Chương 13

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 13 – Bá Ấp Khảo

Triều Ca.

Những ngày này ta trôi qua khá tốt. Nhi tử đã trở về, lại đến gọi ta phụ vương, Thương triều thì vẫn như thế, nhưng ta nhìn thấy được lối ra, cho nên ta lại không tái mặc kệ. Ta bắt đầu chỉnh đốn lại một vài quyết sách, tìm người nào trong tay ta còn có thể dùng được ta liền dùng. Thái sư Văn Trọng đã dẫn binh cản lại Khương Hoàn Sở làm phản, Võ Thành Vương Hoàng Phi Hổ lại lãnh binh cản lại Sùng Hầu Hổ hoành hành ngang ngược ở phương Bắc, thực sự là bận rộn. Đối với hai người này, ta đều trọng dụng, chỉ là bọn họ đi xa như vậy, nghe toàn tin tức xấu về ta, ta cũng không rõ bọn họ lúc này cảm giác thế nào.

Hoàng Quý Phi cho rằng ta độc sủng yêu phi, lên tiếng ngăn cản ta, cho rằng ta bạc đãi Khương hoàng hậu, cũng lên tiếng chỉ trích ta. Đối với vị này, ta không có cảm giác chán ghét, chỉ là thấy phiền toái mà thôi. Ta nghĩ nghĩ, liền cho nàng rời hoàng cung, vì nàng xem ra năm đó được phụ thân đem tứ hôn cho ta, cũng không phải ý nguyện của nàng.

Để tránh nàng làm ra cái gì kỳ quái, ta liền nói vài câu an lòng nàng, rồi cho nàng rời đi. Ta còn nói nàng bảo trọng, một ngày phu thê trăm ngày ân, ta không muốn nàng có việc gì.

Nàng có lẽ ngạc nhiên ta thay đổi quá nhanh, hay có lẽ cảm thấy ta chỉ được cái nói ngọt còn lại vẫn là lòng lang dạ sói, lại mắng ta vài câu. Ta nhún vai, kệ nàng đi. Ta cho người đưa nàng ra khỏi cung, nghĩ một lúc, liền đưa nốt một loạt cung nhân phi tần trước kia thuộc phe Khương hoàng hậu, toàn bộ tống xuất cung. Ta không muốn nhìn bọn họ, vì lúc này ta có con hồ ly lông xù của ta rồi. Lại có, ta có cảm giác thanh niên kia đòi 1 chỗ trong hoàng cung, rồi sẽ đòi thêm vài chỗ nữa.

Rồi ta nghe Đát Kỷ do dự nói, vị Yêu Hoàng điện hạ kia có nói với nàng, muốn nàng thuyết phục chúng yêu đứng về một phía, chống lại tiên nhân. Nàng chưa bao giờ làm qua việc này, cho nên nàng liền muốn thỉnh giáo ta. Ta nghe vậy cảm thấy hứng thú, liền hỏi nàng vài câu, nghe nàng phân biệt tình huống, thu thập thông tin, cẩn thận phòng ngừa, ta chợt nhận ra, nàng quả thực là một hồ ly tinh.

Ở trong cung vài năm, trừ trước mặt ta là nàng còn lộ vẻ ngây thơ ra, còn lại tất cả các phương diện khác, nàng thỏa thỏa là một hồ ly tinh. Vì sao trước đó ta không biết?

Rồi ta hiểu được vì sao. Tại hậu cung, có phi tần nào không phải là hồ ly tinh đâu?

Chỉ là đem khả năng đó áp dụng ra thống lãnh cả một bầy yêu đông như vậy vẫn có chút quá sức. Lúc ta từ vị trí vương tử lên vị trí thế tử, lúc ta từ thế tử lên vị trí Nhân Hoàng, mỗi một bước, ta đều có cảm giác quá sức, đặc biệt là lần đầu tiên ta được giao cho quyền lực thống lãnh một khu thực ấp của ta, nếu không có người trợ giúp, ta đã làm nát bét.

Ta liền nói, Đát Kỷ, nàng đi tìm thêm đồng minh đi. Số tiên nhân mà Thân Công Báo mời về tuy rằng là có trợ giúp, nhưng không có khả năng quản lý rất nhiều người. Yêu tộc bây giờ hẳn vẫn sẽ còn yêu tinh có thể đảm đương được việc đi?

Đát Kỷ nghe vậy nhìn ta, có vẻ do dự. Ta hỏi vì sao, nàng mới nói, nếu muốn tìm trợ thủ, nàng phải xuất cung.

Ta nhìn nàng tròn to mắt nhìn ta, hỏi ta rằng nàng có thể xuất cung hay không, ta liền bại hạ trận. Nàng có thể thôi ngay làm ra vẻ mặt đó được hay không? Ta hoàn toàn không hề có sức kháng cự!

Ta thở dài, nói với nàng, nàng xuất cung đi. Lúc nào muốn về thì về, ta sẽ chờ.

Từ lúc nàng biết ta thấy được nàng mà đồng ý cho ta vuốt lông xù, ta đã nghĩ, con hồ ly này sẽ không rời bỏ ta.

Ta cần chấn hưng Thương triều, nàng và cả thanh niên kia cần phục hưng Yêu tộc. Với cam kết hợp tác của ta và thanh niên kia, ta không thể cản nàng.

Nàng rời khỏi hoàng cung vài ngày, trong hoàng cung không ai biết, vì ta vẫn ở tẩm cung của nàng qua đêm, cho nên mọi người vẫn cho rằng ta vẫn bị nàng mê hoặc. Ta vẫn không thượng triều, lên triều mà làm gì, để nghe bọn họ bảo ta giết Đát Kỷ sao? Quan lại kẻ nào là tôi trung, ta đều đã cho người lén lút liên lạc cả rồi, cũng không cần phải thượng triều.

Vài ngày sau, nàng lại trở về. Ta thấy nàng trở về, liền cho người bày tiệc ở trong vườn ngắm hoa thưởng gió. Liền lúc này, ta thấy được có hai đạo lưu tinh từ trên trời phóng thẳng xuống chỗ của ta. Ta không biết là ai, cho nên theo bản năng đẩy ra ghế, nắm lấy Đát Kỷ, kéo nàng về phía ta.

Chớp mắt một hồi, ta mới thấy được người tới là thanh niên gọi là Tử Nguyên kia. Hắn còn đem theo một thiếu niên mặt hoa da phấn, bụ bẫm xinh đẹp. Hắn thấy ta, vẫy tay chào:

- Tử Tân, ngươi khỏe không?

Ta cảm nhận được Đát Kỷ trượt chân một cái. Lúc này ta mới nhớ, lần nào thanh niên kia gặp ta, Đát Kỷ cũng không có mặt. Ta nhìn hắn ngả ngớn đã quen, Đát Kỷ có lẽ chưa quen đi? Hắn là thật Thánh Nhân lại hành xử như vậy, hình tượng của hắn trong lòng Đát Kỷ lúc này chắc cũng đã vỡ thành mảnh nhỏ. Ta nghĩ vậy bật cười:

- Ngươi thật không quan tâm hình tượng của mình.

- Cần thiết sao? Kẻ là đồng minh của ta thì vẫn là đồng minh của ta, kẻ là kẻ thù của ta thì vẫn là kẻ thù của ta, cho dù ta có hành xử thế nào, bọn họ vẫn là như vậy.

- Ngay cả khi ở trước mặt tộc chúng của ngươi?

- Đương một kẻ cao cao tại thượng cô độc một mình, và đương một kẻ bình dân gần gũi ngay cả chúng yêu tu vi thấp nhất cũng có thể đơn giản gặp mặt và hỏi xin hướng đạo, cái nào có lợi hơn?

Ta hiểu được. Ta nhìn thiếu niên bên cạnh hắn, hỏi hắn:

- Thiếu niên này là người phương nào?

- Là thiếu niên khi trước ta kể với ngươi, đã chém giết Long Vương nhi tử giải hạn cho dân chúng.

Ta thấy vậy, nhớ ra được thiếu niên đó là người phương nào. Ta nhìn thiếu niên kia một lúc, liền cất tiếng:

- Đa tạ.

Ta thấy thiếu niên kia nhìn ta, hẳn là chưa nghe rõ đi? Cho nên ta lại lặp lại:

- Đa tạ ngươi đã cứu giúp dân chúng. Cả về việc hạn hán lẫn việc ở miếu thờ.

Ta nhớ, hắn gọi là Na Tra thì phải? Vì sao thái độ của hắn so với lời kể của thanh niên lại khác nhau? Được một lúc, Na Tra nhìn ta, rồi hỏi ta:

- Ngươi là Trụ Vương?

- Là ta.

- Thiên hạ bảo ngươi ngu ngốc, quả nhiên là như vậy.

Ta nghe vậy liền không vui, nói với thanh niên:

- Ta thấy hắn đúng là cần được giáo huấn.

Nghe câu này, thiếu niên vẻ mặt lộ ra chán ghét. Thanh niên liền nắm lấy vai thiếu niên, rồi nói với ta:

- Thứ ngươi thấy được, đáng tiếc chỉ có vài người biết. Số người tin tưởng vào lời đồn đồng như kiến cỏ, số người biết được chân lý chỉ đếm trên đầu ngón tay. Na Tra tính ra cũng chỉ mới có mười tuổi, trong tâm khảm của nó, ngươi là như vậy, này là ngươi làm ra, ngươi còn trách nó?

Ta nhìn ra được thanh niên là đang nói đỡ cho thiếu niên kia.

- Cho nên nếu hắn làm sai, ta có thể đi tìm ngươi tính sổ đi? Ngươi đừng nghĩ gây chuyện bỏ chạy.

- Ta sẽ không gây chuyện bỏ chạy. – Lúc này thiếu niên đột nhiên lên tiếng – Người nào làm người đó chịu, ngươi muốn tìm ta cứ đến tìm ta.

Ta nhìn thiếu niên một lúc, cảm thấy thiếu niên đúng là nghé con không sợ cọp, lại cứng đầu như vậy. Thanh niên lúc này liền nói với ta, hắn muốn cùng thiếu niên đi chu du vài tháng, sau đó sẽ đem thiếu niên ném quân doanh chỗ Hoàng Phi Hổ, để cho hắn làm tiên phong. Ta nghe vậy có điểm không hiểu thanh niên đang âm mưu chuyện gì.

- Vì sao?

- Vì Lý Tịnh đang ở Tây Kỳ.

Chỉ một câu, ta thấy được thiếu niên trên mặt xuất hiện phẫn nộ.

- Lý Tịnh hiện tại ra sao? – Ta hỏi.

- Trước kia Na Tra làm tiên phong, hắn chỉ việc hưởng công, cho nên danh tiếng tăng rất nhanh. Na Tra đi rồi, hắn phải tự mình ra trận. Tuy nhiên dù sao thì hắn cũng là đạo sĩ, còn có Linh Lung bảo tháp, cho nên hắn vẫn có thể thắng trận. Tây Kỳ đang rục rịch, ta nghĩ ngươi nhìn ra. Mối nguy lớn nhất đến từ nơi đó, cho nên trước sau gì, Võ Thành Vương cũng phải đến Tây Kỳ chống trận. Na Tra có khả năng làm tiên phong, nó cũng đã quen với vị trí này, cho nên ta nghĩ muốn tiến cử nó.

Ta suy nghĩ một hồi, cảm thấy có lý. Hắn là tiên nhân, Tây Kỳ cũng có tiên nhân, đem tiên nhân đánh tiên nhân vẫn có lợi hơn đem binh lính đánh lại tiên nhân.

- Nếu ngươi cam đoan hắn không làm loạn, ta chuẩn.

Thanh niên liền cam kết với ta, sau đó thì bảo hắn phải cùng thiếu niên đi chu du vài tháng rồi sẽ quay về lấy một đạo chỉ dụ cho thiếu niên đi tòng quân, rồi bấm độn chạy đi mất rồi. Ta lúc này liền có cảm giác ta đã cáo, hắn còn cáo hơn ta.

Thời gian lại trôi qua.

Ta liền nghe thấy ở trên triều có Bá Ấp Khảo đến cầu kiến, còn nói là tống cho ta một vài lễ vật. Nghe vậy, ta có chút trầm tư.

Hắn tới nhất định là vì việc của Cơ Xương. Gọi là tống lễ vật, hẳn là muốn chuộc Cơ Xương về đi? Cơ Xương không tại, Tây Kỳ hiện tại liền chia thành hai phe, một phe ủng hộ Bá Ấp Khảo thượng vị, một phe ủng hộ Cơ Phát thượng vị. Ta nghe nói Cơ Phát vì chuẩn bị mưu đồ cho nên luyện binh, gọi là tự vệ chống lại Triều Ca, nhưng trước hết vẫn là để đoạt vị đi?

Ta muốn Bá Ấp Khảo thượng vị. Bá Ấp Khảo thượng vị sẽ không làm loạn Tây Kỳ, sẽ không muốn dẫn binh đánh ta, nhưng vẫn sẽ biết cách làm lợi cho dân chúng. Nếu như sau này ta nghĩ muốn thay đổi, khống chế hắn vẫn là dễ hơn nắm đầu một kẻ có dã tâm như Cơ Phát.

Ta muốn hạ một sắc lệnh bảo Cơ Xương truyền vị cho Bá Ấp Khảo, nhưng nhưng Cơ Xương hội nghe ta sao? Sẽ không.

Ta có thể nhân cơ hội trả người mà đề thăng địa vị của Bá Ấp Khảo, nhưng nếu ta trả người, Cơ Xương một câu nói chỉ định Cơ Phát phế đi Bá Ấp Khảo, xem như ta mưu sự không thành còn bị cắn lại một phát. Có thể bỏ mặc con thứ tích trữ lương thực huấn luyện quân đội, Cơ Xương rõ ràng muốn chọn con thứ làm người kế thừa. Ta không đánh cược vào một việc ta không nắm chắc.

Cho nên ta không thể thả Cơ Xương. Cho nên ta không thể nhận lễ vật.

Nhưng làm như vậy, Cơ Phát có lý do lôi kéo quần thần chống lại Bá Ấp Khảo, con đường thượng vị của hắn lại càng khó khăn. Có khi hắn trên đường về còn bị người ám sát, rồi đổ tội rằng là ta làm.

Ta nghĩ, ta muốn lưu Bá Ấp Khảo ở tại Triều Ca. Ở nơi này có người của ta, cũng có vị thanh niên Yêu tộc kia bảo hộ, tiên nhân sẽ không dám động tay chân. Ở bên ngoài đồn thổi như thế nào, ta cũng có thể cho người đồn thổi lại. Ta đã muốn làm, ta nhất định sẽ làm được.

Chợt ta nhận ra, từ lúc thanh niên tới cùng ta hợp tác, ta đã bắt đầu suy nghĩ đắn đo nhiều hơn đến vận mệnh Thương triều, cũng đã bắt đầu thi triển đế vương chi đạo.

Ta bật cười. Đấu lại tiên nhân thì ta đấu không lại, nhưng đấu lại thường nhân, ta há lại đấu không lại sao?

Về chuyện của tiên nhân, thanh niên đã nói để hắn lo. Chuyện của đệ tử tiên nhân hay của tầng lớp đạo sĩ, hắn sẽ nhờ Yêu tộc xử lý, còn chuyện của Nhân tộc là để ta lo.

Cho nên ta thượng triều, nhìn Bá Ấp Khảo dâng ra lễ vật rồi thành khẩn hy vọng phụ thân hắn được thả, ta liền diễn trò, giả làm hôn quân, muốn đem hắn lưu lại tại Triều Ca. Đát Kỷ cũng hiểu được ý ta, cho nên nàng cũng diễn trò.

Bá Ấp Khảo cứ như vậy bị ta lưu lại Triều Ca. Lẽ dĩ nhiên ta không muốn hắn chịu khổ, cho nên ta liền cho hắn một tòa tiểu viện trong hoàng cung rồi cho người canh giữ không để hắn rời khỏi. Ta nghĩ khoan làm hắn hoảng sợ, chiêu đãi đàng hoàng, rồi từ từ mới nghĩ cách chiêu hàng hắn.

Hắn có vẻ nhận mệnh, không gây loạn, cả ngày chỉ đánh đàn hoặc vẽ tranh.

Được một thời gian, ta liền nghe thấy ở bên ngoài có người nói rằng Bá Ấp Khảo đã chết, còn là bị ta cắt ra băm nhỏ cho cha hắn ăn, rồi có người nhân cớ này triệu tập binh mã, chuẩn bị gây chiến.

Ta nghe vậy, liền đem tin tức đến cho Bá Ấp Khảo. Hắn chỉ xem tin tức, thở dài, im lặng không nói gì.

Xem ra hắn cũng là nhận mệnh, chính mình cha không thương nương không yêu, lại bị nhị đệ chèn ép, lúc này thì đã bị xem như "đã chết", còn là chết rất thảm trong mắt dân Tây Kỳ.

Ta liền nói với hắn, nếu hắn không muốn Vận Mệnh của chính mình bị người chèn ép, vì sao không nghĩ cách phản kháng? Hắn có thế lực, cũng có danh nghĩa, vẫn có thể kháng cự lại.

Hắn nhìn ta, hỏi lại ta một câu, đại vương cũng là như vậy, người cảm thấy có thể sao?

Ta nhìn hắn, trầm mặc. Đồng bệnh tương liên sao? Ta bật cười, nói với hắn, ta có cơ hội ta liền làm. Ngươi nếu có cơ hội, ngươi hội làm sao? Bên ngoài đồn ngươi đã chết, ta muốn ngươi xuất hiện, đem những lời đồn kia đánh bật lại, đồng thời chiếm lấy vị trí vốn dĩ thuộc về ngươi.

Thấy hắn do dự, ta cũng liền tính toán.

Nếu hắn có dã tâm, đem hắn đi đấu với nhị đệ hắn cũng được. Còn như hắn không có dã tâm, ta liền phải nghĩ cách khác.

-----------------oOo-----------------




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro