Thăm Bệnh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cảnh báo: Vui lòng click "Back" nếu bạn dị ứng đam mỹ và dưới 16 tuổi.

Một ngày nọ, Hán Trung Vương Lưu Bị triệu tập chúng thần nghị sự. Bởi đây là chuyện hệ trọng, nên nếu thường ngày vẫn có mấy người xin nghỉ, thì hôm nay cũng đều phải hiện diện đầy đủ. Tuy rằng rất đông người, nhưng Lưu Bị đảo mắt một cái, liền phát hiện có chỗ không đúng.

Bình thường, Lưu Bị dù rất nghiêm khắc về chính sự, nhưng cũng xem như là tử tế với quần thần. Nếu có người nghỉ mà không quan trọng, hay không báo lên, hắn cũng không truy cứu. Duy chỉ có một người, vắng mặt hay không, hắn chỉ liếc mắt là biết ngay.

Lưu Bị cúi đầu ho khan một tiếng:

– Gia Cát quân sư đâu?

– Khải bẩm Đại vương, Gia Cát quân sư xin nghỉ, nói là thân thể không khỏe, không đến nghị sự được – My Trúc đáp lời.

– Y bệnh? Mới hai ngày không gặp, sao lại bệnh rồi? Cũng không chịu báo với ta một tiếng.

My Trúc âm thầm liếc qua Hứa Tĩnh đứng kế bên, Hứa Tĩnh nhanh chóng tiến lên một bước:

– Đại vương, quân sư hôm qua mới phát hiện thân thể bất an, đến chiều thì bệnh tình bắt đầu trở nặng...

Nói đến đây, Hứa Tĩnh dừng một chút, liếc sang My Trúc, nhưng My Trúc lại đảo mắt, nhìn chằm chằm vào cây cột bên kia, giống như muốn xuyên thủng một lỗ trên thân cột. Hứa Tĩnh giương mắt nhìn qua Lưu Bị, thấy sắc mặt người nọ đã rất khó coi, hắn đành chắp tay nói tiếp:

– Bất quá, nghe nói y tịnh dưỡng một đêm, hiện tại đã khá hơn, đại phu nói...

Lưu Bị bóp chặt tay nắm của ghế ngồi, nhếch môi:

– Việc này tại sao ta lại không biết!

– Chắc là vì Đại vương quốc sự bận rộn, chuyện lại xảy ra quá vội, nên chưa kịp bẩm báo. Hôm qua vừa lúc thần có việc cần thương lượng với quân sư, mới ngẫu nhiên biết được...

Hứa Tĩnh nói xong, liếc qua My Trúc, thấy hắn vẫn còn đang chiếu tướng cây cột, không khỏi nghiến răng, quay đầu sang bên kia, trừng mắt với Tiếu Chu.

– Khải bẩm Đại vương, hôm qua quân sư đặc biệt dặn dò thần, thỉnh Đại vương chớ lo lắng, lấy quốc sự làm trọng.

Tiếu Chu nói xong, khẽ liếc lại Hứa Tĩnh, thấy hắn phủi tay áo một cái.

Lưu Bị càng nghe càng thấy không hợp lý, lại nhìn vẻ thiếu tự nhiên trên mặt quần thần:

– Mấy người các ngươi, đang giấu ta chuyện gì phải không? Rốt cuộc quân sư bị cái gì?

– Đại phu nói y đột nhiên nhiễm phong hàn...

– Hôm qua kiểm tra xong đại phu cũng chuẩn chưa ra...

Hứa Tĩnh và Tiếu Chu đồng thời bẩm báo, lời vừa ra khỏi miệng, lại nghe đối phương nói như vậy, không thể làm gì khác hơn là im bặt, bốn mắt nhìn nhau.

Lưu Bị nhịn không được nữa, lớn tiếng:

– Cái gì rối tung lên vậy! Hai người các ngươi hôm qua đều ở phủ của y?

– Vâng.

– Nhưng hôm qua rõ ràng ta nghe tư mã nói ngươi cùng hắn đi uống rượu mà? – Lưu Bị chỉ vào Tiếu Chu.

Tiếu Chu nuốt xuống một ngụm, chầm chậm nói:

– A, đúng là có việc này, nhưng sau đó thần đến phủ thăm quân sư...

My Trúc hình như rốt cuộc cũng ngắm xong cây cột, quay lại bẩm:

– Đại vương, quần thần đều đã đến đông đủ.

Toàn bộ buổi sáng Lưu Bị đều hít thở không thông, vốn muốn nghiêm chỉnh thương thảo nghị sự, nhưng vì Gia Cát Lượng vắng mặt nên có mấy việc tạm thời không tìm ra cách giải quyết. Hơn nữa, trước đó đã có vài người dâng tấu ủng hộ Lưu Bị lên ngôi, nhưng Lưu Bị đối với việc này vẫn còn do dự, nên dù đã khuyên mấy lần, hắn cũng không đồng ý. Bây giờ quần thần lại đem chuyện xưng đế ra nói, khiến hắn càng thêm bực bội. Sau một hồi vật vã, Lưu Bị cũng trấn an được bá quan, kết thúc buổi họp, lập tức kêu người chuẩn bị xe.

– Đến phủ quân sư.

Mới đi được vài bước, My Trúc nghe thấy, liền kéo áo Hứa Tĩnh, Hứa Tĩnh lại vội vã kéo áo Tiếu Chu. Nhưng Tiếu Chu chạy nhanh quá, túm không kịp, Hứa Tĩnh và My Trúc buộc lòng phải xanh mặt trở lại ngăn Lưu Bị.

– Đại vương muốn đi thăm quân sư?

– Nghe ý tứ của ngươi, y hẳn là bệnh không nhẹ. Ta làm sao ngồi yên được?

My Trúc tự tiếu phi tiếu, nhếch miệng cúi đầu, Hứa Tĩnh vẫn còn nghiêm trang, tiến đến hành lễ, lại nói:

– Quân sư hôm nay có báo riêng cho thần hay, y cần tịnh dưỡng, từ chối tiếp khách. Xin Đại vương đừng để ý.

– Hừ, từ chối tiếp khách? Chẳng lẽ cả ta y cũng không thèm gặp?

– Y nói, ai cũng không gặp. Nếu Đại vương đến... Chỉ sợ là nếu thương nghị quốc sự, sẽ khiến quân sư mệt thêm...

– Ta đến thăm bệnh chứ có nói quốc sự đâu? Không lẽ ngươi cho là, ta với quân sư gặp nhau, ngoại trừ quốc sự thì không còn nói gì khác?

My Trúc bắt đầu cảm thấy không ổn, lén chọt Hứa Tĩnh một cái. Hứa Tĩnh khó hiểu quay qua nhìn hắn, lại thấy hắn lắc lắc đầu.

Lưu Bị nhìn cử chỉ mờ ám của hai người, cảm thấy cả ngày hôm nay cả hai đều rất kỳ quái, cũng không muốn nói nhiều nữa, chuẩn bị lên xe. My Trúc bước lên một bước:

– Đại vương, muốn đến cũng chờ dùng bữa xong đã. Nếu quân sư biết Đại vương để bụng đói mà đến thăm, sẽ lại lo lắng.

Lưu Bị gật đầu:

– Vậy chiều ta tới gặp y, các ngươi về trước đi.

Gia Cát Lượng đang ở trong phòng phê duyệt công văn, bỗng nhiên hạ nhân chạy ào vào báo, Hứa Thái phó xin gặp, có việc gấp cần bẩm. Gia Cát Lượng mới nói "Được" một tiếng, cả đám người đã hổn hển xông vào.

– Có chuyện gì vậy? – Gia Cát Lượng khó hiểu nhìn một phòng đầy người.

Hứa Tĩnh lau lau mồ hôi trên trán:

– Mau lên, Đại vương chút nữa sẽ tới đây.

Gia Cát Lượng sửng sốt:

– Hôm nay? Không phải nói mấy ngày nữa...

My Trúc nheo mắt, than dài một tiếng:

– Ai... Nghe nói quân sư bệnh, Đại vương còn có thể đợi được đến mai sao? Nếu không phải ta ngăn lại, bảo hắn ăn cơm trước, chỉ sợ hiện tại hắn đã đứng ngay đây rồi.

Vừa dứt lời, hạ nhân lại vào báo, Hán Trung Vương tới. Các đại thần đều cuống cả lên, Gia Cát Lượng vội vàng dẫn họ trốn vào bức bình phong phía sau.

– Không có ám hiệu của ta, ngàn vạn lần không được đi ra!

Gia Cát Lượng cẩn thận dặn dò, rồi nhanh chóng cởi giày leo lên giường, không quên kêu hạ nhân hồi bẩm với Lưu Bị.

Theo lý thường, quân vương tới nhà thần tử thì không cần chờ hồi bẩm, nhưng Lưu Bị đặc biệt phân phó hạ nhân, khi tới phủ Gia Cát Lượng thì phải làm đúng phép tắc, chờ y đồng ý mới được vào.

– Những người khác có thể là thần tử của Hán Trung Vương ta, nhưng quân sư với ta đều là Hán thần, xem như là đồng liêu, chẳng qua chức tước ta cao hơn y mà thôi. Cho nên vẫn phải tuân thủ phép tắc.

Lưu Bị đã từng nói như thế. Cũng bởi vì vậy, mà Gia Cát Lượng mặc dù chưa được gia phong tước vị gì, nhưng quần thần trên dưới đều cực kỳ kính trọng y, chỉ sau Lưu Bị.

Gia Cát Lượng vừa chui vào chăn, Lưu Bị đã nhanh chóng xuất hiện ở cửa phòng. Lúc này Gia Cát Lượng mới nhớ tới công văn trên bàn đang phê duyệt vẫn còn chưa dọn vào, nhưng đã không kịp nữa rồi. Y liếc phía bàn một cái, lại thấy Lưu Bị đang nhìn mình.

Y vội vàng tránh ánh mắt hắn, cố sức ho khan vài tiếng. Lưu Bị nghiêng người ngồi vào cạnh giường Gia Cát Lượng. Y giả vờ như mới nhìn thấy Lưu Bị, mệt mỏi mở mắt:

– Đại vương...

Gia Cát Lượng khàn khàn gọi một tiếng, định ngồi dậy, Lưu Bị liền ngăn lại. Gia Cát Lượng ho xong, nhận ly nước mà hạ nhân vừa đưa tới, uống một ngụm.

– Thất lễ, thất lễ... Đại vương chớ trách...

– Khổng Minh!

Lưu Bị hình như hơi giận.

– Ngươi hôm nay có chuyện gì vậy, còn nói cái gì thất lễ, không thất lễ với ta? Mà ta cũng đã nói rồi, ngươi không cần gọi ta là Đại vương, ta nghe rất khó chịu.

Gia Cát Lượng vẻ mặt đau khổ nhìn thoáng qua bình phong, lại nhìn về phía Lưu Bị, vừa định nói, đã thấy Lưu Bị phát hiện ra thứ đang khiến y lo lắng – công văn trên bàn.

– Gì nữa đây? Ngươi bị bệnh mà còn phê duyệt công văn? – Lưu Bị hỏi ngay.

– Ta... Đây là hôm qua chưa bệnh...

– Mực vẫn chưa khô, còn dám nói hôm qua, ngươi tưởng ta là con nít ba tuổi sao?

Lưu Bị quả nhiên nổi giận, nhìn chằm chằm Gia Cát Lượng.

– Vừa nãy ta cảm thấy đã khỏe hơn rồi, lại nghĩ hôm nay thương nghị quốc sự mà ta lại không đến được, lòng như lửa đốt, nên muốn phê duyệt một chút công văn. Bất quá, vẫn không kham nổi, đành phải trở lại giường, chưa kịp dọn vào...

Nhìn ánh mắt Lưu Bị càng ngày càng sắc bén, Gia Cát Lượng biết không thể nói cho qua, liền vận dụng đòn sát thủ – ho khan tâm pháp. Quả nhiên, thấy y như vậy, Lưu Bị lập tức luống cuống, không chờ hạ nhân, tự tay bưng nước cho Gia Cát Lượng uống. Gia Cát Lượng sợ Lưu Bị lại tiếp tục chất vấn, cầm tay hắn, ho liên tục, đến mức mặt trắng bệch ra.

Lưu Bị làm sao còn cứng được nữa, lòng dạ đều mềm xuống, định mở miệng gọi đại phu, nhưng Gia Cát ngăn lại:

– Ta không sao... Không cần...

Vừa nói vừa ho nhiều hơn. Tuy là giả vờ, nhưng ngực cũng có hơi khó chịu. Gia Cát Lượng nghĩ chỉ cần trầm giọng thêm một chút là có thể giống y như thật.

– Ngươi phải bảo trọng thân thể chứ, sao đột nhiên lại bệnh, cũng không báo với ta một tiếng.

Gia Cát Lượng thở dài, cảm thấy đã đến lúc làm theo kịch bản, vội hắng giọng:

– Trong lòng như lửa đốt, chỉ sợ... không sống được bao lâu nữa.

Lưu Bị nhanh tay bịt miệng y:

– Không được nói bậy! Cái gì không sống lâu? Một lát ta gọi đại phu qua đây, tỉ mỉ chữa bệnh cho ngươi!

– Đại phu vô dụng thôi, bệnh ở trong lòng, y dược làm sao trừ tận gốc?

Gia Cát Lượng miễn cưỡng cười, lại cảm thấy tay Lưu Bị đã mò vào trong áo, đang giữ chặt cổ tay y, nhẹ nhàng mà ấm áp. Nếu là bình thường, y đương nhiên rất vui vẻ, nhưng hiện tại y chỉ cảm thấy như trong bụng có hai mươi lăm con thỏ con đang nhảy múa.

– Khổng Minh có tâm sự gì mà không thể nói cho ta biết hay sao?

Lưu Bị bỗng nhiên mỉm cười, một tay đè vai Gia Cát Lượng xuống, đưa mặt áp sát vào y, tay kia vẫn như cũ, đặt ở cổ tay Gia Cát Lượng, thăm dò mạch tượng.

Tinh tế quan sát sắc mặt Gia Cát Lượng, mặc dù hơi tiều tụy, nhưng không giống người có bệnh, mà vẫn hồng hào khỏe mạnh. Mạch tượng cũng xem như ổn định. Lại nhớ đến sáng nay quần thần trên dưới rất bất thường, Lưu Bị không khỏi nghi ngờ.

Gia Cát Lượng chỉ lắc đầu không nói, mày nhíu chặt. Lưu Bị vươn tay xoa mặt y, ngón tay lại ở trên môi y dạo qua vài đường.

Gia Cát Lượng có chút hoảng hốt ngẩng đầu nhìn Lưu Bị, nhanh chóng giữ ngón tay đang làm loạn của hắn.

– Nếu Khổng Minh có chuyện không thể nói ra, cũng không thể kể cho bất kỳ ai, như vậy làm sao khỏi bệnh? Khổng Minh bệnh, ta không có ai để tâm sự, rồi cũng sẽ bệnh theo ngươi – Lưu Bị càng ngày càng áp sát – Nếu như vậy, Khổng Minh sẽ không đau lòng sao?

– Chủ công sao lại nói vậy... Quý thể đang khỏe mạnh, làm sao bệnh được?

– Cũng khó nói lắm. Nếu là vì Khổng Minh, ngay cả ta cũng không biết mình sẽ bị làm sao.

Gia Cát Lượng nghĩ đến đám người đang trốn sau bình phong mà xanh mặt. Tuy Lưu Bị không nói quá lớn, chỉ sợ là họ đã nghe cả rồi. Nhưng y còn chưa kip biện bạch cái gì, thì Lưu Bị đã dùng môi chặn lại. Hung hăng đoạt lấy, ôn nhu giao triền. Gia Cát Lượng cả người tê dại, không dám phản bác, càng không dám lên tiếng, vì sợ đám người kia nghe thấy. Mà Lưu Bị lại không thèm kiêng nể gì, tay đã luồn vào trong áo y.

– Chủ công, Lượng... nói ra suy nghĩ của mình.

Y giãy dụa một hồi mới nói được một câu, trong lòng không ngừng kêu khổ, kế sách đã bị Lưu Bị nhìn rõ mười mươi, thế nhưng hắn còn muốn đùa giỡn. Y cố gắng nghiêm mặt, miễn cưỡng ho vài tiếng, lại nói:

– Chủ công, Tào Phi cướp ngôi...

– Chờ một chút...

Lưu Bị đặt tay lên môi Gia Cát Lượng, ngữ khí cực kỳ nghiêm túc:

– Hôm nay Khổng Minh không khỏe, không nên bàn luận quốc sự, để tránh hao tâm tổn trí.

Vừa nói, Lưu Bị vừa nghiêng đầu, ánh mắt rơi xuống ngay trên bức bình phong. Tuy rằng bình phong vừa dày vừa rộng, nhưng vẫn không che được hết lố nhố đầu người cùng vài thân ảnh khẽ động đậy. Trong phòng nhiều người như vậy, ai tinh ý đều có thể phát giác. Huống hồ Lưu Bị trên chiến trường đã bao phen vào sinh ra tử, chỉ liếc mắt là đã minh bạch tám, chín phần.

Người trong phủ Gia Cát Lượng đều biết, nếu Hán Trung Vương đến phòng của quân sư, thì tuyệt đối không được bước vào khi chưa có lệnh. Vừa nãy Lưu Bị đã cho hạ nhân lui xuống, hắn đứng dậy đóng cửa, trong phòng chỉ còn lại hai người. Nhưng sau bình phong vẫn có người, vậy chắc chắn không phải ai xa lạ mà chính là đám quần thần đang cố gắng thở nhẹ hết mức có thể của hắn.

Lúc này Gia Cát Lượng hoàn toàn không biết nên làm thế nào cho phải, trái lại, Lưu Bị rất nhàn nhã, hắn nhíu mày, làm ra vẻ "Khổng Minh cần chú trọng thân thể" các kiểu, nhưng ánh mắt và khóe miệng không giấu được một tia giảo hoạt. Khi đi đóng cửa, hắn còn cố ý vươn cổ nhìn phía sau bình phong một chút. Màn che không hết, nửa đoạn tay áo của ai đó lộ ra. Hắn cười cười, trở lại ngồi ở mép giường Gia Cát Lượng.

– Kỳ thực, ta cũng có biết chút y thuật, tuy không phải là cao thủ gì, nhưng ở trong quân ngũ, y thuật cơ bản đều phải thông thạo, mới có thể bảo toàn tính mạng. Nếu Khổng Minh nói thuốc men bình thường không trị hết bệnh của ngươi, vậy thử phương thuốc cổ truyền của ta xem?

Gia Cát Lượng nuốt xuống một ngụm, nhìn Lưu Bị xốc chăn lên, nhanh chóng chui vào.

Lại một trận hôn đến choáng váng, lưỡi hắn như mãng xà xâm nhập khoang miệng, khiêu khích từng chỗ nhạy cảm của y. Hai người ở chung lâu nay, bất cứ vị trí nào trên người Gia Cát Lượng, dù là rất nhỏ, Lưu Bị cũng biết rõ ràng. Hắn nhẹ nhàng liếm mút, Gia Cát Lượng vô phương chống cự, đành không cam tâm mà đáp lại.

Một lúc sau, hắn buông ra, cười khẽ:

– Hoàn hảo, xem ra ngươi cũng không bị sốt, vạn hạnh.

Gia Cát Lượng thấy lúc này Lưu Bị vẫn còn đùa, trong lòng có chút không phục, sực nhớ chuyện đại sự cần nói, vội vàng nhíu mày tỏ vẻ khó chịu, liên tục ho khan.

Lưu Bị giả vờ hoảng hốt vỗ vỗ lưng Gia Cát Lượng, nhưng tay kia lại xoa xoa ngực y.

– Nếu vẫn không hết ho, để ta giúp Khổng Minh nha.

Lưu Bị cúi người, đầu lưỡi liếm dọc cổ Gia Cát Lượng, đảo quanh hầu kết của y. Gia Cát Lượng cảm thấy nhột nhạt, cũng không thể tiếp tục giả vờ nữa, vội đẩy hắn ra. Nhưng Lưu Bị không hề có ý định buông tha, ngậm lấy vành tai Gia Cát Lượng.

Bây giờ Gia Cát Lượng mới phát hiện, không biết từ lúc nào, một bên trung y đã bị giải khai, khuôn ngực hồng hào trắng nõn lộ ra, hoàn toàn không giống bệnh nhân.

Gia Cát Lượng đã bắt đầu luống cuống, nếu cứ thế này thì thật mất mặt. Muốn nói nhưng không sao nói được, đang rối loạn thì đã bị Lưu Bị đẩy nằm xuống giường, bắt đầu cởi luôn y phục ở hạ thân. Gia Cát Lượng gắt gao cắn răng, trên mặt đã đỏ ửng. Thế nhưng ngay thời khắc này, một câu "Chủ công, không được" cũng không dám hô lên.

Động tác của Lưu Bị rất nhẹ nhàng, cũng rất ôn nhu, nhưng Gia Cát Lượng mấy lần muốn thoát thân đều không được. Ở Lưu Bị có một loại khí lực khiến người ta không thể giãy dụa, hơn nữa, hắn lại là quân nhân, muốn chế trụ một thư sinh văn nhược như y là chuyện dễ như trở bàn tay.

Cứ như vậy, Gia Cát Lượng nhanh chóng xích lõa trước mắt Lưu Bị vẫn còn nguyên quan phục. Hắn cũng không đỏ mặt hay ngượng ngùng, trái lại còn rất hứng thú ngắm nghía thân thể Gia Cát Lượng, sau đó ánh mắt dừng lại tại vị trí đã không kiềm chế được mà đứng lên của y. Gia Cát Lượng bị ánh mắt đầy tình sắc lại bén nhọn như vậy nhìn chăm chú, cả người không được tự nhiên. Nhưng giờ phút này y không có biện pháp, chỉ có thể theo bản năng lùi vào trong góc giường, nơi đó lại vừa vặn là góc chết của nội thất, chỉ cần không di chuyển bình phong, hoặc không ló đầu ra, thì không thể nhìn thấy được.

Lưu Bị chắc đã nhìn ra dụng ý của Gia Cát Lượng, cười cười áp sát lại, thì thầm bên tai y:

– Thấy thân thể ngươi như vậy, hình như bệnh tình không nặng, ta cũng yên tâm hơn.

Gia Cát Lượng cắn chặt môi dưới, không dám hé răng, chỉ cố sức lùi ra xa, Lưu Bị bò đến, ôm y lại, một tay tự cởi áo và dây lưng ra. Y lập tức cụp mắt, không dám đối diện với ánh nhìn hơi tà mị của Lưu Bị.

Lưu Bị đưa lưng về phía bình phong, từ phía sau ôm đến, đem Gia Cát Lượng vùi trọn vào lòng. Hắn không cởi bỏ toàn bộ y phục, chỉ mở rộng vạt áo, để lồng ngực rắn chắc của mình tiếp xúc với phần lưng nhẵn nhụi của Gia Cát Lượng. Nhục khố trút bỏ, khối nóng rực bị ràng buộc bên trong nháy mắt nhô đầu ra. Nhưng hắn không vội vàng hưởng thụ cơ thể đang run rẩy trong ngực, mà bắt đầu hôn cổ Gia Cát Lượng.

– Xem ra Khổng Minh bệnh tình cũng không quá nghiêm trọng, vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi a...

Lúc này tay Lưu Bị đang mân mê hai điểm nhỏ trước ngực Gia Cát Lượng, khiến vị trí mẫn cảm màu hồng nhạt kia chịu không được mà cứng lên. Thế nhưng giọng Lưu Bị chẳng khác gì đang đối thoại bình thường, khiến Gia Cát Lượng hận đến ngứa răng, một câu cũng không nói nên lời.

– Đã vậy, ta thật tò mò muốn biết, theo như lời Khổng Minh nói lúc nãy, lẽ nào đúng là chuyện quốc sự đã khiến ngươi trở bệnh?

Bàn tay thô ráp lần mò xuống, trêu chọc hạ thân y, thỉnh thoảng lại làm một ít chất lỏng trong suốt chảy ra. Gia Cát Lượng nhắm mắt, tuy rằng y sẽ không vì loại sự tình này mà cảm thấy xấu hổ, nhưng tình cảnh bây giờ vô cùng bất thường, khiến y không khỏi ngượng ngùng.

– Chủ công...

Gia Cát Lượng cố gắng làm cho giọng nói của mình giống bình thường một chút, cắn răng chịu đựng hai tay Lưu Bị mặc sức lộng hành.

– Tào Phi soán ngôi, Hán thất lâm nguy... Nước không thể một ngày vô chủ...

Những nơi mềm mại nhạy cảm nhất của Gia Cát Lượng bị hai bàn tay kia xoa nắn, khiến y cảm giác được giọng mình sẽ run lên, nhanh chóng bịt miệng. Lưu Bị cười khẽ, một bên tiếp tục chơi đùa với hạ thân y, tay kia tìm đến hỏi thăm những vị trí quen thuộc. Hắn biết rõ cách thức có thể thỏa mãn Gia Cát Lượng, nên cứ như vậy mà hành động.

Thân thể vốn đã quen với loại kích thích này, dễ dàng đầu hàng, sau đó dĩ nhiên tiếp nhận và hưởng ứng hắn. Gia Cát Lượng cắn răng, nhưng vẫn phải nói cho hết lời.

– Mấy ngày nay quần thần nghị sự, đều là bàn luận việc này, cho nên... Mong Đại vương xưng đế... Ngô...

Vì xưng hô nhầm, nơi nào đó liền bị siết chặt, Gia Cát Lượng suýt nữa bật ra tiếng rên. Bàn tay kia tạm ngừng trong chốc lát, Lưu Bị mạnh mẽ ôm Gia Cát Lượng vào trong ngực, dùng y phục bao lấy thân thể y.

– Vì vậy?

– Không ngờ chủ công không chịu, cho nên bá quan đều oán giận trong lòng... chỉ sợ không lâu sau sẽ bỏ đi. Nếu quần thần ly tán, Ngụy, Ngô tiến đánh, chúng ta khó mà bảo toàn... Ta há có thể không lo lắng?

Gia Cát Lượng nói xong, mặc dù không nhìn thấy ánh mắt Lưu Bị, cũng phát hiện ra bầu không khí đột nhiên khác thường. Lưu Bị nhẹ nhàng thổi nhiệt khí vào tai y:

– Khổng Minh à... Nếu ta nhất định không chịu, ngươi cũng sẽ giống như văn võ bá quan, bỏ ta mà đi sao?

Gia Cát Lượng cắn răng, không phải hận Lưu Bị đặt câu hỏi như vậy, mà chỉ hận ngữ điệu của hắn lúc này giống như đang vô cùng phiền não. Nếu ai không nhìn thấy tình cảnh hiện tại, mà chỉ nghe qua giọng hắn, liền nghĩ khi hỏi câu này thì vẻ mặt Lưu Bị hẳn là buồn rầu ghê lắm.

Lúc này, Gia Cát Lượng cố gắng xoay người lại, chỉ thấy Lưu Bị đang cười đắc chí. Y không còn cách nào khác, đành phải theo ý Lưu Bị mà diễn cho xong.

Lưu Bị xoa nắn hai bên mông Gia Cát Lượng, đầu lưỡi liếm lộng bả vai y, hạ thân thì đã ở tại nơi nào đó mà chầm chậm ma sát, thỉnh thoảng lại tiến vào một chút, rồi nhanh chóng rút ra. Kích thích này khiến Gia Cát Lượng một câu cũng không thể nói nên lời, chỉ có thể cắn chặt răng, nỗ lực không cho bản thân bật ra tiếng rên.

– Khổng Minh sao không đáp? Lẽ nào...

Lưu Bị vừa hỏi, tay vừa dụng lực thêm một chút. Gia Cát Lượng bị bóp mạnh, vị trí nhỏ hẹp cũng bị một khối to nóng hoàn toàn chiếm giữ, trong nháy mắt đã bị lấp đầy, tuy cơ thể hai người đã nhiều lần thân thiết, nhưng kích động này vẫn khiến y suýt chút nữa la lên.

Lưu Bị xoay mặt y qua, hôn xuống đôi môi đang không ngừng run rẩy. Hiện tại hai cánh môi nọ đã phớt hồng như hoa đào, vừa mềm mại vừa loang loáng ánh nước, gương mặt miễn cưỡng ra vẻ tiều tụy cũng đã bị sắc hồng thay thế. Gia Cát Lượng ngẩng lên nhìn Lưu Bị, chẳng biết từ lúc nào, đôi mắt luôn lộ vẻ ôn nhu, trầm tĩnh như nước kia đã đầy ắp sóng tình đang cuộn trào mãnh liệt.

Bị nội bích mềm mại vây lấy, Lưu Bị đã có chút thiếu kiên nhẫn, hắn nâng một chân y lên, để Gia Cát Lượng nằm nghiêng trên giường, hạ thân bắt đầu di chuyển. Y bào tuy rộng nhưng vẫn không thể bao phủ hết cả hai người, theo từng cử động, da thịt trắng hồng của Gia Cát Lượng khi ẩn khi hiện sau lớp trường bào huyền sắc.

– Lượng... đương nhiên sẽ không bỏ chủ công...

Thanh âm của Gia Cát Lượng đã khó kiềm chế được mà run lên, nhưng lúc này Lưu Bị lại bất ngờ ôm lấy thắt lưng y, mức độ tấn công ngày càng dữ dội. Nội bích vừa ấm áp, vừa ướt át đang ôn nhu nuốt vào nhả ra hạ thân hắn, bởi vì đã rất ăn ý, nên mỗi tấc mỗi thốn cần được an ủi đều cực kỳ thỏa mãn.

Gia Cát Lượng cũng không khác gì, mỗi điểm nhạy cảm khi bị đột phá càng nhiều thì cảm giác càng rõ ràng hơn.

Từng đợt sung sướng đến mê muội khiến Gia Cát Lượng không mở mắt ra được, y rất muốn rên rỉ, giống như vô số buổi tối trước đó, thả ra khoái ý của mình. Nhưng lần này y chỉ có thể lấy tay che miệng, ngực phập phồng không dám kêu lên.

Mà ngay lúc này, Lưu Bị lại đặt câu hỏi. Giọng hắn cũng đã có chút lộn xộn, chỉ là giả vờ bình tĩnh mà thôi.

– A... Trước các ngươi nói với ta việc này, ta quả thực đã có nghĩ qua. Thật ra ta cũng có ý như vậy, chỉ là không đủ nhân đức, sợ rằng người trong thiên hạ sẽ dị nghị... A...

Tiếng thở dài sau cùng căn bản là lời cảm khái, thế nhưng tuôn ra bây giờ lại chính là dục vọng đang phát tiết. Lưu Bị vội vàng cúi xuống hôn, áp môi vào cổ Gia Cát Lượng, không cho bản thân lên tiếng nữa. Hắn vốn là muốn trêu đùa Gia Cát Lượng, không nghĩ tới chính mình lại thiếu kiên nhẫn như vậy.

Tay Lưu Bị lại mò xuống hạ thân Gia Cát Lượng, không ngừng xoa nắn. Gia Cát Lượng cả trước lẫn sau đều bị công kích, hồn vía gần như đã lên mây, cả người vô lực. Lưu Bị cũng không giữ y nữa, để Gia Cát Lượng tùy ý nằm sấp trên giường, hắn quỳ lên, đỡ lấy Gia Cát Lượng, từ phía sau đột nhập. Nhìn một nửa thân thể như ngọc lộ ra dưới lớp áo bào, Lưu Bị nhịn không được, tốc y phục lên, cúi đầu nhìn chằm chằm vào bộ phận hai người đang giao hợp. Một cảnh này khiến ngay cả hắn cũng phải đỏ mặt.

Tư thế thâm nhập như vậy khiến Gia Cát Lượng cảm thấy như cả thân thể đều bị xuyên qua, phảng phất đau đớn hòa cùng cực điểm sảng khoái làm y thở hổn hển. Không biết là vì cố gắng nhẫn nhịn khiến thân thể càng thêm mẫn cảm, hay chính bởi vì biết có người trốn bên trong mà đặc biệt kích thích.

– Có câu... Trời cho không lấy, tất phải chịu tội...

Gia Cát Lượng nỗ lực ngẩng đầu, cố gắng khiến cho thanh âm của mình không quá kỳ quái:

– Chủ công danh chính... ngôn thuận...

Y không nói được nữa, hạ thân trong tay Lưu Bị đã run lên, y lập tức chộp lấy chăn mà cắn, ngăn tiếng rên đang chực ào ra, toàn thân đều bị cao trào bao phủ.

Thấy Gia Cát Lượng đã nhuyễn xuống, mà lòng bàn tay mình cũng đã ướt một mảnh nóng hổi, Lưu Bị liền đẩy nhanh tốc độ. Thêm vài lần tới lui, ẩn nhẫn trong hạ thể hắn đã phóng thẳng vào bên trong Gia Cát Lượng. Hắn cũng phải cắn chặt răng mới ngăn được kích động muốn kêu lên, sau đó lập tức cúi người, hôn Gia Cát Lượng.

Lại thêm một lần môi lưỡi giao hòa, Lưu Bị nằm trên người Gia Cát Lượng, vuốt ve y, cảm thấy trong tim đều là ấm áp.

Chỉ chốc lát, Gia Cát Lượng lấy lại bình tĩnh, một bên luống cuống mặc quần áo, một bên tiếp tục lời ban nãy còn chưa nói xong:

– Vậy nên ta cho rằng... chủ công phải kế thừa đế vị, mới làm an lòng chí sĩ đất Thục.

Đang nói, lại nhìn một mảng hỗn độn trên giường, Gia Cát Lượng bỗng cảm thấy xấu hổ, lời này cùng với cử chỉ điên cuồng khi nãy... thực sự là có hơi sỉ nhục.

Lưu Bị vừa sửa sang y phục, vừa mỉm cười:

– Cũng tốt, nếu cả Khổng Minh cũng nói như vậy, quần thần lại năm lần bảy lượt góp lời, ta nghe theo ngươi cũng được thôi, chỉ là bệnh của Khổng Minh...

Nhìn cái nháy mắt của Lưu Bị, Gia Cát Lượng dở khóc dở cười, cúi đầu lẩm bẩm:

– Ta không sao cả, chỉ cần chủ công chấp thuận.

Lưu Bị biết Gia Cát Lượng đang chờ câu này, nhanh chóng lớn tiếng:

– Chuyện này, rốt cuộc là sao?

Gia Cát Lượng giật giật khóe miệng, nghiến răng gõ ba cái ra hiệu. Quần thần phía sau bình phong lũ lượt chui ra, khom lưng cúi đầu hô chúc mừng Đại vương.

Liếc thần sắc Lưu Bị, Gia Cát Lượng liền muốn tức chết, người nọ lại trưng ra vẻ mặt vô cùng ngạc nhiên, giống như hắn thực tình không biết tí gì về việc này.

– Quân sư... không bệnh?

Lưu Bị vừa nói xong, quần thần đều cười rộ, chỉ có Gia Cát Lượng nặn cả buổi cũng không ra được một nụ cười. Không biết có phải là ảo giác không, nhưng y quả thực cảm thấy bên trong dáng vẻ tươi cười của đám người này hình như còn có ẩn ý.

– Dám tính kế với ta, các khanh chờ đó!

Lưu Bị giậm chân. Nhìn bộ dạng của hắn, nếu không phải đang có mặt nhiều người, Gia Cát Lượng thật muốn đạp hắn xuống giường.

Lưu Bị âm thầm liếc Gia Cát Lượng đang hận đến nghiến răng ở kế bên, giả vờ vung tay áo một cái, khẽ chạm vào tay y.

Mấy ngày sau, Gia Cát Lượng cứ gặp những người có mặt hôm đó là lại muốn đi đường vòng. Nhưng ngoại trừ My Trúc níu níu kéo kéo, tự tiếu phi tiếu mà nói đùa với y vài câu, thì những người khác tựa hồ không có biểu hiện gì bất thường. Tuy nhiên, có thể là vì có tật giật mình, Gia Cát Lượng chỉ cảm thấy ánh mắt bọn họ nhìn y đều ít nhiều kỳ quái.

Đại lễ xưng đế rồi cũng tới, Lưu Bị sắc phong cho quần thần, cũng không nói gì nhiều, chỉ là tự mình tuyên bố, phong Gia Cát Lượng làm Thừa tướng.

– Thừa tướng à, từ đây về sau, ngươi đúng là dưới một người, trên vạn người rồi, cần phải tận lực.

Trong mắt Lưu Bị rõ ràng ẩn chứa hàm ý, nhưng Gia Cát Lượng chỉ có thể nửa cười nửa mếu mà dập đầu tạ ân.

Gia Cát Lượng âm thầm oán hận, xem ra sau này còn phải giả bệnh vài lần nữa, hảo hảo hù dọa hắn một trận ra trò. Bất quá, nếu có lần sau thì trong phòng cũng không nên đông người như vậy.

– Hoàn –

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro