Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Biên Bá Hiền không thích náo nhiệt, Trương Nghệ Hưng ở bên cạnh hết lần này tới lần khác giống như chơi máu gà(*) vậy, nhanh chân đến xem, thế nào cũng phải kéo đi.

(*) Chơi với máu gà: chủ yếu được sử dụng để châm ngòi cho sự phấn khích đột ngột và cảm xúc của một người đối với một người hay vật cụ thể, nó cũng có ý nghĩa nhạo báng.

Đẩy đám người ra, nhìn thấy hai người nằm trên đất, hết sức khó coi, Biên Bá Hiền không khỏi lui về sau nửa bước.

Ở giữa là hai người đang giằng co, một người mặt đỏ tới mang tai, trên mặt có đường sẹo thật dài, cả người rắn chắc phải giống như một tảng đá lớn, đôi mắt đỏ ngầu phủ đầy tia máu, tràn đầy bạo khí.

     "Ngô Thế Huân, căn bản là ngươi coi danh dự của Quỷ Lâu không ra gì, ngươi không xứng làm thủ lĩnh Quỷ Lâu! Ta muốn đến xem ngươi một chút, rốt cuộc là đánh bằng thực lực của chính ngươi hay là dựa vào Lộc Hàm giúp ngươi đánh hạ!"

Người bên cạnh cũng bàn luận sôi nổi, một số người nhát gan không dám nhìn, người này rõ ràng là tuyên chiến với thủ lĩnh Quỷ Lâu!

     "Ngô Thế Huân, ngươi chịu chết đi!"

Kẻ to con nhanh chóng vung quyền hướng đến mặt của Ngô Thế Huân, người sau dễ dàng tránh được, chỉ dựa vào một màn này Biên Bá Hiền dám nói kẻ kia tuyệt không phải là đối thủ của Ngô Thế Huân.

     "*** một tên nhóc chưa cai sữa thì có là gì? Dựa vào cái gì mà làm thủ lĩnh!"

Đối phương muốn dùng ngôn ngữ kích động Ngô Thế Huân, nhưng biểu tình Ngô Thế Huân trước sau vẫn là bộ dạng lười nhác, mang ánh mắt khinh thường.

Kẻ to lớn lại muốn vung quả đấm đến mặt Ngô Thế Huân, Ngô Thế Huân cong eo nhàn nhã tránh thoát, người kia chưa từ bỏ ý định bắt lấy cổ tay Ngô Thế Huân vặn ra sau, người sau vừa xoay người một cái, quét chân khiến kẻ kia ngã xuống đất, tên cao to nhanh chóng đứng dậy, ngay sau đó liền tấn công mãnh liệt, dùng sức đá chân vào eo Ngô Thế Huân khiến cậu liên tiếp lui về phía sau, từ đầu đến cuối không đánh trả.

     "Xem ra ngươi cũng chỉ có như vậy, nếu không phải nhờ Lộc Hàm, thì ngươi có là gì?"

     "Lộc Hàm có mắt như mù!"

Đột nhiên sắc mặt Ngô Thế Huân trầm xuống, thần sắc biếng nhác biến mất trong nháy mắt, trở nên âm trầm, ánh mắt khinh thường chuyển sang tức giận, giống như ngọn lửa hừng hực cháy, làm người ta sợ hãi

Loại ánh mắt đó giống như khi hổ báo tấn công, đặc biệt tàn bạo.

Ngô Thế Huân bước dài xông lên, tốc độ nhanh kinh người.

     "Ngươi lặp lại lần nữa."

Thanh âm không lớn, nhưng có thể nghe ra giọng hắn đang khẽ run, hắn híp mắt lại.

Ngô Thế Huân nắm cổ hắn, chân của người kia từ từ rời mặt đất, đến khi đầu ngón chân hoàn toàn không chạm đất, hắn cào tay Ngô Thế Huân, một quyền vung đến, người nọ bắt được quyền của hắn, được thế dễ dàng quăng qua vai, ném người xuống đất.

Người kia nhanh chóng bò dậy từ dưới đất, còn chưa đứng vững đã ra tay với Ngô Thế Huân, ra chiêu vừa nhanh nhẹn, lưu loát lại tàn bạo, hắn dùng cánh tay ngăn Ngô Thế Huân tấn công, chuẩn bị phản kích từ dưới háng, mới giơ chân liền bị Ngô Thế Huân dùng đầu gối cản lại, cùng lúc vừa cong chân lại duỗi ra đá, có thể nói Ngô Thế Huân đã "giở thủ đoạn" .

Tay trái Ngô Thế Huân vừa đánh một quyền, người nọ liền lảo đảo lui về sau mấy bước, khi hắn nhìn chăm chăm, một tay liền bóp cổ của hắn.

Cơ hồ tốc độ là một giây đồng hồ, ánh mắt người kia bắt đầu luống cuống, nuốt nước miếng một cái.

      "Tôi vốn không có sát ý, nhưng nhắc tới Lộc Hàm, thì ngươi không đúng rồi."

Người thường đều nghe ra trong giọng nói lẫm liệt là sự tức giận mang vẻ chơi đùa, có vẻ như Ngô Thế Huân muốn xông lên đánh, hắn dùng lực vào cùi chỏ, đột nhiên kẻ to con phun ra một ngụm máu tươi, nằm co quắp trên đất, mắt trợn lớn.

Từ lúc ra tay đến khi thu tay lại, không tới một giờ.

Ngược lại người vây xem cũng hít một hơi khí lạnh, có người đã quen nhìn tù nhân tạo phản, cũng có người nhát gan thậm chí bị dọa sợ đặt mông ngồi dưới đất.

Ngô Thế Huân đứng lên mở rộng hai cánh tay, thay bằng nụ cười nhẹ nhõm, tư thái như vương giả đối mặt với tất cả người xem.

      "Còn ai không phục?"

Người xung quanh cũng lui về sau một bước, huyết chiến mãnh liệt như thế nên không ai dám đến gần, rất sợ rước họa vào thân.

     "Thông báo cho cai ngục tới nhặt xác."

Lời từ miệng Ngô Thế Huân nói ra, giống như chuyện ăn và ngủ, ung dung như ngày thường.

Thủ lĩnh Quỷ Lâu này, quả nhiên có mấy phần thực lực.

Biên Bá Hiền nhìn Trương Nghệ Hưng ở bên cạnh, thời điểm mà tất cả mọi người đều sợ hãi thét chói tai, mặt của người kia từ đầu đến cuối đều bình tĩnh, không có bất kỳ biểu lộ gì, khuôn mặt nhu hòa của hắn có chút không thích hợp.

     "Ngô Thế Huân thật lợi hại."

Phát hiện Biên Bá Hiền đang nhìn mình, Trương Nghệ Hưng sờ chóp mũi một cái, nói có phần mất tự nhiên.

     "Đi, đi ăn cơm."

Sau đó lại lôi Biên Bá Hiền như thỏ chạy đến phòng ăn, Biên Bá Hiền thiếu chút nữa muốn đem trong chén đũa cắm lên đầu Trương Nghệ Hưng.

Vừa đi vào phòng ăn, chuyện Ngô Thế Huân ở Quỷ Lâu được truyền đi xôn xao.

     "Nghe nói Ngô Thế Huân vừa mới giết ba người liên tục! Hình như là bởi vì xem thường Ngô Thế Huân mà đi tuyên chiến..."

     "Nói bậy, bọn họ là vì danh dự của Quỷ Lâu! Không thấy sáng sớm hôm nay thủ lĩnh hai Lâu Thiên Địa đông đủ sao? Thủ lĩnh Quỷ Lâu xưa nay thận trọng, Quỷ Lâu vốn là nhà mạnh nhất, từ khi đổi sang Ngô Thế Huân, ai... Càng ngày càng không được lòng dân."

Toàn bộ phạm nhân trong phòng ăn giống như dân chúng nhọc lòng lo nghĩ cho đại sự quốc gia, hôm nay sự tích Ngô Thế Huân thắng liên tiếp ba người cậu đã được nghe người thứ n kể lại.

Trương Nghệ Hưng thấy phòng ăn lầu ba ít người, liền muốn đi lên lầu ba, kết quả bất thình lình bị người ta cản lại. Mấy tên tù nhân canh giữ ở bậc thang lầu ba đuổi bọn họ đi xuống, Trương Nghệ Hưng lờ mờ tiến đến.

     "Không lẽ lầu ba không được dùng sao?"

     "Lầu ba dành cho người tầng bảy và người ở tầng bảy trở lên mới có thể vào."

Trương Nghệ Hưng mím môi có chút bất mãn, ngục giam còn có đãi ngộ khác nhau.

Lúc xuống lầu, lại một trận xôn xao, sau đó thì có hai người xuất hiện trong tầm mắt hai người bọn họ, hai người kia đi tới lầu ba, sượt qua vai bọn họ, phạm nhân canh giữ ở thang liền lập tức cúi người gật đầu, cho đi.

Biên Bá Hiền nhớ ra, đây là Ngô Thế Huân! Giờ phút này Ngô Thế Huân đang cùng người bên cạnh nói đùa, mắt cười cong cong, như đứa trẻ với nụ cười non nớt, tựa như trận vừa rồi nhân vật chính không phải hắn. Người bên cạnh Ngô Thế Huân là ai Biên Bá Hiền tạm thời chưa nghe nói qua, người nọ đội mũ, Biên Bá Hiền không thể thấy rõ khuôn mặt hắn, thế nhưng trên người hắn hình như có mùi thơm, thơm mát lại ngào ngạt.

Thứ mùi này, giống như đã từng quen thuộc...

Cùng lúc đó, người nọ bên cạnh Ngô Thế Huân liền quay đầu lại khiến ánh mắt cả hai chạm nhau, bầu không khí trở nên kì lạ.

Người nọ không biểu lộ, chính xác là không có bất kỳ biểu cảm nào, không phải lạnh lùng không phải đau thương càng không phải là mừng rỡ, bất kể ưu tư nào cũng không có, giống như trên mặt hắn là một tờ giấy trắng không đọc ra nội dung nào.

Nhìn kĩ một chút, dung mạo có mấy phần tương tự Ngô Thế Huân, dáng vẻ đẹp đẽ, mắt to sóng mũi cao môi mỏng khuôn mặt nhỏ nhắn, ngũ quan nữ tính tinh xảo, nhưng không hề nương khí (**), có thể dùng từ xinh đẹp tuyệt trần để hình dung sự thanh tú tuấn mỹ, đẹp không chút tỳ vết.

(**) Việc sử dụng thuật ngữ này ở nam giới chủ yếu là xúc phạm, mỉa mai, hoặc một số người có thể chất yếu

Ngọc bích đeo trên cổ lại làm nổi bật da thịt trắng nõn của hắn.

     "Người ở cạnh Ngô Thế Huân là ai vậy?"

    "Người đó tên Lộc Hàm, thuộc tầng tám của Quỷ Lâu, dáng dấp rất đẹp đúng không?"

Phạm nhân liếc nhìn Biên Bá Hiền, thấy cậu không phải dáng vẻ của kẻ tiểu nhân lại hắc hắc cười ầm lên.

     "Lộc Hàm trong ngục giam chúng ta là đại mỹ nhân, chẳng qua thân thủ hắn quá tốt, không ai có ý định dám đánh hắn."

      "Ta thấy ngươi cũng thật đẹp mắt, khuôn mặt nhỏ bé... Nếu ngươi muốn.."

     "Khoan đi..."

Biên Bá Hiền mặt tối đen tóm Trương Nghệ Hưng đi về, cậu là trực nam cứng rắn như sắt thép, làm thế như muốn bức chết Biên Bá Hiền vậy, không có khả năng cùng chung một chỗ với đàn ông, nhất là loại đàn ông này, vừa xấu xí lại thô bỉ.

Nhớ lại ánh mắt của Lộc Hàm lúc nhìn cậu, ai mà có thể đem tất cả ưu tư của mình che giấu chứ? Biên Bá Hiền đoán không ra.

Nhưng mà cậu có thể khẳng định, nơi này có nhiều cao thủ tốt xấu lẫn lộn, cũng sẽ có nhiều nhân vật lớn có lai lịch.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro