Chương 14

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Điều mà Biên Bá Hiền nghĩ không thông đó là, nếu Trương Nghệ Hưng là cộng sự được tổ chức phái tới, tại sao ngay từ đầu không nói thân phận của mình, đối với câu chất vấn cũng chọn cách giấu giếm? Đương nhiên, những điều cậu nghĩ như thế nào cũng hỏi như thế nấy.

"Tôi không nói cho cậu vì không chắc thân phận của cậu, sau đó có người đến điều tra thân phận của hai chúng ta, tôi biết sinh nhật của cậu thì càng thêm khẳng định được cậu là người mà tổ chức phái tôi đến để hợp tác giúp đỡ. "

"Lần trước hỏi sao cậu phải giấu?"

Trương Nghệ Hưng nhất thời không nói gì, bất lực đành thở dài liếc nhìn Biên Bá Hiền.

"Ngoài cửa sổ có người. "

Biên Bá Hiền theo bản năng lén lia mắt ra ngoài cửa sổ, biết rằng mình đã hiểu sai ý thì xấu hổ sờ mũi một cái. Cậu nghĩ lại, sự chú ý của Trương Nghệ Hưng lúc đó dường như quả thực ở ngoài cửa sổ, còn mình chỉ lo chất vấn, hoàn toàn không để ý hoàn cảnh chung quanh cũng buông lỏng cảnh giác, không nghĩ đến một Trương Nghệ Hưng tùy tiện lại cẩn thận như vậy. Cậu không khỏi cảm tạ ông trời, xem ra cái tổ chức không có tình người này cuối cùng cũng sắp xếp cho cậu một cộng sự tốt.

"Tôi muốn ra mắt chào hỏi cậu một lần nữa. "

Trương Nghệ Hưng ngồi dậy, trịnh trọng chào một cái.

"Tổ viên tiểu đội tình báo CIA, số hiệu 1007."

Biên Bá Hiền hơi nhướng mày, có chút lưỡng lự. Tuy không cùng bộ phận với mình, nhưng có người hợp tác cũng hơn là chiến đấu một mình. Lập tức trịnh trọng nghiêm túc đáp lễ Trương Nghệ Hưng.

Nhưng cậu cúi chào không phải vì đáp lễ Trương Nghệ Hưng, mà là nhận lỗi với Trương Nghệ Hưng.

"Xin lỗi, thân phận của tôi tạm thời không thể nói cho cậu được. "

Trương Nghệ Hưng cũng hiểu rõ nỗi khổ tâm của Biên Bá Hiền, với tính nghiêm mật, kín kẽ trong công việc của Biên Bá Hiền, hiện tại cậu vẫn chưa thể hoàn toàn tín nhiệm hắn, dù sao án lệ vì quyền lợi sống còn mà bán rẻ đồng đội cũng không phải ít, cũng là lẽ phải thôi.

"Nghe này, lần này tôi đến là có một thông báo, chúng ta phải tìm một trong những người ở tầng cao ngục giam, nhưng cụ thể là ai còn chưa chắc. "

Không ngoài dự đoán Biên Bá Hiền, thảo nào cầu ngục giam lại dùng cột cảm ứng để phòng thủ, tầng quản lý ngục giam quả thực là giấu bí mật lớn.

"Còn tin tức về người kế vị thì sao?"

Trương Nghệ Hưng lắc đầu, rõ ràng là không có manh mối.

"Người kế vị cũng trong ngục giam này, có thể là tai mắt trà trộn trong phạm nhân, hay tầng quản lý ngục giam cũng theo thủ lĩnh tổ chức ETA, còn chưa biết được. "

Tổ chức ETA tên đầy đủ là tổ chức khủng bố Tây Ban Nha ETA, là thế lực chống phá tương đối hùng mạnh tàn bạo ở phương đông, quy mô lớn đến mức gần mười ngàn người, quan trọng là bọn chúng... Cất giữ một số lượng lớn súng ống đạn dược, vì quy mô tàn sát 1400 hơn người vào năm ngoái nên là vấn đề rất được chính phủ Mỹ coi trọng, đa số người trong tổ chức này đều được lão thủ lĩnh và con trai lão huấn luyện cao cấp, tinh thông súng đạn cũng như đấu thực chiến, đồng thời căn cứ vô cùng kín đáo, cơ quan tình báo điều tra hơn nửa năm nhưng tình hình căn cứ bọn chúng vẫn không chút mảy may tra được, bắt được hai người kia toàn bộ tổ chức ETA chắc chắn đều sẽ tự tan rã.

Vì thế, nhiệm vụ chung của Biên Bá Hiền và Trương Nghệ Hưng chính là bắt lão thủ lĩnh và người kế vị của tổ chức ETA.

Điều khiến Biên Bá Hiền không hiểu nổi là, nếu lão thủ lĩnh của tổ chức là người thuộc tầng quản lý ngục giam, liệu nhân viên tầng quản lý khác có biết thân phận thật của lão hay không? Nếu nói vậy, tại sao muốn xây ngục giam này? Mục đích tạo địa vị ở ngục giam là gì? Trong trường hợp biết được thân phận lão thủ lĩnh, thì người quản lý bảo mật cho lão có lợi gì chứ? mỗi một thắc mắc đều kéo theo, khiến não Biên Bá Hiền trong phút chốc như bị thiếu oxy.

"Với thân phận lão thủ lĩnh thì không chỉ là quản giáo, mà theo tôi biết, quản lý tầng cao của tầng quản lý chỉ có ba tên. "

Biên Bá Hiền không chú ý lời của Trương Nghệ Hưng, đột nhiên có một suy đoán đáng sợ bùng nổ trong đầu cậu, không thể gạt đi.

Không thể nào! Biên Bá Hiền vội vàng lắc đầu phủ định điều đó.

"Bá Hiền?"

"Bá Hiền!"

Trương Nghệ Hưng lắc lắc bả vai Biên Bá Hiền, người sau mới phục hồi tinh thần, ngẩn ngơ.

"Có phải cậu đã biết chút gì hay không?"

Biên Bá Hiền cười cười, lắc đầu.

"Xem ra cậu khôi phục không tồi nha. "

Trương Nghệ Hưng đảo mắt, chỉ nghe tiếng đã biết ai tới. trước đó đối ấn tượng ban đầu với Ngô Diệc Phàm rất tốt, nhưng từ khi biết chuyện Ngô Diệc Phàm xuất hiện thế này, trái lại còn khiến hắn ân cần thăm hỏi trên dưới một trăm lần bát đại tổ tông của Ngô Diệc Phàm.

"Đích thân tới đón cậu không tốt sao?"

Ngô Diệc Phàm thiêu mi, nhìn khuôn mặt ủ rũ của Trương Nghệ Hưng, tự đi đến bỏ qua Biên Bá Hiền và Mộc Thiển bên cạnh.

Thấy Ngô Diệc Phàm đi tới, cũng điều chỉnh cảm xúc một chút, tự giác đi rót nước, liếc mắt nhìn.

Biên Bá Hiền nhận ra Mộc Thiển, chính là cậu "Sinh viên" gặp lần trước, mang kính viền vàng, ánh mắt nhìn thấu.

"Thủ lĩnh thực sự tự thân vận động à. "

Trương Nghệ Hưng vừa nói, Ngô Diệc Phàm liền chủ động dìu cậu, Trương Nghệ Hưng sợ mất mặt vừa không muốn lại không dám cử động mạnh khéo động đến miệng vết thương, một người đòi đỡ bằng được, một người vừa từ chối vừa ngồi lỳ tại chỗ không muốn đứng dậy.

Vốn là cảnh tượng nồng nặc mùi thuốc súng, nhưng trong mắt Mộc Thiển và Biên Bá Hiền rõ ràng lại như tim bay phấp phới.

"Sao đây? Còn muốn tôi đích thân tới cõng cậu?"

Trương Nghệ Hưng đập tay Ngô Diệc Phàm, cậu không nhớ là mình thân với Ngô Diệc Phàm đến mức đó, nếu như gặp dịp chơi góp vui, trò của Ngô Diệc Phàm làm cũng quá thâm thúy rồi.

"Hôm nay cậu lên đó đi. "

Giọng điệu của Ngô Diệc Phàm như là mệnh lệnh không thể làm trái được, Trương Nghệ Hưng biết mình vụng về nhưng Ngô Diệc Phàm, điều kiện duy nhất để thỏa hiệp đó là phải mang cả Biên Bá Hiền cùng lên cho bằng được, soạn ra cả đống loại lý do để thuyết phục Ngô Diệc Phàm, tỷ như cái gì mà Biên Bá Hiền là người bạn duy nhất của mình, sợ rằng sau khi dọn đi cậu sẽ bị khi dễ. Từ trước đến nay cảm tưởng giữa Ngô Diệc Phàm với Biên Bá Hiền là chưa hề thân thiết, nhưng nghĩ lại, càng đông càng vui.

Dọc đường ánh mắt phạm nhân xung quanh cũng rất kỳ quái, nhìn chòng chọc khiến cả người Trương Nghệ Hưng nổi da gà, ở cửa chính Thiên Lâu hết lần này tới lần khác Ngô Diệc Phàm sống mái(*) cưỡng ép buộc hắn nắm tay.

(*) Nguyên văn: 好死不死 (hảo tử bất tử) , có thể coi đây là một câu nói khá phổ biến ở Đài Loan. Tuy không được xem là ngạn ngữ hay là một câu hoàn chỉnh, nhưng đối với người Đài Loan, đây là một câu cửa miệng rất quen thuộc. Không biết vì sao lại có câu này, nhưng chung quy là vì quen miệng nên đa số đều nói vậy. 好死不死 có nghĩa là "vừa vặn tốt" hay "nguy hiểm thật", nhiều người còn cho rằng nó là "xấu thật" (tình huống) hoặc là "chết rồi". (Nguồn: 木天蓼 – Google)

Trương Nghệ Hưng hung hăng trừng mắt Ngô Diệc Phàm, nghiến răng nghiến lợi nói.

"Anh buông tay tôi ra. "

"Nếu diễn kịch thì phải diễn cho thật chút. "

Ngô Diệc Phàm nở một nụ cười sáng rỡ với Trương Nghệ Hưng, người sau nhăn nhó cơ thể rõ ràng chẳng hề bằng lòng nghe theo, nhưng thủ lĩnh luôn giữ nét mặt cưng chìu, khiến mọi người đều sững sờ.

Xem ra lão bà rất cao ngạo. . .

"Từ nay về sau, Trương Nghệ Hưng chính là người của tôi, lời cậu ta cũng là lời tôi nói. "

"Tốt lắm! Thủ lĩnh uy vũ! Hưng gia uy vũ!"

Tin tức của hai người được Ngô Diệc Phàm chứng thực, các phạm nhân cũng hoàn toàn tin tưởng, trong chốc lát bùng nổ tiếng vỗ tay nhiệt liệt. Thấy phạm nhân chung quanh náo nhiệt vây quanh mấy người bọn họ chật như nêm, thủ lĩnh lầu mình thật không dễ dàng gì thoát ế, đúng là chuyện mừng nhà nhà đều vui, ai cũng muốn đến tham gia náo nhiệt.

Trương Nghệ Hưng rất không cam tâm tình nguyện, dùng sức giãy giụa khỏi bàn tay to của Ngô Diệc Phàm. Người sau lặng lẽ áp tới, thổi hơi nóng bên tai.

"Nghe đây, phía trước rất có thể có ánh mắt đang theo chừng. "

Trương Nghệ Hưng đương nhiên cũng hiểu việc góp vui lúc này, nhưng với một đàn ông. . . Không được, mình thật sự không được mà, cậu trước đây cũng đã nhận nhiệm vụ cần bán rẻ mỹ sắc của mình rồi, nội tâm của Trương Nghệ Hưng suýt nữa là tan vỡ.

Cậu hướng đến Biên Bá Hiền truyền một ánh mắt cầu cứu, người sau giả vờ như không nhìn thấy, làm bộ nhìn đông nhìn tây, Trương Nghệ Hưng ném cho cậu một ánh mắt chết chóc, cũng hoàn toàn bị Biên Bá Hiền ngó lơ.

Lại trộm nhìn Trương Nghệ Hưng, chỉ thấy hai má trắng tròn của đã vặn thành một đống, nhưng Biên Bá Hiền vẫn có thể phân biệt rõ ràng khẩu hình nghiến răng nghiến lợi của Trương Nghệ Hưng.

"Biên Bá Hiền, cậu **. "

Biên Bá Hiền cười, khuôn mặt nhìn có chút hả hê, dùng khẩu hình đáp lời.

"Cậu nói cái gì? Tôi không nghe thấy. "

Vừa nói vừa làm dáng vẻ khoát tay tỏ vẻ như mình bất lực.

Thấy Trương Nghệ Hưng càng hiện ra vẻ mặt xanh tím, Biên Bá Hiền càng không ngừng vui vẻ trong lòng, ho khan hai tiếng cố giả vờ bình tĩnh.

Điều kiện ở tầng chín quả nhiên không tồi chút nào, tuy rằng không xa hoa nhưng ít ra đồ dùng trong nhà đầy đủ hết, bố cục nhà ở có ba phòng ngủ một phòng khách, sạch sẽ ngăn nắp không mùi lạ, Biên Bá Hiền thấy rất chỗ này rất nice.

"Cậu có hài lòng không?"

Giọng của Ngô Diệc Phàm dường như luôn ôn nhu như vậy, mang theo một chút cưng chìu, nụ cười rất nho nhã.

Trương Nghệ Hưng vẫn giữ ánh mắt ngay thẳng, để cái mông xụi lơ ngã vào trong chăn, cái giường này so với tấm sắt giường tầng một thì mềm mại thư thái hơn nhiều. . . Cậu thoải mái chợp mắt suy nghĩ, trên mặt hiện ra hai cái má lúm đồng tiền nhàn nhạt, như một dáng vẻ đang hút thuốc phiện. . . Vừa khép mắt tóc sau gáy đã bị người ta nắm lên, ép Trương Nghệ Hưng ngẩng đầu.

"Đây là giường tôi, tự mình sang phòng sát vách. "

Nói xong liền ném Trương Nghệ Hưng ra.

"Thằng quỷ Ngô Diệc Phàm! Keo kiệt!"

Người sau như không nghe thấy lại như, vờ-như-có bụi mà vỗ lên giường.

Trương Nghệ Hưng vừa nhìn liền tức điên, hou. . . Thằng quỷ Ngô Diệc Phàm này rõ ràng là ghét mình mà, cơn tức này như châm ngòi lửa, kéo tay áo toan đi đánh hắn, lại bị Biên Bá Hiền chặn lại giữ gáy giữ mạng.

Biên Bá Hiền đành nhíu mày, thấy sắc mặt Biên Bá Hiền có chút nghiêm túc, Trương Nghệ Hưng cũng biết chừng mực, bày ra dáng vẻ chó con vô tội đáng thương, ngoan ngoãn đợi ở bên cạnh Biên Bá Hiền.

Khôn khéo không quá ba giây, lại không nhịn được lườm Ngô Diệc Phàm, rõ ràng vừa rồi còn đối với mình một khuôn mặt sủng ái đầy nhu tình mật ý, trong nháy mắt liền trở mặt, lườm rồi quay đầu đi đến gian phòng Ngô Diệc Phàm chỉ định.

Thực tế thì ba phòng ngủ cũng không khác mấy, chỉ là cách điệu và bố trí trong phòng ngủ của Biên Bá Hiền và Trương Nghệ Hưng không tinh xảo như của Ngô Diệc Phàm, ngoại trừ nữa một cái giường, chỉ có một cái chăn bông, bàn và một tủ quần áo.

Biên Bá Hiền nhắm nghiền đôi mắt đã mỏi mệt, lúc trước vì điều kiện nhà ở hại mình khó ngủ hàng đêm, may mà nhờ phúc của Trương Nghệ Hưng, hiện tại cuối cùng mình cũng có thể thoải mái ngủ ngon giấc.

Biên Bá Hiền duỗi người, điều chỉnh một tư thế ngủ thoải mái.

―― hết   

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro