Tiễn Biệt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cảnh báo: Không dành cho người dị ứng đam mỹ và dưới 18 tuổi.

Ngân hà lấp lánh, tinh tú đầy trời tỏa sáng long lanh, một vầng trăng tròn vành vạnh treo giữa không trung, lặng lẽ nhìn ngắm thế gian.

Dưới ánh trăng, bạch y nhân ngẩng đầu, dáng người thon dài, thần thái tao nhã, gương mặt như ngọc ẩn nét cười, trong đêm tối, toàn thân tỏa ra một vầng sáng ôn hòa mà rực rỡ.

Suối tóc một phần được vấn trên đỉnh đầu, còn lại tùy ý thả xuống lưng, mượt mà gợn sóng. Vầng trán cao cao, chân mày viễn sơn thanh thoát, mắt sáng như sao, con ngươi đen như mực, tựa hồ cất giấu vô số đại kế kỳ mưu. Sống mũi cao thẳng, chóp mũi hài hòa thanh tú. Đôi môi mềm mại lúc này hơi cong lên, lộ ra nét đáng yêu bướng bỉnh, làm người ta không thể tin từ nơi này có thể xuất ra quân lệnh khiến quân Tào thảm bại lao đao.

Một làn gió nhẹ thổi tới, chòm râu tinh tế khẽ động, tóc mai nhè nhẹ bay bay, khiến lòng người đang ngắm bỗng nhộn nhạo như mặt hồ gợn sóng.

Lưu Bị uống cạn chén rượu trên tay, mong dùng chút cay nồng át đi bớt cơn khát trong lòng.

Đêm nay là Trung Thu, hắn ở hậu viện bày tiệc rượu đối ẩm cùng Gia Cát Lượng.

"Chủ công."

Gia Cát Lượng nghiêng đầu, nhẹ giọng gọi một tiếng. Nét cười theo khóe môi nhếch lên, lúm đồng tiền nhàn nhạt lộ ra, giống như giữa hồ nước xanh biếc bỗng nở rộ một đóa bạch liên kiều diễm, ánh sáng như pha lê chậm rãi bừng lên trên nền mặt hồ ngọc bích, đẹp đến mức không thể kháng cự.

Gia Cát Lượng bị ánh mắt của Lưu Bị làm cho ngượng ngùng, màu ửng đỏ nhanh chóng chiếm lĩnh hai gò má.

"Chủ công!"

Gia Cát Lượng gọi thêm lần nữa, âm thanh cao hơn một chút.

"A... Khổng Minh, ngươi xem trăng đêm nay thật đẹp..."

"Chủ công cúi đầu cũng có thể thấy trăng?" Gia Cát Lượng nhẹ lay quạt lông, cười hỏi.

Lưu Bị nhất thời nghẹn lời, lại thấy Gia Cát Lượng khóe môi đã vẽ thành nụ cười, mắt càng thêm sáng, hai lúm đồng tiền như ẩn như hiện, rõ ràng là vẻ mặt của một tiểu hài nhi đắc ý.

Trong lòng hắn không khỏi thở dài: Ngươi cứ thế này, ta ở Giang Đông được mấy ngày đây?

"Đêm nay trăng đẹp như vậy, cùng ta uống thêm mấy chén." Lưu Bị cười cười, rót thêm rượu cho Gia Cát Lượng.

Y cản tay hắn, nhẹ giọng: "Chủ công, nên uống ít một chút, sớm đi nghỉ ngơi, mai phải khởi hành rồi."

Lưu Bị hơi khựng lại, ý cười thêm đậm, tiếp tục rót rượu. Gia Cát Lượng nhíu mày nhìn hắn.

"Khổng Minh, ngươi biết không, đây có lẽ là Trung thu đầu tiên ta được vui vẻ ngắm trăng thế này. Không còn lang bạt kỳ hồ, không còn ăn nhờ ở đậu, mà đã có một mảnh đất lập nghiệp..."

Ánh mắt dừng lại trên khuôn mặt tuấn tú của Gia Cát Lượng, chầm chậm nói tiếp: "Trên hết, là đã có ngươi."

"Chủ công..."

Gia Cát Lượng khẽ cắn môi, không biết nên nói gì.

Lưu Bị lại rót thêm một chén, ngẩng đầu nhìn trăng, rồi lại quay sang nhìn Gia Cát Lượng: "Có điều, ta thực sự không biết ngắm trăng. Cứ thấy có ngắm kiểu gì, trăng cũng vẫn là như thế. Nhưng đêm nay trăng rất đẹp, là vì ngươi."

Gia Cát Lượng hơi cúi đầu, nghe vành tai mình đang nóng rực lên.

"Chủ công, ngươi say rồi, bình thường đâu có hoa mỹ như thế?"

Lưu Bị bật cười: "Không, đều là thật lòng." Chậm rãi cạn chén rượu, nhàn nhã nói tiếp: "Lần này đi Giang Đông, không biết còn cơ hội đối ẩm với ngươi không, mỗi câu ta nói đều là thật lòng."

Gia Cát Lượng ngẩng lên nhìn hắn. Người đối diện vẫn cứ ung dung uống rượu, khóe miệng mỉm cười, thản nhiên nói ra điều mà y lo lắng bấy lâu nay.

Đông Ngô phái sứ thần tới cầu thân, Lưu Bị chỉ có thể đồng ý, vì liên minh, vì đại cục, nhất định phải đi, nhất định phải tự mình vào hang cọp. Bất chấp bị giam cầm, bất chấp có thể... bị giết.

Gia Cát Lượng nhắm mắt, lặng lẽ vỗ về trái tim như vừa bị ai đâm một nhát.

Khi y mở mắt ra, liền thấy Lưu Bị đang chăm chú nhìn mình. Hắn không còn vẻ thản nhiên lúc nãy, mà bây giờ trong mắt có chút buồn bã, xen lẫn yêu thương và luyến tiếc.

Hai người im lặng đối diện.

Một lúc lâu sau, Gia Cát Lượng hít một hơi như hạ quyết tâm: "Chủ công, đêm lạnh, về phòng nghỉ sớm thôi." Nói xong đứng dậy, nắm tay Lưu Bị kéo đi. Tóc dài đen mượt theo gió bay bay, như thác nước mĩ lệ hiện ra trước mắt hắn.

Thị vệ, hạ nhân đều đã sớm lui xuống, trong phòng chỉ còn một ngọn nến lập lòe.

Lưu Bị đóng cửa, Gia Cát Lượng đặt quạt lông lên bàn, bước tới gần hắn, đầu hơi cúi xuống: "Ta giúp ngươi cởi áo."

Trong lòng hai người đều biết sắp tới sẽ phát sinh chuyện gì, đây cũng không phải lần đầu, nhưng đều không ngăn được tim đập kịch liệt trong lồng ngực.

Đêm nay Lưu Bị ăn mặc rất đơn giản, bên trong trường bào chỉ có nội y hắc sắc. Gia Cát Lượng cầm áo treo lên giá, chưa kịp xoay người lại, đã bị hắn từ phía sau ôm lấy.

Tay vòng qua eo, ngực dán vào lưng, cằm tựa lên vai, hơi thở nóng hổi vờn quanh cổ, giọng trầm ấm gọi một tiếng: "Khổng Minh."

Gia Cát Lượng khẽ nuốt xuống, thầm trách chính mình tại sao đã tiếp xúc lâu như vậy rồi, mà toàn thân vẫn cứ rung động khi ở trong vòng tay Lưu Bị.

Gia Cát Lượng cố gắng ổn định hô hấp, nhẹ xoay người, cong khóe môi nhìn Lưu Bị, hai tay đặt lên cổ hắn, khuôn mặt phủ một tầng nhu hòa của ánh nến, trong mắt như có ngọn lửa nhỏ đang nhảy múa, thấp giọng gọi: "Chủ công."

Lưu Bị không nhịn được nữa, đoạt lấy môi y, mạnh mẽ và khao khát.

Gia Cát Lượng nhắm mắt, dung túng đầu lưỡi Lưu Bị ngang tàng bá đạo trong miệng mình, nhẹ nhàng quấn lấy hắn, vuốt ve hắn, khuyến khích hắn. Càng làm lửa nóng trong lòng Lưu Bị cháy bùng lên.

Đến khi Gia Cát Lượng hít thở không thông, Lưu Bị mới theo khóe môi y dần dần hôn xuống dưới. Nhiệt khí đầy trên cổ, lan xuống ngực, làm cơ thể y bắt đầu run rẩy. Môi hắn tìm đến đầu ngực y, hé miệng cắn một cái. Dù cách mấy lớp vải, Gia Cát Lượng vẫn cảm thấy nơi đó như bị lửa đốt.

Đêm nay Gia Cát Lượng không quá ngại ngùng như những lần trước, nhưng vẫn rất khẩn trương. Lưu Bị cảm nhận rõ người trong lòng đang căng thẳng, hắn vuốt ve ngực, nhẹ xoa lưng như đang an ủi, tay khéo léo cởi y phục của Gia Cát Lượng ra.

Ngoại bào, trung y lần lượt rơi xuống, cổ áo mở rộng, để lộ làn da trắng nõn, xương vai tinh xảo, hai điểm hồng trên ngực như ẩn như hiện sau lớp nội y trắng tinh. Lưu Bị cảm thấy cổ họng đã khô khốc, hơi thở càng thêm gấp gáp, vươn tay muốn cởi luôn lớp vải cuối cùng trên người y.

Nhưng Gia Cát Lượng nhanh chóng ngăn lại, nheo mắt nói: "Chủ công nhìn ta nửa ngày, cũng phải cho ta nhìn lại một chút chứ?" Vừa nói, tay vừa vuốt dọc ngực hắn, chạy xuống đai lưng. Vẻ mặt y có hơi tinh nghịch, nhưng hiếm khi y chủ động thế này, Lưu Bị cố gắng trấn tĩnh, hứng thú chờ xem y muốn làm gì.

Chốc lát, quần áo Lưu Bị đã bị cởi hết, chỉ còn lại nội khố, cơ thể khôi ngô tráng kiện hiện ra trước mắt Gia Cát Lượng. Lưu Bị dù đã gần năm mươi, nhưng hắn là võ tướng, lại thường xuyên luyện tập, nên thân hình vô cùng săn chắc, cơ bắp đường nét rõ ràng, da thịt màu đồng đầy nam tính, vài vết sẹo ngẫu nhiên càng làm hắn thêm chút cuồng dã, toàn thân tỏa ra sức hấp dẫn không thể tả bằng lời.

Gia Cát Lượng hít một hơi, cố ngăn bản thân lập tức ngã vào lòng Lưu Bị, tay hơi run lướt trên ngực hắn, chạy dần xuống bụng. Lưu Bị cắn răng kiên nhẫn để Gia Cát Lượng vuốt ve mình, nhưng bên dưới không nhịn được, đã nhô cao thành một khối sừng sững.

Gia Cát Lượng dĩ nhiên nhìn thấy, khẽ cắn môi, mặt đã đỏ ửng, tay khựng lại trên bụng hắn, không dám sờ nữa. Lưu Bị dứt khoát ôm y lên giường.

Hai người quấn lấy nhau, cuồng nhiệt hôn đối phương. Vạt áo Gia Cát Lượng nhanh chóng bị Lưu Bị cởi phanh ra. Bàn tay to nóng của hắn chậm rãi vuốt ve, ngón tay chơi đùa hai đóa hoa nhỏ đang kiêu ngạo đứng thẳng trên ngực y, làm Gia Cát Lượng nhịn không được bật ra tiếng rên khẽ.

Lưu Bị buông môi Gia Cát Lượng ra, liếm xuống cổ y, lưỡi đảo qua hầu kết rồi chạy xuống xương vai, dần dần đi xuống ngực, ngậm lấy hai quả anh đào nho nhỏ đã bị hắn trêu chọc đến đỏ mọng lên.

Gia Cát Lượng bị Lưu Bị liếm mút đến cả người đều khó chịu, chỉ có thể ôm chặt hắn, cọ cọ vào người hắn mong dịu bớt nóng bức. Nhưng càng cọ càng nóng, y bất mãn rên rỉ, vô thức vặn vẹo cơ thể, cọ sát vào hạ thân đã cương cứng từ lâu của Lưu Bị. Hắn cười khẽ, nhanh tay kéo tuột những thứ còn vướng víu trên thân thể hai người.

Không còn gì ngăn cách, hai cơ thể nóng hổi dính chặt vào nhau, cho nhau khoái cảm cực độ, cùng thõa mãn dục vọng đang bị kiềm hãm của đối phương. Dần dần, trong phòng chỉ còn lại tiếng thở gấp xen lẫn tiếng rên rỉ khiến người nghe đỏ mặt tía tai.

Thực ra Lưu Bị vốn không hề hứng thú với nam sắc. Trước khi gặp Gia Cát Lượng, hắn cùng mấy vị phu nhân vẫn vô cùng hòa hợp, sinh được mấy nữ nhi, sau này còn có thêm A Đẩu. Lúc ở Hứa Đô, Tào Tháo vì muốn chiêu dụ hắn nên ban cho rất nhiều mỹ nữ, có cả mỹ nam, công bằng mà nói thì vài người trong số đó còn đẹp hơn Gia Cát Lượng, nhưng hắn tuyệt nhiên không có chút cảm giác nào.

Đến khi gặp Gia Cát Lượng, lúc đầu cũng chỉ là thưởng thức cùng mến mộ tài hoa của y, nhưng càng tiếp xúc, lòng hắn bất giác nảy sinh thứ tình cảm mà chính mình không cách nào đè nén được. Sau bao nhiêu dằn vặt, khó khăn, cuối cùng cả hai mới đến được với nhau. Đôi bên lưỡng tình tương duyệt, nhưng cá nước thân mật chưa được bao lâu thì Đông Ngô đã phái người tới cầu thân.

Triền miên qua đi, trong phòng trở nên yên tĩnh lại. Hai người nằm cạnh nhau, Gia Cát Lượng gối đầu trên cánh tay Lưu Bị, ánh mắt mông lung như vẫn chưa thoát khỏi hơi men của cơn say tình lúc nãy. Lưu Bị vẻ mặt đầy hạnh phúc cùng thỏa mãn, mỉm cười nhìn y, tay vuốt ve lọn tóc dài trên ngực y, vô ý chạm nhẹ vào đầu ngực.

Gia Cát Lượng giật mình, lấy tay che lại, cảnh giác nhìn hắn: "Còn chưa đủ?"

Lưu Bị nhịn cười, véo nhẹ chóp mũi y: "Thấy ngươi toàn mồ hôi, định lau một chút."

Nói xong không đợi Gia Cát Lượng phản ứng, hắn nhỏm dậy lấy khăn sạch ở đầu giường lau cho y.

Lưu Bị đem mấy sợi tóc lộn xộn trên mặt y vén đến vành tai, nhẹ lau mồ hôi lấm tấm trên trán, trên má, rồi lướt xuống cổ, xuống ngực y. Thấy trên ngực vẫn còn vài dấu răng nhàn nhạt, hai điểm hồng vẫn còn sưng đỏ vì bị hắn cắn mút, Lưu Bị lại cảm thấy trong lòng ngứa ngáy, vội dời tầm mắt, ngẩng lên nhìn Gia Cát Lượng.

Gia Cát Lượng cũng đang nhìn hắn, khóe miệng lộ ra ý cười, mắt đã khôi phục lại tinh anh như bình thường, chỉ có gò má không biết là do vận động kịch liệt khi nãy hay bởi vì xấu hổ mà hơi ửng hồng, đôi môi qua một trận bị hắn ngấu nghiến vẫn còn đỏ mọng, giống như nam châm hút lấy Lưu Bị, khiến hắn càng lúc càng cúi xuống gần hơn.

"Chủ công... A, đừng, vẫn nên đi nghỉ sớm đi..."

"Làm sao, chê ta già? Không đủ sức?"

"Không phải! Là... sợ chủ công mệt..."

Lưu Bị bật cười, nhướng mày tự đắc: "Nói cho ngươi biết, ta còn có thể đại chiến ba trăm hiệp!" Vừa nói vừa thuận thế đè lên mình Gia Cát Lượng, hai tay chống giường, vẻ mặt lưu manh nhìn y.

Gia Cát Lượng bình thường luôn quy củ chừng mực, hết sức kìm nén bản thân, nhưng cứ nghĩ đến ngày mai Lưu Bị đã tới Đông Ngô cưới vợ, trong lòng không khỏi lo lắng, không khỏi xót xa, còn có thêm một chút tư vị gì đó, giống như là ghen tị. Cảm giác khó chịu dâng lên trong lòng, liền hạ quyết tâm, tối nay nhất định phải tận hứng.

"Thật sao?"

Y mỉm cười, ôm lưng Lưu Bị, dùng sức xoay người, đè hắn xuống giường: "Vậy tại hạ xin thỉnh giáo công phu của tướng quân."

Lưu Bị tròn mắt, tưởng mình nghe nhầm. Quân sư luôn nghiêm nghị ẩn nhẫn của hắn bây giờ lại dám dùng giọng điệu khiêu khích, vẻ mặt dụ hoặc nói ra lời đầy ái muội như vậy với hắn.

Lúc Lưu Bị đang sững sờ, nụ hôn của Gia Cát Lượng đã tới bên môi.

"Được! Hôm nay liền đại chiến ba trăm hiệp với ngươi!" Lưu Bị cầu còn không được, sung sướng ôm chặt Gia Cát Lượng. Hai người lại một lần nữa điên cuồng quấn lấy nhau.

Trăng trên trời đêm vẫn tỏa ra thứ ánh sáng huyền dịu, chậm rãi trôi, thản nhiên nhìn nhân gian thăng trầm li hợp. Chỉ là khi đi qua hậu viện của phủ tả tướng quân, xuyên qua cửa sổ thấy một màn xuân cảnh cực kỳ rạng rỡ, khiến cho ánh trăng vốn lãnh đạm như băng kia cũng xấu hổ lẩn trốn vào mây.

Mãi đến canh ba, hai người mới mơ mơ màng màng đi vào giấc ngủ.

Cảm giác trên mặt hơi ngứa ngáy, Lưu Bị giơ tay bắt lấy, hình như có cái gì đó đang phất phơ trên mặt mình, hắn miễn cưỡng mở mắt. Thì ra là màn che rớt xuống, Gia Cát Lượng đang đứng trên giường, nhón chân gắn lại.

Ánh sáng mờ mờ của bình minh luồn qua khe cửa, rơi trên thân thể thanh nhã của Gia Cát Lượng. Không có quần áo che đậy, đôi chân thon dài giống như phủ thêm một tầng sáng nhạt, bờ mông gọn gàng tròn trịa, vòng eo duyên dáng, lưng trần nhẵn nhụi, tất cả cứ như vậy treo trước mắt Lưu Bị. Hắn ngửa đầu ngây ngốc nhìn, ánh mắt bình thường không gợn sóng lúc này lại như có tia lửa bắn ra.

"Chủ công tỉnh rồi? Mau dậy thôi, hôm nay phải khởi hành."

Gia Cát Lượng quay lại bắt gặp ánh mắt hừng hực của Lưu Bị, vội vàng ngồi xuống kéo chăn lên quấn ngang người, vừa mò tìm quần áo vừa nói. Lưu Bị ngồi dậy, vươn người ôm chầm Gia Cát Lượng.

"Chủ công..."

"Ta còn chưa tỉnh, ngủ thêm chút nữa đi." Giọng hắn vừa sủng ái vừa bá đạo, không để cho y có cơ hội phản kháng, đã đẩy y nằm lại giường.

"Chủ công, hôm nay phải khởi hành..."

"Không đi!"

"Không đi sao được..." Gia Cát Lượng bị hắn ôm chặt, cảm thấy từ hông xuống dưới vẫn còn hơi đau, mà đau đớn này nhắc nhở y tất cả những cảnh tượng đêm qua đều là chân thật, trong hân hoan ngọt ngào lại mang theo vài phần chua xót của biệt ly.

Gia Cát Lượng tựa vào ngực Lưu Bị, nghe tiếng tim mạnh mẽ hữu lực của người nọ, cảm thấy vô cùng ấm áp.

Y ngẩng đầu lên, khóe miệng hơi nhếch, lông mi nhẹ nhàng rung động, híp mắt nâng cằm mang theo ý trêu tức nói với Lưu Bị: "Thực không đi? Tôn tiểu muội kia mới mười tám tuổi nha."

Lưu Bị nhìn chằm chằm đôi mắt như hồ thu của Gia Cát Lượng, hung hăng nói: "Ngươi muốn chết phải không?"

Hôn như mưa rơi xuống. Bàn tay to vững vàng ôm lấy mông Gia Cát Lượng, không ngừng xoa nắn.

Lần đầu tiên thân mật, hắn đã phát hiện mông y đặc biệt đẹp, đầy đặn, cong vút đầy khiêu khích, khiến hắn mỗi lần trông thấy đều nảy sinh ý nghĩ kỳ quái, làm hắn muốn ngừng mà không được.

Lưu Bị vừa miên man suy nghĩ vừa tận lực xoa nắn, nghe Gia Cát Lượng rên rỉ càng lúc càng lớn, dục vọng của hắn cũng càng thêm cường đại.

"A... Ngươi nhẹ thôi..."

Gia Cát Lượng kêu to một tiếng, Lưu Bị sực tỉnh, mới thấy mình đã đè y nằm sấp xuống giường, mà trên mông y in rõ một loạt dấu răng, hắn nhất thời không biết nói sao.

"Làm ngươi đau?"

"Ngươi đói bụng nên đem ta làm thức ăn?"Gia Cát Lượng nghiêng người quay lại hỏi.

Lưu Bị cười cười: "Ta đúng là muốn ăn ngươi sạch sẽ."

Gia Cát Lượng nâng chân giả vờ đá Lưu Bị một cước, trừng mắt nói: "Ăn ta xong rồi ngươi đi tìm người khác phải không?"

Tóc đen nửa rơi trên ngực, nửa xõa tung sau lưng, vui cười giận dữ đều mang theo phong tình vạn chủng.

Trên mặt Lưu Bị lúc này là vẻ lưu manh không thể che giấu, chớp mắt giả bộ vô tội nói với Gia Cát Lượng: "Vậy ngươi ăn ta đi."

Gia Cát Lượng nghiến răng: "Tưởng ta không dám?" Lập tức chồm dậy đẩy Lưu Bị nằm xuống, hé miệng cắn đầu ngực hắn, tay cũng không do dự vuốt mạnh đại bổng của Lưu Bị.

Lưu Bị cắn răng ngăn tiếng kêu, cúi đầu nhìn Gia Cát Lượng trêu đùa hạ thân mình, không kiềm được hơi thở càng ngày càng dồn dập. Gia Cát Lượng ngẩng đầu nhìn hắn, trong mắt có chút đắc ý, gặm cắn dần trở thành liếm mút, mạnh bạo dần trở thành kích tình.

Chốc lát, khối nóng trong tay y đã cương đến cực đại, Lưu Bị gầm lên: "Khổng Minh!"

Gia Cát Lượng hiểu ý, nhanh chóng nằm xuống, để Lưu Bị ôm lấy thắt lưng mình, thuận tiện cho hắn tiến vào.

Lưu Bị mạnh mẽ xâm nhập, thần tốc tiến quân, cũng may huyệt động qua mấy lần bị tấn công vẫn còn lưu lại tinh dịch, trơn ướt mềm mại, dễ dàng đón nhận hắn một lần nữa. Gia Cát Lượng toàn thân rung động, cảm nhận rõ ràng hỏa nhiệt của Lưu Bị đang kịch liệt đâm vào nơi sâu nhất trong cơ thể mình, khoái cảm dâng trào làm y không thể mở mắt ra được, chỉ có thể bấu chặt mép giường, hưởng thụ âu yếm cùng nhiệt tình như sóng cuộn tràn bờ của Lưu Bị, ôn nhu đáp lại lần thân mật cuồng bạo có thể là cuối cùng này...

Lưu Bị dĩ nhiên vẫn phải sang Đông Ngô, có điều, hắn xuất phát buổi chiều thay vì sáng sớm như dự định. Gia Cát Lượng cùng mọi người ra bờ sông tiễn hắn. Vẻ mặt Lưu Bị vẫn như bình thường, không bịn rịn quyến luyến, ánh mắt trầm ổn. Sau khi dặn dò Quan Vũ Trương Phi thêm lần nữa, hắn cầm tay Gia Cát Lượng, tự tin mà kiên định nhìn y: "Chờ ta. Nhất định trở lại."

Gia Cát Lượng hít một hơi, cảm thấy khóe mắt cay cay, cắn răng gật đầu. Lưu Bị siết chặt tay y, rồi dứt khoát buông ra, quay lưng bước lên thuyền.

Tàu đi xa dần, Lưu Bị một mình đứng ở đầu thuyền nhìn về phía trước, thân ảnh cao thẳng giữa chiều tà thêm phần cô độc. Gia Cát Lượng dõi mắt theo cho đến khi bóng dáng hắn dần khuất trong sương chiều...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro