Tây Bắc vọng Trường An

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lữ Bố x Trương Liêu

1, Lửa còn đang cháy, không khí trở nên khô hanh, bốn phía bốc lên mùi cháy khét hôi thối, tiếng chém giết lẫn tiếng kêu rền rĩ vọng ra, thi thoảng đan xen âm thanh nhà cửa sụp đổ. Trương Liêu ngồi trên đầu thành Tây môn, khuỷu tay chống đầu gối, mười ngón tay đan vào nhau đỡ lấy mũi, nhìn ngọn lửa đỏ bốc lên nơi xa, lặng lẽ nghĩ: Lữ Bố, đang làm gì? Trong vương thành Lạc Dương, Lữ Bố đang tẩn Trương Lôi, Quách Ngang một trận tơi bời hoa lá. Trong đầu Trương Liêu mường tượng hình ảnh Lữ Bố phe phẩy ngón tay, nhách miệng cười cuồng ngạo, bèn khe khẽ thở dài. Phó tướng bên cạnh hoảng sợ hỏi han, "Tướng quân giết liền ba tướng lập công to, cớ gì lại thở dài?" "Giết mấy tên cắc ké, có gì đáng là công to? Phải như Lữ Bố một tay giết chết 'Thiên hạ vô địch', một chiêu lấy mạng thủ lĩnh cấm quân Viên Thiệu, so với ông ấy, ta có đáng là gì?" Phó tướng liền trưng ra vẻ nịnh nọt, "Tướng quân ngài thực sự quá khiêm nhường rồi..." Trương Liêu cắt ngang, "Kẻ bị giết trước đó, ông đã từng nghe tên chưa?" Phó tướng ngơ ngác. "Kẻ kế tiếp tìm chết, ông có biết là ai không?" Phó tướng ngập ngừng. "Kẻ chết mới đây nhất... đó, cái tên mắt còn chưa nhắm nhìn là biết bia đỡ đạn, tên là gì?" Cuối cùng phó tượng cũng rặn ra được một cái tên, "Là Trương Bá." Trương Liêu nhếch môi biểu lộ ý không ấn tượng gì sất, vỗ đùi đứng dậy, tên lính truyền tin phi ngựa tới vất vả chạy đến gần. "Giờ Lữ Bố đang đánh nhau với ai?" Lính truyền tin thở phì phò phủi tay, "Văn... Văn Xú!" Hoạ kích vẽ một đường cong sắc bén trong không trung, Trương Liêu căm phẫn khó nén được nghĩ: ba cửa đông nam bắc cái nào ngươi cũng đến chỉ có mỗi cửa Tây là không đến, cái tên Văn Xú mù đường nhà ngươi rốt cuộc là mù đường thật hay cố tình mù đường vậy hả? Sau này, y cuối cùng đã đợi được Văn Xú đến. Mà khi ấy, gã đàn ông lần đầu tiên cho Văn Xú nếm mùi thảm bại đã trở thành cát bụi, không còn tồn tại trên cõi trần nữa. 2, Trương Liêu từng có một khoảng thời gian dài nhiệt tình nghiên cứu cái cằm có hình dạng như cái mông của Lữ Bố, thế nên khi đó Đô Đình Hầu vẫn chưa lên làm Lữ Ôn Hầu mỗi khi mở mắt ra lại thấy cặp mắt đen trắng tách bạch đang mở to ra nhìn mình sát rạt đều cảm thấy hơi sởn gai ốc. Kì thật ngày thường gã cũng có cố gắng vỗ béo, hơn nữa còn vỗ béo không ít, nhưng khi xoa nắn cái cằm đầy đặn của đối phương, Lữ Bố không khỏi tiếc nuối nghĩ bụng: coi bộ cái này thật tình chẳng thể giả giống được... Trương Liêu vẫn luôn canh cánh trong lòng chuyện không thể giả Lữ Bố một cách thập toàn thập mỹ, cho đến khi đánh một trận ở Lạc Dương, mặt y có thêm hai vết sẹo, mấy ngày sau vẫn không biến mất, y nhìn vào gương, bỗng nhiên thấy nhẹ gánh. Dù sao đã không giả giống được, vậy thì dứt khoát khỏi giống chút nào đi! Thế nhưng Lữ Bố lại bất mãn sâu sắc về việc này, gã nâng khuôn mặt trứng ngỗng to bằng lòng bàn tay lên nhìn chòng chọc một hồi, miệng lào thào chửi rủa mười tám đời tổ tông nhà Viên Thiệu một lượt, sau đó bỏ đi kiếm bà thiếp của Đổng Trác đòi hộp kem dưỡng da quý giá nhất. Làm sao bắt Trương Liêu ngoan ngoãn chịu bôi đã trở thành nan đề Lữ Bố cố gắng phá giải tối hôm đó. Kết quả là trước sự chống cự đủ kiểu của Trương đại nhân, món đồ đó đã phát huy một công dụng khác, sáng hôm sau tỉnh giấc Trương Liêu trừng trần nhà bi phẫn khủng khiếp nghĩ rằng: ngàn vàng khó mua được cái biết trước... Thế nên vết sẹo trên mặt Trương Liêu cứ để nguyên xi rất lâu, mà khoảng thời gian đó người sáng sớm tỉnh dậy giật mình vì bị ai đó dí nhìn chòng chọc đã đổi thành Trương Văn Viễn đại nhân. 3, Trường An là cố đô. Ý nghĩa của cố đô chính là, nhà cửa nườm nượp, không gian thoải mái, đường sá rộng rãi, hết thảy đều rất cũ kỹ. Trương Liêu vì bản thân mà lựa chọn phủ đệ, cách quý phủ của Lữ Bố... không hề gần. Trương Liêu nghĩ tuy mình còn rất trẻ thể lực gì đó cũng rất sung mãn, nhưng tuyệt đối không có nghĩa rằng y có thể làm chuyện cầm thú suốt ngày suốt đêm, đặc biệt là với đối tượng không phải người. Lữ Bố khi ở hoàng cung Lạc Dương không biết đã lục coi cái thứ bậy bạ gì, mà đến Trường An rồi hầu như tối nào cũng bày ra đủ trò mới lạ để hành nhau, khoảng thời gian đầu ngắn ngủi Trương Liêu còn ráng phụng bồi, ngày qua ngày lâu dần, tân đội trưởng hoàng cung bắt đầu có hiện tượng gà gật ngáp vắn ngáp dài nhiều lần ở chỗ làm việc, cuối cùng phát triển đến nông nỗi sáng hôm sau dậy không được đành phải để Lữ Bố thay mặt giao giấy báo bệnh, Trương Liêu cuối cùng đã bùng nổ. Thế là ngay trong ngày có thể bò xuống giường y đã khiêng một rương tiền trong phòng thu chi nhà Lữ Bố ném cho môi giới, hai ngày sau Trương đội trưởng liền dọn qua phủ đệ của mình, Lữ Bố bãi triều hồi phủ nghe tin này xong chớp mắt mấy cái, sau đó sờ cằm lào thào, "Ây dà việc này thật là..." Thật là thế nào thì chả rõ, chỉ biết rằng sáng hôm sau Đô Đình Hầu thần thanh khí sảng bước ra khỏi cửa phủ Trương đội trưởng, mà Trương đội trưởng lại xin nghỉ... 4, Lữ Bố rất thích người đẹp. Thủ lĩnh Tàn Binh nhìn kiểu gì cũng rõ là đẹp. *Can: sai trái...* Vậy nên khoảng thời gian trước khi Lý Nho đến, trong nhà lao kia, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Trương Liêu nghĩ hoài hình ảnh Lữ Bố và Triệu Hoả dây dưa, nghĩ đến đờ người, não ngập chìm trong bể nước đột nhiên réo lên hồi chuông cảnh giác, song chưa kịp đợi y tỉnh hồn lại, vô số kiếm quang đã bổ xuống, không chừa lại chút khe hở nào! Máu bắn ra! Khoảnh khắc Trương Liêu lăn hơn ba thước khó khăn lắm mới né được chỗ hiểm, trong đầu chỉ có một ý niệm duy nhất: đầu nghĩ cái quái gì vậy, thật đáng ghét! Ngày hôm ấy, đội trưởng hoàng cung Trương Liêu lúc tiến cung bị sát thủ của Lý Nho phái tới hành thích, trọng thương. "Ngươi làm sao vậy?" Lữ Bố chau mày xem xét kỹ lưỡng vết thương của hắn, giọng thoáng tỏ ra ngờ vực, "Sao bị thương nặng đến mức này?" Tuy gã không qua lại nhiều với những kẻ hành nghề thích khách, nhất là sau khi có Trương Liêu rồi Lữ Bố vốn dĩ cũng chẳng chiếu cố thích khách nào khác nữa... nhưng dẫu sao Lữ Bố vẫn là Lữ Bố, mấy trò thu thập tin tức tìm hiểu linh tinh thì gã chẳng bỏ sót cái gì, thích khách nhà Lý Nho hoặc bên Đổng Trác trong phạm vi nhỏ, thực lực ra sao cũng xác định được bảy tám phần, nhìn ngang ngó dọc từ trái sang phải kẻ có thể khiến Trương Liêu bị thương nặng đến nông nỗi này, chỉ có một khả năng... "Văn Viễn, ngươi đang nghĩ gì vậy?" Trương Liêu trừng mắt ngó trần nhà không nói không rằng. Y có thể nói với Lữ Bố rằng, ykhông nghĩ gì hết, y chỉ là mường tượng cảnh gã với Triệu Hoả này nọ nóng bỏng kết quả là nghĩ quá nhập tâm hồn vía lên mây để cho mấy tên rẻ rách kia chiếm tiện nghi sao? Lữ Bố sẽ cười chết mất! Y tuyệt đối không nói không nói không nói không nói đâu. Thế nhưng khi Lữ Bố vừa thay băng giúp y vừa bàn về kế hoạch sắp tới, y rốt cuộc không nhịn được nữa, nhổm người dậy, bắt lấy tay Lữ Bố, "Còn cái gã Triệu Hoả kia?" "Không xếp cho hắn vào cung à?" Lữ Bố thoáng kinh ngạc nhìn y, cũng không giằng tay ra, "Tiểu hoàng đế có vấn đề gì sao?" Trương Liêu ngớ người một chốc, chầm chậm lắc đầu. Lữ Bố bèn đổi tay kia tiếp tục thay băng cho y, phì cười thuận miệng nói, "Cái gã ấy đúng là người cũng như tên, vừa nóng vừa ấm, cứ như là ôm một mồi lửa vậy..." Trương Liêu đẩy mạnh gã một cái ngã xuống sập! Lữ Bố bỗng nhiên bị thay đổi tầm nhìn từ trên xuống dưới mà hơi chấn động, mắt nheo lại, nhìn khuôn mặt giận dữ ai oán bên trên. Trương Liêu đè vai đối phương cứng ngắc, căm hận nhìn gã, rồi đột ngột cúi xuống hôn gã một cách thô bạo, Lữ Bố tránh né một thoáng, miệng nếm được vị tanh. Không rõ là môi ai bị cắn rách. Trương Liêu không nói tiếng nào, chỉ hôn người ta như điên dại, hôn đến mức chính mình không thở nổi, hai tay quào túm loạn xạ, xé toạc quần áo đối phương tan nát, cuối cùng vẫn chưa thấy hết hận, gầm gừ rồi cắn phập yết hầu gã một cái. Lữ Bố hít một hơi lạnh, siết lấy thắt lưng hãy còn quấn băng vải. Mắt cá chân khẳng khiu bị bắt lấy nâng lên, băng vải dính máu xoã tán loạn khắp sập, vòng eo dẻo dai dường như chịu không nổi cong gập ra sau, không rõ ai đụng phải chậu nước để bên sập, một tiếng "loảng xoảng" vang lên, dư âm ngân nga chẳng dứt. Nước lặng lẽ chảy ngoằn nghèo dưới đất, đọng thành vệt dài. Trương Liêu kiệt sức nằm quay đơ trên sập, mơ mơ hồ hồ cảm nhận được Lữ Bố đứng dậy khoác áo ra ngoài, một hồi sau quay lại, mơ màng nghe tiếng nước tí tách, rồi xúc cảm ấm áp mơn man cơ thể. Băng vải dính máu được tháo ra ném qua một bên, sau một lần "quần nhau" mạnh bạo, chẳng có gì ngạc nhiên khi vết thương lại bị toác ra, Lữ Bố rửa xong đổi thuốc băng bó lại đâu ra đấy, đoạn nằm xuống bên cạnh y. Trương Liêu nén đau lặng lẽ vươn tay ra ôm gã. "Chủ nhân." Y vừa gọi vừa đưa đầu lại gần, cổ họng khàn rồi, khe khẽ gọi đủ để Lữ Bố nghe thôi, mỗi âm tiết đều nhuốm đầy sắc tình. Nhận thức được rằng con người trước mắt này quyến luyến mình đến mức nào, Lữ Bố hiếm khi thẳng thắn, vòng tay lại ôm y, Lữ Bố kề sát bên tai hắn hỏi nhỏ, "Ghen sao, Văn Viễn?" Trương Liêu im re. Lữ Bố liền bật cười khe khẽ. Lữ Bố lấy mũi nhẹ nhàng ủn ủn chỗ sau vành tai mỏng của người kia, "Trương Liêu này, ta nói ta với Triệu Hoả không có gì hết ngươi tin không?" Trương Liêu bán tín bán nghi ngó gã một cái, Lữ Bố cười cười, bỗng kề bên tai y nói, "Thật ra là... ta cứ nghĩ ngợi rằng, lúc ngươi đưa hắn vào cung, có phải hai người lúc ở trên xe ngựa... sẽ không..." Lữ Bố không nói tiếp, Trương Liêu mở to mắt nhìn khuôn mặt cười cợt ánh mắt đầy vẻ đen tối của chủ nhân nhà mình, lòng bắt đầu âm thầm hỏi thăm tổ tông nhà họ Lữ. 5, Tàn Binh là thích khách. Tàn Binh là mỹ nhân. Tàn Binh Tiểu Mạnh lại là mỹ nhân trong những thích khách, là thích khách trong những mỹ nhân. Nhưng đối với Trương Liêu mà nói, rõ ràng là vế sau có sức uy hiếp hơn. Bất cứ ai có một chủ nhân ham mê cái đẹp tuyệt đối đồng tình với cảm giác này của y. Không biết có phải đọc được suy nghĩ của y không, mà Lữ Bố không giữ Tiểu Mạnh lại trong phủ mình, vung tay một cái, đóng gói ném thẳng đến nhà y. Trương Liêu nghĩ đến đây thì lại thấy ức chế. Y tuyệt đối không ngại việc trông chừng thay Lữ Bố, nhưng y thực sự rất chú ý đến tai vách mạch rừng, Lữ Bố lại không biết xấu hổ, gã còn muốn này nọ! Vậy nên này thì chăn mền này thì cánh tay này thì môi, mấy buổi tối đó phải cắn hết cái này đến cái khác thực sự rất vất vả... Ngẫu nhiên có một lần tống tiễn Lư Bố về, cửa sổ phòng kế bên đẩy 'kẹt' lên, Tiểu Mạnh tựa vào song cửa cắn ngón tay nhìn y cười đểu, Trương Liêu cảm thấy mặt nóng lên rần rần, đóng cửa lại cái rầm, nhào lên sập bắt đầu hỏi han họ hàng nhà họ Lữ theo thói quen đồng thời hạ quyết tâm: xong chuyện rồi nhất định tiễn vong hắn! Vậy nên khi Triệu Hoả đến đón người, y hợp tác đến mức thủ lĩnh Tàn Binh thoáng tỏ ra ngạc nhiên, còn Tiểu Mạnh thì cười rạng rỡ vươn hai tay ra, phóng khoáng đòi ôm. Triệu Hoả mặt đỏ bừng một tay nâng Tiểu Mạnh xốc lên vai, tiếng kêu ré vang lên, dưới làn váy để lộ một cặp chân thon dài trắng như tuyết. Trương Liêu cũng đỏ mặt tận mang tai - nhưng chẳng phải vì cặp giò đó. Tiếp đến Trương Liêu suy ngẫm đủ loại phản ứng của Lữ Bố, vậy mà lại chẳng trúng cái nào, Lữ Bố cứ như đã quên sạch chuyện từng có một người như Tiểu Mạnh, ngày nào cũng vội vội vàng vàng thượng triều, thoả mãn đắc ý hồi phủ, tâm tình vui vẻ lại đẩy cửa phòng y ra kéo y lên sập. Trương Liêu ỉm trong lòng rất lâu cũng không hỏi ra miệng, sau đó tình hình ngày càng trở nên căng thẳng. Lữ Bố ngày càng bận rộn, bọn họ gặp nhau cũng chỉ bàn chính sự, sau đó lại đến binh biến Tây Lương, Giả Hủ thi kế, nháy mắt thôi mà trời long đất lở. Khi quân Tây Lương ập vào thành, Trương Liêu vẫn bọc hậu như mọi khi, lại một lần nữa chém giết đến cạn kiệt sức lực, cho đến khi đạo quân cuối cùng an toàn rời thành, y mới tối sầm mặt mày ngã từ trên ngựa xuống. Lúc tỉnh dậy thì đã nằm bên cạnh Lữ Bố. Sao đã buông xuống cánh đồng bất tận. Y giãy dụa ngồi dậy đưa mắt nhìn theo hướng Lữ Bố đang nhìn, đường nét chùng nặng trong bóng đêm nhập nhoạng, im lìm mà lặng lẽ. Là Trường An. "Nhất định có một ngày chúng ta sẽ trở về." Lữ Bố nói, "Phải không, Văn Viễn?" Y gật đầu. Thế nhưng cuối cùng cho đến hết kiếp, y không bao giờ bước nửa bước vào toà thành cũ này một lần nào nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro