Lưu Thanh sơ(3)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Công Nguyên năm 196.

Chu Cẩn dừng bước, quay đầu nhìn về phía Tôn Sách vẫn nhắm mắt theo sau, khóe miệng tràn ra nụ cười khổ: "Bá Phù, tiễn đến đây được rồi."

Tôn Sách chăm chú nhìn vị hảo hữu chi giao này, gắt gao mím môi thành một đường thẳng tắp, chịu đựng cơn tức giận, không nói được một lời.

Chu Cẩn thở dài, bình thường biết được sắc mặt hỉ nộ của hắn, lúc này trong tình hình này đã khống chế rất tốt, điều hắn hiện tại muốn làm nhất, e rằng cũng là trực tiếp đoạn tuyệt với Viên Thuật.

Nhưng mà bây giờ bọn hắn không thể làm như vậy.

Chu Cẩn liếc nhìn về hướng gã sai vặt, gã sai vặt liền theo mã xa của thúc thúc Chu Cẩn đi về phía trước, để hai hai người bọn họ nói lời tạm biệt. Hai năm trước Tiểu Kiều đã bị nàng đuổi về Kiều gia, có khi không thấy được thần khí thuần chất của nha đầu kia, Chu Cẩn có chút tưởng niệm.

Cau mày trầm ngâm một chút, Chu Cẩn cảm thấy những gì nàng nên nói, đêm qua lúc cùng Tôn Sách đối ẩm cũng đã nói hết rồi. Bây giờ Viên Thuật đã dùng chính đường đệ của hắn là Viên Dận thay cho thúc thúc Chu Thượng của nàng, trở thành Thái Thú Đan Dương, hiển nhiên nguyên do là không hài lòng thúc cháu bọn họ âm thầm giúp đỡ Tôn Sách. Tôn Sách không phải là vật trong ao, hiển nhiên sẽ không bao giờ khuất phục làm con cờ dưới tay Viên Thuật, chỉ là lúc này, Tôn Sách thiếu binh, ít mã, cạn lương thực, không có cách nào chính thức trở mặt với Viên Thuật.

Tôn Sách nhìn thanh niên luôn luôn mang theo nụ cười nhàn nhạt hôm nay vì hắn mà cau chặt hai hàng lông mày, trong phút chốc trong lòng không đành, thầm mắng chính mình hồ đồ. Lúc này người không muốn rời đi nhất định là Công Cẩn. Mà bây giờ ngược lại Công Cẩnlại phải an ủi hắn, thật sự hắn là đại ca mà không biết lo.

Đè nén cảm giác bất lực trong lòng xuống, Tôn Sách cố nở nụ cười: "Công Cẩn, chiếu cố thân thể mình thật tốt, lần sau gặp lại, ta muốn thấy đệ cường tráng một chút nha!" Có lẽ là do luôn suy nghĩ lo lắng, nghĩa đệ này của hắn luôn có dáng yếu gầy, sắc mặt tái nhợt, giống như chỉ cần một cơn gió là có thể bị thổi đi.

Chu Cẩn nghe được lời trêu đùa của Tôn Sách, biết hắn đã thay đổi suy nghĩ, tâm sự thả lỏng, thật tâm thành ý gật đầu cười.

Ngẩng đầu thấy gương mặt hình củ ấu rõ nét của Tôn Sách, Chu Cẩn đã hoàn toàn không còn nhìn thấy nét ngây thơ giữa lông mày, bây giờ đứng trước mặt nàng, là tướng quân đã trải qua huyết vũ tinh phong quyết đoán và thiết huyết.

Giống như là một thanh trường thương sắc bén, dù cho chỉ đơn giản đứng ở một nơi, sẽ lộ ra cỗ khí phách đối kháng vạn người.

Vốn là nàng biết, nàng chọn người không sai. Bên môi Chu Cẩn lộ ra ý cười tán thưởng.

Năm đó, vì sao mà nàng lại nhìn trúng hắn? Chu Cẩn lâm vào hồi ức, ngay từ đầu nhìn trúng không phải hắn, mà là phụ thân của hắn... Và từ trên người Tôn Sách, dường như có thể tìm kiếm bóng dáng của đại ca.

Nàng biết ca ca của mình đã chết đi, nhưng không cách nào ngăn cản mình tìm bóng dáng của hắn trên người những người khác. Nhất định nếu đại ca còn sống, hắn sẽ đi trên con đường vương giả đầy bụi gai, nhưng nàng lại không đi. Nàng thiếu quyết đoán, thiếu dũng mãnh, thiếu... Thiếu sự vô tình.

Nguyên nhân chủ yếu, là thật chất bên trong nàng vẫn là một nữ nhân, tuy rằng nàng giả nam trang đã mười năm. Mà sau khi Tôn Kiên mất đi lại còn quyết định giúp đỡ một tiểu tử mao đầu như Tôn Sách, từ đâm lao phải theo lao đến bắt đầu hi sinh, lại đến vui lòng phục tùng, đến tận tâm tận lực.

Tuy rằng Tôn Sách vẫn còn trẻ, nhưng cũng đã được người đời đánh giá là "Anh khí kiệt tể, mãnh thụy quan thế, lãm kì thủ dị, chí lăng trung hạ". Tính cách ngả ngớn hấp tấp giống phụ thân hắn như đúc, chỉ cần xóa đi tính cách đó qua năm tháng rèn dũa, cuối cùng sẽ đạt được sự nghiệp đế vương vĩ đại.

Dường như mọi thứ đều nằm trong dự liệu của nàng mà tiến hành, nhưng cũng như mọi thứ, nàng thiên toán vạn toán cũng không tính được, đó chính là tâm tình của nàng.

Chu Cẩn đem tình cảm quý mến trong mắt cẩn thận giấu đi, từng chút từng chút thu gom lại, sau đó cứng nhắc chôn dưới đáy lòng. Bây giờ nàng không phải là Chu Cẩn, mà là Chu Công Cẩn.

Người mà Tôn Sách cần, không phải là tiểu thư Chu gia không thể xuất đầu lộ diện, mà là Chu Công Cẩn có thể đứng bên cạnh hắn bày mưu tính kế, có thể làm phụ tá đắc lực của hắn. Như vậy, thật ra cũng không sai.

Nguyện vọng của nàng, bây giờ không chỉ muốn Chu gia có thể bảo vệ mình.

Dã tâm của nàng cũng đã thay đổi, nàng hi vọng có thể thấy hắn ngồi trên ngai vàng kia, liếc nhìn thiên hạ, có thể thấy bách tính cuối cùng cũng thoát khỏi đau khổ thời mạt thế.

Mà nàng, sẽ luôn bên cạnh hắn.

Làm Chu Công Cẩn, mãi mãi không hối hận.

4.

Công Nguyên năm 199.

"Ngươi... Ngươi đang nói cái gì?" Tay dưới ống tay áo của Chu Cẩn nắm thành đấm, nắm chặt lại, không dám tin mà hỏi. Dù cho đại quân nguy cấp, nàng cũng sẽ không thất thố như vậy, nhưng từ miệng người nàng coi trọng nhất nói ra, nghe được làm nàng khó thể tin được, nàng không có cách nào giữ vẻ bình tĩnh.

Tôn Sách bất ngờ nhìn vào mắt Chu Cẩn, hắn cảm thấy những điều mình vừa nói đâu có sai, không phải là mai mối giúp Kiều Quốc lão sao? "Không phải năm đó hai người các ngươi có quan hệ rất tốt sao? Ta còn tưởng mấy năm nay ngươi từ chối nhiều người làm mai như vậy, là vì đang đợi Tiểu Kiều lớn lên chứ!" Tôn Sách cười đến ranh mãnh, "Năm đó ta còn tưởng Công Cẩn đệ đoạn tụ phân bào! Kết quả là ôn hương noãn ngọc hồng tụ thiên hương!"

Móng tay của Chu Cẩn càng đâm vào lòng bàn tay, nàng hiểu lúc này nàng nên nói cái gì, nhưng một câu cũng không nói nên lời.

Ba năm trước nàng đã từ chối lời dụ dỗ của Viên Thuật, chỉ thỉnh cầu làm huyện trưởng Cư Sào. Rồi Tôn Sách chinh phạt khắp nơi, tự gầy dựng nên địa bàn, nàng liền đến Cư Sào nhậm chức, lại nhân cơ hội đến Ngô, gặp lại Tôn Sách. Tôn Sách tự mình nghênh tiếp nàng, phong cho nàng là Kiến uy trung lang tướng. Năm ngoái Viên Thuật chết bệnh, Tôn Sách phong Chu Cẩn làm trung hộ quân, làm Thái Thú Giang Hạ. Ở đây vài năm, Chu Cẩn giúp Tôn Sách công phá Hoãn Thành, đoạt được quận Lư Giang, đế quốc của Tôn Sách đã có quy mô ban đầu.

Những năm gần đây, trong lòng hai người cùng có chung lí tưởng, cùng mưu toan thiên hạ, cùng chinh chiến sa trường, gần như như hình với bóng. Mà Tôn Sách vẫn chưa thành thân, nàng vẫn ôm theo tấm lòng nhỏ bé theo bên người hắn. Lúc đầu cũng cảm thấy có chút may mắn, hắn gai mắt với loại tiểu thư ru rú trong nhà,thậm chí khuyến khích ấu muội Tôn Thượng Hương của mình học múa đao. Năm ngoái Tào Tháo dồn hết tâm sức muốn đám hỏi với Tôn Sách, kết quả là hắn đem chất nữ của Tào Tháo giao cho đệ đệ nhà mình là Tôn Khuông. Bởi vì không muốn cùng Tào Tháo có quan hệ quá sâu, cũng vô cùng chán ghét cái loại dùng hôn nhân để đổi quyền lợi.

Nhưng càng như vậy, càng làm cho dục vọng không thực tế trong lòng nàng càng tăng lên, càng không ngừng hơn một lần tưởng tượng, nếu ngày nào đó thiên hạ nhất thống, nàng sẽ trở về thân nữ nhi, Tôn Sách sẽ dùng nét mặt nào để đối mặt với nàng đây.

Hi vọng dù sao cũng là hi vọng, hiện thực mãi mãi là tàn khốc.

Thậm chí nàng đã chuẩn bị, một ngày nào đó Tôn Sách sẽ nói với nàng hắn muốn thành hôn, nhưng nàng tuyệt đối thật không ngờ, từ trước đến giờ hắn gặp thông gia là để làm mai cho nàng.

Tôn Sách thấy Chu Cẩn ngây ngốc không biết đang suy nghĩ cái gì, liền tận tình khuyên bảo. Hắn cho rằng vị nghĩa đệ này da mặt mỏng, cho nên vắt hết óc tìm lí do giúp hắn: "Cùng Kiều Quốc lão ở quận Lư Giang rất có thân phận địa vị kết thành thân gia, đúng là đối với sự phát triển của quân Giang Đông có lợi ích rất lớn. Nền móng chúng ta còn yếu, ắt phải mượn sức mạnh từ bên ngoài, có mối quan hệ thế này, sau này cũng dễ nói chuyện mà."

Bản thân hắn không muốn dùng hôn nhân của mình để trao đổi lợi ích, vậy có thể dùng nàng sao? Chu Cẩn hạ mi mắt, che khuất sự thất vọng và xấu hổ trong mắt.

Sau đó, nàng nghe được câu trả lời của chính mình. "Được, ta đã biết."

Không phải đã nói, giúp đỡ hắn, mãi mãi không hối hận sao? Làm sao bây giờ? Nàng đã bắt đầu hối hận rồi...

ChuCẩn ngồi trong phòng, mắt nhìn vào con đường cách mạng có chút sững sờ. Lúc đáp ứng hôn sự với Tiểu Kiều, nàng thường xuyên chạy đến Kiều gia hơn, bởi vì phải làm phu quân của người khác, một là hiển nhiên phải biểu hiện tốt một chút, hai là muốn tránh xa Tôn Sách, không muốn nhìn thấy hắn.

Thành thân... Hai từ này đối với nàng thật sự là quá xa xôi, nàng vốn tưởng rằng trên đời này sẽ không có cơ hội thành thân, càng không nghĩ đến mình lại có thể trở thành phu quân của người khác.

Khả năng của lược Lưu Thanh, thật sựđem nàng biến thành nam nhân, cũng có thể cho nàng khôi phục thân nữ nhi. Cầm chặt lược Lưu Thanh trong lòng bàn tay, Chu Cẩn biết nàng ngày càng rối rắm, đặc biệt là ở đây nhìn vào chiếc gương đặt trong phòng, mặc trang phục tân nương diễm lệ, làm cho nàng càng thấy gai mắt càng ước ao.

Nàng... Nàng cũng muốn mặc một lần.

Ý niệm này vừa xuất hiện trong đầu, giống như là chồi non chui từ dưới đất lên, Chu Cẩn không có cách nào áp chế, cũng không thể đem ước mong từ đáy lòng kia nhổ đi.

Vậy... Sẽ mặc một chút... Chắc là không có vấn đề gì đâu.

Tiểu Kiều được tiểu thư nào đó mời xuất môn đi đạp thanh, hiện tại trong viện này, không có ai cả, mà nàng ở nơi này là sương phòng, bọn người hầu sẽ không thể không báo mà đẩy cửa vào.

Chu Cẩn như là mê muội, không có cách nào tự kiềm chế. Nàng đứng lên, ngón tay đụng vào thân của trang phục tân nương, đầu ngón tay có cảm giác mềm mại, làm nàng cũng không nhịn nữa.

Tháo bỏ phương cân mà nam tử dùng để buộc tóc, dùng lược Lưu Thanh chải một chút, cẩn thận dùng tâm tư cúng bái mà mặc bộ y phục vào, sau đó nàng thấy trong gương đồng lộ ra một gương mặt quen thuộc mà xa lạ.

Tóc người nọ rối tung, mặc một thân đỏ thẫm tà áo cuộn thâm y, tay áo rộng bó sát người, buộc vòng quanh vóc người với đường cong hoàn mỹ, Chu Cẩn mười năm cũng chưa mặc qua y phục nữ, cũng không biết dáng người của mình tốt như vậy.

Chỉ là gương mặt trắng mộc mạc, căn bản không giống với tân nương.

Chu Cẩn ngồi trước bàn trang điểm, mở hộp trang điểm nhiều tầng.

Thoa bột chì, thoa phấn, bôi màu vàng nhạt, vẽ lông mày, thoa son, tô má lúm đồng tiền... Chu Cẩn tỉ mỉ trang điểm cho chính mình, tuy rằng nàng chưa bao giờ làm, nhưng trong trí nhờ đã thấy sáng sớm mỗi ngày mẫu thân đều trang điểm như vậy, nàng chăm chú mà nhìn, giống như trong đáy lòng đã luyện tập qua vô số lần.

Mà khi cuối cùng Chu Cẩn cũng phục hồi tinh thần, thì hoàn toàn bị khuôn mặt trong gương đồng làm cho khiếp sợ.

Thì ra, đây mới là Chu Cẩn.

Thì ra, nếu sống sót từ từ mà lớn, như vậy Chu Cẩn nhất định mang dáng dấp của người trong gương đồng.

Chu Cẩn không thu tay lại, mà đem tóc dài tản mát búi kiểu thùy vân kế [6]xa lạ, đuôi tóc thả vài sợi mềm mại xuống má,trông càng nhẹ nhàng quyến rũ, cuối cùng cài một chiếc trâm đồi mồi nạm vàng hình chim khổng tước, ở trên búi tóc quấn ngũ sắc anh tuệ.

"Trong 'NghilễSĩ hôn lễ' có nói, "Chủ nhân nhập thất, thân thoát phụ chi anh"... Tiểu Cẩn, nếu sau này muội lập gia thất, nhớ kĩ dây ngũ sắc anh tuệ phải ở trên đầu muội! Chỉ có phu quân của muội mới có thể gỡ ngũ sắc anh tuệ xuống..." Trong một năm, lúc còn học của phu tử, đại ca lật sách lật đến đây, rồi... Cùng nàng đùa giỡn.

Nhìn hai sợi ngũ sắc anh tuệ lay động, Chu Cẩn thất thần rất lâu, đến lúc có người đẩy cửa vào mà phát ra tiếng "Kẹt" nhẹ, nàng vô thức quay đầu nhìn lại, sau đó cực kì sợ hãi.

Tôn Sách? Sao lúc này hắn lại đến Kiều gia? Chu Cẩn chật vật trốn sau bình phong, trái tim đập mạnh, trong nhất thời không biết phải làm thế nào.

Phía trước bình phong truyền đến tiếng xin lỗi vội vàng và tiếng đóng cửa, Chu Cẩn không biết đến cuối cùng đối phương có nhận ra nàng không, nhưng sau khi từ phía sau bình phong đi ra, nàng nhìn chính mình trong gương đồng, không khỏi cười khổ.

Khuôn mặt này ngay cả chính mình cũng không nhận ra, huống chi là những người khác?

Nhưng mà... Chu Cẩn nhìn dây ngũ sắc anh tuệ vì nàng lánh mặt mà rơi trên mặt đất, âm thầm thở dài, bắt đầu gỡ búi tóc xuống rồi tẩy trang.

Nằm mơ, cũng một lần mà thôi.

Dù cho là giấc mộng đẹp, cũng phải có lúc tỉnh lại.

Tôn Sách cúi đầu, vẻ mặt xấu hổ đi ra từ Kiều gia. Mấy ngày nay hắn vẫn không thấy Công Cẩn, cho rằng hắn sắp thành thân, coi như là để hắn nghỉ ngơi. Nhưng mà hôm nay có quân tình khẩn cấp muốn tìm hắn tham tường, liền trực tiếp đến Kiều gia tìm hắn.

Chỉ là không nghĩ đến sẽ gặp giai nhân.

Không nghĩ đến... Tiểu nha đầu năm đó, lại có thể trở nên xinh đẹp như vậy. Tôn Sách âm thầm hâm mộ nghĩa đệ thật có diễm phúc, cũng không nghĩ vừa ra khỏi cửa thấy Tiểu Kiều xuất môn trở về. Nàng mặc áo váy màu lam, trên đầu búi kiểu hoa bách hợp[7] ảnh, tóc dài trên đỉnh đầu chia làm hai sổ cổ, chia ra trước sau, tóc dài màu đen giống như một đóa bách hợp đua nhau nở, có vẻ vô cùng xinh đẹp, làm trước mặt sáng ngời. Tôn Sách liếc mắt nhìn ra đây mới chính là tiểu nha đầu năm đó, nhưng đây là Tiểu Kiều, vậy người mà hắn vô ý gặp là ai.

Tiểu Kiều không nghĩ đến sẽ gặp Tôn Sách, vừa nghe Tôn Sách hỏi vấn đề như vậy, nàng cũng rất bất ngờ, nhưng mà lập tức cười duyên nói: "Chắc chắn là tướng quân thấy là tỷ tỷ của ta, trong lòng ngứa ngáy muốn mặc thử giá y mà thôi."

Quả tim Tôn Sách đập mạnh một cái, hắn cũng không suy nghĩ nhiều, bởi vì hắn cho rằng người hắn thấy là Tiểu Kiều, hiển nhiên sẽ không đối với nữ nhân của huynh đệ gì mà vọng tưởng.

Nhưng hiện tại... Nhớ đến dung nhan kiều diễm sợ hãi, Tôn Sách cảm thấy mình đã gặp qua ở nơi nào đó, có một sự quen thuộc không nói nên lời.

Nhưng nghĩ kĩ lại một chút, nếu người nọ là tỷ tỷ của Tiểu Kiều, vậy chắc chắn rất giống Tiểu Kiều, không trách được hắn có cảm giác như vậy.

Chỉ là, cảm thấy có chỗ nào đó là lạ.

Tiểu Kiều nghiêng đầu, nhìn sắc mặt của Tôn Sách thay đổi, trong đầu nhảy ra một ý niệm, làm nàng nở nụ cười nói: "Tướng quân, tỷ tỷ của ta đến nay còn chưa có hứa hôn."

Tôn Sách nghe ra ngụ ý của Tiểu Kiều, nghĩ đến dung nhan làm người ta không thể quên được, trái tim bỗng dưng đập điên cuồng.

*****

"Phu quân, đêm đã rất khuya rồi, nghỉ sớm một chút đi." Tiểu Kiều bưng một chén canh, thướt tha xinh đẹp đi đến.

Chu Cẩn xoa huyệt Thái Dương đau nhức, thả quân tình chiến báo đang cầm trong tay xuống.

Tiểu Kiều biết mấy ngày nay phu quân nhà mình phiền não cái gì, nàng cũng đầy bụng oán khí nói: "Tỷ phu đây là đang làm cái gì?

Còn tiêu diệt Lưu Huân thủ hạ của Viên Thuật, sau khi đoạt Hoãn Thành cũng không quay lai. Ngay sau đó lại công kích Lưu Biểu Thái Thú Giang Hạ, đây cũng nhịnđược, biết hắn báo thù cho phụ thân. Nhưng sau khi hắn tấn công Dự Chương, chiêu hàng Thái Thú Dự Chương, sao lại còn chưa quay về? Lại nhẫn tâm để phu quân một mình chèo chống quân Giang Đông hỗn độn như vậy?"

"Cũng không phải là hỗn độn gì." Chu Cẩn cười khổ. Nàng biết gần đây Tôn Sách rất khác thường, nhưng nàng cũng không biết là nguyên nhân gì, hình như... Hình như Tôn Sách và Đại Kiều đã thành thân...

Trong lòng Chu Cẩn đắng chát, tuy rằng mọi việc đã qua rất lâu, nhưng nàng nghĩ lại, bản thân không tránh khỏi rất khó chịu. Tôn Sách ở Kiều gia vô tình gặp được nàng mặc y phục nữ, liền vội vàng quyết định hôn sự với Đại Kiều. Mà sau khi thành hôn liền lĩnh binh xuất chinh, đến bây giờ còn không về.

Lẽ nào hắn đã biết cái gì rồi sao? Chu Cẩn nhớ đến vẻ nhìn nàng không ngớt, suy nghĩ sâu xa của Tôn Sách, cảm thấy phiền não không thôi.

Không được, lần sau gặp lại, dứt khoát nói ra là được rồi. Chu Cẩn thầm hạ quyết tâm.

Mặc dù Tiểu Kiều cảm thấy phu quân đối với nàng không có sự thân thiết như năm đó, nhưng nàng cũng cảm giác không sao cả, nàng đã không phải là hài tử mà cãi nhau với phụ thân lại có thể rời nhà trốn đi, tính tình tiểu thư cũng đã dần dần mất đi. Ở thời đại này, phu thê tôn trọng nhau tương kính như tân là phong tục tốt được lưu truyền, huống chi phu quân nhà mình không có liếc mắt nhìn nữ tử khác, nói thật thứ làm nàng soi mói, đó chính là phu quân nhà mình đối với Tôn Sách thật sự là quá tốt.

Tốt đến nỗi làm nàng có chút đố kị.

"Tiểu Kiều, nàng đi bồi tỷ tỷ của nàng đi." Chu Cẩn ho nhẹ một tiếng, gọi tâm trí Tiểu Kiều trở về.

"Cũng được." Tiểu Kiều biết mấy ngày nay tới giờ tỷ tỷ nhà mình vẫn buồn bã đau thương, nên không nói gì nữa. Chỉ là nàng không muốn đi như vậy, nàng cảm thấy phu quân đang bên người nàng, nhưng lòng thì không ở bên cạnh.

Chu Cẩn để ý đến vẻ mặt kì quái của Tiểu Kiều, cau mày nhìn về chiến báo trên bàn, trong lòng sầu lo. Thái Thú Quảng Lăng là Trần Đăng chiêu dụ dư đảng Nghiêm Bạch Hổ, muốn làm loạn ở Ngô Quận, Tôn Sách dẫn binh đi thảo phạt. Tuy là chỉ cần Tôn Sách đi, bình định phản loạn là nhấc tay chi lao[8], nhưng trong lòng Chu Cẩn không giấu được lo lắng, ấn đường nhíu lại.

[8] Nhấc tay chi lao: tiện tay giúp đỡ một việc nhỏ nhặt, không đáng kể đến.

"Phu quân, xảy ra chuyện gì thế? Sắc mặt chàng không tốt!" Tiểu Kiều đưa tay đỡ lấy Chu Cẩn, nhưng hắn lại theo bản năng tránh khỏi tay nàng, tay áo lướt qua mặt bàn, kéo chiếc lược Lưu Thanh xuống.

Chỉ nghe âm thanh giòn tan vang lên, lược rơi trên mặt đất.

Hai người đều ngây ngẩn cả người, ngơ ngác nhìn chiếc lược rơi trên mặt đất đã gãy một chiếc răng, nhất thời trong lòng xẹt qua vẻ lo lắng.

Lược gãy răng, là điềm cực xấu.

Ngoài bình phong, một thị vệ gõ cửa đi vào, gấp gáp kinh hô: "Tướng quân! Không tốt rồi! Chủ Công bị đâm ở Đan Đồ!"

Chu Cẩn chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, từng hình ảnh trước mắt biến thành màu đen, Tiểu Kiều hô cái gì cũng hoàn toàn không nghe được.

*****

Chu Cẩn yên lặng ngồi ở linh đường, trước mắt là màu trắng nhìn gai mắt. Nàng không biết đã ở đây bao lâu, chỉ biết là người đến người đi, tiếng khóc vang lên rồi lại lịm đi, nhưng hình như linh hồn của hắn đã không ở chỗ này nữa.

Ngày biết được tin này, nàng chạy mấy trăm dặm suốt đêm, chạy tới Đan Đồ, thấy mặt hắn lần cuối cùng.

Hắn đã trọng thương hôn mê, dường như rất lâu, mới nhận ra nàng, hắn chỉ nắm tay nàng, khó khăn nói một từ.

"Kiêu kì."

Nàng hiểu ý của hắn, dường như những năm gần đây, vẫn luôn hiểu. Hắn phó thác cho nàng, nếu Kiêu kì chết, vậy thì Tán kì cũng có thể trở thành Kiêu kì.

Hắn muốn cho nàng kế thừa quân đoàn Giang Đông, nhưng nàng lại không muốn. Nếu nàng thật sự muốn, năm đó còn có thể đến lượt hắn lĩnh quân sao? Kiêu kì như thế? Còn ai vào đây có thể trở thành Kiêu kì nữa? Nàng có thể cam đoan bản thân mình có thể phụ tá người kia như phụ tá Tôn Sách sao?

"Công Cẩn..." Bên cạnh vang lên âm thanh của một người trẻ tuổi, Chu Cẩn hoảng hốt ngẩng đầu, thấy gương mặt trẻ tuổi, giống như Tôn Sách của mười năm trước.

"Công Cẩn, ngươi phải đi nghỉ ngơi chút đi, ngươi không thể suy sụp được." Giữa mày Tôn Quyền chứa đầy ưu sầu, hắn sớm biết giao tình của Công Cẩn và đại ca của hắn cực kì tốt, nhưng lại không biết hắn sẽ bi thương đến nỗi như vậy. Quả thật là người tiều tụy gầy ốm như âm hồn, dù cho một trận gió cũng có thể thổi bay hắn đi.

"Công Cẩn... Trước khi đại ca đi đã dặn ta, nội sự nhất định phải hỏi Trương Chiêu, ngoại sự nhất định phải hỏi Công Cẩn..."

Chu Cẩn chấn động, ánh mắt không hề có tiêu cự lại trở nên sắc bén, lập tức chống đỡ đứng dậy. Chỉ là không biết nàng đã ngồi xổm ở chỗ này bao lâu, lúc đứng dậy hai chân cũng không là của bản thân mình nữa, may mà có Tôn Quyền ở bên cạnh, mới khôngthảm hại mà ngã xuống đất.

"Công Cẩn... Ngươi... Nén bi thương mà thuận biến..." Rốt cuộc Tôn Quyền không nhịn được mở miệng, người này lộ ra sự đau thương vô cùng, sự kiềm nén làm người ta nhìn cũng rất chấn động.

"Yên tâm." Cuối cùng Chu Cẩn đứng lên, đứng thẳng, "Suất lĩnh dân chúng Giang Đông, với hai trận nhất quyết thắng bại, anh hùng khắp thiên hạ tranh đoạt, ngươi không bằng Bá Phù. Nhưng phải có tài có đức mới có thể để cho quan tướng trên dưới dụng tâm, giữ gìn Giang Đông bình an, Bá Phù không bằng ngươi."

"Công Cẩn..." Tôn Quyền nghe như vậy, một lúc không biết có cảm xúc gì.

"Trung Nguyên loạn lạc, nước Ngô chúng ta đông người, có ba sông kiên cố, đủ để tĩnh quan thành công." Chu Cẩn chậm rãi nói, từng câu từng chữ, bởi vì nàng mệt mỏi mà giọng nói khàn khàn, "Yên tâm, ta sẽ phụ tá cho ngươi."

Một câu, đó chính là lời hứa suốt đời.

"Ta là Chu Du, tự Công Cẩn, đại đô đốc Đông Ngô."

Trên đời này, không còn Chu Cẩn, chỉ có Chu Du.

*****

5.

Hai nghìn năm sau.

Lúc ông chủ đang sắp xếp lại đồ cổ, ở trong góc một chiếc rương, phát hiện có một chiếc lược Lưu Thanh bị mất một chiếc răng, sau đó lại nhớ lại hồi ức xa xưa.

Đúng rồi, cây lược này, năm đó hắn đưa cho một tiểu cô nương. Một tiểu cô nương muốn thay thế ca ca của nàng sống sót.

Ông chủ dùng ta vuốt ve những đường vân trên lược Lưu Thanh, lúc đó anh còn cực kì sốt sắng, khi ở thời Tam Quốc, tìm kiếm chuyển thế của Phù Tô, đều là mang danh giáo dục dạy dỗ, ngay cả Chu Cẩn không liên quan gì, cũng có thể giúp nàng thực hiện nguyện vọng của nàng, đưa nàng chiếc lược Lưu Thanh này.

Nhưng trong lòng, khi năm tháng thoi đưa, dần dần phai nhạt đi. Ông chủ không có cách nào chịu đựng hài từ mà mình chính tay nuôi lớn, lần lượt chết đi trước mắt. Cho nên sau đó, ông chủ thà rằng nhìn theo từ xa, xác định Phù Tô một đời khỏe mạnh, nên cố gắng không muốn gặp nữa.

Khôngmuốn gặp, sẽ không biết.

Không biết, sẽ không là bạn.

Không là bạn, cũng sẽ không tương tư.

Chỗ răng lược bị gãy rất gọn, giống như là cắt đứt ràng buộc.

Ông chủ vẫn nghĩ Chu Cẩn và bản thân mình rất giống nhau, nhưng lại cực kì khác nhau.

Bọn họ đều có suy nghĩ muốn trợ giúp người nào đó hoàn thành tâm nguyện bá nghiệp, nhưng cuối cùng Chu Cẩn cúc cung tận tụy muốn hoàn thành di chí của Tôn Sách. Mà anh lại ích kỉ hơn, muốn tìm người kia về.

Đúng rồi, sau này vì lo âu, đã đến gặp nàng một lần, sau đó người kia đem lược trả cho ông chủ, nói năm đó nàng không nên giữ chiếc lược lại, từ lúc đầu không nên hi vọng làm nam nhân.

"Này? Ông chủ, chiếc lược rất đẹp nha! Nhưng đáng tiếc đã mất một chiếc răng!" Đang giúp anh dọn dẹp nhà kho bác sĩ phát hiện ông chủ ngơ ngẩn cả người, liền nhìn qua, "Đây là lược gì vậy? Phía trên điêu khắc rất tinh xảo đó!" Bác sĩ ở Á Xá đã lâu, hiển nhiên ánh mắt cũng được nâng cao, chỉ nhìn chiếc lược màu sắc oánh nhuận, đã biết chắc chắn là thường được người vuốt ve, hơn nữa còn trơn tuột như chi, ôn nhuận như ngọc, màu sắc gần giống hổ phách, vừa nhìn đã biết đồ cổ từ năm xa xưa.

"... Đây là lược Lưu Thanh, được tạo từ cây trúc. Đây chính là âm sơn trúc được trồng mấy trăm năm, bên ngoài gậy trúc còn lưu lại màu xanh mà điêu khắc hoa văn trên đó, nên gọi là Lưu Thanh khắc." Ông chủ thản nhiên nói, tiện tay đem lược Lưu Thanh đặt vào trong hộp gấm, "Nhưng mà, đã mất một chiếc răng, không thể dùng được nữa."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro