Khuynh quốc khuynh thành

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chu Du lần đầu tiên nhìn thấy Gia Cát Lượng là vào một mùa xuân Thiên Sơn hoa nở rực rỡ, Gia Cát Lượng từ Long Trung đi Giang Đông vấn an ca ca Gia Cát Cẩn. Khi ấy, Gia Cát Lượng một thân bạch y, đứng giữa rừng hoa mang chút ý cười. Hồ điệp bay xung quanh y, tham luyến vẻ đẹp của y không đành lòng rời xa.

Nội tâm Chu Du lập tức nhớ tới một ca khúc: Giai nhân cười khuynh nhân thành, lại cười khuynh nhân quốc, có biết chăng khuynh thanh cùng khuynh quốc...

Giai nhân? Đối phương là nam nhân, có thể xưng là giai nhân sao? Mặc kệ, dù sao giai nhân khó gặp lần nữa. Chu Du nội tâm nghĩ thế nào cũng phải đem người đó nắm trong tay, ôm trong ngực hảo hảo yêu thương.

Nghe nói Gia Cát Lượng biết đánh đàn, mà chính mình cũng tinh thông về cầm, Chu Du toan tính sẽ trên đường nhỏ tấu đàn rồi gặp gỡ Gia Cát Lượng thường xuyên hành tẩu kia, hy vọng từ đây hai người có thể kết thành tri âm. Chính là mỗi lần hắn dừng cầm quay đầu nhìn lại liền có thể chứng kiến ba tầng trong, ba tầng ngoài thiếu nam, thiếu nữ Giang Đông vây quanh hắn chảy nước miếng, duy chỉ có thân ảnh Gia Cát Lượng là không thấy.

Chu Du nghĩ chỉ cần Gia Cát Lượng không có rời đi Giang Đông, cố gắng kiên trì như vậy nhất định có thể gặp được y. Hắn kiên trì cuối cùng cũng có hiệu quả, rốt cuộc gặp được Gia Cát Lượng. Chỉ đáng tiếc, hắn vẫn là từ ba tầng trong, ba tầng ngoài thiếu nam, thiếu nữ Giang Đông vây quanh nhìn thấy. Hơn nữa, Chu Du đánh đàn xong nghe được lời của Gia Cát Lượng: "Đại ca, người kia là kẻ háo sắc à? Như thế nào suốt ngày trên đường đánh đàn cản trở giao thông, khiến ta nhiều lần đều phải đi đường vòng mới có thể tìm ngươi."

"Háo sắc, hừ, thật đau lòng, lại còn nói ta là háo sắc" – Chu Du khóc không không ra nước mắt. Từ đó về sau, hắn không giả dạng tài tử phong lưu, câu nói " khúc sai một nốt, Chu Lang liền chú ý" cũng thất truyền. Nếu ai ở trước mặt hắn dùng câu kia khen tặng tài đánh đàn của hắn, Chu Du đều muốn đem kẻ đó đánh thành đầu heo.

Chu Du lần thứ hai gặp lại Gia Cát Lượng là vào mùa hè hoa sen nở rộ. Gia Cát Cẩn mở tiệc chiêu đãi mời chư vị văn võ đại thần đến nhà thưởng hoa sen. Lúc ấy Chu Du nhìn thấy Gia Cát Lượng một thân bạch y bằng vải đay, ngồi ngay ngắn cạnh Gia Cát Cẩn, thản nhiên ngâm xướng "Lương phụ ngâm". Một khúc kết thúc, Chu Du kích động đứng lên một tay đập xuống nát bàn, chính là lại chứng kiến Gia Cát Lượng cử động tay áo che miệng mà cười. Tiếp theo, hắn nghe hạ nhân của Gia Cát Cẩn xầm xì, biết khi đó Gia Cát Lượng nói hắn quả nhiên là kẻ háo sắc. Chu Du cảm giác mình không còn mặt mũi tạm biệt Giang Đông phụ lão liền mang mệnh trốn đến Sài Tang theo Tôn Quyền huấn luyện thủy quân.

Thời điểm lần thứ ba hắn gặp gỡ Gia Cát Lượng là đại diện Tôn Quyền đi Kinh Châu chúc thọ Lưu Biểu. Là hảo hữu lân bang đương nhiên phải đi, huống chi thủy quân Kinh Châu xưa nay huấn luyện nghiêm chỉnh, Chu Du cũng muốn tới luận bàn một chút. Kết quả hôm đó trên yến hội nhìn thấy Gia Cát Lượng nguyên lai là lúc y đang có ý định lấy cháu ngoại của Đô Đốc thủy quân Kinh Châu-Thái Mạo làm vợ, cho nên mới cố ý đến Kinh Châu.

Chu Du làm sao có thể để yên việc đó. Một khi Gia Cát Lượng cưới thê, chẳng phải giai nhân chưa kịp đoạt thì đã mất sao? Hắn lập tức lên đường, thay người nhà Gia Cát hướng gia đình Hà Nguyệt Anh hạ sính lễ, mượn danh Gia Cát Cẩn xin hỏi cưới Hà Nguyệt Anh cho tam đệ của Gia Cát Lượng là Gia Cát Quân. Buồn ngủ gặp chiếu manh, Hoàng Nguyệt Anh gả cho Gia Cát Quân liền phát hiện hai người cùng say mê trận pháp. Từ đó vợ chồng hòa thuận, mỹ mãn hạnh phúc, cùng nhau sáng tạo ra các loại tinh xảo dị trận.

Chu Du phá hỏng Gia Cát Lượng hôn sự, một lòng vui vẻ hướng thuyền trở lại Giang Đông. Hắn đứng trên thuyền nhảy mũi hai cái thật lớn, tiếp theo mắt phải nháy liên tục. Hắn nghe người xưa nói nếu nhảy mũi một cái tức là có người nhớ ngươi, nếu nhảy mũi hai cái tức là có người mắng ngươi mà nếu kèm theo cả nháy mắt phải tức là cái người mắng ngươi đang nguyền rủa ngươi.

Chu Du vừa nghĩ tới bộ dáng Gia Cát Lượng tức giận tới giơ chân liền mỉm cười. Hắn bất tri bất giác đứng trên thuyền huýt sáo, vui sướng hoa tay múa chân. Kết quả là không cẩn thận ngã xuống sông Trường Giang, hảo hảo uống mấy ngụm nước Trường Giang mới bò được lên thuyền.

Hắn trở về Sài Tang rồi ngày nhớ đêm niệm, nghĩ thầm phải tìm biện pháp làm cho Gia Cát Lượng đem tâm để trên người mình. Chính là đã tạo cho đối phương cái ấn tượng háo sắc, làm thế nào để thay đổi đây? Hắn buồn rầu suy nghĩ. Hảo hữu Lỗ Túc tới chơi, Chu Du liền thành khẩn đem phiền não của mình nói cho Lỗ Túc. Lỗ Túc mỉm cười nói :

_Cái này đơn giản a.

Như thế nào dễ dàng à?

_Chu lang ngươi không phải nhà lắm tiền của sao? Người đời có câu nói dối nói một trăm lần cũng sẽ thành chân lý. Ngươi đem vàng bạc châu báu tặng hắn một hồi cam đoan hắn sẽ động tâm.

_Hảo, rất tốt, cứ làm như thế.

Chu Du hưng phấn vỗ đùi. Hắn thành thật nói cho Tử Kính nghe:

_ Trong nhà ta có một món bảo bối to lớn.

Cái gì là bảo bối to lớn?

_Đó là từ một người Thiên Trúc mua được một chiếc nhẫn kim cương mười hai Cara. Thử nghĩ thứ này chỉ cần chín Cara có thể làm cho một kẻ tận tâm trung thành quay lưng phản bội, ta đây là mười hai Cara, mười hai Cara a, chẳng lẽ còn không thể đem Ngọa Long kia lừa gạt đến giường. ⃰

Chú thích⃰ :

• Thiên Trúc là Ấn Độ.

• Kim cương đã được sưu tầm như một loại đá qúy và sử dụng trên những biểu tượng tôn giáo của người Ấn Độ cổ cách đây ít nhất 2.500 năm. (Thế nên anh Du mua được nhẫn kim cương cũng không có gì lạ :"3)

• Gia Cát Lượng được gọi là Ngọa Long tiên sinh.

_Vậy là tốt rồi, tốt rồi - Lỗ Túc cười hòa theo.

Châu báu đưa đi lần thứ nhất bị gửi trả về lần thứ nhất. Chu Du phát huy ưu điểm kiên trì tặng cứ tiếp tục tặng. Một mực đưa đến lần thứ mười, lễ vật bị trả lại còn kèm một phong thư viết :"Háo sắc, ngươi rất rãnh rỗi sao?"

Chu Du cao hứng bừng bừng cầm thư đi nói cho Lỗ Túc. Lỗ Túc hỏi:

_Người ta nói ngươi háo sắc sao ngươi còn vui mừng như vậy?

_Đương nhiên phải vui mừng. Cái này thể hiện rất nhiều vấn đề. Một, y nhớ rõ người tặng quà là ta. Hai, trong lòng y có ta, bằng không y có thể hờ hững. Ba, y bắt đầu cảm nhận được chân tình của ta. Ta muốn rèn sắt khi còn nóng, viết cho y một phong thư chứa chan yêu thương.

Cứ như vậy lễ vật đưa đi lại nhiều thêm một phong thư. Chu Du thể hiện rõ tố chất của danh sĩ Giang Đông, mỗi một phong thư đều viết cho người khác nóng mặt, tim đập thình thịch, chính hắn cũng cảm thấy kích động vạn phần.

Tiếp tục lễ vật và thư đều nguyên dạng đưa về. Mãi cho đến lần thừ hai mươi Chu Du mới nhận được hồi âm: " Ngươi nếu tiếp viết, ta liền phóng lửa đến Sài Tang đem nhà ngươi thiêu trụi".

"Ha ha ha, hắn ngày càng để ý ta." Chu Du cao hứng hoa tay múa chân.

Lễ vật thứ một trăm bị trả về, Chu Du sốt ruột quyết định lần này tốc chiến tốc thắng. Hắn lấy ra một hộp chiếc hộp đàn hương, bỏ vào bên trong nhẫn kim cương mười hai Cara cực kỳ to lớn, viết một phong thư tình cảm nồng nàn rồi phái người mang đến Long Trung.

Người mang lễ vật rất mau trở về, trên tay cầm theo hộp đàn hương có chứ hai phong thư. Một phong dĩ nhiên là của Chu Du, phong thứ hai là của người nọ viết cho hắn: "Vật lưu lại, hộp trả về"

Chu Du tức giận mắng to:"Gia Cát Khổng Minh, ngươi cầm của ta nhẫn kim cương mười hai Cara, ta nhất định làm cho ngươi trả đủ."

Bên kia tại Long Trung, Gia Cát Lượng đang cùng hảo hữu là Từ Thứ, Bành Phương uống trà thưởng thức cái nhẫn kim cương mười hai Cara kia. Từ Thứ nhất thời tò mò hỏi nhẫn kim cương lớn như vậy có phải đồ thật không?

"Thử đặt vào trong lửa đốt a". Gia Cát Lượng nói rồi ném nhẫn kim cương vào chậu than, ai ngờ chỉ thoáng cái là bị đốt.

Ha ha ha, giả dối, giả dối a.

Chu Du lúc này đang ngủ trưa ở nhà đột nhiên nhảy mũi hai cái, mắt phải nháy thiếu chút nữa là co giật. Hắn lần này không giải thích được, không có chọc gì Gia Cát Lượng a, sao chính mình lại bị nguyền rủa.

Chu Du trong lòng nghĩ a, đàn cũng đánh, kim cương bảo vật cũng đưa, thư tình cũng viết, chỉ cần tốn thêm chút sức hẳn là có thể đem giai nhân ôm vào trong ngực.

Nhưng tốn thêm chút sức là như thế nào? A, đúng rồi, vậy thì tặng tranh a, dùng tranh cho y thấy trong lòng mình cỡ nào là thương y.

Nghĩ đến cách tặng tranh rất tốt, đem bức tranh vẽ hảo cho người đưa qua, nhưng kỳ quái trả về không phải là tranh mà là một đám tro bụi.

Chê hắn không có đem y trong tranh vẽ hảo, vậy được, hắn tiếp tục vẽ a. Tranh đem đi tặng một bức lại một bức. Mãi đến lúc tặng bức thứ ba mươi, tranh đem về Chu Du nhận được thư. Mở ra xem thì trong đó viết: "Chu Công Cẩn ngươi miệng con quạ, không biết xấu hổ".

Chu Du cười ha ha. Đúng lúc Lỗ Túc tới chơi, nhìn hắn cười thoải mái như vậy liền hỏi có chuyện gì?

Chu Du đem thư cho Lỗ Túc xem, Lỗ Túc xem xong thập phần khó hiểu: "Công Cẩn, ngươi rốt cuộc làm cái gì khiến cho y mắng ngươi như vậy? "

_Không phải chỉ là bức tranh sao, người nọ thật sự là không phóng khoáng.

_Công Cẩn từ trước đến nay tài hoa, bức tranh chẳng phải cũng thập phần hảo?

_Đương nhiên – Chu Du dương dương đắc ý đem bức tranh lấy ra cho Lỗ Túc xem, Lỗ Túc xem xong không khỏi cảm thán:

_Bức tranh của Công Cẩn như vậy, cũng khó trách y tức giận.

Bức tranh kia rõ ràng là Đông cung đồ, Gia Cát Lượng trong tranh xinh đẹp động lòng người. Lỗ Túc nhìn thấy nước miếng cũng bất tri bất giác chảy ra.

Chu Du lấy lại bức tranh cười cười:

_Tử Kính ngươi là người thật thà mà nước miếng cũng chảy ra cả rồi. Người nọ còn nói ta không biết xấu hổ, cái này rõ ràng tuyệt tác phát họa, so với mấy cái Đông cung đồ tầm thường gì gì đó là không thể so sánh được ngươi hiểu không?

_Chính là Công Cẩn ngươi làm như vậy là gãi không đúng chỗ ngứa, dù đi lạc trên sa mạc dễ thấy ảo giác cũng không thể uống nước trong mơ. Ta hôm nay đến đây thực ra là có việc muốn nói cho ngươi.

_Chuyện gì?

_Nghe nói Lưu Hoàng thúc đến Long Trung bái phỏng Gia Cát Lượng rồi.

_Lưu Hoàng thúc? Người kia tuổi đã lớn, y làm sao vừa ý?

_Công Cẩn, người ta chính là hoàng thúc Đại Hán, dù là thuyền nát cũng có ba phần phân lượng.

_Cùng lắm thì thỉnh y đi làm quân sư, chẳng lẽ còn có thể thỉnh đến trên giường?-Chu Du lơ đễnh nói.

Lỗ Túc nghĩ thầm , ngươi còn không biết tên Lưu Hoàng thúc này lợi hại thế nào nhưng nhìn Công Cẩn bộ dáng đầy hào hứng lại không đành lòng đả kích hắn.

Quả nhiên không lâu , liền truyền đến tin tức làm Lỗ Túc lo lắng: Lưu Hoàng thúc kính Khổng Minh như thầy, ăn ngồi cùng bàn, ngủ thì cùng giường.

Không biết Công Cẩn nghe được tin này sẽ như thế nào? Lỗ Túc trong lòng nghĩ liền đi đến nhà Chu Du. Bên trong im ắng, bọn hạ nhân thấy Lỗ Túc cũng không giám nói chuyện lớn tiếng, chỉ lặng lẽ chỉ chỉ thư phòng.

Lỗ Túc vào thư phòng chỉ thấy Chu Du đang xem một bức tranh mà mỉm cười lạnh lùng.

_Công Cẩn, ngươi đang xem cái gì?

_Tử Kính, ngươi tự mình nhìn!

Công Cẩn đem tranh đưa cho Lỗ Túc. nguyên lai đây là bức tranh Đông cung đồ lúc trước Chu Du tặng cho Gia Cát Lượng. Chỉ là bức tranh này trên người Gia Cát Lượng lại bị ngũ trảo (trảo: móng) của Rồng chiếm giữ.

Lỗ Túc thầm nghĩ Rồng này hẳn là ám chỉ Lưu Hoàng thúc a.

_Đây là người nọ phái người đưa tới – Chu Du băng lãnh nói.

_Công Cẩn, nén bi thương a!

Công Cẩn đột nhiên cười lên ha hả:

_Tử Kính quả nhiên là người thật thà, ngươi cũng tin?

_Như thế nào, chẳng lẽ là giả?

_Ai lại lấy chuyện khuê phòng của mình ra đùa giỡn thế này? Chỉ có giả dối mới có thể không kiêng nể như vậy. Người nọ hận ta đùa giỡn hắn cho nên cố ý đả kích ta.

Lỗ Túc cũng không biết rốt cục là chuyện này là giả hay Chu Du đang tự an ủi.

_Cái kia Công Cẩn định làm thế nào?

_Sẽ thêm một người – Chu Du nói rồi tiện tay họa thêm lên bức tranh một người ngồi trên ghế thờ ơ lạnh nhạt. Sau phất tay cho người đem đi.

Không quá vài ngày nữa, bức tranh đưa đi đã trở lại, họa thêm một thanh kiếm cắm vào tròng mắt của cái người thờ ơ lạnh nhạt kia.

Chu Du lại đem bút họa tiếp. Cứ như vậy hai bên vẽ qua vẽ lại. Đến một này Lỗ Túc lại đến nhà Chu Du, lúc này bức tranh kia đã không ra dạng, giấy vẽ đến sắp rách, chẳng nhìn ra cái gì. Chu Du ngược lại tâm tình vô cùng tốt:

_Tử Kính, xem không hiểu à? Có muốn ta giải thích cho ngươi nghe không?

Lỗ Túc liền khoát khoát tay nói:

_Không cần, không càn, lần này tới là có chính sự.

_Chính sự gì?

_Tào Tháo dẫn tám mươi vạn quân tấn công Ngô, Đô Đốc đã biết chứ?

_Biết rõ.

_Chủ công muốn ta đi Kinh Châu...

Lỗ Túc còn chưa nói hết, Chu Du liền gật đâu:

_Rất tốt, rất tốt, Tử Kính đi nhất định phải giúp ta đem người nọ dẫn dụ đến đây.

_Công Cẩn, đối đầu kẻ địch mạnh...

_Ta tự biết công tư phân minh.

_Chính là...

_Tử Kính sợ Tào Tháo sao? Ta cho ngươi biết, hắn lần này đi là tự tìm cái chết. Người kia so với Tào Tháo khó đối phó hơn nhiều.

_Được rồi, được rồi, ta liền bỏ qua sĩ diện lần này giúp ngươi đem y lừa gạt đến Giang Đông.

Như vậy, Lỗ Túc dẫn theo đoàn sứ giả đến Kinh Châu.

Lỗ Túc là người thật thà, chỉ có Tôn Quyền mưu tính đoạt Kinh Châu. Không nghĩ tới quân Lưu Hoàng thúc đang giao chiến, Gia Cát Lượng không biết làm sao bắc cầu qua Giang Đông thì Lỗ Túc lại đưa thuyền đến.

Đây cũng là hai bên cùng có lợi, một tiễn bắn rơi đôi nhạn, rất nhanh thuyền đã hướng Giang Đông trở về.

Lỗ Túc gặp Gia Cát Lượng cũng theo lên thuyền, lập tức phái người hướng Chu Du thông báo. Chu Du trong lòng vui sướng liền từ Sài Tang lên đường đến Ngô quận. Lại nói Gia Cát Lượng đến Ngô quận bị chúng danh sĩ Giang Đông cố tình làm khó, cùng y tranh luận một trận kịch liệt. Tôn Quyền tránh ở sau trướng nhìn trộm y không khỏi tán thưởng: "Người này tài năng kinh diễm, có thể giúp Giang Đông kháng quân Tào".

Trong lòng nghĩ thế, Tôn Quyền liền gọi ca ca của Gia Cát Lượng là Gia Cát Cẩn, muốn hắn gọi Gia Cát Lượng vào nội đường (phòng trong) gặp mặt.

Lỗ Túc trông thấy thầm hỏi gặp người sao phải đến nội đường? Lại thấy Tôn Quyền cặp mắt kia giảo hoạt lóe sáng liền không nhiều lời, đi nhanh ra ngoài báo cho Chu Du.

_Cái gì? Chủ công đem Gia Cát Lượng mời vào phòng trong? – Chu Du vừa nghe đã muốn khẩn cấp chạy đến chỗ Tôn Quyền.

_Công Cẩn, Công Cẩn, có thể không phải như ngươi tưởng cái dạng kia thì sao?

_Ai nói không phải? Thiên hạ này thật thà nhất chính là Tử Kính ngươi!

Chu Du nghĩ Tôn Quyền chưa chi đã muốn đem Gia Cát Lượng cướp đi. Chính là người kia là Tôn Quyền a, như thế nào có thể tranh giành? Muốn đoạt người cũng không thể quang minh chính đại mà đoạt a.

_Tử Kính, ngươi ngay lập tức đến chỗ chủ công, nói có việc gấp cầm bẩm báo.

Lỗ Túc đi hai ba bước lại quay đầu hỏi:

_Rốt cuộc là có việc gì gấp a?

_Ai, ...cứ tùy tiện nói đại là được rồi. Trời sập đất lở, chó cắn người, người cắn chó... ngươi cứ tùy tiện bịa đại miễn sao đem Chủ công dẫn ra khỏi phủ.

Hai người một trước một sau đến phủ của Tôn Quyền. Lỗ Túc là kẻ thật thà không biết thế nào lừa gạt Tôn Quyền đi ra, đứng bên ngoài nửa ngày chẳng nói nên lời. Chu Du đứng phía sau không ngừng thúc giục hắn, gấp tới nỗi hận không thể cầm đá ném vào đầu hắn. Lỗ Túc bị Chu Du làm rối liền hướng vào trong kêu to:

_Chủ công, Chủ công, người mau ra đây, Công Cẩn bị chó cắn rồi, a, không phải , không đúng là Công Cẩn cắn chó a, Công Cẩn cắn chó a!!!

A, Tôn Quyền sợ hãi lao ra nắm lấy Lỗ Túc hỏi:

_Công Cẩn tại sao lại phải cắn chó a?

Chu Du cũng không tính toán nhiều, thừa dịp hỗn loạn xông vào trong phòng. Thấy Gia Cát Lượng đang ngồi tại bàn tay bưng chén nước liền kéo hắn chạy khỏi.

Tôn Quyền bị Lỗ Túc đầu óc choáng váng lôi ra nói nhăng nói cuội một hồi lại thấy có hai bóng người như gió từ phòng lao ra, chưa kịp nhìn kỹ đã chạy mất.

Rốt cuộc xảy ra chuyện gì a? Tôn Quyền nghi hoặc trở vào phòng xem xét, Gia Cát Lượng đã không thấy đâu, quay đâu nhìn lại bên ngoài chỉ có Lỗ Túc.

Tôn Quyền ngơ ngác nhìn bên ngoài, rồi lại nhìn gian phòng trống trơn, muốn hỏi lại không nên lời.

Chu Du đem Gia Cát Lượng một đường kéo chạy như cuồng phong, chạy đến chỗ của Chu Du thì y đã thở không ra hơi, sắc mặt trắng không còn chút máu. Chu Du dìu hắn vào phòng ngồi xuống, Gia Cát Lượng muốn nói chuyện chính là nửa ngày cũng không thể mở lời.

Ngồi trong phòng, Gia Cát Lượng dứt khoát dựa vào bên bàn nhắm mắt dưỡng thần. Chu Du ngồi đối diện cũng ghé sát vào chăm chú nhìn y, khóe môi hơi nhếch, như đang thưởng thức một bức họa.

Gia Cát Lượng đang nhắm mắt liền nhíu mày. Chu Du cười:

_Bị ta nhìn có phải là không được tự nhiên?

Gia Cát Lượng quay sang hướng khác không để ý tới hắn. Chu Du liền chuyển sang chỗ đối diện tiếp tục nhìn y. Gia Cát Lượng lại quay đi, Chu Du lại chuyển theo. Cứ như vậy đổi tới đổi lui, Chu Du tuyệt không ngại mệt mỏi. Gia Cát Lượng đang không ngừng tránh né bỗng "A" lên một tiếng, cái cổ muốn trẹo rồi.

_Ta phát hiện ngươi đổi tới đổi lui mười lần, kết quả là cái cổ đã chịu không nổi. Ngươi trước kia cũng thế, ta đưa ngươi lễ vật lần thứ mười, ngươi liền viết thư cho ta. Có phải là...sức nhẫn nại của ngươi cũng chỉ có mười lần như thế? – Chu Du cười hì hì vòng qua phía sau, nhẹ nhàng vì Gia Cát Lượng mát xa.

Gia Cát Lượng sắc mặt đỏ lên, đẩy Chu Du ra, vuốt vuốt cổ, đứng lên muốn đi. Chu Du cũng không ngăn y, chỉ ở sau lưng y đếm:

_Một bước, hai bước, ba bước...

Ngay khi Chu Du đếm tới bước thứ mười, Gia Cát Lượng đột nhiên vấp chân ngã trên mặt đất. Chu Du kinh ngạc:

-Gia Cát Khổng Minh, ta đối với ngươi thật sự là có ma lực lớn như vậy? Rõ ràng mới có mười bước đã làm chân ngươi nhũn ra?

_A...

Đột nhiên, Chu Du nghe được tiếng rên rỉ, thanh âm làm toàn thân hắn phát run. Cái kia chính là từ trong cổ họng Gia Cát Lượng vọng lại.

_A, a,...ư, a...

Một tiếng lại một tiếng dần dần trở nên mập mờ dụ hoặc từ cổ họng Gia Cát Lượng truyền tới. Chu Du cả kinh, cảm giác như sắp bùng nổ. Hắn vội vã hai ba bước chạy đến chỗ Gia Cát Lượng, chỉ thấy y vẻ mặt hàm xuân, nằm co ro trên mặt đất, toàn thân phát nhiệt, thần trí cũng mơ hồ.

_ A, chủ công, ngươi thật sự là quá mức rồi, rõ ràng là đối y hạ mê dược, như thế nào có thể làm ra chuyện hạ lưu như vậy?

Chu Du một bên phê bình Tôn Quyền, một bên lại không ngừng tay, đem Gia Cát Lượng ôm vào trong ngực, xoay người tiến vào gian phòng trong, khóa cửa gắt gao còn đem bàn đẩy tới chắn trước cửa, không cho ai đi vào.

Đem Gia Cát Lượng đặt ở trên giường, Chu Du liền thân thủ phóng mở quần áo của y. Gia Cát Lượng mơ mơ màng màng mở mắt ra sợ hãi kêu to:

_Ngươi, ngươi vì cái gì thoát y phục của ta?

_Ngươi đang phát sốt có biết không? Ngươi xem, toàn thân đều nóng như vậy? Biết không?– Chu Du con mắt lóe sáng, "quan tâm" mà nói.

_Ta, ta biết cái gì? Đầu ta đau quá, ta không nghĩ nổi gì cả - Gia Cát Lượng thống khổ lấy tay vỗ vào đầu.

Chu Du đem tay y kéo xuống nói;

_Ngươi không cần nghĩ gì cả, ta sẽ giúp ngươi, ta sẽ giúp ngươi.

_Ngươi giúp ta? Sao ngươi phải giúp ta? Ngươi thì sao phải giúp ta? A, a...Ôi, a.. như thế nào lại khó chịu như vậy a... - Gia Cát Lượng rên rỉ, toàn thân run rẩy.

Chu Du cảm xúc bành trướng, nhanh chóng tự mình thoát quần áo

_Ngươi, ngươi làm gì? Là ta phát sốt, sao ngươi cũng cởi quần áo? – Gia Cát Lượng càng mơ hồ, hoàn toàn không hiểu đươc hành động của Chu Du.

_Ta làm vậy là muốn cho ngươi hạ nhiệt a. Ngươi thì nóng, ta thì mát, ta ôm ngươi thì ngươi có thể hạ nhiệt, đúng không? – Chu Du giải thích, người thì đã dán chặt vào thân thể Gia Cát Lượng.

_Hạ nhiệt, đúng... đúng, trước đây...trước đây... - Gia Cát Lượng đã nói không ra lời. Chỉ nhớ rõ khi xưa y phát sốt, đại phu cũng dùng một cái khăn lạnh đắp trên trán y để hạ nhiệt.

Chính là, lúc trước khăn chỉ có đắp trên trán. Hiện tại, hiện tại cái khăn này thế nào lớn như vậy, như thế nào dán lên toàn thân y, bọc lấy y tới không thở nổi? Hơn nữa cái khăn này sao lại trơn mượt, còn có thể động.

_Ư...-Gia Cát Lượng không rõ, cái khăn kia như thế nào duỗi ra nhu nhu môi mình đến ẩm ướt, sau đó còn khai mở hàm răng y, trượt vào trong khoang miệng, giống như, giống như đem nhiệt trong lồng ngực y hút ra.

Cái khăn kia cứ hấp a hấp, hấp đếp y thở không nổi

_A, a, ...Ưm, ư...-Gia Cát Lượng giãy dụa nghị muốn đem thứ quái dị kia đẩy ra. Chính là cái "Khăn" không những muốn đem nhiệt của y hút hết mà thậm chí giống như muốn đem khí huyết của y đồng dạng rút cạn.

Gia Cát Lượng dùng hết sức vùng vẫy hai chân hai tay. Không được, y không thở nổi, y muốn chết, y không cần hạ nhiệt nửa rồi, thật sự từ bỏ, từ bỏ.

Chu Du thả Gia Cát Lượng ra, y "A" lên một tiếng, mệt mỏi lắc đầu.

Chu Du ở trên người Gia Cát Lượng một đường hôn xuống, thấm ướt môi y, trước ngực, bụng, thẳng đến phân thân bên dưới.

_Không cần, không cần phải làm chỗ đó, nóng chết thôi! – Gia Cát Lượng vươn tay muốn đánh Chu Du nhưng khoái cảm mãnh liệt từ thân thể như thiêu đốt y. Bàn tay giơ lên giữa không trung lại vô lực rơi xuống.

_Ngươi nhẫn một chút, ta lập tức giúp người hạ nhiệt a.

_Không, ta không cần như vậy...a, ta muốn dùng dược, ta muốn dùng dược!

Chu Du vẻ mặt hưng phấn:

_Ta biết ngươi muốn, rất rất muốn nhưng nhẫn nại một chút, nhẫn nại một chút a.

Vừa nói thì lại hàm chứa phân thân Gia Cát Lượng càng sâu, trong khoang miệng không ngừng khuấy động. Tay kia cũng chầm chậm trược đến nơi tư mật kia vỗ về chơi đùa.

_Dược a! Dược a! – Gia Cát Lượng cả gương mặt phiến hồng, thần sắc tan rả, không ngừng kêu.

_Hảo, hảo, ta lập tức cho ngươi, ngươi vội vã như vậy, ta lập tức cho ngươi.

Chu Du cũng kích động, cầm phân thân sưng to của mình, động thân một cái.

_A, không phải, a! – Gia Cát Lượng cả kinh kêu một tiếng, thân thể giật nẩy lên lại ngã xuống giường.

_Ai a, bên trong ngươi thật sự là quá nóng, nóng đến muốn đem ta đốt cháy rồi – Chu Du xúc động than thở.

Bỗng nghe được thanh âm vội vã của Tử Kính từ ngoài truyền tới:

_Công Cẩn, Gia Cát tiên sinh có phải là phát sốt rồi? Có muốn ta giúp y sắc dược không?

Chu Du cùng Gia Cát Lượng ở dưới thân đều cả kinh. Gia Cát Lượng hoảng sợ, cả người run rẩy co rút, lần này đem phân thân của Chu Du cắn chặt trong tràng đạo, đau đến Chu Du phải nhuyễn xuống lại hít ngụm lãnh khí, thống khổ gầm lên:

_Ai, ngươi muốn giết chết ta sao?

_Công Cẩn, không phải Gia Cát tiên sinh phát sốt sao? Như thế nào lại đem ngươi giết chết? – Lỗ Túc bên ngoài thanh âm lo lắng.

"A" Chu Du thở một hơi, đem Gia Cát Lượng cẩn thận giữ chặt, quay ra ngoài với Lỗ Túc cao giọng nói:

_Tử Kính, ngươi mau giúp Gia Cát tiên sinh đi thỉnh đại phi, hắn nóng quá, nóng muốn giết người a.

Nghe tiếng chân Lỗ Túc đã đi xa, Chu Du mới thả lỏng, lại nhìn Gia Cát Lượng, sắc mặt y trắng bệch nhưng ánh mắt lại trở nên thanh minh, xem ra là bị dọa đến tỉnh.

Gia Cát Lượng thực sợ là bị hù tới tỉnh, chỉ là nhìn Chu Du đang nằm trên người mình tư duy lại có chút không rõ ràng. Chu Du lại không muốn bỏ qua cơ hội lần này, vội vã đem đai lưng bị vứt một bên kéo lại bộc chặt hau tay Gia Cát Lượng. Tiếp theo hắn liền giở trò, ra sức công kích.

Lỗ Túc dẫn theo đại phu khẩn cấp chạy vào sân lại nghe được từ trong phòng truyền ra từng đợt từng đợt âm sau cao hơn âm trước tiếng la hét rên rỉ.

_Ai, a, ta muốn chết, thật sự muốn chết, sao ngươi có thể mút chặt như vậy, chặt như vậy kẹp chết ta – Thanh âm Chu Du từ phòng truyền ra.

Đại phu nghe được liền biến sắc hỏi Lỗ Túc:

_Lỗ đại nhân, ngươi muốn ta vì ai xem bệnh?

_Là Gia Cát tiên sinh a, y phát sốt đến đem Công Cẩn thiêu cháy.

_A – Đại phu sững sờ - Vì cái gì Gia Cát tiên sinh bị bệnh sẽ đem Chu đại nhân thiêu cháy?

_Bởi vì, bởi vì...-Lỗ Túc nghĩ nửa ngày cũng không tìm ra nguyên nhân đành nói bừa – Có lã Công Cẩn bị Gia Cát tiên sinh lây bệnh cũng phát sốt đi.

_A...a – trong phòng truyền ra tiếng Chu Du gầm nhẹ, sau đó lại là tiếng hít thở nặng nề.

Lỗ Túc nhanh chóng bước lên gõ cửa:

_Công Cẩn, Công Cẩn, ngươi không sao chứ? Ta đã mời đại phu tới rồi.

_A, là Tử Kính a, không việc gì, ta đã phát ra rồi.

_A? – Đến lượt đại phu sững sờ.

_Công Cẩn, ngươi sao lại trốn trong phòng? Còn nói đã phát ra? Mau mở cửa để đại phu xem bệnh cho Gia Cát tiên sinh a.

_Tử Kính, làm phiền ngươi a..., nhiệt trên người Gia Cát tiên sinh đã lui, ta dùng phương pháp gia truyền của Chu gia giúp hắn trị bệnh, bây giờ đã tốt lắm. Ngươi và đại phu chờ một lát ta sẽ ra ngay.

Qua một hồi lâu, "chi nha" tiếng cửa phòng mở ra, Chu Du ăn mặc chỉnh tề, thần thái phấn chấn, mặt mày hồng hào đi ra.

Đại phu nghiêng đầu nhìn vào phòng, chỉ thấy trên giường tựa hồ có một người đang nằm, lại không thấy rõ là ai. Chu Du đóng cửa, tự mình hướng đại phu xin lỗi, tiễn đến tận cửa lớn. Lỗ Túc được hắn mời lại dùng cơm uống rượu.

Lỗ Túc nghi hoặc nhìn Chu Du, nhưng thẳng đến lúc cơm no rượu say mới nhịn không được mà hỏi:

_Công Cẩn, ta thấy ngươi thế nào cả người giống như phiêu trên mây, bay trong gió a. Có phải cũng bị bệnh rồi không?

Chu Du cười ha hả, trong tiếng cười chức đầy sự sảng khoái:

_Đa tạ Tử Kính quan tâm, ta rất tốt.

Lỗ Túc đi rồi Chu Du liền nhớ tới Gia Cát Lượng vẫn còn trong phòng, bởi vì sợ y lộn xộn nên đã trói y lại. Hắn nhanh chóng trở về phòng, liếc mắt nhìn qua không có động tĩnh gì mới nhẹ nhàng đến gần.

Thấy Gia Cát Lượng ngủ yên hắn mới vỗ ngực nhẹ nhõm thở ra, cẩn thận tháo đai lưng đang trói tay y ra.

Tức thì, Gia Cát Lượng đột nhiên mở mắt, vươn tay gắt gao nắm chặt cổ Chu Du, muốn đem hắn bóp tới chết.

_Khái, khái, mau buông tay, ngươi, ngươi muốn mưu sát phu quân a, mưu sát phu quân a, Gia Cát Khổng Minh!

Chu Du la hét, đếu cuối lại kêu ra tên y, Gia Cát Lượng sợ mọi người nghe thấy đành phải oán hận thả lỏng tay.

Chu Du vuốt cổ cười hắc hắc, giở vờ trừng mắt trách cứ Gia Cát Lượng:

_Ngươi này ra tay cũng quá mức đi, đã nhận của ta nhẫn kim cương cư nhiên còn nghĩ mưu sát phu quân?

Chu Du không nhắc thì thôi,vừa nói ra cái kia làm Gia Cát Lượng nhớ tới bị bằng hữu cười đết mất cả mặt mũi vì cái nhẫn kim cương giả. Y tức giận hận không thể đánh chết hắn, túm lấy bất cứ thứ gì trên giường hướng Chu Du ném tới.

Chu Du xê dịch thân người, vừa cười vừa tránh né:

_Ngươi sao phải sinh khí lớn như vậy? Lấy của ta nhẫn kim cương mười hai Cara cũng đủ cho một đêm ân ái đi? Ngươi có biết hay không cái này nhẫn kim cương còn quý giá hơn vàng a, cũng đủ mua vài tòa kim ốc đi?

_Ngươi, Chu Công Cẩn, ngươi đồ lưu manh, đồ vô lại, đồ trời đánh! – Gia Cát Lượng tức giận mắng chửi ra tiếng.

Chu Du ha ha cười đi tới, ôm lấy Gia Cát Lượng thật chặt.

_Thả ta ra!

_Không thả.

_Thả ta ra!!

_Chết cũng không thả.

_Ngươi...!!!

Chu Du cuối đầu xuống hung hăng hôn lên môi y, hôn đến y hít thở không thông vẫn chưa chịu buông. Gia Cát Lượng muốn mãnh liệt đẩy hắn ra đánh cho một trận.

Chu Du như ảo thuật đột nhiên từ trong ngực xuất ra một vật sáng lấp lánh, chói lọi khiến Gia Cát Lượng hoa mắt.

Tại sao lại có một chiếc nhẫn kim cương mười hai Cara? Không đúng,không phải nhẫn kim cương mười hai Cara, cái này chính là nhẫn kim cương hai mươi bốn Cara a.

_Ta lúc đầu tặng ngươi cái kia là giả. Ngươi suy nghĩ một chút, ta căn bản là chưa có được ngươi, như thế nào có thể đưa ngươi lễ vật quý giá như vậy? Chỉ cần một cái chín Cara cũng làm người trung thành trở thành kẻ phản bội. Làm cho thế nhân thèm khát sợ hãi nhẫn kim cương chín Cara thì đã sao? Của ta chính là hai mươi bốn Cara a, há có thể tùy tiện đưa cho kẻ khác?

Gia Cát Lượng nhanh tay đọat lấy vật kia, dùng sức đập nó trên mặt đất.

_A, a, ngươi cũng không nên đem nó đập hư chứ, ngươi không cần ta còn muốn tặng cho người khác – Chu Du thân thủ tiếp được, cười nói.

_Chu Công Cẩn, ngươi nói gì? – Gia Cát Lượng tức giận đến toàn thân run rẩy – Ngươi, ngươi cùng ta đã da thịt thân cận, cư nhiên còn nghĩ muốn đi tìm những người khác?

Chu Du giảo hoạt cười:

_Không còn cách nào khác, ta đến vừa gần ngươi, ngươi đã muốn chém muốn giết, một lòng một dạ giữ lấy cái trinh tiết liệt phụ không để ta tiếp cận. Đã như vậy, ngươi cứ tiếp tục làm trinh tiết liệt phụ của ngươi, ta tiếp tục làm Giang Đông phong lưu Mỹ Chu Lang của ta. Ta cho ngươi biết, một cái kim cương lớn thế này có thể khảm ra sáu báy cái nhẫn kim cương khác, ít nhất có thể tìm được sáu bảy người khác tình nguyện cùng ta ở một chỗ. Không giống như ngươi, bộ dạng không được tự nhiên, giống như thiếu nữ bị chiếm đoạt. Ngươi dù sao cũng là thân nam như, cùng ta như nhau. Tuy nhiên ta là võ tướng, chính là nói ta chiếm đoạt ngươi, cũng không sai đi?

Gia Cát Lượng nghe xong thiếu chút nữa là thổ huyết.

_Ngươi, ngươi, ta khi nào nói, nói ngươi chiếm đoạt ta. Ngươi, ngươi đối ta như vậy, ngươi còn, còn ngậm máu phun ngươi!

_Vậy là ta không có chiếm đoạt ngươi đúng không? Tức là chúng ta đôi bên tình nguyện a.

_Ngươi nói bậy gì đó, cái gì đôi bên tình nguyện?

_Không phải chiếm đoạt dĩ nhiên là ngươi tình ta nguyện, thế cũng không phải chẳng lẽ, chẳng lẽ ngươi cố ý dụ dỗ ta sao?

Gia Cát Lượng nghe Chu Du nói, tức đến nôn ra máu.

_Chu Công Cẩn, ngươi đem ta thành dạng người thế nào?

Chu Du nhìn thẳng Gia Cát Lượng ha hả cười:

_Là tiểu lẳng lơ chuyên môn dụ dỗ Chu Công Cẩn ta chứ ai.

Gia Cát Lượng nhìn Chu Du, bây giờ mới hiểu được cái gì gọi là dũng cảm sợ hung ác, hung ác sợ liều mạng. Một kẻ như vậy, không để tâm đến mặt mũi, hạ lưu vô địch thiên hạ. Chính mình một bụng học vấn nhưng đối mặt với kẻ không theo lý lẽ này càng nói càng làm y tức hết. Cái học vấn kia căn bản là không dùng được. Chu Du nội tâm cũng suy tính, tạm thời chuyện đùa giỡn bỏ qua. Gia Cát Lượng khó khăn lắm mới tới Giang Đông một chuyến, nếu như hiện tại không đem y cột chặt bên người mình thì từ này sẽ không còn cơ hội. Thậm chí sau này gặp lại, đều vì chủ công của mình mà ta chém ngươi giết. Đây không phải là kết cục mà hắn muốn.

Gia Cát Lượng không nói thêm gì, chống người đứng dậy.

Chu Du giữ chặt hắn – Ngươi muốn làm gì?

_Ta muốn đứng dậy cũng không được sao? – Gia Cát Lượng nhẫn nhịn nói.

_Dĩ nhiên là được, ta đỡ ngươi – Công Cẩn nói xong liền đem hắn kéo đến trước gương đồng ngồi xuống, cầm lược ngọc giúp hắn chải mái tóc dài.

_Ta tự mình làm – Gia Cát Lượng không muốn cùng Chu Du thân cận.

_Ngươi cứ ngồi yên là được – Chu Du không để ý tâm tình của y, cố chấp giúp y chải tóc.

Gia Cát Lượng cũng không có tâm tư hướng Chu Du nổi giận hay tranh cãi, đành mặc hắn.

Chu Du phi thường cẩn thận vì y chải gọn mái tóc dài, buộc lại thật hảo. Sau đó, lại từ tủ quần áo lấy ra một bộ bạch y mới hoàn toàn cùng với vớ giày đưa cho Gia Cát Lượng.

_Ta không cần những thứ này, ta dùng đồ của mình là được – Gia Cát Lượng cự tuyệt lòng tốt của Chu Du.

Chu Du đi đến bên giường, cầm lấy quần áo của y.

_Đưa ta!

Chu Du đưa y phục về phía Gia Cát Lượng, y định đón lấy nhưng ngay lập tức Chu Du rút kiếm đem quần áo chém đôi thành hai đoạn.

_Chu Công Cẩn! – Gia Cát Lượng không nhịn được nữa, đứng lên quát.

Chu Du một bộ dạng không liên quan, cười nói:

_Ngươi hoặc là mặc y phục mới hoặc là cứ trần truồng đi ra ngoài, ta không sao cả.

_Chu Công Cẩn, ngươi rốt cuộc muốn làm gì? Ta không muốn cùng ngươi dây dưa. Hiện tại ta cùng ngươi đem chuyện này nói rõ. Nói xong rồi đi ra ngoài, ta và ngươi liền không ai nợ ai – Gia Cát Lượng kiên định nói. Y đến Giang Đông không phải là muốn cùng Chu Du không minh bạch.

Chu Du nhàn nhạt cười.

_Ngươi thực sự muốn biết?

_Phải!

_Nhưng ta có một điều kiện.

_Ngươi nói.

_Ngươi tại sao muốn biết ta làm gì? Ta muốn duy trì chuyện tình cũng phải hướng ngươi báo cáo sao?

Gia Cát Lượng đau cả đầu, giơ hai tay đầu hàng.

_Tốt lắm, tốt lắm, Chu Công Cẩn, ta đầu hàng. Ngươi không cần nói a nhưng xin người đừng phiền tới ta nữa.

_Phiền tới ngươi là nhất định rồi, người đến Giang Đông rồi trở lại Kinh Châu tất nhiên không dễ dàng. Bất quá có biện pháp khiến ta không phải làm phiền ngươi.

_Ngươi nói.

_Nhưng ngươi trước hết đáp ứng ta.

_Đáp ứng ngươi cái gì?

_Đáp ứng một yêu cầu của ta.

Gia Cát Lượng cảnh giác nhìn Chu Du.

_Còn phải xem yêu cầu kia là gì?

_Ngươi yên tâm, ta sẽ không bắt ngươi khi sư diệt tổ, phản bội Lưu Hoàng thúc.

Gia Cát Lượng nới lỏng một hơi.

_Thế thì được, ngươi nói đi, ta đáp ứng.

_Không đổi ý?

_Chuyện đã đáp ứng ta sẽ không đổi ý.

_Ta muốn ngươi từ nay về sau mỗi ngày ở cạnh ta ba canh giờ. Trong ba canh giờ này ngươi muốn làm gì cũng được.

_Từ nay về sau mỗi ngày? – Gia Cát Lượng bối rối. Thời gian ở lại Giang Đông cũng sẽ không lâu dài, chờ chiến sự chấm dứt y sẽ trở lại Kinh Châu. Y và Chu Du tự nhiên sẽ tách ra. Nghĩ vậy y gật đầu đáp ứng:

_Được! Từ nay về sau mỗi ngày ta ở cùng ngươi ba canh giờ.

Chu Du vỗ tay một cái.

_Hảo, mặc quần áo tử tế, ta mang ngươi đi gặp chủ công. Chúng ta thương lượng thật kỹ kế sách chống Tào.

Chu Du nói đến chiến sự liền thay đổi thành người khác. Gia Cát Lượng mỗi ngày đi theo hắn không chỉ vì việc công mà còn có việc tư. Kỳ thực thời gian hai người ở cùng một mỗi ngày chỗ đã vượt quá ba canh giờ. Chỉ là cả Gia Cát Lượng lẫn Chu Du đều không nhận biết.

Chu Du nghiên cứu chiến thuật thì trầm ổn tỉnh táo, Chu Du nghe các tướng sĩ tranh luận thì thong dong rộng lượng, Chu Du lo lắng tình hình chiến sự ảnh hưởng đến dân chúng, thương dân như từ mẫu làm cho Gia Cát Lượng cảm thấy hắn trước sau bất đồng.

Đây là cái kẻ da mặt dày, lưu manh vô lại Chu Du hay sao? Quan trọng nhất là từ ngày đó, Chu Du lúc ở cùng Gia Cát Lượng tuyệt đối cư xử đúng đạo quân tử, Gia Cát Lượng cũng dần dần buông lỏng cảnh giác.

Nhưng Chu Du không có ý bỏ qua. Ngay tại lúc Gia Cát Lượng lập đàn mượn gió, hắn luôn ở phía sau một mực quan sát.

Lập đàn mượn gió, rất nhiều người nói Gia Cát Lượng thừa cơ lên thuyền theo Triệu Vân trở về Kinh Châu. Nhưng thực tế chính là bị Chu Du trực tiếp giam lỏng ngay khi vừa xuống thất tinh đàn.

Lúc trước Chu Du giúp Gia Cát Lượng lập đàn liền sinh tâm tư. Hắn dựng nên một cái mật thất ngay bên dưới đàn, gió đông vừa nổi liền đem Gia Cát Lượng giam lỏng. Sau đó hướng bá quan văn võ Giang Đông nói Gia Cát Lượng theo Triệu Vân trốn về Kinh Châu.

Lưu Hoàng thúc cũng ngậm bồ hòn mà im, dù muốn cũng không biết nói sao.

Là người thông minh, lại gặp kẻ đồng dạng thông minh mỗi ngày đều tận lực tính toán ngươi thì rốt cuộc cũng trở thành kẻ ngu ngốc.

Gia Cát Lượng chính là như vậy ngu ngốc.

Hỏa thiêu Xích Bích, thành tựu của Chu Du như diều gặp gió. Gia Cát Lượng lần nữa gặp lại Chu Du, hay đúng hơn là Chu Du đến để đưa y ra khỏi mật thất. Hai người đứng trên đỉnh núi nhìn xuống bờ sông lửa cháy dữ dội, rọi cả góc trời.

Gia Cát Lượng khó hiểu nhìn hắn.

_Ta còn thứ gì có thể cho ngươi mượn sao?

Chu Du cười.

_Ta muốn mượn tình yêu suốt đời của ngươi.

_Cái gì?

_Ngươi không phải đã đáp ứng ta mỗi ngày ở cùng ta ba canh giờ sao? Từ nay đồng dạng, hơn nữa ba canh giờ này phải có tình yêu, ngươi phải yêu ta.

_Không có khả năng.

_Vì cái gì?

_Ngươi đã hứa không ép ta phản bội Lưu Hoàng thúc, ta nhất định phải trở về Kinh Châu. Như thế không có khả năng mỗi ngày ở cùng ngươi ba canh giờ.

_Ta cũng không nói ba canh giờ chỉ giới hạn ở Giang Đông – Chu Du cười – Ta đã nói là từ nay mỗi ngày.

Gia Cát Lượng biến sắc.

_Ngươi, ngươi muốn đem ta vĩnh viễn giam lỏng ở Giang Đông sao? Nếu như vậy, ta tình nguyện chết.

_Ta không để ngươi chết, ta sẽ thả ngươi về Kinh Châu. Nhưng ngươi phải cho ta tình yêu của ngươi.

_Ngươi muốn theo ta đến Kinh Châu? – Gia Cát Lượng cười lạnh – ngươi cam lòng từ bỏ tất cả sự nghiệp ở Giang Đông?

Chu Du cười.

_Có cái gì từ bỏ? Giang Đông này không phải của ta, Giang Đông này là của họ Tôn. Ta chỉ giúp Tôn gia trông coi một phần gia nghiệp. Hôm nay đại chiến Xích Bích, Tôn – Tào phân tranh là kết cục đã định, chiến cũng đã chiến rồi, ta cũng không cần vì trông coi một phần gia nghiệp đã phòng thủ kiên cố của Tôn gia mà buông tha hạnh phúc của mình.

_Ta không tin ngươi. Ngươi đào hoa như vậy, mấy hôm trước còn đòi đem nhẫn kim cương chia thành bảy tám cái đi tìm người khác.

_Nếu ngươi không đáp ứng, ta sẽ giam lỏng ngươi đồng thời đi tìm những người khác.

_Chu Công Cẩn, ngươi...!

_Đúng rồi, nếu ngươi không phục cũng có thể tự sát. – Chu Du cười nhạt nói.

_Ngươi nói cái gì?

_Sau khi ngươi chết, ta sẽ viết một quyển sách, đề mục ta đã nghĩ kỹ rồi, gọi là "Chuyện tình yêu của Gia Cát Lượng trong trận Xích Bích". Ta sẽ nói cho khắp thiên hạ biết ngươi ở trận Xích Bích như thế nào dâm đãng bất trung, như thế nào...

_Chu Công Cẩn, ngươi, ngươi muốn bức ta đến điên sao?

_Không cần điên lại có thể kiến công lập nghiệp chỉ cần đáp ứng yêu cầu của ta. Mỗi ngày một canh giờ đều nghĩ tới ta, yêu ta.

_Hắc, ngươi nghĩ như vậy có thể uy hiếp ta? Ta mắc kệ. – Gia Cát Lượng tức giận phất tay áo bước đi.

_Ngươi đi đi, xuống núi rồi cũng đừng hối hận.

Gia Cát Lượng dừng bước quay đầu lại.

_Chẳng lẽ ngươi cho người mai phục dưới chân núi?

_Mi phục thì không có. Chỉ là ta đã nhờ Tử Kính giữ một quyển Đông cung đồ ta mới vẽ. Nếu ngươi xuống núi, hắn sẽ đem quyển Đông cung đồ này đến Hứa Đô a. Ngươi biết Tử Kính là người thật thà, nhất định sẽ hoàn thành chuyện ta nhờ.

_Tại sao lại là Hứa Đô?

_Lưu Hoàng thúc chỉ cần kẻ hiền tài, ngươi có bị người trong thiên hạ áp dưới thân hắn cũng không quản. Nhưng tại Hứa Đô lại bất đồng, từ nay họ sẽ trở thành địch nhân của ngươi, cho địch nhân của ngươi xem vài bức tranh xuân sắc khôn cùng của ngươi cũng không có gì là không tốt.

Gia Cát Lượng nghe được lời này lại bị Chu Du làm cho giận đến nôn ra máu, đây là lần thứ hai y bị Chu Du làm cho thổ huyết.

Chu Du không muốn đối Gia Cát Lượng quá ác liệt, nói:

_Ngươi cứ suy nghĩ một chút, không cần trả lời ta ngay.

_Ngươi muốn ta đồng ý thì phải cho ta thấy thành ý của ngươi – Gia Cát Lượng nói.

_Ngươi muốn ta tỏ thành ý như thế nào?

_Ngươi trước thả ta trở lại Kinh Châu, đến lúc ta suy nghĩ thông suốt sẽ viết thư cho ngươi.

_Đến đó là khi nào?

_Ngươi không tin ta sao? Ta nói đến lúc đó chính là đến lúc đó.

Chu Du suy nghĩ một chút nói:

_Mấy ngày nữa ta sẽ cho ngươi câu trả lời hợp lý.

Đại khái qua nửa tháng, Công Cẩn dẫn theo một nữ tử trung niên người Miêu đi vào Nam Bình sơn.

_Ta thả ngươi trở về nhưng ngươi phải uống xong chung rượu này.

Gia Cát Lượng nhìn nữ tử trung niên đổ ra một chén rượu, rượu kia thanh thanh liệt liệt làm cho người ta có chút sợ hãi.

_Đây là rượu gì? – Gia Cát Lượng hỏi.

_Uống hết rượu, mọi chuyện kết thúc. Chậm nhất hai năm, nếu ngươi không trở về đau đớn xuất huyết mà chết – Chu Du tuyệt tình nói.

Gia Cát Lượng nhìn Chu Du, bưng chung rượu lên...

_Ngươi nên biết rõ ràng, cái chung này còn có tác dụng khác. – Chu Du ngăn Gia Cát Lượng lại nói.

_Tác dụng gì?

_Nếu trong hai năm ngươi cùng người khác giao hoan thì tràng bụng sẽ tự rách ra mà chết.

Gia Cát Lượng cười cười, bưng lên chung rượu một hơi uống cạn. Trong mắt Chu Du hiện lên tia bi thương, vì có thể trở lại Kinh Châu, người này không ngần ngại đối mặt với cái chết.

Chu Du hối hận.

Gia Cát Lượng đặt chung rượu xuống.

_Có thể thả ta rồi đi.

Chu Du cười nhạt một tiếng.

_Ta sẽ thả ngươi nhưng không phải hiện tại.

_Cái gì? – Gia Cát Lượng biến sắc – Chu Công Cẩn, ngươi không thể không giữ lời!

_Ngươi muốn thành ý của ta, cũng phải làm cho ta chút chuyện mới được.

_Ta không phải đã uống rượu sao?

_Đây chẳng qua là phòng ngừa ngươi bỏ chạy thôi, ta muốn chính là hiện tại ngươi làm cho ta một chuyện.

_Được, ngươi nói đi!

Chu Du ra hiệu cho nữ tử người Miêu ra ngoài, đóng cửa lại, khóa trái. Hắn nhìn Gia Cát Lượng nói:

_Hiện tại, ngươi dụ dỗ ta a, trở thành tiểu lẳng lơ làm ta hưng phấn a.

_Ngươi nói cái gì? – Gia Cát Lượng phẫn nộ nói.

_Nếu như ngươi không làm cho ta hưng phấn, không làm cho ta đạt đến cực lạc, để ta xụi lơ tại giường, như vậy ta liền nhốt ngươi tại đây. Với võ công của ta, ngươi cho rằng ngươi có năng lực đi ra sao?

Đều đã đến nước này rồi, còn gì không thể buông tha, muốn làm liền làm đi. Gia Cát Lượng nghĩ vậy lạnh lùng nói:

_Xong chuyện này, ngươi nhất định thả ta đi?

_Nhất định – Chu Du trả lời dứt khoát.

Gia Cát Lượng khẽ cắn môi, đứng thẳng dậy sửa sang quần áo nói:

_Ta hát cho ngươi một khúc a.

_Tốt! – Chu Du ngồi xếp bằng xuống, Gia Cát Lượng lui về phía sau bốn bước, hắng giọng một cái, đoan chính ca lên:

Thiên Nhai nha Hải Gíac

Kiếm nha kiếm tri âm

Tiểu Lượng sáng ca hát lang khãy đàn

Lang nha hai chúng ta là một lòng

Yêu nha yêu nha yêu lang nha

Hai chúng ta là một lòng

Gia sơn nha bắc nhìn qua

Lệ nha lệ dính khâm

Tiểu Lượng sáng nghĩ lang thẳng đếng nay

Lang nha bạn cùng chung hoạn nạn ân ái sâu

Yêu nha yêu nha yêu lang nha

Bãn cùng chung hoạn nạn ân ái sâu

Nhân sinh nha ai không tiếc thanh xuân

Tiểu Lượng sáng giống như tuyến lang giống như châm

Lang nha mặc cùng một chỗ không rời phân

Yêu nha yêu nha yêu lang nha mặc cùng một chỗ không rời phân

Hát đến cuối cùng, thân thể Gia Cát Lượng đã dựa vào trong lòng Chu Du. Chu Du xúc động đến chảy xuống hai giọt lệ cá sấu, hắn ôm chặt Gia Cát Lượng rồi hung hăng hôn xuống. Hôn. Hôn. Hôn. Chu Du lại hướng lỗ tai Gia Cát Lượng nói nhỏ một câu. Gia Cát Lượng đột nhiên ngây ngẩn cả người, đẩy mạnh Chu Du ra rồi nhảy dựng lên. Y nhìn thẳng hắn, thật lâu, thật lâu, rốt cuộc lần nữa bị Chu Du làm tức giận đến thổ huyết. Kỳ thật Chu Du chỉ nói với y một câu tâm huyết mà thôi. Hắn nói: " Nhìn ngươi ca hát cái dạng này quả thật đem xương cốt của ta đều tê dại cả rồi, thật sự thật sự là quá mê người đi. Ta quyết định kiên quyết kiên quyết không thả ngươi đi."

Gia Cát Lượng đã mất hết kiên nhẫn, mất hết hình tượng nho sĩ thanh nhã. Y xông tới đoạt lấy bảo kiếm của Chu Du, cuồng loạn hướng về phía Chu Du mà chém lung tung, miệng chửi ầm lên:

_Chu Công Cẩn, ngươi tên vương bát đản này, ngươi cái đồ không biết xấu hổ, ngươi đồ biến thái cuồng, tình dục cuồng... ngươi không biết xấu hổ tự nhận Giang Đông vạn người mê, ngươi này cái tên hỗn trướng trêu đùa ta, ngươi cùng cái gian thần cầm nhẫn kim cương mười hai Cara có gì khác? Ta như thế nào thích được loại người như ngươi! Sớm biết ngươi như vậy, ta thà đem tim cho chó ăn cũng không giao cho ngươi!

Chu Du cả người chấn động đến ngây dại. Gia Cát Lượng yêu hắn? Gia Cát Lượng lại nói yêu hắn? Nhưng hắn cũng phản ứng thật nhanh, ngay lúc Gia Cát Lượng chém tới, hắn xông qua túm lấy kiếm trong tay y ném đi, lại ôm chặt bả vai đối phương gấp gáp hỏi:

_Ngươi thật sự yêu ta? Ngươi thật sự yêu ta?

_Ngươi thả ta ra! Cút ngay! – Gia Cát Lượng thét chói tai, mãnh liệt đạp đá Chu Du. Chu Du lần này cũng không cho y cơ hội nào. Hắn như mãnh thú xé rách quần áo Gia Cát Lượng, áp lấy thân thể y, dùng phân thân căng cứng hung hăng đâm vào cúc huyệt của y, làm y hít thở không thông.

_A a a...-Gia Cát Lượng phát ra tiếng rên rĩ thống khổ thật dài.

Chu Du lúc này mới đình chỉ động tác, con mắt như có lửa nhìn thẳng Gia Cát Lượng.

_Ngươi thật sự yêu ta? Phải không? Nói cho ta biết!!!

Gia Cát Lượng lệ tràn mi.

_Ngươi, ngươi chẳng lẽ một chút cũng không biết vì sao cho tới bây giờ ta cũng chỉ gọi ngươi là Chu Công Cẩn hay sao?

Chu Du bừng tỉnh. Đúng vậy a, Gia Cát Lượng đến Giang Đông đều luôn gọi hắn là Chu Công Cẩn, trước kia hắn bất quá cho là y cậy được hắn yêu thương nên cố ý gọi thân mật để lợi dụng việc liên minh giữa hai bên. Thật không ngờ bởi vì y thật tâm yêu hắn cho nên mới gọi như vậy. Hắn chưa từng để ý dụng tâm của y, không thể tưởng được, không thể tưởng được dụng tâm của y bị hắn hiểu sai.

_Vậy ngươi, ngươi vì cái gì luôn viết thư mắng ta?

_Chính ngươi luôn tặng ta mấy thứ dâm uế gì đó cho ta, lại viết cho ta dâm thơ nát tính, ngươi nói ngươi tặng vật như vậy thì sao ta có thể viết nhưng lời dễ nghe trở lại?

Nguyên lai là như thế, hết thảy là hắn hiểu lầm rồi. Chu Du thần tình sáng sủa, không khỏi cười ta ba tiếng, nắm chặt eo Gia Cát Lượng, uy vũ luật động, đem phân thân to lớn hung ác đâm vào cúc huyệt rồi lại mạnh mẽ rút ra. Dâm dịch chảy càng nhiều càng kích thích khoái cảm của Gia Cát Lượng, khiến y liên tục ngâm nga.

_Nói yêu ta! Ta phải nghe ngươi nói yêu ta! Khổng Minh, nói yêu ta!

_Ta yêu ngươi, ta thật sự rất yêu ngươi, từ một khắc nhìn thấy ngươi đánh đàn ta đã thích ngươi rồi. Tuy nhiên, tuy nhiên lúc đó ngươi đích thật là rất giống cái kẻ ngu.

Y thế nhưng nói hắn là kẻ ngu? Chu Du "tức giận" rồi, hắn nhanh nhẹn đem Gia Cát Lượng cả người ép quỳ xuống, hung khí nóng rực kia trong cơ thể Ngọa Long đảo một cái.

_A!

Gia Cát Lượng dưới thân phát ra thanh âm dâm đãng, mỗi một tiếng cơ thể va chạm nhau lại kèm một tiếng rên rỉ. Nhìn thân thể y bị làm đến run rẩy như lá trong gió thu, ngửi được từ thân thể y tản mát ra mùi mồ hôi nồng đậm tình dục, vuốt ve mái tóc dài ẩm ướt của y, hết thảy làm nhiệt huyết dưới thân Chu Du càng thêm căng trướng, kích động dâng trào, đâm rút không nghỉ.

Đêm xuân còn dài, đôi tình nhân ôm nhau ở cùng một chỗ.

_Theo ta cùng trở về Kinh Châu.

_Hảo, ngày mai ta đến hướng chủ công xin từ chức. Như vậy có phải hay không cởi bỏ trách nhiệm trên người ta? Để ta trở về là Mỹ Chu Lang?

_Không được. Ta tuyệt đối không để cho người khác tìm được ngươi, tuyệt đối không thể. Chuyện này nhất quyết như vậy, từ nay về sau ngươi chỉ có thể theo ta ở cùng một chỗ.

_Ngươi không thể bá đạo như vậy.

_Ta chính là muốn bá đạo như vậy!

...

Ngày hôm sau Chu Du hướng Tôn Quyền từ chức. Tôn Quyền không rõ vì cái gì nhưng Chu Du mãnh liệt yêu cầu cũng chỉ có thề để hắn đi. Thẳng đến hai năm sau Tôn Quyền ngẫu nhiên đi ngang qua Ba Khâu mới từ một ít tin tức bát quái mới biết nguyên lai người mình khi xưa nhắm trúng đã bị Chu Du "ăn xong lau sạch". Dưới sự giận dữ, hắn hạ lệnh tất cả sách sử quốc thư đều phải viết Chu Du bệnh nặng rồi mất.

"Ta bắt không được ngươi, báo không được mối hận, chẳng lẽ còn không ghi ngươi chết được?" Tôn Quyền oán hận nghĩ.

HẾT

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro