hãi thế tục như vậy. Hắn chỉ nhún vai:

- Năm đó ngươi mời ta làm mưu sĩ cho ngươi, ta nhận lời.

Năm đó nhờ bạc của ngươi, ta mới có thể gượng dậy được. Này xem như là ta trả một cái ân tình cho ngươi đi.

Lạc Hi còn do dự, hắn thì không do dự. Thê nhi hắn có, phụ mẫu đã vong, trong nhà chỉ có một ca ca cần lo lắng. Cho nên hắn thấy, lần này hành động cũng là một sự đầu tư. Dù sao kết quả cũng muốn mười năm hai mươi năm, hắn không vội. Nếu như bại lộ có thể liên lụy người nhà, việc này hắn nhất định phải chuẩn bị kỹ càng, ra sự liền có thể đào tẩu. Còn như có liên lụy Mạc gia mấy nhà khác sao? Này quan hắn chuyện gì? Hơn nữa, chuyện này là hắn cùng bằng hữu hắn cùng làm, hắn nhất định sẽ không để cả hai người ra sự.

Rất nhanh, Lạc Hi bình tĩnh lại. Hắn nhìn ra được, Lạc Hi lúc này chính là hình ảnh một Lạc Hi trước kia mà hắn đã từng quen thuộc, tràn đầy sức sống, nhiệt huyết cùng quyết tâm. Bốn năm vừa qua hắn cũng không gặp Lạc Hi, nhưng một Lạc Hi mất đi mọi thứ, mất đi lý tưởng, chìm trong mê mang, không phải là một người mà hắn quen, không phải là kẻ mà hắn muốn nhìn thấy. Nếu thất bại thì đã làm sao? Bọn hắn muốn sống, cũng không nguyện sống mòn. Năm đó lần đầu gặp nhau, những lần trò chuyện, sau đó liền từng bước từng bước trải qua hung hiểm cùng trả giá, trải qua gục ngã rồi lại đứng lên, hắn đã nhìn ra, hắn cùng Lạc Hi, đều không phải là kẻ cam chịu trước nghịch cảnh.

Cũng vì như vậy, hắn tại quan trường bắt đầu lôi kéo thế lực, bắt đầu nhìn sắc mặt hoàng đế mà phỏng đoán, bắt đầu đi một bước, tính hai ba bước. Hung hiểm là có, nhưng hắn cảm giác được đây là một thử thách, vả lại hắn cũng đã lâu rồi chưa bao giờ cảm thấy hưng phấn đến như vậy.

Hắn cùng Lạc Hi duy trì tin tức qua lại. Rồi hắn nghe đến sự tồn tại của Ẩn Xà, là một tổ chức Lạc Hi đã thành lập vài năm trước, những người quan trọng ở trong đó là những người trong bốn năm phiêu bạt, Lạc Hi tại giang hồ gặp được. Tổ chức đó sau đó liền đại cải tổ, rồi Lạc Hi liền cho hắn một cái lệnh bài, gọi là Ẩn Xà chí tôn lệnh, còn nói với hắn, Ẩn Xà hiện tại có một nửa là nhờ hắn mưu hoa, hắn có quyền lực tuyệt đối. Hắn chỉ cười cười. Hắn biết, mình sẽ không cần phải dùng đến tổ chức này.

Chỉ là thời gian trôi qua, hắn vẫn có một kiện sự việc không biết thực hư ra sao, đó là tam nhi tử nhà bằng hữu. Khi hắn dò hỏi, Lạc Hi liền nói sang chuyện khác. Hắn có chút khó hiểu, cũng đã từng khai vui đùa, cũng đã từng giả vờ ngốc, hai ba câu lại quay lại chuyện đó, Lạc Hi chỉ nói, đứa bé kia chưa chết, rồi thôi.

Sau này, khi hắn phát hiện ra bằng hữu đối xử với đứa bé kia thế nào, hắn khuyên nhủ quá, hắn can ngăn quá, nhưng hắn không thể thay đổi được quyết định của Lạc Hi. Lại sau này nữa, hắn mới biết nguyên do. Nhưng cho dù đã biết, hắn vẫn không thể để bằng hữu cứ như vậy sống.

Lạc Hi năm đó bảo hộ đứa bé kia, là vì hắn là người trọng tình. Mạc Vân khẳng định Lạc Hi vẫn để trong lòng đứa bé kia, nhưng tâm kết của hắn quá nặng. Năm đó rất nhiều rất nhiều sự kiện đồng loạt ập tới, Lạc Hi không phát điên đã là kỳ tích, cho nên khối tâm kết này, không đơn giản như vậy có thể gỡ được ra.

Nhưng nếu sự việc cứ duy trì, đứa bé kia liền sẽ hận Lạc Hi, cuối cùng sẽ tạo nên một bi kịch.

Kia phải làm thế nào?

Mạc Vân lần đầu tiên dùng Ẩn Xà chí tôn lệnh, chỉ là để điều tra Ẩn Xà tình huống, sau đó liền nhờ hai người làm sư phụ không ký danh của đứa bé kia, cũng như thỉnh thoảng quan tâm đứa trẻ đó, cho hắn một ít đồ vật, dạy hắn một số đạo lý, hướng hắn đi đường chính đạo, cùng với đừng để hắn chết.

Ẩn Xà chí tôn lệnh, có đủ thực quyền. Hắn có thể thoải mái ra lệnh nhờ hai người nọ nhìn đứa bé kia mà hai người nọ sẽ không bao giờ hỏi động cơ của hắn.

Hai người đó, một người là Ẩn Nhất, một người là Ẩn Tam.

Hai người này không được phân chia vào các tiểu bộ vì bọn họ không thuộc một bộ nào chuyên biệt. Ẩn đội so với Huyết đội không khác lắm, cũng có thể trong nháy mắt giết người, nhưng bọn họ không phải là cỗ máy giết người, giết người không phải là chức nghiệp của bọn họ. Bọn họ là một dạng đội ngũ đặc biệt. Bọn họ có thể tại ánh mặt trời đi lại, có thể ẩn nấp, có thể truy tung, có thể hạ độc, có thể dịch dung, cũng có thể chế tạo cơ quan. Bọn họ được huấn luyện rất đầy đủ về hầu như tất cả các phương diện. Mỗi một người đều là nhân tài.

Tựa như một chi tinh binh, một chi kỳ binh. Một chi quân đội đặc thù, mang chữ Ẩn.

Có lẽ Lạc Hi biết động tác nhỏ của hắn, nhưng người kia không ngăn cản.

Liền cứ như vậy đi.

Ba mươi lăm tuổi, hắn lại thăng quan tứ phẩm, trở thành Hộ bộ thị lang. Bốn mươi ba tuổi, Lạc Hi bị hoàng đế triệu về kinh, liền đến gặp hắn, cùng hắn đàm đạo, lại cùng hắn mưu hoa.

Người kia lúc trước còn nhờ hắn mưu hoa, còn để hắn bày mưu đặt kế, lúc này đã đủ trải nghiệm, đủ sức cùng hắn đồng thời mưu hoa.

Mạc Vân chợt cảm thấy, có lẽ chính mình cũng sẽ không tái tịch mịch.

-----------------oOo-----------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro