Tuẫn Tư

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bóng cây loang lổ soi xuống mặt hồ lấp lánh, phản chiếu những cành lá đong đưa, khi mờ khi tỏ. Gió xuân tháng ba mang theo tiếng đàn âm u xao nước động mây, tựa như khiến cho mặt hồ thêm vài đường lăn tăn gợn sóng.

Ban đêm, ánh nguyệt như câu, sương trắng xuyên qua mành cửa sổ bằng lụa mỏng. Trăng phảng phất ý muốn vén màn trúc lên xem là ai đang tấu cầm, mà lại thương tâm đến vậy.

Người đánh đàn một thân huyền sắc, ngón tay thon dài lướt trên từng cung bậc, làn điệu thê lương như suối tuôn trào. Nhưng trên khuôn mặt thanh tú tựa hồ không mang vẻ thống khổ, mà tất cả tình cảm đều giấu vào trong đáy mắt.

Cửa nhẹ nhàng mở, rồi lại lặng lẽ khép vào. Cử động này không thể khiến cho tiếng đàn kia lạc nhịp, nét mặt người nọ trước sau vẫn yên bình như nước, dường như đó chẳng qua chỉ là một cơn gió thoảng, không đủ để khiến y ngước mắt lên nhìn.

Kẻ mới đến cũng không lên tiếng, chỉ lẳng lặng đứng ở cửa, nhìn người nọ xuyên qua màn trúc xa xa. Vừa thấy dáng vẻ đơn bạc của y, bất giác nhíu mày, tiến vài bước vào trong, đem áo choàng trên tháp phủ lên vai người nọ, hơi cúi xuống, mang theo một luồng ấm áp đến tai y: "Dạ hàn, coi chừng cảm lạnh".

Tiếng đàn kia bỗng dưng im bặt, cầm huyền khẽ run, dư âm còn văng vẳng. "Chủ công". Cảm thấy trên vai trầm xuống, người nọ ngừng tay, đứng dậy cúi chào. "Lượng vừa rồi quá chuyên tâm tấu khúc, không biết chủ công đến, thất lễ".

Người kia khiển trách: "Giỏi cho một Gia Cát Khổng Minh, bị chiếm tiện nghi rồi vẫn còn ra vẻ!" Nói xong trên mặt đã nở nụ cười.

Gia Cát Lượng cũng không phản bác, chỉ cầm lấy quạt lông trên bàn đến trước người, nhẹ nhàng phe phẩy, khóe miệng mỉm cười lộ ra vài phần tinh nghịch.

"Khổng Minh vừa tấu khúc 《 Lương Phủ Ngâm 》?"

"Chủ công biết khúc này?", trong mắt Gia Cát Lượng lóe lên một tia sáng.

Lưu Bị lắc đầu cười: "Chỉ biết một chút. Lúc ở Long Trung đã từng hỏi qua, sau lại nghe nói Khổng Minh tinh thông âm luật, nổi bật nhất là 《 Lương Phủ 》, nên ta suy đoán vậy thôi". Ngừng một chút, lại nói: "Tối nay tấu khúc này chắc là vì thương tiếc Chu lang".

Ánh mắt Gia Cát Lượng lộ ra một tia sầu não, lại ngay lập tức giấu đi.

Một canh giờ trước, quân trướng một trận xôn xao. Binh sỹ hấp tấp xông vào, vừa thở dốc vừa phun ra một chuỗi quân tình: "Báo – quân sư, thám mã hồi báo, Chu Đô đốc của Giang Đông bệnh mà chết rồi!" Binh sỹ nọ có vẻ phấn kích, cộng thêm chạy quá nhanh, sắc mặt rất hồng hào.

Nhưng Gia Cát Lượng không có bao nhiêu hứng thú, chỉ là quạt lông đang phe phẩy bỗng dưng ngừng lại, sau đó bất động thanh sắc mà ra hiệu cho binh sỹ lui ra. Các binh sỹ hiện tại đều nghĩ, quân sư của họ thần cơ diệu toán, nhất định đã sớm dự liệu việc này rồi. Quả thực, Gia Cát Lượng đêm qua xem thiên văn đã biết mệnh Chu Du không còn bao lâu nữa, bất quá y không hề cảm thấy vui vẻ.

"Thật là đáng tiếc", Lưu Bị cảm thán, kéo theo tâm tư của Gia Cát Lượng trở về. "Chu Công Cẩn có thể nói là tuấn kiệt đương thời, vậy mà lại sớm qua đời, thực sự là xưa nay nhân tài luôn bị trời ghen ghét!"

Gia Cát Lượng chăm chú nhìn Lưu Bị, chốc lát lại nói: "Chủ công không cần quá mức tiếc thương, Chu lang kia một đời anh kiệt nhưng tài đó chủ công cũng không dùng được, hắn mất đi thì chúng ta ít đi một mối lo lắng, chủ công hà tất than thở?"

"Nếu vậy, tại sao tiếng đàn của quân sư lại bi thương như thế?", Lưu Bị hỏi dò.

Lời này làm Gia Cát Lượng thoáng sững sờ, y nhìn ra bên ngoài cửa sổ, than nhẹ một tiếng: "Khúc hữu ngộ, Chu lang cố. Chu Công Cẩn đi rồi, tinh thông âm luật như hắn, làm sao có kẻ thứ hai?"

Lưu Bị nghe xong nhướng mi: "Ha? Khổng Minh nói vậy, là đang than thở thiên hạ lại không tìm thấy kẻ tri âm?", trong lời có ý.

Nhưng Gia Cát Lượng cũng không quan tâm đến ngữ khí kỳ lạ này, chỉ tiếp tục cảm thán: "Mỹ ngọc khả đắc, tri âm nan cầu. Nếu không phải sinh ra trong thời loạn lạc...". Rồi lại thở dài: "Tử Kính cũng nói nếu chúng ta xem nhau như tri kỷ, há chẳng tốt hơn sao?"

"Khổng Minh mới đi Giang Đông hơn ba tháng, nhưng xem như là tìm được tri âm rồi. Trái một Công Cẩn, phải một Tử Kính, có lẽ nếu không vì Xích Bích khẩn cấp, Tử Long đi đón Khổng Minh về, sợ là..." Lưu Bị dừng một chút, "Sợ là ngay cả chủ công ta cũng đã quên mất".

Lưu Bị nói một câu kỳ quái như vậy, mắt cũng không nhìn Gia Cát Lượng. Thần sắc cực kỳ khó chịu này khiến Gia Cát Lượng cảm thấy buồn cười, nhưng nét mặt vẫn không gợn sóng, y cúi người, chấp tay nghiêm túc nói: "Chủ công, Lượng nhất thời vì tư tình mà xúc động, nhưng Lượng tất nhiên công tư phân minh, lấy chủ công và sự nghiệp làm trọng, thỉnh chủ công yên tâm".

Không nói còn đỡ, vừa nghe xong lời này, bao nhiêu uất ức trong lòng Lưu Bị đều nhịn không được mà tuôn ra: "Yên tâm, đương nhiên là yên tâm. Đối với Khổng Minh mà nói, Du vĩnh viễn là tư, Bị vĩnh viễn là công, công tư chung quy sẽ không thể nào nhập làm một". Nói xong phất tay áo, giận dỗi quay lưng về phía Gia Cát Lượng.

Việc này đúng là nằm ngoài dự liệu của Gia Cát Lượng, nhưng rất có đạo lý. Bất ngờ chính là không nghĩ tới Lưu Bị lại nhanh chóng thiếu kiên nhẫn như vậy, còn đạo lý bên trong chính là, bản thân làm sao không rõ tâm tư của Lưu Bị?

Người này đây, trong mắt đầy chân thành, trên mặt luôn là nụ cười khoan dung, đối nhân xử thế vô cùng khiêm tốn, hạ mình cầu hiền, chính y ba năm trước cũng đã nhận định rằng sẽ suốt đời đi theo hắn.

Nhớ lại năm Kiến An thứ mười hai, Lưu hoàng thúc ba lần đến nhà tranh ở Long Trung tìm Ngọa Long. Gia Cát Lượng có thể nhìn được đại thế thiên hạ, há không biết chuyến đi này của hoàng thúc? Thế nhưng lại hết lần này đến lần khác ngao du, trốn tránh không gặp. Nguyên nhân vì đâu, Trương Phi nói, là do y sợ. Chính xác, lúc đó y quả thực là sợ. Nên gặp thật sao? Đối với một người tự ví mình như Quản, Nhạc mà nói, ẩn cư suốt đời là không thể, nhưng trái lại sẽ là phải ước định cả đời. Gia Cát Lượng không phải thần tiên, chuyện nửa đời sau, y cũng không thể nào nắm rõ, cho nên, y sợ. Cố ý trốn hắn hai lần, lần đầu là thử thách, lần sau là do dự. Nhưng ý trời đã định, hay có lẽ bọn họ nhất định phải một đời tương thân – hai người vẫn cứ gặp nhau.

Cho dù là gặp rồi, nhưng Gia Cát Lượng vẫn còn tính trẻ con. Y kê gối cao mà ngủ trong nhà, mặc kệ Lưu Bị trân mình đứng dưới cái nắng chói chan suốt hai canh giờ, lại còn len lén quan sát nhất cử nhất động của Lưu Bị, trong bụng buồn cười đến mức suýt nữa không thở được.

Bây giờ nhớ lại, Gia Cát Lượng càng cảm thấy lúc đó rất giống... Cầu thân?! Nếu quả thật là vậy, không phải mình chính là tân nương đợi gả đi sao? Nghĩ cái gì vậy! Gia Cát Lượng trong lòng tự mắng thầm một tiếng, hai bên má cũng đã phiếm hồng.

Thực ra Gia Cát Lượng hiểu rất rõ, tâm y hoàn toàn minh bạch. Chỉ là y không dám nghĩ tới, hoặc nên nói, y không dám đối mặt với cái loại tình cảm có vẻ rất hoang đường kia.

"Kỳ thực...", Gia Cát Lượng lúng túng, "Lượng đối với chủ công cũng không phải đều là việc công...". Một câu chưa kịp suy nghĩ này vừa ra khỏi miệng, Gia Cát Lượng liền có cảm giác muốn cắn lưỡi. Y sao lại nói năng kỳ quái như vậy? Sắc mặt không khỏi càng thêm đỏ.

Nếu như vẻ ửng hồng trước đó khó bị phát hiện, thì bây giờ Gia Cát Lượng vì muốn che giấu mà xoay người đi, chỉ khiến cho khuôn mặt bị ánh đèn soi rõ, đỏ càng thêm đỏ. Mà nhất cử nhất động này đây vừa đúng lúc bị Lưu Bị thu hết vào trong mắt, hắn sửng sốt một hồi, nghĩ xem bản thân mình có phải đã hiểu sai ý người kia hay không. Cuối cùng, hắn không thèm phân vân nữa, mặc kệ, sai thì sai. Hắn bước tới ôm choàng lấy Gia Cát Lượng.

"Chủ công!" Gia Cát Lượng lần đầu tiên cảm thấy không biết phải làm sao, theo bản năng giãy giụa muốn thoát ra, vô thức kêu lên hai chữ tối quen thuộc này, trên thực tế, bản thân y đã sớm hình thành thói quen, trước mặt chủ công luôn thể hiện con người chân thật nhất của mình.

"Khổng Minh...", Lưu Bị hiển nhiên không chịu buông tay, trái lại càng ôm chặt hơn. Hai chữ ngắn gọn lại mang theo hơi ấm, làm Gia Cát Lượng có chút... Không muốn xa rời? Hình như còn có một ý nghĩ tai hại là không muốn chống cự nữa.

Thấy Gia Cát Lượng đã an phận, Lưu Bị tiếp tục thổi thêm nhiệt khí, khiến người ở trong lòng hắn cảm thấy hơi nóng bức, "Ngươi quả thực lấy Du làm tư?"

Gia Cát Lượng không quá thích ứng, cúi đầu tránh né ánh mắt sáng rực cùng hơi thở bức người kia: "Chủ công hiểu ý Lượng mà."

Nhưng hơi thở nọ vẫn không chịu buông tha, lại càng thêm nặng: "Vậy ngươi xem Bị là tư có phải không?"

Đoán được tâm ý Lưu Bị, Gia Cát Lượng bỗng nhiên ngẩng đầu chống lại ánh mắt như hồ sâu của hắn: "Chủ công không thể..." Rồi lập tức lúng túng quay đi nơi khác.

Lưu Bị đã biết tính khí Gia Cát Lượng, cắn nhẹ lên vành tai trong suốt như pha lê của y: "Chỉ một lần thôi, để cho cá ở trong nước uống cho thỏa khát khao có được không".

Lời của Lưu Bị chung quy vẫn khiến Gia Cát Lượng mềm lòng. Người ta nói, nước bất luận thế nào cũng tìm mọi cách để thỏa mãn tất cả yêu cầu của cá. Tất cả, đều là định mệnh. Gia Cát Lượng nghĩ như thế, hai tay vòng qua cổ Lưu Bị, áo choàng vừa khoác thêm lúc nãy xuôi theo lưng y, ngang qua một đường cong duyên dáng, rồi hạ xuống...

Trăng đã trôi về phía Tây, sương cũng không còn rơi trên mái hiên nhà. Đêm vẫn đầy bí ẩn, như dung túng cho hai con người của định mệnh kia một lần duy nhất trong đời làm việc thiên tư ...

                                                                                      Hoàn

*Tuẫn tư: Làm việc theo tình cảm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro