Quân Sư Giận Rồi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chớp mắt một cái, Lưu Bị qua Giang Đông cưới Tôn Thượng Hương đã hơn nửa năm. Tuy thỉnh thoảng cũng có thư từ qua lại, nhưng trong lòng Gia Cát Lượng vẫn cực kỳ khó chịu.

Đầu tiên, cứ nghĩ tới cảnh mỹ nữ mặt hoa da phấn kia, giọng mềm mại nũng nịu ngã vào lòng Lưu Bị, hắn nhẹ nhàng ôm nàng, cả hai đứng giữa hoa viên ngắm trăng, vô cùng khoái hoạt, y lại một trận chua xót. Thứ hai, Quan Trương hai người luôn tới kiếm chuyện, không hề nể mặt y, gầm gầm gừ gừ, như đang tra vấn tội đồ. Gia Cát Lượng ngoài khổ trong đau, không hề có nửa phần vui vẻ.

Hôm đó, Gia Cát Lượng thao luyện tân binh xong, mới về tới phủ, vừa ngồi vào bàn cầm chén trà lên, chưa kịp định thần thì Mã Tắc tiến vào, vẻ mặt vui mừng.

"Tiên sinh, tiên sinh! Phía Đông Ngô có động tĩnh!"

Gia Cát Lượng nhìn hắn một cái, uống một ngụm trà, nhặt quạt lông lên phe phẩy: "Nói vậy, chủ công sắp trở lại?"

"Đúng vậy!" Mã Tắc tươi cười bước tới: "Tiên sinh, không biết Hoàng Trung Ngụy Diên có y theo kế mà làm không?"

Khổng Minh trầm ngâm, nhìn chằm chằm hình Thái Cực đồ trên cán quạt lông, im lặng không nói.

Đúng lúc này, ngoài cổng đùng đùng vang lên tiếng chân, như muốn đạp cửa xông vào. Ngay sau đó, đại môn bị đẩy mạnh ra, một trận gió lạnh ùa vào. Mã Tắc quay đầu nhìn, chỉ thấy Quan Trương hùng hổ tiến tới, phía sau còn đem theo khoảng hai trăm giáp sĩ, rất có bộ dáng bức vua thoái vị.

Không đợi Mã Tắc mở miệng, Trương Phi đã ồn ào lên tiếng, mang theo mùi rượu nồng nặc: "Hắc, Gia Cát Lượng! Giang Đông Chu Du động binh, đại ca ta sinh tử không biết, rốt cuộc ngươi an con mẹ gì tâm? Ngươi nói, có chịu cứu hắn hay không?"

Gia Cát Lượng bất động thanh sắc, đem chén trà để xa Trương Phi một chút, giương mắt nhìn hắn, thở dài: "Gấp cái gì? Gấp thì có thể đem hắn trở về đây sao?"

Trương Phi càng quát lớn hơn: "Tiểu tử ngươi có lương tâm không? Đại ca ta vì ngươi chạy đôn chạy đáo ba lần! Thỉnh được ngươi xuống núi thì cung phụng thiếu điều đặt lên bàn thờ! Bây giờ ngươi mặc kệ hắn ở Giang Đông sống chết không rõ? Thế là thế nào? Ngươi muốn chiếm lấy cơ nghiệp của hắn đúng không?"

Gia Cát Lượng nghe những lời vô vị này cũng đã quen tai, không muốn tranh cãi nữa, bỏ quạt xuống, tùy tiện lấy một công văn trên bàn mở ra xem.

"Tam đệ, không cần nói lý với y, bây giờ lấy binh phù thôi, chúng ta tự mình đi cứu đại ca!" Quan Vũ liếc Gia Cát Lượng một cái, quay sang nói với Trương Phi.

"Đúng đúng! Nhị ca nói đúng!" Trương Phi trừng mắt, bước tới vài bước: "Gia Cát Lượng, ngươi đừng giả điếc nữa, mau giao binh phù ra đây, nếu không, đừng trách ta không khách sáo!"

Mã Tắc thấy tình hình căng thẳng, vội bước tới khuyên, đã bị Trương Phi vung tay đẩy ngã. Gia Cát Lượng vỗ bàn một cái, lớn tiếng: "Đủ rồi!"

Trương Phi hơi sửng sốt, chỉ thấy Gia Cát Lượng lấy một hộp gấm ra: "Binh phù này giao cho ngươi, muốn điều binh động mã gì, tùy ý!"

Trương Phi nhanh tay giật lấy: "Ngươi nên sớm làm vậy!" Nói xong vỗ lưng Quan Vũ: "Nhị ca, chúng ta đi giáo trường điểm binh!"

Quan Vũ có chút khó tin nhìn nhìn Gia Cát Lượng, nhưng cũng không hỏi gì, chỉ nghĩ y bị tam đệ dọa nên sợ rồi, nhanh chóng theo Trương Phi đi ra.

Mã Tắc nhìn theo bóng hai người, run run hỏi: "Tiên sinh... ngài... thực sự đem binh phù... cho họ?"

Gia Cát Lượng lắc đầu thở dài: "Lưu Huyền Đức, ta chịu đựng đủ rồi."

Mã Tắc khó hiểu hỏi lại: "Tiên sinh nói gì?"

Gia Cát Lượng không đáp, chỉ nói: "Ngươi thu dọn một chút, theo ta ra bến tàu."

"Đi bến tàu?" Mã Tắc ngớ người.

"Chúng ta quay về Nam Dương!"

Nói xong, lấy trong người ra một vật, đặt vào trong hộp, sai người treo lên giữa nhà, dẫn theo Mã Tắc, phẩy tay áo bỏ đi.

Lúc này, Quan Trương hai người hào hứng đi tới giáo trường, nhìn xuống quân sĩ xếp hàng chỉnh tề, Trương Phi bừng bừng khí thế, lớn giọng: "Các huynh đệ, chủ công bị nhốt ở Giang Đông gần một năm rồi! Chúng ta lẽ nào chịu nhục, lẽ nào cứ giương mắt mà nhìn?! Các huynh đệ, chúng ta cùng qua sông, cứu chủ công về!"

Phía dưới binh sĩ reo hò ầm ĩ. Bỗng một thám mã chạy xộc tới, khẩn trương báo cáo: "Nhị tướng quân, tam tướng quân, chủ công về rồi!"

Quan Trương vừa kinh vừa hỉ, hốc mắt cũng đỏ lên, lập tức phóng như bay về phủ. Liền thấy phía trước có một đoàn xe ngựa đi tới, dẫn đầu là Lưu Bị, cưỡi Đích Lô mã, bộ dáng phong trần.

"Đại ca!"

Quan Trương nhanh như chớp xuống ngựa, nhào tới trước mặt Lưu Bị: "Đại ca! Ta không phải đang nằm mơ chứ!"

Lưu Bị vừa nhìn thấy hai người, vẻ mặt lập tức sáng ngời, cũng nhanh chóng nhảy xuống ngựa. Trương Phi mắt rưng rưng, Quan Vũ cũng run run như sắp khóc, lao vào ôm chầm Lưu Bị: "Đại ca! Đệ nhớ huynh quá!"

Lưu Bị cũng nước mắt lưng tròng, vỗ vỗ vai Quan Trương: "Hảo huynh đệ, đại ca ở Giang Đông cũng rất nhớ các ngươi!"

Cả ba cảm động một hồi, đột nhiên Lưu Bị sực nhớ ra chuyện quan trọng, hỏi ngay: "Phải rồi, quân sư đâu? Sao không thấy y?"

Hai người hơi khựng lại, Quan Vũ lên tiếng: "Y... đang ở trong phủ đợi huynh..."

Lưu Bị vui vẻ kéo tay Quan Trương: "Phải cảm ơn quân sư, nếu không nhờ cẩm nang của y, ta đã gặp đại nạn!"

Quan Trương biểu tình bắt đầu phức tạp, nhưng cũng không rảnh nghĩ nhiều, nhanh chóng theo Lưu Bị đi vào.

Nhưng đón hắn không phải là Gia Cát Lượng, mà là một hộp ấn tín thắt lụa trắng treo thòng xuống giữa nhà.

Lưu Bị nhìn quanh, trong phòng không một bóng người, lập tức cảm động biến thành phẫn nộ, xoay người nhìn Quan Trương, gằn giọng: "Sao lại thế này? Hả?! Sao lại thế này?!"

Quan Trương cũng ngớ người, sau lại như đoán được nguyên do, cúi đầu không nói. Lưu Bị càng thêm tức giận, quát: "Nhất định là các người làm quân sư tức giận bỏ đi rồi?! Có phải hay không?!"

Một tiếng rống này của Lưu Bị, dọa đến cả đám người đều biến sắc. Lưu Bị ít khi nổi giận, nhưng mỗi lần hắn bộc phát, ngay cả hai kẻ không sợ trời không sợ đất như Quan Vũ Trương Phi cũng phải hoảng hồn.

Trong phút chốc, đại sảnh hoàn toàn im ắng, không ai dám nói tiếng nào.

Cuối cùng Trương Phi đành mở miệng: "Đại ca! Đệ đi tìm y về là được rồi chứ gì?" Nói xong, cũng không đợi Lưu Bị phản ứng, nhanh chân kéo Quan Vũ cùng đi.

Lưu Bị vẫn đứng yên, nhìn chằm chằm hộp gỗ treo giữa phòng...

"Tiên sinh! Tiên sinh!"

Mã Tắc một tay cầm dây cương, hướng về phía Gia Cát Lượng hô lớn: "Tiên sinh, chậm đã!"

"Không thể chậm, đừng cho họ thấy bóng dáng." Gia Cát Lượng vẫn không ngừng bước, trường bào tung bay trong gió, hướng về phía bến tàu, vẻ mặt của người sắp sửa anh dũng hy sinh.

"Phải... Nhưng..." Mã Tắc thở hổn hển, vẫn cố đuổi theo: "Tiên sinh... Ta là muốn nói... cưỡi ngựa... không phải là... nhanh hơn sao?"

Gia Cát Lượng rốt cuộc dừng lại. Mã Tắc thu dây cương, ngồi xổm trên mặt đất, ngửa đầu thở hồng hộc.

Gia Cát Lượng trong lòng thầm mắng: Mã Ấu Thường! Ngươi đúng là tên hồ đồ! Ta nói ta bệnh, chắc ngươi lập tức chuẩn bị quan tài.

Vừa nghĩ vừa nhìn về hướng phủ nha, không khỏi cắn môi: Hừ, giỏi cho Lưu Huyền Đức, ngươi còn chưa chịu đuổi theo? Được lắm, ngươi chờ đó.

Mã Tắc thở xong, đứng dậy dắt ngựa lại gần, đưa dây cương cho Gia Cát Lượng: "Tiên sinh, lên ngựa đi."

Gia Cát Lượng dùng quạt lông chặn lại, Mã Tắc khó hiểu hỏi: "Sao vậy tiên sinh?"

"Ta đã treo ấn mà đi, há có thể mang theo vật gì? Ngựa này cũng là của tả tướng quân, ta tay không mà đến, cũng tay không mà đi!" Gia Cát Lượng nói xong, lại hướng phía trước, chỉ là cước bộ đã chậm hơn nhiều.

Mã Tắc không buông tha, vẫn kéo ngựa đuổi theo, cố gắng đến trước mặt Gia Cát Lượng: "Ai da, tiên sinh, từ đây đến bến tàu cũng mất ít nhất nửa canh giờ, khi đó nếu bọn họ đuổi kịp, chúng ta không thể đi được nữa, không bằng chúng ta cưỡi ngựa đến bến tàu, sau đó phân phó người ở đó đem ngựa trả về, vậy không tốt hơn sao?"

Thông minh lắm! Nhanh trí lắm! Ngươi đúng là cái đồ vô tâm vô phế! Gia Cát Lượng trong lòng đem Mã Tắc mắng không biết bao nhiêu lần, nhưng trên mặt vẫn là mỉm cười: "Ngươi nói có lý. Nhưng ta cưỡi ngựa, ngươi chạy bộ theo hay sao?"

Mã Tắc cười tươi: "Tắc đã chuẩn bị sẵn." Tay chỉ về phía sau, quả nhiên có một tuấn mã đang bị cột ở gốc cây. Gia Cát Lượng không còn cách nào thoái thác, đành khen một câu: "Ấu Thường thật là chu đáo. Đi thôi!" Dứt lời, đã nhảy lên lưng ngựa, nhanh chóng chạy đi. Mã Tắc ánh mắt sùng bái nhìn theo.

"Hảo suất..."

Mã Tắc cảm thán, đợi ngựa kia đi được một đoạn, mới bừng tỉnh gọi với theo: "Ai.... Tiên sinh ơi, bến tàu ở thành đông, sao ngài lại đi về hướng tây? Từ từ! Chờ ta..."

Có ngựa, Gia Cát Lượng đến bến tàu sớm hơn dự tính nửa canh giờ. Tuy y cố ý đi nhầm đường, nhưng vẫn là quá nhanh. Cách bến tàu mấy trăm thước, y liền xuống ngựa. Nhìn phía bờ sông, hôm nay thật khéo, tất cả tàu thuyền đều đang vật vờ chờ khách, chỉ cần hô một tiếng, lập tức có thể nhổ neo.

Gia Cát Lượng nhíu mày, gọi Mã Tắc: "Ngươi đi nhìn thử, ở đây có thuyền phu nào trông thật thà một chút, kêu hắn tới đây, giúp ta trả ngựa về."

Mã Tắc dạ một tiếng, chỉ chốc lát, đã dẫn tới một tiểu tử mặt mày trung hậu: "Tiên sinh, hắn thường xuyên đến quận phủ lãnh gạo, đem ngựa giao cho hắn sẽ không có việc gì."

"Phải không?" Gia Cát Lượng ho một tiếng: "Không được, để ta tự mình dặn qua một lần."

Mã Tắc vẻ mặt kỳ quái nghĩ thầm: Tiên sinh hôm nay làm sao vậy? Cứ lo mấy chuyện vụn vặt?

Tiểu thuyền phu kia tới gần, Gia Cát Lượng cẩn thận dặn dò hắn, nhưng mắt lại liếc về phía sau. Mã Tắc thấy Gia Cát Lượng nói chuyện lâu lắc, liền hối thúc: "Tiên sinh, đi thôi, ngài không phải sợ chủ công bọn họ đuổi kịp sao?"

Không đợi Gia Cát Lượng trả lời, tiểu thuyền phu quay lại nhìn Mã Tắc, ngây ngô cười: "Không thể nào. Hôm nay là ngày tốt của chủ công, vừa rồi chúng tôi còn thấy hắn cùng tân nương tử xuống thuyền, người ta vừa mới cưới vợ, còn tới đây làm chi?"

Những lời này giống như tạt một chậu nước lạnh vào Gia Cát Lượng. Không biết tại sao, toàn bộ chua xót, khổ sở, đau thương, phẫn nộ trong nháy mắt dồn hết lên ngực, làm cho y muốn rơi lệ.

Có lẽ, thật sự nên tìm một chỗ để bình tĩnh lại, tình huống hiện giờ không thể so với trước. Nghĩ xong, ra vẻ thoải mái vỗ vai thuyền phu, cười nói: "Ngựa này phiền ngươi đem về giúp." Tiểu tử kia tiếp nhận dây cương, thi lễ: "Tiên sinh yên tâm."

Gia Cát Lượng quay đầu nhìn về nội thành một chút, trên mi là mây đen ảm đạm, trong mắt là mưa bão chiều thu, than nhẹ một tiếng, rồi hướng về phía bến tàu.

Lúc này ba anh em Lưu Quan Trương đã đuổi tới. Trương Phi quát to một tiếng: "Quân sư chậm đã!" Gia Cát Lượng thấy vậy, liền giục chủ thuyền nhanh chóng nhổ neo. Nhưng Quan Vũ đã giương cung bắn ngay vào cột, khiến thuyền phu nọ hoảng kinh hồn vía, không dám tháo dây.

Lưu Bị xuống ngựa, chậm rãi bước tới. Quan Trương lại vô cùng gấp, hai người một trước một sau chạy tới cản Gia Cát Lượng, vừa thanh minh vừa năn nỉ.

"Quân sư, ngươi không thể đi a, đều do Trương Phi lỗ mãng, đắc tội ngươi, Trương Phi ở đây xin đền tội cho ngươi!"

Quan Vũ cũng chắp tay: "Quân sư, Quan Vũ cũng xin thỉnh tội với ngươi."

Gia Cát Lượng phẩy tay áo, nghiêng đầu, không thèm nhìn tới. Trương Phi bất đắc dĩ liếc sang Lưu Bị cầu trợ giúp.

Lưu Bị nhìn bộ dạng Gia Cát Lượng, trong lòng đã chắc tám phần là y chỉ đang giận dỗi, bèn đi tới vài bước, nhẹ nhàng gọi một tiếng: "Khổng Minh à..."

Vừa nghe ba chữ này, Gia Cát Lượng trong lòng nóng lên, suýt nữa rơi lệ, chỉ phải ngẩng mặt lên trời, nhắm mắt. Giọng nói trầm trầm mang theo hơi ấm này, y đã rất lâu rồi không được nghe qua.

"Sự tình ta đều biết cả rồi, hai người bọn họ cũng đã biết lỗi, về thôi, đợi về rồi lại tiếp tục trách phạt bọn họ, có được không?"

Trương Phi thấy thế, quyết định thêm dầu vào lửa, quỳ xuống: "Quân sư, ta đây quỳ xuống tạ tội với ngươi!" Nói xong liếc sang Quan Vũ: "Nhị ca, huynh còn đứng đó?" Quan Vũ cũng nhanh chóng quỳ theo.

Gia Cát Lượng hơi quay đầu, thấy Lưu Bị mặt có ý cười, lời ban nãy của tiểu thuyền phu bất giác vang lên, cảm giác tức giận lại ùa về, y nhíu mày, oán hận nói: "Xin các vị miễn cho. Lượng không dám nhận đại lễ như vậy. Ý ta đã quyết, tâm ta cũng như khúc gỗ trúng tên này. Các người không cần nói nữa."

Lúc này, không khí xấu hổ bao trùm, Lưu Bị thấy Gia Cát Lượng cũng không nể mặt mình, nhất thời không biết nên nói gì. Trương Phi thấy đại ca lên tiếng mà cũng không xong, bèn liếc Quan Vũ, Quan Vũ khẽ gật đầu. Trương Phi lập tức thi hành kế sách, đứng dậy lớn giọng: "Được rồi, khuyên cũng không khuyên được ngươi rồi, vậy thì ta cũng không khách khí nữa! Nhị ca, chúng ta khiêng quân sư trở về!"

Quan Trương ngồi xổm xuống, một trái một phải, nháy mắt đã dùng tay làm kiệu nâng Gia Cát Lượng lên. Gia Cát Lượng không khỏi hoảng sợ, hô lớn: "Vân Trường, Dực Đức, mau thả ta xuống, các người làm thế này là bắt cóc!"

Quan Trương không thèm để ý, tiếp tục khiêng Gia Cát Lượng đi. Lưu Bị lúc đầu có hơi kinh ngạc, Quan Trương đi được một khoảng, hắn mới đuổi theo hô: "Nhị đệ tam đệ, không được vô lễ! Không được vô lễ!" Nhưng môi đã cong thành nụ cười.

Quan Trương hai người nâng một nam nhi tám thước từ bến tàu trở về quận phủ, đưa đến thư phòng, lại sợ y trốn đi, bèn lệnh hai mươi hộ vệ trông coi, hai người cũng đứng trước cửa canh chừng.

Vừa đứng nghiêm chỉnh, đã thấy Lưu Bị tay chắp sau lưng, bình thản đi tới. Hắn dừng lại, nhìn hai người, chậm rãi mở miệng: "Đứng canh như thị vệ thế này, khổ không?"

Trương Phi nhăn mặt cười trừ: "Đại ca, chúng đệ đem thức ăn rượu ngon tới thỉnh tội quân sư, mà y cũng không thèm động tới, phải làm sao bây giờ?"

Quan Vũ cũng thêm vào: "Ca, năn nỉ cả ngày rồi mà quân sư vẫn không chịu tha thứ cho bọn đệ, huynh nói giúp vài lời đi."

Lưu Bị nhướng mày: "Được rồi. Từ nay về sau còn dám như thế ta tuyệt không tha."

Trương Phi hớn hở: "Vậy đệ đi uống... à, huấn luyện quân sĩ tiếp đây, trăm sự nhờ huynh!" Quay sang Quan Vũ: "Nhị ca, chúng ta đi!"

Quan Vũ cũng thở phào, chắp tay với Lưu Bị rồi vội vã theo Trương Phi.

Lưu Bị chỉnh lại y phục một chút, đang chuẩn bị vào phòng thì thấy hai hàng hộ vệ gươm giáo nghiêm chỉnh đứng phía dưới, trong bụng một trận buồn cười, trầm giọng bảo tiểu đội trưởng: "Nơi này không cần canh gác nữa, đều lui xuống đi."

Đuổi hết người đi rồi, Lưu Bị mới nhẹ nhàng đẩy cửa bước vào.

Bên trong chính sảnh, thư án ngay ngắn, trầm hương lượn lờ, nhưng không thấy bóng người. Lưu Bị nghiêng đầu hướng về phía phòng trong nhìn, chỉ thấy Gia Cát Lượng ngồi nghiêm chỉnh trên bàn, đang cầm một quyển thẻ tre, cau mày chuyên chú.

Đã nửa năm không gặp, Lưu Bị yên lặng đứng đó ngắm Khổng Minh. Vẫn là khuôn mặt tuấn lãng, tóc buộc gọn gàng, trang phục giản dị, toàn thân toát ra khí chất cao quý tao nhã, mà dáng vẻ chuyên tâm đọc sách như vậy lại giống như có một vành đai bất khả xâm phạm bao quanh y, khiến Lưu Bị cũng phải đem ý muốn thân cận thu lại ba phần. Nhưng y tựa hồ đã gầy đi không ít.

"Khổng Minh..."

Lưu Bị hít một hơi, xuất ra âm thanh trầm thấp rung động lòng người quen thuộc.

Quả nhiên ma lực này thực có tác dụng. Gia Cát Lượng ngước lên nhìn, mắt như thu thủy, Lưu Bị chỉ cảm thấy như bị điện giật, tay chân cũng tự nhiên tê rần.

Lưu Bị theo bản năng nở nụ cười, có chút ngây ngô: "Khổng Minh, ra ngoài này ngồi đi."

Gia Cát Lượng hơi do dự, nhưng vẫn chậm rãi đứng dậy, hướng Lưu Bị thi lễ, gọi một tiếng: "Chủ công."

"Được được, đến, đến." Lưu Bị thấy Gia Cát Lượng đã cho mình xuống thang, vội vàng bước qua, định kéo tay y. Không ngờ Gia Cát Lượng vẫn giữ lễ mà rút tay ra, vươn quạt lông về phía Lưu Bị, làm tư thế "thỉnh".

Lưu Bị cười cười, hai người ngồi ngay chính sảnh, đối diện nhau. Khoảng cách càng gần, Lưu Bị càng thêm thương tiếc nhìn Gia Cát Lượng, nhưng y vẫn hạ mắt không nhìn hắn.

"Quân sư gầy đi nhiều..."

Lưu Bị vươn người tới gần y hơn một chút. Gia Cát Lượng lập tức ngẩng lên, nghiêm mặt nói: "Chủ công, nửa năm qua người đem Kinh Châu giao cho Lượng, nhưng ta trẻ người non dạ, gắng gượng mà làm, công việc xao nhãng, làm hỏng đại sự của chủ công, không đảm đương nổi trách nhiệm, cho nên muốn quay về Nam Dương, từ nay về sau không màn thế sự. Mong chủ công ân chuẩn."

Nói xong đứng dậy, lại thi lễ với Lưu Bị, cắn môi, giọng có hơi run.

Lưu Bị giương mắt nhìn y trong chốc lát, từ từ đứng lên, đỡ tay Gia Cát Lượng, than nhẹ một tiếng: "Ai, quân sư chịu oan ức rồi..."

Một câu này mang cả tình sâu nghĩa nặng, đau lòng lẫn luyến tiếc, làm cho Gia Cát Lượng không giữ bình tĩnh được nữa, lập tức hai mắt đỏ lên, hai hạt trân châu ở khóe mắt càng lúc càng lớn, chầm chậm rơi xuống.

Lưu Bị giữ tay y, dìu y ngồi xuống cạnh mình. Tất cả áp lực, lo lắng, buồn bực, ẩn nhẫn, rối rắm lâu nay trong lòng Gia Cát Lượng như bị bàn tay ấm áp của Lưu Bị khai mở, nước mắt không ngừng tuôn ra, hai vai cũng bắt đầu run rẩy.

Lưu Bị không nói gì, chỉ nhích tới gần hơn một chút, để đầu y tựa vào ngực mình, tay nhẹ nhàng vỗ lưng y.

Gia Cát Lượng khóc một trận, lại cảm thấy trong lòng thoải mái hơn rất nhiều, ngẩng đầu lên, thấy Lưu Bị hai mắt cũng có chút ánh nước đang thâm tình nhìn mình, nhất thời ngượng ngùng, vội lấy khăn tay trong áo ra lau mắt: "Để chủ công chê cười, thất lễ."

"Khổng Minh... Ta đi hơn nửa năm, thật sự là làm khó ngươi, vừa lo chính vụ, vừa chịu đựng hai đệ của ta, còn phải đề phòng Chu Du tính kế, ngươi chịu khổ rồi..."

Gia Cát Lượng ngẩng đầu, miễn cưỡng cười nói: "Đa tạ chủ công thông cảm, nhưng nếu nhị vị tướng quân không náo loạn như vậy, Chu Du cũng sẽ không lơi lỏng cảnh giác... Cho nên, Lượng chịu chút uỷ khuất cũng đáng..."

Lưu Bị nghe xong lời này, một tay giữ vai Khổng Minh, một tay nhẹ lau đi nước mắt còn sót lại trên mặt y, vẻ mặt tràn đầy yêu thương.

"Chủ công..."

Gia Cát Lượng ngại ngùng gọi một tiếng, Lưu Bị liền đem y ôm vào lòng: "Khổng Minh... Ngươi chịu nhiều ủy khuất, Bị đều biết, chỉ là..." Lưu Bị nói tới đây, nhíu mày, có chút khó xử, thở dài: "Hai tên huynh đệ của ta, đã bao nhiêu năm cùng ta vào sinh ra tử, nay tranh chấp với ngươi, suy cho cùng cũng là vì ta, cho nên, ta cũng không biết làm thế nào trách phạt bọn họ... Khổng Minh..."

Gia Cát Lượng hơi ngồi dậy, mắt lấp lánh nhìn Lưu Bị: "Lượng không phải muốn chủ công trách phạt nhị vị tướng quân, ta tức giận bỏ đi, bất quá là muốn giáo huấn bọn họ một phen, để hai người đó sau này bớt nóng nảy làm càng..."

Lưu Bị nhìn người trước mắt, vừa yêu thương, vừa biết ơn, vừa luyến tiếc, kìm lòng không nổi nữa, nghiêng đầu hôn lên môi y.

Gia Cát Lượng sững sờ, theo bản năng muốn né tránh, nhưng vai bị Lưu Bị giữ chặt, khiến y không thể nhúc nhích, môi hắn nóng bỏng lại ôn nhu, Gia Cát Lượng bắt đầu ngây người tiếp nhận, tựa như những ngày tình cảm thắm thiết trước đây.

Lưu Bị cũng không vội vàng làm tới, sau một hồi tinh tế cảm nhận đôi môi mềm mại của y, mới thấp giọng hỏi: "Ta đi lâu như vậy, Khổng Minh không nhớ ta sao?"

"Nhớ..." Gia Cát Lượng bất giác vươn tay ôm cổ Lưu Bị, thì thào đáp lại.

Một chữ này đây, như mở rộng cửa cho Lưu Bị, hắn thần tốc tiến quân vào, bắt đầu tung hoành ngang dọc. Gia Cát Lượng cũng không tránh né nữa, nhiệt tình đáp lại nụ hôn của Lưu Bị...

Mã Tắc thấy Gia Cát Lượng bị nâng trở về, lại nghe nói quân sư tuyệt thực, trong lòng vô cùng lo lắng. Vốn muốn tới khuyên nhủ nhưng chưa biết nói sao, đang đứng tìm cách thì thấy chủ công đi vào, Mã Tắc mới thở phào một cái. Lại nghĩ: Tiên sinh gần một ngày chưa ăn gì, sao mình không đem tới vài món điểm tâm mà tiên sinh thích nhất, cũng để chủ công thuận lợi khuyên quân sư nguôi giận.

Nghĩ vậy, liền sai người hầu đi chuẩn bị điểm tâm, tự mình bưng tới thư phòng.

"Tiên sinh! Tiên sinh!"

Mã Tắc vừa hô mấy tiếng, vừa đẩy cửa đi vào.

Đập vào mắt Mã Tắc là hình ảnh môi Lưu Bị đang đặt trên cổ Gia Cát Lượng, tay hắn nằm trong áo y, Gia Cát Lượng hai mắt khép hờ, tay đặt lên vai Lưu Bị. Nghe tiếng động, hai người khuôn mặt đỏ ửng, kinh ngạc cùng nhìn về phía Mã Tắc.

"Loảng xoảng!"

Mâm điểm tâm trên tay Mã Tắc rơi xuống. Mặt hắn đỏ như gấc, tay chân run rẩy như bị sốt rét.

Lưu Gia hai người cứng đơ một hồi mới hấp tấp buông nhau ra, Lưu Bị nhanh tay sờ trán Gia Cát Lượng, nói với Mã Tắc: "Ngươi tới đúng lúc lắm, nhanh đi kêu y quan, quân sư có hơi nóng..."

"Phải... Phải..." Mã Tắc nuốt nước miếng, gian nan phát ra âm thanh.

Hắn không dám ngẩng đầu, lui ra như trốn. Lưu Bị hừ một tiếng: "Tiểu tử này, cũng thật biết chọn thời điểm..."

"Ấu Thường tuy chưa thấu đáo lắm, nhưng cũng có tài..." Gia Cát Lượng còn muốn nói tiếp, đã bị Lưu Bị ngăn lại: "Mặc kệ hắn... quấy rầy hứng thú của chúng ta..."

"Chủ công, giờ vẫn là ban ngày..." Gia Cát Lượng nhỏ giọng kháng nghị.

"Ta không nhịn được nữa..." Lưu Bị vừa nói, vừa gục đầu vào cổ Gia Cát Lượng, tiếp tục hôn.

"Nhưng... tân chủ mẫu..." Gia Cát Lượng đột nhiên nghĩ tới Tôn tiểu muội kia, vươn tay đẩy Lưu Bị ra. Lưu Bị hơi khựng lại, cầm tay Gia Cát Lượng, nhìn sâu vào mắt y: "Khổng Minh, nhớ kỹ, trong lòng ta chỉ có một mình ngươi..."

Đúng lúc này, tiếng đập cửa lại vang lên. Gia Cát Lượng đành lên tiếng: "Chuyện gì?"

Ngoài cửa im lặng trong chốc lát, giọng Mã Tắc vang lên: "Chủ công, quân sư, theo ý tại hạ, chúng ta không nên thỉnh y quan, lúc này... không tiện..."

Lưu Bị hít một hơi thật sâu.

Gia Cát Lượng nén cười, đáp: "Cũng tốt, ta nghỉ tạm một lúc sẽ khỏe, không cần y quan."

"Vâng..."

Mã Tắc nhẹ giọng đáp, tiếng chân xa dần.

Lưu Bị ôm Gia Cát Lượng, vừa tiếp tục tấn công vừa hỏi: "Đệ tử của ngươi? Hắn ganh tị sao?"

Gia Cát Lượng cười không đáp. Lưu Bị thấy chỗ này không tiện hành sự, liền ôm Gia Cát Lượng lên: "Chúng ta vào trong đi." Nói xong không đợi y phản ứng, cất bước về phía nội thất.

Nhẹ nhàng đặt Gia Cát Lượng nằm xuống, tay cũng hăm hở cởi y phục người nọ ra. Vừa mới chạm được vào vạt áo Gia Cát Lượng, tiếng đập cửa lại vang lên.

Lưu Bị trán nổi gân xanh, cắn răng không nói.

"Chủ công, quân sư, các người cứ an tâm nghỉ ngơi, Tắc đã dặn dò kỹ, sẽ không có ai tới quấy rầy..."

"Cút!"

Lưu Bị gầm một tiếng như sấm nổ. Chỉ nghe ngoài cửa bùm một tiếng, không biết là âm thanh gì, sau đó lại nghe tiếng chân lẹp xẹp chạy đi.

Gia Cát Lượng che miệng cười. Lưu Bị oán hận mắng: "Tiểu tử chết tiệt, rõ ràng muốn phá ta!"

Quay lại thấy Gia Cát Lượng cười, Lưu Bị nhướng mi một cái, ánh mắt đầy ẩn ý từ từ áp sát: "Đệ tử không hiểu chuyện, là lỗi của sư phụ..." Hơi thở nóng bức thổi vào tai Gia Cát Lượng: "Ta phải đem sư phụ hắn ra trị tội..."

Đêm nay, Tôn tiểu muội ở tân phòng chờ, liên tục hỏi hạ nhân: "Tả tướng quân sao còn chưa trở về?" Hạ nhân chỉ phải liên tục trả lời: "Tả tướng quân cùng quân sư thảo luận chính sự chưa xong, phỏng chừng mai mới đến đây."

Đêm nay, Quan Trương hai người cao hứng uống rượu, Trương Phi hỏi Quan Vũ: "Nhị ca, đại ca có thể khuyên tiểu bạch kiểm kia hồi tâm chuyển ý không? Sao vào đó lâu vậy còn chưa ra?" Quan Vũ lắc đầu: "Đại ca miệng lưỡi không bằng y, sợ là phải nói tới sáng..." Trương Phi hầm hừ: "Ai... đúng là bọn văn nhân đều không dễ đắc tội! Mà cũng tại y, ai bảo không nói sớm! Thôi kệ bọn họ, chúng ta uống tiếp đi!"

Đêm nay, Mã Tắc mất ngủ, lần nào nhắm mắt lại, cũng thấy cảnh tượng ban chiều mà hắn không may nhìn thấy...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro