Phong tư hoa truyện(2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôn Quyền ngồi trong đại trướng, một ngọn đèn tỏa ra ánh sáng lờ mờ đong đưa trước mắt. Toàn thân hắn biến mất trong bóng tối, chỉ có đôi mắt màu xanh biếc toát ra một thứ ánh sáng khó diễn tả thành lời, dường như vui sướng, lại dường như chất chứa bi thương; dường như phấn chấn, lại dường như chán nản.

Bàn tay hắn trắng trẻo, mềm mịn thon dài, mà thanh kiếm cầm trên tay lại tuyền một màu đen bóng, thân kiếm phản chiếu gương mặt hắn đanh đanh, hờ hững vô tình.

Người đưa tin quỳ trước mặt hắn, bả vai khẽ run run. Hắn không dám nhìn thẳng vào mặt Tôn Quyền, chỉ thấy cánh tay đang nắm chuôi kiếm siết chặt ba lần lại nới lỏng ba lần, cuối cùng nghe được giọng nói hơi khàn khàn của hắn: "Công Cẩn không nói thêm gì nữa sao?"

Người đưa tin lắc đầu, nói: "Đô đốc chỉ sai thuộc hạ mang theo thứ này, ngoài ra không nói thêm câu nào nữa."

Tôn Quyền phất tay,"Cho ngươi lui!"

Người đưa tin lui ra khỏi đại trướng, thở phào nhẹ nhõm. Mà Tôn Quyền còn ngồi trong trướng cũng bước ra khỏi bóng tối, mày nhíu lại thành hình chữ xuyên.

(Chữ xuyên: 川)

Tay trái vẫn nắm chặt chuôi trường kiếm đen tuyền, tay phải lại cầm thẻ tre Chu Du đưa tới.

Thật lâu sau, hắn thở dài một tiếng, ném thẻ tre kia vào trong lửa đỏ. Thẻ tre lập tức cháy bùng lên, dưới ánh lửa bập bùng chỉ thấy trên đó viết vẻn vẹn mấy chữ —— "Tạ ơn chúa công"

Y không thèm nói thêm nửa câu sao? Y không lo lắng cho ta sao? Những tinh binh thiện chiến của Giang Đông ta đã phái hết theo Chu Du tới Xích Bích cự Tào, mười vạn quân sĩ còn ở lại đều là hạng tầm thường. Vậy mà y ngay cả một câu bảo trọng cũng không thèm nói?

Từ khi nào khoảng cách giữa ta và y đã trở nên xa xôi đến thế, mà ta đối với y lại cũng trở thành xa lạ đến thế? Xa lạ tới mức hai bên ngoại trừ việc quân, một câu thừa thãi cũng không nói?

Y trước kia vốn không phải là người như thế.

Khi đó là mùa hoa hạnh bay lả tả đầy trời. Trong màn mưa bụi giăng giăng, hắn thấy đại ca một thân áo đỏ, còn có y, một thân áo trắng, ôn văn nho nhã, gương mặt vĩnh viễn mang theo nét cười ôn nhu. Tựa như một khối bạch ngọc hoàn mỹ không tỳ vết, mỹ lệ, trong sáng mà ấm áp.

Ngày đó y cũng chưa từng hành lễ với hắn, chưa từng chắp tay thi lễ trước mặt hắn, chưa từng gọi hắn là chúa công. Y lúc nào cũng thích chạm đầu ngón trỏ lên chóp mũi hắn, cười cười mà gọi hắn là tiểu quỷ.

"Đệ không phải tiểu quỷ! Đệ đã mười bốn tuổi rồi! Hơn nữa, sau này đệ cũng sẽ giống như đại ca, cùng huynh chinh chiến nam bắc!"

Ngày đó, y luôn cười cười, ôn nhu mà nhìn hắn, sau đó nói: "Thật không? Luyện một bộ kiếm pháp cho ta xem nào!"

Hắn liền giương thanh kiếm chuôi đen nặng nề, luyện lại từng chiêu từng thức của bộ kiếm pháp vừa học. Thi thoảng kiếm chiêu có chỗ chưa đúng, vị trí xuất kiếm không chuẩn, y sẽ đứng ngay cạnh hắn, nắm lấy tay hắn mà tận tình chỉ dạy từng chiêu một.

Ngày đó, ánh dương chiếu lên gương mặt y, đôi mày kiếm chạm vào tóc mai kia, sống mũi cao cao thẳng tắp kia, còn có khóe miệng thấp thoáng ý cười kia, đã in sâu trong tâm trí hắn...

"Du ca ca, đưa đệ cùng đi đánh trận, được không?" Hắn vẫn thích theo sau y, kéo kéo tay áo y mà hỏi.

Y lắc đầu, sau đó gõ gõ ngón tay lên trán hắn: "Đệ vẫn còn quá nhỏ. Chờ đệ luyện thành thục bộ kiếm pháp ta dạy thì mang đệ theo cũng chưa muộn!"

Những lúc như thế hắn luôn đánh bạo đứng thẳng người lên, còn len lén kiễng chân: "Đệ đã mười bốn tuổi, xem này, đệ đã đứng đến vai huynh rồi! Chẳng phải đại ca mới mười bốn tuổi đã theo phụ thân ra chiến trường sao?"

Những lúc như vậy y lại nhìn hắn cười cười, bộ dạng rất mực cưng chiều: "Phải qua năm nay đệ mới được mười bốn tuổi! Giờ đệ vẫn còn là một tiểu quỷ thôi!"

Ngày ấy, hắn rất ghét bị y gọi là tiểu quỷ, nhưng bây giờ hắn một chút cũng không ghét. Vậy mà giờ đây y lại một mực gọi hắn là chúa công, một mực xưng thần với hắn, một mực cúi đầu thi lễ trước mặt hắn. Không còn nhìn hắn bằng ánh mắt ôn nhu, không còn ôm lấy hắn mỗi khi thấy hắn len lén khóc một mình, nói với hắn, là thân nam tử nhất định phải kiên cường.

Bước ra khỏi đại trướng, đúng lúc gió lớn đang gào rít điên cuồng, mang theo mùi máu tanh nồng từ thành Hợp Phì phía xa xa kia.

Ngày mai, ta sẽ khiến người trong thiên hạ ai nấy đều phải biết, ta Tôn Quyền Tôn Trọng Mưu không hề thua kém đại ca Tôn Sách. Ta sẽ tiến xa hơn hắn, tỏa sáng huy hoàng hơn hắn, ta muốn cho ánh hào quang này chiếu rọi khắp thiên hạ. Hơn nữa thứ ánh sáng này sẽ càng ngày càng thêm rực rỡ, cho đến khi y cũng sẽ nhìn ta bằng ánh mắt ngưỡng mộ pha lẫn tự hào toát ra từ tận đáy lòng như đã từng nhìn đại ca suốt bao nhiêu năm.

Tiếng sáo vang vọng trên mặt sông rộng, ngậm ngùi như cô linh phiêu bạt, thẫn thờ như lá vàng mùa thu, bi thương như sắc đỏ phủ kín mặt đất.

Bạch y nam tử đứng bên bờ sông, nhạc khúc nối tiếp nhau không ngừng. Tiếng sáo thanh u từ bờ sông bên này bay tới phía bên kia, lọt vào doanh Tào, lại lướt qua những chiến thuyền đậu san sát bờ bên kia, bay vào khoảng không xa xăm vô tận.

"Cây sáo này của đại nhân, đúng là càng thổi càng hay!" Lỗ Túc đã đứng bên cạnh Chu Du từ lúc nào, tiếp lời: " Có điều tiếng sáo quá mức bi thương, khiến cho người ta dẫu chỉ tình cờ nghe được cũng cầm lòng không nổi, buồn bã đến rơi lệ!"

" A" Chu Du khẽ mỉm cười, quay đầu lại. Lỗ Túc thần tình vẫn phóng khoáng cởi mở như ngày nào, tựa như trong suốt mười năm đằng đẵng, cả Giang Đông này chỉ có duy nhất mình hắn là không hề thay đổi.

Nếu Bá Phù còn sống, trông hắn sẽ như thế nào nhỉ?

Tâm trí vô thức trở về mùa xuân năm ấy, lần đầu tiên hai người gặp nhau.

Hôm đó y cưỡi ngựa đến Đan Dương thăm thúc phụ, có đi ngang qua một cánh rừng. Giữa khung cảnh vắng lặng, một cái bóng đỏ rực như lửa bỗng hút vào tầm mắt. Đó là một thiếu niên da ngăm đen, ung dung ngồi dựa vào một gốc cây mà ngủ gục, một thanh trọng kiếm đã rỉ sét lốm đốm gác hờ lên vai.

Người ấy, sáng ngời như ánh dương.

"Ai! Nơi này cường đạo hay qua lại, ngươi phải coi chừng một chút!"

Người kia nghe tiếng y, lập tức mở mắt. Đôi mắt đen láy dường như tỏa sáng, lấp lánh tinh quang, khóe miệng lại thấp thoáng nét cười giảo hoạt của một đứa trẻ bướng bỉnh: "Ta là bá vương trong đám cường đạo, còn gì phải sợ nữa?"

Y hơi nhíu nhíu mày, cử chỉ thoáng qua ấy lại không thoát khỏi đôi mắt người kia. Hắn cười lớn:"Ngươi không tin sao? Vậy chúng ta tỷ thí!"

Lời còn chưa dứt, người kia đã đứng bật dậy. Thanh kiếm vừa rồi còn gác hờ lên vai "xoát" một tiếng đâm thẳng về phía y.

Y cũng giương kiếm cản lại, song kiếm vừa chạm đã tóe ra vô số tia lửa.

Bị kiếm khí khuấy động, lá cây bốn phía xung quanh rụng xuống ào ào, hai người trong nháy mắt đã giao thủ hơn mười chiêu.

Cuối cùng, thanh kiếm trong tay y bị người kia đánh rớt xuống đất.

Người kia dương dương đắc ý mà nhìn y, dường như muốn nói, ngươi hãy xem đi, người phải cẩn thận là ngươi mới đúng!

" Ai, kiếm pháp của ngươi tuy kém ta chút ít, nhưng cũng coi như không tệ. Không bằng hai chúng ta hãy cùng nhau đoạt lấy thiên hạ đi?" Nam tử vận hồng y cười cười với y, để lộ hai hàm răng trắng muốt.

"Ta không nghĩ tới chuyện đoạt lấy thiên hạ!" Y cũng không phải chưa từng nghĩ qua, chỉ là không nguyện ý bị hắn so sánh như thế.

"Nhưng ta muốn! Ta là Tôn Sách, còn ngươi tên gì?"

Tôn Sách? Thiếu niên ngủ gục dưới tàn cây này, chính là Tôn Sách nổi danh khắp thiên hạ? Chính là Tôn Sách mới mười lăm tuổi đã theo cha ra trận, khiến cho địch nhân kinh hồn bạt vía? Nhưng nếu hắn không phải Tôn Sách, vậy còn có ai đủ khả năng đánh bay trường kiếm trong tay y rơi xuống đất trong vòng mười chiêu ngắn ngủi?

Tôn Sách hiển nhiên cũng chú ý tới vẻ mặt kinh ngạc của y, vẫn thản nhiên cười nói:"Sao hả? Chu Du đi theo Tôn Sách, hẳn là không quá mất mặt chứ?"

Y ngạc nhiên hỏi lại: "Sao ngươi lại biết tên ta?"

Tôn Sách cười ha hả, tiếng cười sang sảng một mạch xuyên thấu trời xanh: "Cả thiên hạ này, còn có quý công tử nhà ai vận một thân bạch y chỉ có thường dân mới dùng? Lại có kẻ nào lưng đeo trường kiếm mà vẫn không mất đi nét ung dung tự tại?"

Tôn Sách vừa nói vừa đưa tay chỉ chỉ cây sáo y giắt bên thắt lưng.

Có lẽ là do tiếng cười sang sảng kia đã lay động tâm trí y, cũng có thể là vì sắc áo đỏ rực, ánh mắt sáng ngời không lẫn chút tạp niệm, hay nét cười không chút hảo ý nơi khóe miệng.

Chỉ biết trong một khắc ngắn ngủi, hùng tâm ấp ủ mười sáu năm qua của y bỗng chốc dâng trào mạnh mẽ, giống như bảo kiếm cất kĩ trong hộp gặp được chủ nhân đích thực của mình.

Từ đó y đi theo hắn, hắn đi đến đâu, y cũng theo đến đó. Trong vòng bốn năm năm ngắn ngủi đã quét sạch ba mươi sáu quận Giang Đông, khiến cho người ta nghe danh đã sợ mất vía.

Hắn giống như vầng thái dương cháy rừng rực lơ lửng giữa không trung, tỏa ra thứ ánh sáng xuyên thấu lòng người.

Giang Đông song bích, xưng hào ấy có lẽ cũng bắt đầu được người đời nhắc đến từ khi đó.

Ngày đó, thường có những cô nương trẻ trung xinh xắn đánh bạo bước tới trước mặt Tôn Sách, bày tỏ lòng ái mộ của mình.

Những lúc như vậy, Tôn Sách luôn cười lớn nhìn y rồi lại nhìn cô nương kia, sau đó không chút lưu tình mà cự tuyệt các nàng: "Ngươi xem, nếu ngươi đứng cạnh Công Cẩn, sẽ thấy Công Cẩn còn đẹp hơn ngươi!"

Những cô nương đó đều lộ rõ vẻ thất vọng, nhưng trước khi rời đi vẫn nhịn không được mà liếc trộm Tôn Sách.

Cũng có không ít cô nương lấy hết can đảm mà tặng y những món đồ nho nhỏ, nhưng lần nào y cũng chỉ mỉm cười rồi cự tuyệt: "Ta đã sớm có ý trung nhân, tạ ơn hảo ý của cô nương!"

Một lần say rượu, Tôn Sách hiếu kì hỏi y: "Công Cẩn, đệ nói đệ đã có ý trung nhân, là ai vậy?"

Thấy đôi mắt sáng ngời kia của Tôn Sách, y bất giác lặng lẽ mỉm cười. Sâu thẳm trong lòng dường như có nơi nào đó khe khẽ đập thình thịch, thình thịch, khiến cho sắc mặt cũng dần dần ửng đỏ.

"Còn Bá Phù huynh thì sao? Từng này tuổi rồi, đã gặp qua không ít cô nương xinh đẹp, chẳng lẽ chưa từng để mắt đến ai?"

Tôn Sách đưa cặp mắt lờ đờ say liếc xéo y một cái, khóe miệng thấp thoáng nét cười giảo hoạt, y như lần đầu gặp gỡ: "Lại có cô nương nào đẹp hơn Công Cẩn hay sao?"

Tim bỗng đập mạnh tưởng như sắp nhảy vọt ra khỏi lồng ngực.

Nhưng Tôn Sách lại cười nói: "Nếu trên đời có nữ tử nào đẹp hơn Công Cẩn, ta sẽ lập tức lấy nàng làm vợ!"

Y chỉ cười cười không nói, Tôn Sách lại vẫn không chịu để yên: "Công Cẩn, ý trung nhân của đệ rốt cuộc là ai? Nói ta nghe xem nào, cho dù nàng là công chúa đương triều, kẻ làm ca ca như ta cũng phải mang bằng được nàng về cho đệ!"

Giữa bóng đêm mơ hồ, gió xuân ấm áp, y buột miệng nói ra:"Người ấy là bá vương trong đám cường đạo, chỉ sợ huynh không đủ bản lĩnh mà mang về thôi!"

"Ha ha! Ha ha! Trên đời này, còn có chuyện gì Giang Đông Tiểu Bá vương ta làm không được hay sao?"

Rốt cuộc hai người đều uống đến say mèm, vai kề vai, tay nắm chặt tay, dìu nhau mà đi. Tôn Sách nói muốn đưa y về nhà, về đến cửa, y lại nói muốn đưa Tôn Sách về, thế là hai người cùng tới nhà Tôn Sách. Tới cửa Tôn gia, Tôn Sách sợ y một mình về nhà lẻ loi, lại muốn đưa y về. Hai người cứ thế tiễn qua tiễn lại, tiễn cả đêm dài.

Cuối cùng, cả hai ngồi lại giữa đường lớn, ôm kiếm mà ca.

Tôn Sách hát: "Đại phong khởi hề vân phi dương"

Y tiếp lời: "Kiêm gia thương thương, bạch lộ vi sương" .

Tôn Sách lại hát: "Mãnh sĩ đương tát nhiệt huyết hề phao đầu lô" .

Y hát: "Tương ước lai thế, bất vong vãng sinh" .

Cuối cùng chỉ còn mưa đêm rơi trên mặt sông vắng dưới thiên hà đầy sao.

(Gió lớn nổi lên mây bay cao

Mênh mông lau sậy, móc trắng hóa sương

Tráng sĩ đương niên, nhiệt huyết dâng trào

Ước hẹn kiếp sau, không quên kiếp này)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro