Ngô Câu Lãnh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lưu Bị dẫn cả đoàn người ngựa đi Giang Hạ, tìm đến nương tựa Lưu Kỳ. Từ khi khởi binh đến nay, Lưu Bị đã lang bạt nửa đời, nay chẳng qua chỉ lại một lần nữa bôn ba.

Biết Lưu Biểu bệnh nặng, có ý định giao Kinh Châu chín quận cho Lưu Bị, Gia Cát Lượng ngay từ đầu đã nói với hắn, "Xin chủ công giữ lấy Kinh Châu. Nếu chủ công không lấy, thì Tào Tháo nhất định lấy".

Nhưng Lưu Bị không muốn đoạt cơ nghiệp của đồng tộc, kiên quyết chối từ.

Cứ như vậy, Kinh Châu không chiến mà trở thành vật trong tay Tào Tháo, Lưu Bị bắt buộc phải chạy đến Giang Hạ. Đây cũng là nơi duy nhất có thể đi, hy vọng nhờ vào lương thực phong phú ở Giang Hạ mà tạm nghỉ ngơi và chỉnh đốn quân tình. Nhưng vừa định dẫn binh xuất thành thì bách tính Kinh Châu khăng khăng đòi theo Lưu Hoàng thúc. Hai mươi vạn dân, già trẻ lớn bé, mỗi ngày cố gắng lắm chỉ nhích được mười dặm. Quả thật, vô cùng nan giải.

Gia Cát Lượng không phải là không ngăn cản, nhưng Lưu Bị kiên định: "Thà bách tính bỏ ta mà đi, chứ ta quyết không bỏ rơi một người nào". Quân sư nhìn mắt hắn đã hơi ươn ướt, muốn nói lại thôi.

Mà thôi, mà thôi, binh pháp đại kế, chẳng qua chỉ là để bù đắp lại cái khờ không gì sánh kịp của chủ công y.

Lưu Bị đúng là khờ. Khờ mà lại còn thành thật.

Phàm là bá chủ thiên hạ, nếu không bá đạo như Tào Tháo, thì cũng phải thấu đáo như Tôn Quyền. Vậy mà lần đầu tiên gặp nhau, vị Hoàng thúc này đây lại cung kính quỳ gối trước một thường dân, mắt đẫm lệ quang, hoang mang mà nói, "Lưu Bị thỉnh tiên sinh xuất sơn tương trợ". Hắn không hứa hẹn sẽ hết mực sủng ái y, cũng không hề đả động đến việc sẽ cùng hưởng vinh hoa phú quý thế nào nếu thành đại nghiệp, có thể trong lòng hắn cho rằng, khôi phục giang sơn Đại Hán bất quá chỉ là một mộng tưởng xa xôi?

Ngọa Long như Gia Cát Lượng, trên thông thiên văn, dưới tường địa lý, mười năm ẩn cư sơn dã nhưng vẫn nắm rõ tình hình thiên hạ, làm sao có thể không tính được cái gọi là phục quốc trong thời loạn lạc này cuối cùng chỉ làm cạn kiệt nhân sự mà thôi.

Thế nhưng, khi đối mặt với lời khẩn cầu đẫm nước mắt của Lưu Bị, y vẫn là đáp ứng hắn. Còn hùng tráng nói với hắn, chỉ cần thận trọng, trong vòng hai mươi năm sẽ thống nhất thiên hạ.

Kẻ gọi là Lưu Bị này đây, có thể không hùng thao vĩ lược, cũng không có tài cứu nhân độ thế, nhưng nếu luận về xây dựng nhân tâm, nắm vững lòng người, thì không ai có thể là đối thủ của hắn.

Mà thường thì nhân tâm kiên cố mới chính là thiên binh vạn mã, đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi.

Nhìn dòng quân sỹ và bách tính mệt mỏi trên bờ đê, Gia Cát Lượng không khỏi thở dài.

Lúc đầu khi quyết định mang theo hai mươi vạn dân cùng đi, chủ công đã lựa chọn vác hai mươi vạn sinh mạng trên vai. Gánh một trọng trách như thế, hắn làm sao có được một ngày thanh thản? Chính bản thân y cũng không thể làm theo kế hoạch khi đối mặt với sự kiên trì kia, chỉ có thể cùng hắn đồng tiến thối, chung sinh tử mà thôi.

Gia Cát Lượng phái Quan Vũ tới Giang Hạ trước, thỉnh Lưu Kỳ đem thuyền tiếp ứng, sau đó Triệu Vân trở lại Kinh Châu tìm thiếu chủ A Đẩu đang thất lạc. Lúc này bên cạnh Lưu Bị chỉ có một hộ vệ là Trương Phi.

Nhưng Lưu Bị nhất định không chịu ly khai Gia Cát Lượng, cứ nắm tay y, bước thì cùng bước, ngã thì cũng ngã.

Gia Cát Lượng một tay phe phẩy quạt lông, lo trước tính sau, chuyên tâm để ý xem tình thế có chuyển biến gì khác thường không, cước bộ cũng vẫn bình thản. Ngược lại, Lưu Bị đi theo bên cạnh, ở những chỗ lầy lội hay gập ghềnh, cứ liên tục chạm vào người Gia Cát Lượng. Bị hắn đụng phải, y không khỏi phân tâm, liền dừng bước, mỉm cười bảo hắn:

– Chủ công, xin người lên ngựa đi. Không cần phải chăm sóc Lượng đâu.

Hai lần như vậy, nhưng Lưu Bị đều không trả lời, chỉ lắc đầu, vẫn nắm chặt tay Gia Cát Lượng, khăng khăng làm theo ý mình.

Gia Cát Lượng không còn cách nào, đành đi theo hắn. Được khoảng mươi bước, Lưu Bị bỗng trượt chân, cả người đổ về phía sau. May mà có Trương Phi đứng ngay đó, vô tình bước lên hai bước, đỡ kịp. Nhưng tay Gia Cát Lượng còn đang ở trong tay Lưu Bị, bị hắn kéo như vậy, y không đề phòng nên cũng ngã ra sau. Ngay khi Lưu Bị vừa đứng vững, Gia Cát Lượng cũng đúng lúc ngã vào ngực hắn.

Kẻ khờ kia hai tay đỡ y, kêu một tiếng "Tiên sinh cẩn thận", liền đem Gia Cát Lượng ôm chặt vào lòng.

Gia Cát Lượng thực sự bất đắc dĩ, nhìn Lưu Bị mỉm cười:

– Chủ công, thỉnh người lên ngựa đi. Người như vậy, Lượng cảm thấy bất an.

Thực ra ý tứ bên trong chính là người đang làm rối chuyện của ta, xin chủ công tự trọng một chút.

Nhưng Lưu Bị cũng chỉ cười ngây ngô.

– Không sao không sao, tiên sinh không cần lo cho ta. Tiên sinh ở bên cạnh, ta yên tâm một chút.

Gia Cát Lượng bất giác nhíu mày, nhưng cũng dứt khoát định tâm. Lại phát hiện bàn tay đang cầm tay y có vẻ hơi run rẩy. Y lập tức trở tay, chụp lại tay hắn:

– Chủ công, người lạnh sao?

Lưu Bị liếc Trương Phi ở phía sau một cái, rồi nhìn Gia Cát Lượng mà không nói. Gia Cát Lượng thấy dáng vẻ do dự của hắn, biết hắn có chuyện muốn nói, liền kêu Trương Phi dắt ngựa của Lưu Bị đi trước, sau đó kéo Lưu Bị ra khỏi hàng người đang đi, mới hỏi:

– Chủ công, làm sao vậy?

Lưu Bị bỗng nhiên ủy khuất, mắt ngân ngấn nước nhìn Gia Cát Lượng hơn nửa ngày, mới thấp giọng nói:

– Lúc trước tiên sinh nói Tào quân có thể phái binh đuổi theo, bây giờ nhị đệ đi Giang Hạ, Tử Long cũng không có ở đây. Ngộ nhỡ Tào quân đánh tới, ta sợ ta với tiên sinh sẽ tách ra. Đến lúc đó tam đệ nhất định liều chết bảo vệ ta, tiên sinh ở lại bên cạnh ta mới là an toàn nhất. Nếu tiên sinh có bề gì, Huyền Đức sống không bằng chết!

Nói đến đây, ánh mắt lại vô cùng kiên định. Gia Cát Lượng chưa từng nghĩ hắn nhăn nhó như vậy là vì nguyên nhân này, nhìn hắn nửa ngày, rồi khẽ cười:

– Chủ công chớ nói vậy, chủ công là người gánh sinh mạng của vạn dân, Lượng chỉ là chuyện vặt, cần gì chủ công phải như thế?

Lưu Bị thình lình dùng hết sức nắm chặt hai tay Gia Cát Lượng.

– Không được nói như vậy! Tiên sinh đối với Huyền Đức, chính là báu vật vô giá! So với tính mạng của ta càng đáng quý hơn!

Lại bày ra dáng vẻ vừa chân thành vừa bướng bỉnh. Gia Cát Lượng nhìn hắn một hồi, trên mặt đã hiện rõ nụ cười.

...

Trời bắt đầu tối.

Mang theo cả già trẻ như thế, thật sự không thể đi được bao nhiêu dặm đường. Lữ đoàn kéo cả hàng dài như vậy, mục tiêu thực sự quá lớn. Xét Tào quân ở tại Kinh Châu đã nghỉ ngơi ba bốn ngày, e rằng cũng sắp đuổi kịp rồi, Gia Cát Lượng không khỏi lo âu, khó có thể ngủ yên.

Ban đêm, trời bỗng nhiên mưa lớn. Đoàn người phải di chuyển vào rừng tạm trú mưa.

Trương Phi từ sớm đã bố trí người dựng lều cho Lưu Bị. Lưu Bị kéo Gia Cát Lượng vào ngủ cùng, lại cẩn thận lau hết nước mưa bắn trên tóc y. Gia Cát Lượng trầm mặc không nói, lo lắng nhìn bên ngoài.

Quân sỹ bách tính đều đã mệt mỏi rã rời. Ô và giấy dầu đương nhiên không đủ, năm ba người túm tụm lại che chung, làm sao có thể tránh được mưa to như thế? Nhiều người không thể làm gì khác hơn là đem mớ quần áo cũ nát ra che đỡ, thực sự khốn khổ vô cùng, chật vật không sao tả nổi.

Thiện tâm rốt cuộc là tốt hay không tốt?

Lưu Bị tốt, mà lại còn chu đáo. Toàn thân đã ướt gần hết, nhưng hắn hình như không biết, cứ chuyên chú dùng ống tay áo lau mặt cho Gia Cát Lượng. Được hắn đối đãi như vậy, dù là ý chí sắt đá cũng dao động bảy tám phần, huống chi Gia Cát Lượng chỉ là xảo quyệt chứ không phải lòng gan dạ sắt.

Y bất đắc dĩ kéo tay Lưu Bị xuống, mỉm cười:

– Chủ công chiếu cố chính mình trước đi, nếu người bị lạnh, Lượng sẽ áy náy lắm.

Lúc này Lưu Bị giống như vừa tỉnh mộng, mới bắt đầu tự mình thay quần áo ướt sũng ra.

– À! Được được!

Hắn vừa rồi vì Gia Cát Lượng mà lau chùi, cảm thấy thập phần vui sướng, vả lại rất chú tâm. Trong mắt Gia Cát Lượng hiện lên một tia tiếu ý, cầm quạt đứng dậy:

– Chủ công nghỉ ngơi trước, Lượng đi xem xét tình hình một chút.

Đóng quân tuyệt đối phải tránh nơi khe núi. Khi nãy Gia Cát Lượng đã thấy phía trước hình như có một vách đá, nếu chẳng may sạt lở, sẽ vô cùng nguy hiểm. Huống hồ mưa lớn như vậy, người kiệt sức, ngựa hết hơi, chính là thời cơ dụng binh tốt nhất. Đoàn người vì tránh mưa trốn vào trong rừng đã là phạm vào điều tối kỵ của binh pháp, Tào Tháo lại rất gian hùng, khó bảo đảm hắn sẽ không phái binh tập kích.

Lưu Bị mới cởi y phục được một nửa, nghe vậy liền "Ai" một tiếng, đã thấy Gia Cát Lượng vén lều đi ra ngoài. Hắn vội vã thay cho xong rồi nhanh chóng đuổi theo.

Trương Phi đang cầm ô đứng canh ở ngoài, thấy Lưu Bị đi ra, liền chạy lại hỏi:

– Đại ca ra đây làm gì? Mưa lớn quá, đại ca mau quay về lều đi!

Nói xong định che cho Lưu Bị đi vào. Lưu Bị chộp lấy cái ô của hắn, vội hỏi:

– Quân sư đi hướng nào?

Trương Phi chỉ chỉ vách đá ở phía trước. Lưu Bị cấp tốc chạy đi, còn không quên dặn Trương Phi một câu:

– Ngươi đừng theo. Vào trong lều của ta tránh mưa đi.

Gia Cát Lượng chỉ lấy quạt lông che qua loa, trong rừng bùn lầy trơn trợt, lại còn có nhiều rễ cây rất to đan xen, đành phải cẩn thận bước chậm dò đường.

Vách đá nọ cao hơn tám trượng, bên sườn lại toàn là cát, mưa lớn thêm chút nữa thì hoàn toàn có nguy cơ sụp xuống. Một hồi phải bảo Trương Phi lệnh quân sỹ đưa người dân cách xa nơi này mười trượng.

Gia Cát Lượng đứng dưới chân núi, ngửa đầu xem xét vách đá dựng đứng. Bỗng nhiên nghe được phía sau có tiếng bước chân đạp bùn đi tới, liền quay lại nhìn, đã thấy chủ công nhà mình một tay cầm ô, lảo đảo đến gần. Gia Cát Lượng vừa tức giận vừa buồn cười, bước lên hai bước đỡ lấy Lưu Bị, ngữ khí có phần trách cứ:

– Chủ công sao không ở trong doanh trướng nghỉ ngơi?

Lưu Bị cầm được tay y, thở phào nhẹ nhõm, lại bắt đầu cười ngây ngô.

– Tiên sinh ban đêm ra ngoài, ta không yên tâm.

Gia Cát Lượng mỉm cười, đành phải lựa lời trấn an:

– Chủ công, Lượng chỉ ra xem tình hình bên ngoài một chút, sẽ về ngay.

Lưu Bị đem toàn bộ tán ô che chắn cho Gia Cát Lượng, còn tay thì làm thế nào cũng không chịu buông ra.

– Vậy chờ tiên sinh xem xong, chúng ta cùng về.

Gia Cát Lượng gật đầu không nói, đành để Lưu Bị nắm tay, đi ra mặt sau của vách núi. Được chừng mươi bước, Gia Cát Lượng bỗng nhiên dừng lại. Lưu Bị nghi hoặc:

– Sao vậy?

Gia Cát Lượng không đáp, nhíu mày tập trung lắng nghe, âm thanh bất thường kia hình như là tiếng nước chảy. Một lát, y thình lình kéo Lưu Bị:

– Chủ công đi mau! Nhai hạ nguy hiểm!

Lưu Bị cả kinh, còn chưa kịp nói gì, tai đã nghe được tiếng một dòng nước lũ từ vách núi kia sắp đổ xuống, ầm ầm rung động. Hắn hoảng sợ định kéo Gia Cát Lượng chạy, nhưng không kịp nữa. Nước lũ đã lập tức lao xuống, Lưu Bị chỉ cảm thấy toàn thân như bị bùn lầy bao phủ, có muốn thoát ra cũng không được. Hắn không chần chừ một giây nào, vững vàng ôm Gia Cát Lượng vào trong ngực, gắt gao siết chặt y.

May mà vách núi chỉ sụp một góc nhỏ, nên nước lũ nháy mắt xô xuống rồi cũng nhanh chóng ổn định dòng, đổ vào trong rừng rậm.

Lưu Bị mạnh mẽ đứng lên, hoảng hốt lay Gia Cát Lượng.

– Tiên sinh! Tiên sinh!

Nhưng Gia Cát Lượng không phát ra bất kỳ âm thanh nào. Lưu Bị lập tức cảm thấy máu huyết đảo lộn, cả người run rẩy. Hắn lại ôm y vào lòng, thì thào:

– Tiên sinh, ngươi không thể ly khai ta!

Nước mắt nhịn không được trào ra, nghẹn ngào không nói nên lời.

Bỗng người trong lòng hắn khẽ cử động, nhẹ giọng:

– Chủ công, Lượng không sao.

Lời này càng làm Lưu Bị khóc to hơn:

– Huyền Đức nửa đời lưu lạc khốn cùng, có thể mất mạng, có thể chiến bại, nhưng không thể mất Khổng Minh!

Ngón tay thon dài nhẹ nhàng đặt lên môi Lưu Bị.

– Chủ công đừng nói vậy, chủ công trên lưng còn mang trọng trách phục hưng Hán thất cùng tính mệnh của ngàn vạn người dân, sao lại xem thường sinh tử thành bại.

Lưu Bị vô cùng ủy khuất, chỉ gật đầu không nói, vẫn còn khóc thút thít, vẫn ôm chặt không buông.

...

Khi Giang Hạ vừa tạm yên, thì Lỗ Túc đến, đề nghị Tôn Lưu cùng nhau hợp tác kháng Tào. Gia Cát Lượng liền đáp ứng, theo Lỗ Túc về Đông Ngô để thuyết phục Tôn Quyền đồng ý liên minh.

Lưu Bị hiển nhiên vô cùng bất an, dưới trướng Tôn Quyền toàn là mãnh tướng, để cho Gia Cát Lượng thư sinh một thân một mình đi như vậy, lỡ như chọc giận bọn thô lỗ ấy thì làm sao?

Gia Cát Lượng biết tâm ý chủ công mình, nhưng chỉ nói một câu: "Ta đi mấy ngày sẽ về, nhất định thành công". Rồi thì trường bào tung bay trong gió, nhanh chóng qua sông.

Lưu Bị trong ngoài đều bất ổn, thật không có được một ngày thoải mái. Sau biết được Gia Cát Lượng bên kia khẩu chiến nho đàn, thuyết phục được Ngô chủ kết minh. Nhưng cũng lại khiến Chu Du ghen ghét, lúc thì kêu y tập kích đại doanh Tào Tháo cướp quân lương, khi thì muốn y mười ngày làm mười vạn mũi tên, mỗi hành động đều ẩn chứa âm mưu, thật sự là nguy hiểm tột cùng.

Lưu Bị bên này đứng ngồi không yên, mấy lần định qua sông nhưng đều bị quần thần ngăn cản, Gia Cát Lượng cũng gửi mật hàm căn dặn hắn tuyệt đối không được bén mảng đến Đông Ngô. Lưu Bị đành nghiến răng chuẩn bị binh mã, chỉ cần bên kia có động tĩnh gì, hắn lập tức xua quân.

May mà Gia Cát Lượng cực kỳ khôn ngoan, biết Chu Du mưu tính "Xích Bích hỏa công, chỉ thiếu Đông phong", tức giận đến ngã bệnh, liền bảo hắn để y mượn gió ba ngày, nhân cơ hội bí mật bảo Triệu Vân chờ tại bến Yến Tử, mới bình an trở về Giang Hạ.

Vừa xuống thuyền, chưa kịp tẩy đi gió bụi dọc đường, con người thanh lãng kia đã bắt đầu bày binh bố trận, tính toán đường lui của Tào Tháo, sai Trương Phi Triệu Vân tiễn hắn một đoạn, thừa cơ đoạt thêm binh khí. Lưu Bị trợn mắt ngồi một bên nhìn y điều binh khiển tướng, phong thái cực kỳ thong dong, hoàn toàn không giống vừa từ chỗ thập tử nhất sinh trở về. Dù nghe y dụng binh hợp tình hợp lý, cảm thấy rất vừa ý, nhưng trong lòng có chút không được tự nhiên.

Gia Cát Lượng từ khi trở về đến giờ, ngoại trừ lúc vừa gặp có cúi chào, còn lại ngay cả một cái liếc mắt cũng không có. Uổng cho hắn ngày nhớ đêm mong, ăn không ngon ngủ không yên mà ngóng trông y. Hắn biết y vẻ mặt hăng hái phấn khởi như vậy, chắc chắn là đã tính trước mọi việc, tất cả đều nắm trong tay, hắn âm thầm mong y nhanh chóng bố trí thỏa đáng, rồi cùng với mình đi nghỉ ngơi, sẵn nghe y kể những chuyện kinh tâm động phách ở Đông Ngô.

Trương Phi, Triệu Vân, các tướng khác đều lĩnh mệnh mang theo binh sỹ đi mai phục, chỉ có Quan Vũ vẻ mặt không hài lòng vẫn đứng ở đại đường. Gia Cát Lượng hình như thực sự quên mất Quan Vũ, quay lại đối diện với ánh mắt chưa từng rời khỏi người y của Lưu Bị. Hắn lúc này mới thư thái một chút, coi như y cũng còn nhớ mình có một chủ công. Nhìn ánh mắt thâm trường ý vị của Lưu Bị, Gia Cát Lượng nhướng mi:

– Chủ công, làm sao vậy?

Lưu Bị lại âm thầm phiền muộn. "Ta làm sao ngươi còn không biết sao!"

Nhưng vì Quan Vũ vẫn đứng lù lù ở đằng kia, hắn cũng chỉ có thể khoan dung rộng lượng cười:

– Quân sư chỉ huy như thần, ta cảm động a!

Thật là nghĩ một đằng nói một nẻo. Nghe được câu này, trên mặt Gia Cát Lượng hiện lên nụ cười thâm sâu, lại có phần ranh mãnh. Y bước lên hai bước, chủ động kéo tay Lưu Bị:

– Đi, chủ công, chúng ta uống trà nói chuyện.

Quan Vũ rốt cuộc không nhịn được nữa, tiến một bước dài đến chặn trước mặt Gia Cát Lượng.

– Xin hỏi quân sư, ta sẽ đi nơi nào?

Gia Cát Lượng có vẻ như mới chợt nhớ ra Quan Vũ còn đang đứng đó, thận trọng bảo Quan Vũ đi Hoa Dung Đạo, mục đích là cho Tào Tháo một con đường sống.

Thật vất vả mọi người mới đi hết, Lưu Bị cũng đợi không được nữa, bước tới, hai tay giữ lấy Gia Cát Lượng, nhìn từ trên xuống dưới, từ trái qua phải một lượt, giống như đã xa cách tam thu. Gia Cát Lượng cũng không né tránh, cứ để hắn nhìn, chỉ nhẹ nhàng cười không nói.

Lưu Bị vừa buồn bực vừa bất đắc dĩ, Khổng Minh này quá giảo hoạt, bản thân đành chấp nhận bị y khi dễ như vậy thôi. Y rõ ràng biết hết, nhưng cái gì cũng không nói, hắn còn có thể làm gì được y đây?

– Tiên sinh có mệt không? Theo ta về phòng nghỉ ngơi một chút đi.

Gia Cát Lượng cũng để yên cho hắn kéo đi.

Trên giường, Gia Cát Lượng tóc đen mượt như nước chảy, nằm giữa lớp chăn bông êm ái. Nhìn y hai mắt khép hờ, vô biên tao nhã, thập phần thanh tú, Lưu Bị ngồi bên cạnh giường, thở dài thật dài.

Gia Cát Lượng không mở mắt, nhưng khóe miệng hình như có nhếch lên một chút.

– Chủ công lại làm sao vậy?

Lưu Bị không đáp, chỉ len lén nhìn Gia Cát Lượng, trong lòng ngập tràn phiền muộn. Gia Cát Lượng cũng không gấp, từ từ nhắm mắt ổn định khí tức. Một lúc sau, Lưu Bị mới ủy khuất lên tiếng:

– Tiên sinh đi hết sáu tháng, trong lòng chỉ có chiến sự binh pháp, không còn gì khác sao? Ta nhớ tiên sinh, ngày ngày bất an, cũng không biết nửa năm kia làm thế nào mà trôi qua được...

Gia Cát Lượng cười cười, kéo chăn xuống một chút, vỗ vỗ chỗ giường kế bên mình.

– Chủ công cũng mệt rồi, nếu không chê thì cùng nghỉ ngơi đi.

Lưu Bị còn đang tủi thân, nghe Gia Cát Lượng nói vậy, không khỏi ngẩn ngơ.

– Khổng Minh, ngươi, ngươi nói gì?

Gia Cát Lượng lại vỗ nhẹ xuống giường.

– Lượng nói, chủ công cũng mệt rồi, đến đây nghỉ một lát đi.

Lưu Bị lập tức đứng bật dậy.

– Ừ, mệt chứ, rất mệt!

Vừa nói vừa gấp gáp bước qua. Nhưng vì đang ngồi, vạt áo còn rũ dưới chân, khiến Lưu Bị vấp một cái, ngã ngay lên người Gia Cát Lượng.

Gia Cát Lượng bị hắn đè tới hừ nhẹ một tiếng, nhíu mày mở mắt. Vừa đúng lúc đối diện với ánh mắt vui mừng khôn xiết của Lưu Bị, y không khỏi bất đắc dĩ mà cười.

– Chủ công hình như béo lên nhiều đấy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro