Nhập Xuyên Tiền Dạ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đêm đã dần khuya, đèn trong phủ tả tướng quân cũng dần vơi bớt. Nhưng phòng Gia Cát quân sư vẫn sáng. Tả tướng quân Lưu Bị ngày mai nhập Xuyên, vẫn đang cùng quân sư thảo luận chính sự.

Hai người đối diện, Gia Cát Lượng chăm chú vào bản đồ Tây Xuyên, giải thích cho Lưu Bị về lộ trình hành quân, những địa điểm quan trọng cần trấn giữ, mấy đường tắt qua núi. Thao thao bất tuyệt một hồi, lại không nghe Lưu Bị phản ứng gì, Gia Cát Lượng ngẩng đầu lên nhìn, mới phát hiện Lưu Bị nhìn mình chằm chằm, giống như nãy giờ hắn hoàn toàn không nghe y nói gì.

Gia Cát Lượng hơi nhíu mày, bất đắc dĩ nói: "Được rồi, chủ công chắc là đã mệt. Dù sao cũng có Sỹ Nguyên đi theo, hắn sẽ chỉ điểm cho chủ công, những gì Lượng vừa nói, chủ công... không cần nhớ cũng được." Nói xong định cuộn bản đồ cất đi.

Lưu Bị giữ tay y lại, rồi nhích tới gần hơn một chút, cười nói: "Lời quân sư nói làm sao ta dám quên? Không tin, Bị lặp lại một lần cho ngươi nghe."

Nói xong, hắn kéo Gia Cát Lượng lại gần, tay phủ lên vai y, dùng ánh mắt vuốt ve từng đường nét trên khuôn mặt Khổng Minh: "Quân sư nói, Ích Châu rất xinh đẹp, thiên hạ hiếm có... tựa như... ngươi."

Thanh âm lưỡng lự mà lưu luyến, mang theo hương vị không muốn xa rời. Ánh mắt Gia Cát Lượng bắt đầu mông lung.

Tay Lưu Bị mơn man trên má Khổng Minh: "Quân sư còn nói, Lưu Chương trông coi Ích Châu nhưng không biết khai thác, Bị phải mượn cơ hội mà vào, chờ thời mà động, đến lúc tất yếu thì phải đem môn hộ... bỏ xuống..." [1]. Lời chưa nói hết, áo khoác của Khổng Minh đã bị cởi ra.

Gia Cát Lượng giật mình, đẩy Lưu Bị ra, hắn cũng không kéo lại, chỉ cười cười chỉnh lại áo cho y. Dáng vẻ bình thản khiến Gia Cát Lượng cảm thấy tình cảm mãnh liệt vừa rồi chỉ là ảo giác.

Hắn... chỉ đùa thôi sao...

Mặt Gia Cát Lượng có chút ửng hồng, lại lúng túng vươn tay muốn cuộn bản đồ. Nhưng Lưu Bị một lần nữa ngăn y: "Quân sư đừng vội, nghe Bị nói xong đã."

Khổng Minh ngẩng đầu nhìn hắn, nhưng Lưu Bị chỉ cười mà không nói. "Chủ công, sao không nói gì?"

Lưu Bị duỗi thân kéo Gia Cát Lượng qua, ôm y vào lòng, thì thầm: "Việc quân cơ, sao có thể lớn tiếng được?"

Bốn mắt nhìn nhau, muốn nói lại thôi. Khổng Minh đã sớm biết tâm ý của Lưu Bị, nhưng dù lý trí muốn nghiêm chỉnh tách ra, thân thể lại cứ dựa vào hắn, giống như lưu luyến những giờ phút sau cùng, bởi vì ngày mai đã bắt đầu li biệt, không biết đến khi nào mới có thể gặp lại nhau.

Cảm nhận được quyến luyến ánh lên trong đôi mắt người nọ, Lưu Bị trong lòng yêu thương như suối tuôn trào, không biết làm sao, lại ôm chặt thêm một chút, thở dài một tiếng, dán mặt vào gò má Gia Cát Lượng, ở bên tai y thì thầm: "Khổng Minh, nghỉ ngơi đi."

Nhìn thấy khóe môi y vẽ lên một đường cong quyến rũ, Lưu Bị khẽ nuốt xuống, quay đầu sang hướng khác. Khổng Minh lại vươn tay kéo cằm hắn qua: "Chủ công, không phải muốn đem những lời Lượng vừa nói thuật lại một lần sao? Nếu không nói xong, làm sao Lượng ngủ được?"

"Ai...", Lưu Bị hít một hơi. Vốn dĩ hắn vẫn đang băn khoăn, Khổng Minh thanh cao quá, hoàn mỹ quá. Hắn sợ mình sợ tổn thương y, sợ một phút bốc đồng sẽ phá hỏng cả nghĩa quân thần. Nhưng ánh mắt y, động tác vừa rồi của y, rõ ràng là đang khiêu khích! Huống hồ, mai hắn phải vào Xuyên rồi. Chiến trường đao thương khó tránh, không biết mình có thể toàn mạng mà gặp lại Khổng Minh không.

Đã vậy thì... đêm nay điên cuồng một lần đi...

"Quân sư muốn ta sau khi nhập Xuyên, không nên nóng vội, phải chậm rãi, chậm rãi, trấn an... dân chúng..."

Vừa nói, hai tay ở trên người Gia Cát Lượng chầm chậm vuốt ve. Tình ý nồng nàn khiến Khổng Minh bắt đầu mơ hồ, những nơi bị mơn trớn từ từ nóng dần lên, thân mình càng ngày càng nhuyễn, dựa hẳn vào ngực Lưu Bị.

Lưu Bị hai mắt vẫn nhìn chăm chăm vào Gia Cát Lượng: "Trấn an đến khi... bọn họ thích ứng ta... thuận theo ta... yêu thương ta..."

Hai tay Lưu Bị vẫn không ngừng di chuyển, hô hấp của Khổng Minh dần dần bất ổn.

"Kế tiếp, Bị sẽ từng chút từng chút xâm nhập Tây Xuyên, để xem, nơi đó rốt cuộc mê người đến mức nào..." [2]

Cổ áo Khổng Minh nhẹ nhàng bị vạch ra, tay Lưu Bị từ từ mò vào. Da thịt chạm nhau làm Khổng Minh bỗng chốc tê dại. Muốn giãy ra nhưng lại không muốn xa rời cảm giác này, chỉ có thể gắt gao nhắm mắt lại, tựa vào vai Lưu Bị, miệng thì thào: "Có... mê người không?"

"Mê chết người..."

Môi Lưu Bị ở bên tai y do dự, nhiệt khí phảng phất, làm cho Khổng Minh từng đợt nóng lên.

"Là của ta... Phải là của ta..."

Lưu Bị vừa nói, tay vừa gia tăng cường độ, Khổng Minh bất giác ưỡn người, làm cho Lưu Bị thuận lợi ôm lấy.

Tay bỗng nhiên điên cuồng hơn.

"Ta muốn cướp thành! Bồi Thành! Lạc Thành! Còn có... Thành Đô!"

Lưu Bị mỗi lần gằn giọng là mỗi lần mạnh mẽ xoa nắn vị trí mẫn cảm của Khổng Minh, làm cho y bật ra tiếng rên, hai tay ôm chặt vai hắn.

"Chỉ còn lại Thành Đô... Phải không?"

Lưu Bị ôm Khổng Minh đang mê man tới trên giường, đặt y nằm xuống: "Tầng tầng lớp lớp thành trì sẽ bị ta khai phá hết, cuối cùng cho ta xem dáng vẻ khuynh quốc của Tây Xuyên..."

Tiếp đó, từng lớp áo của Gia Cát Lượng bị hắn cởi ra.

Lưu Bị chống giường nâng nửa người lên, nhìn Khổng Minh nằm giữa hai cánh tay mình, ánh mắt tràn ngập thưởng thức cùng thương yêu, chậm rãi cúi xuống, dùng mũi đụng vào chóp mũi của Khổng Minh, nhẹ nhàng hỏi: "Quân sư nói xem, Tây Xuyên đẹp đến mức nào?"

Khổng Minh hai mắt ngập sương mù, thì thào: "Đẹp... đến mức phải chiếm lấy..."

Lưu Bị mắt phát sáng, nhẹ nhàng hôn lên trán Khổng Minh, lại lập tức dời đi, giống như là sợ chạm mạnh hơn sẽ làm trầy một viên bảo ngọc.

"Quân sư chỉ thấy bên ngoài, lại không biết... nơi đó còn có dáng vẻ đẹp hơn nữa, ví dụ như... thế này..."

Tay ôn tồn rút trâm cài tóc của Khổng Minh, khiến cho suối tóc đen mượt nhẹ nhàng chảy xuống.

"Chỉ có người nhìn thấy bộ dạng như quỷ này của Gia Cát Lượng...", Khổng Minh ngực phập phồng, ánh mắt giận dỗi, nhưng tứ chi lại hoàn toàn không có chút khí lực nào để ngăn cản động tác của Lưu Bị.

"Trên đời làm gì có quỷ nào lại hấp dẫn đến mức này?"

Lưu Bị thì thầm, tay vuốt tóc y, chậm rãi lướt qua mặt y, lưu luyến nơi gò má, như đang họa lại khuôn mặt làm người ta say đắm của Khổng Minh: "Quân sư, vẻ đẹp thiên phú, lâu nay chỉ được nhìn ngắm từ xa... đêm nay cho Bị mở rộng tầm mắt... có được không..."

Bàn tay thô to lúc này lại linh hoạt cởi bỏ từng nút thắt còn lại trên quần áo của Khổng Minh, không chờ y phản ứng, dây lưng thật dài đã bị Lưu Bị kéo tuột ra.

Cổ trắng nõn, hầu kết tinh xảo vì hưng phấn lẫn hồi hộp mà hơi chuyển động, vai rộng mà thanh tú, hai điểm hồng trên ngực nhấp nhô theo khuôn ngực phập phồng, vòng eo thon gọn... tất cả đều được Lưu Bị gắt gao thu vào trong đáy mắt.

Đây là Gia Cát Khổng Minh mà thế nhân tuyệt đối chưa từng nhìn thấy, ngập tràn quyến rũ, không thể không khiến cho người ta tâm sinh vọng tưởng.

Tay Lưu Bị nhẹ nhàng lưu luyến trên khuôn mặt y, cảm nhận được da thịt người nọ đang dần nóng lên, nhưng hắn vẫn kiên trì, giống như không đành lòng gia tăng khí lực. Mà hắn càng thương tiếc, hô hấp của Khổng Minh càng thêm gấp gáp, y cắn môi, nhắm mắt lại, trên trán thấm ra vài giọt mồ hôi.

Lưu Bị cũng rõ ràng dục vọng trong cơ thể mình đang ngày càng bành trướng, nhưng hắn mạnh mẽ kiềm chế, bởi hắn mong muốn cùng người nọ đắm chìm trong khoảnh khắc hạnh phúc tuyệt vời.

Hắn nhanh chóng cởi áo, vươn tay ôm y vào trong lòng, để thân thể tuyệt mỹ của Khổng Minh dán chặt vào mình, cảm nhận cơ thể nóng bỏng của người nọ nhè nhẹ run lên.

Lưu Bị khàn khàn thổi nhiệt khí bên tai y: "Khổng Minh... Khổng Minh..."

Hơi thở càng ngày càng kịch liệt, hắn càng ôm chặt y hơn: "Tiếp nhận ta được không... ta sắp... sắp điên rồi..."

Vừa nói, môi hôn như mưa rơi xuống trên trán, trên đôi mắt đang khép chặt, trên sống mũi cao thanh tú, rồi nhẹ nhàng chạm vào đôi môi mềm mại của y, khát khao chờ đợi...

Hai khuôn ngực kề sát nhau đều kịch liệt phập phồng, hai trái tim giống như sắp nhảy khỏi lồng ngực.

"Khổng Minh... cho ta..."

"Chủ công..."

Tiếng rên khe khẽ cùng hơi thở gấp gáp hòa vào một chỗ, Lưu Bị cảm thấy đôi tay thon dài của Khổng Minh trên lưng mình đang nhẹ nhàng vỗ về, ôn nhu động viên. Không đợi cảm giác hạnh phúc dâng lên thêm nữa, hắn trực tiếp đoạt lấy đôi môi thường ngày vẫn xuất ra đạo lý kỳ mưu.

Quấn quýt, lưu luyến, truy đuổi, chơi đùa...

Lưu Bị đã không còn trẻ, không phải như lửa cháy bùng lên rồi chóng tắt, mà hắn lại như than củi ẩn chứa nhiệt lượng kinh người. Hắn bình tĩnh, vững vàng ôm thân thể không tì vết của Khổng Minh, nhìn y chìm đắm trong nụ hôn của hắn, đôi tay thô ráp của hắn, đầu lưỡi ướt át nóng hổi của hắn chạy khắp người y, rồi bỗng nhiên dừng lại, cắn nhẹ một cái vào vị trí màu hồng nhạt đang nhô cao trên ngực y, làm cho Gia Cát quân sư ban ngày nhã nhặn mà nghiêm nghị kia phát ra âm thanh rên rỉ quyến rũ chết người.

Nơi nào đó bị tay Lưu Bị tìm đến thăm dò làm Khổng Minh bất giác vặn vẹo thân mình, y hơi lo lắng mở mắt ra nhìn. Lưu Bị liếm nhẹ vành tai y, thì thầm: "Quân sư, Thành Đô... thủ quá chặt, phải nhờ quân sư giúp ta làm cho... phòng tuyến lơi lỏng một chút..."

Mặt Gia Cát Lượng như bị lửa đốt, chưa biết làm sao thì ngón tay Lưu Bị đã luồn vào, y không khỏi kêu lên một tiếng. Lưu Bị cảm nhận được địa phương mềm mại ấm áp kia quấn lấy mình, máu nóng như sắp phun trào. Hắn nhẫn nại, một bên cố gắng chuyển động nhẹ nhàng, một bên không ngừng liếm mút đôi môi đỏ mọng của Khổng Minh. Cảm giác khó chịu mất dần, thân thể từ từ thích ứng, khoái cảm bắt đầu tăng, thanh âm khe khẽ bật ra theo từng cử động của Lưu Bị.

"Lúc tiên phong đã thuận lợi đột nhập, thì lệnh cho đội tiếp theo dẫn quân trợ chiến..." Lưu Bị thuận thế, đưa thêm một ngón nữa vào, cố gắng nới rộng thêm vị trí nhỏ hẹp nọ. Cảm giác đối phương đã có thể tiếp nhận mình, Lưu Bị đem hỏa nhiệt đặt tại hậu huyệt của Khổng Minh, chầm chậm cọ sát.

"Sau đó, ta dẫn đại quân tiến vào..."

Gia Cát Lượng bị kích thích quá mức, không nói nên lời, mắt nhắm nghiền, hô hấp càng thêm nặng, tim đập kịch liệt, nửa hồi hộp, nửa chờ mong.

"A...chủ công..."

Dù đã có chuẩn bị, nhưng Gia Cát Lượng vẫn chưa thể hoàn toàn tiếp nhận khối to nóng của Lưu Bị, kêu lên một tiếng, nước mắt trào ra. Lưu Bị biết y đau, không dám chuyển động, nhẹ nhàng hôn lên mắt y, mút lấy môi y, dùng lưỡi vuốt ve hai điểm hồng trên ngực y, tay cũng không ngừng xoa nắn vị trí nhạy cảm nhất dưới thân y.

Cổng thành dần dần rộng mở, đại quân từng bước tiến vào, chậm rãi thăm dò, rồi mạnh mẽ tấn công.

Gia Cát Lượng bấu chặt vai Lưu Bị, nhắm mắt cảm nhận hắn đang di chuyển trong cơ thể mình, hạnh phúc cùng khoái ý khiến y ngăn không được tiếng rên.

"Khổng Minh... nhìn ta..."

Gia Cát Lượng từ từ mở mắt, ánh mắt sáng ngời lệ quang nhìn Lưu Bị.

"Quân sư, Bị nói đúng không?"

"Đúng..."

Khổng Minh nâng người dậy, cố gắng bình ổn hô hấp, ôm chặt Lưu Bị: "Chủ công, người nhất định phải lấy Tây Xuyên... Đừng phụ lòng Lượng..."

"Nhất định! Ta nhất định lấy!", Lưu Bị cũng ôm chặt y, khàn khàn nói tiếp: "Ta còn muốn cho ngươi biết, ta yêu nơi đó đến mức nào..."

Không đợi Khổng Minh mở miệng, Lưu Bị lại phủ lấy môi y. Khổng Minh cả người nóng rực, lại ngã xuống giường, như là tuyệt mỹ tế phẩm, dâng toàn bộ bản thân cho Lưu Bị. Lưu Bị cũng không chần chừ, đem tình cảm mãnh liệt của mình từng đợt từng đợt tiến nhập cơ thể Khổng Minh. Y không thể nghĩ ngợi, mà cũng không nghĩ được gì nữa, giờ này phút này, chỉ muốn hưởng thụ âu yếm không gì sánh được của hắn, muốn dâng cho hắn cả linh hồn...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro