Chương 4: Đồng giường cộng chẩm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 4: Đồng giường cộng chẩm

Xe ngựa tới trước cửa vương phủ thì dừng lại. Hiên Viên Ly đầu tiên xuống xe trước, sau đó lại nhấc bổng Liễu Lăng Phong ra khỏi xe, để nàng trên mặt đất. Liễu Lăng Phong gật gật đầu với hắn tỏ ý cảm tạ, sau đó cũng không nhìn hắn, lập tức liền rời đi.

Hiên Viên Ly ngược lại lại đuổi kịp nàng, giơ lên một nụ cười tà mị nói:

_Phong, ngươi là muốn đi đâu?

Mạc Vân đuổi theo phía sau lạnh run một cái. Cách xưng hô của vương gia thật buồn nôn a.

Liễu Lăng Phong cũng bị hắn một cái lảo đảo. Nàng quay đầu lại, kỳ quái nhìn hắn một cái:

_Ta trở về phòng, ngươi có chuyện gì cần nói sao?

Hiên Viên Ly gật gật đầu tỏ vẻ đã biết, rồi gia tăng cước bộ đến bên cạnh nàng.

_Cùng đi.

Liễu Lăng Phong nhất thời khóe miệng run rẩy. Nàng muốn về phòng của mình, hắn để làm chi muốn đi cùng nàng?

Nhưng nàng cũng chưa mở miệng cự tuyệt, cúi đầu suy tư một chút, sau đó cũng tiếp tục hướng sân của nàng đi đến. Nơi ở của nàng cách nơi ở của Hiên Viên Ly có mấy cái sân, mấy cái sân kia cũng không có người, giống như phòng dùng cho khách. Lúc biết điều này, nàng thật sâu hoài nghi phải chăng chỗ ở của nàng cũng xuất thân từ một trong những phòng khách đó mà thành? Đương nhiên, chỗ ở càng xa mỗ con hồ ly nàng lại càng không có gì bất mãn.

Vừa mới tiến được chưa tới chục bước, một cái tiểu hắc ảnh đột nhiên từ đâu ra hướng Liễu Lăng Phong xông tới, nhanh đến mức không kịp nhìn rõ thân ảnh đã biến mất. Khi tiểu hắc ảnh đã tới trước mặt nàng, chuẩn bị như nguyện mà bắt được nàng, thì một cái thân ảnh màu trắng còn nhanh hơn cả nó, lắc thân một cái đã đứng chắn giữa Liễu Lăng Phong cùng tiểu hắc ảnh, chuẩn xác nắm lấy cái tiểu hắc ảnh kia.

Chỉ thấy, trên tay của nam nhân là một đoàn lông xù, toàn thân đều là màu đen, một đôi mắt to màu tím mở trừng nhìn nhân loại phá hỏng chuyện tốt của nó, thực nhân tính hóa mà lộ ra vẻ mặt chán ghét.

Đúng là Tiểu Hắc!

Nam nhân : "..."

Hắc miêu: "..."

Một người một miêu cho nhau trừng mắt, trận này quả thật có nhiều thai cảm.

Liễu Lăng Phong thấy hai người...A không, là một người một mèo trừng mắt nhìn nhau hồi lâu, không kiên nhẫn phiên cái xem thường, sau đó tiến lên đem Tiểu Hắc giải cứu từ trong tay nam nhân ra, đem nó ôm vào trong lòng.

"Nó là sủng vật của ta."-Liễu Lăng Phong nghĩ nghĩ, vẫn là mở miệng đối với Hiên Viên Ly giải thích. Đồng thời nàng cũng âm thầm đánh giá thực lực của hắn. Tốc độ của Tiểu Hắc có bao nhiêu nhanh, nàng đúng là rõ ràng nhất, nhưng không ngờ Hiên Viên Ly lại không tốn chút công sức liền nắm được nó. Hơn nữa, Hiên Viên Ly vậy mà dưới tình huống không biết Tiểu Hắc là sủng vật của mình, liền lập tức đứng ra ngăn chặn công kích thay nàng...Tâm tĩnh như mặt hồ của nàng nhè nhẹ nổi lên một trận sóng.

Hiên Viên Ly rất nhanh hồi phục lại vẻ mặt vô biểu tình bình thường, đi theo mặt sau Liễu Lăng Phong.

Nhưng mà, Mạc Vân đi theo sau hai người, rất là nghi hoặc mà nhìn chủ tử nhà mình. Hắn có thể hiểu được chủ tử tại sao lại che trước mặt tiểu vương phi. Ngắn ngủi thời gian, hắn cũng mơ hồ nhận ra chủ tử đối tân vương phi thật để ý. Nhưng là, con hắc miêu kia cũng không có làm gì đi? Nó mặc dù bất ngờ xông về phía tiểu vương phi, nhưng nó chỉ là một con mèo a, cũng không phải là công kích tiểu vương phi, có thể nó thấy chủ nhân của mình nên chỉ muốn chủ nhân ôm một cái, về phần chủ tử phải dùng ánh mắt đáng sợ như thế trừng nó sao?

Ở một cái góc Liễu Lăng Phong không nhìn thấy, một người một miêu cho nhau trao đổi "thân mật" bằng ánh mắt.

Hiên Viên Ly : Tử miêu, mau tránh xa tức phụ của lão tử!

Tiểu Hắc: Chủ nhân chỉ của một mèo là ta, ngươi nằm mơ.

Mạc Vân: "..."

~~~~~~~~~~~~

Liễu Lăng Phong rót một chén trà đẩy cho Hiên Viên Ly, tay kia thì vuốt ve Tiểu Hắc trên đùi.

_Vương gia, người sáng mắt không nói tiếng lóng. Ngươi rốt cuộc muốn gì ở ta?

Nam nhân nhẹ nhàng nhấp một ngụm trà, động tác tự nhiên mà tao nhã, cho dù mỗi cử động cũng lộ ra cao quý.

_Muốn ngươi trở thành vương phi của ta.

Vương phi cái em gái ngươi!

_Hiên Viên Ly, ta biết ngài không phải là bệnh vương như lời đồn đãi, mà ta cũng không phải thứ nữ không chịu sủng của phủ thừa tướng. Nhưng những chuyện này đều không liên quan đến ta, ta chỉ thầm nghĩ sống yên lặng qua ngày mà thôi.-Liễu Lăng Phong sắc mặt bình thản đối diện với Hiên Viên Ly, tự câu tự chữ chậm rãi rõ ràng.

Hiên Viên Ly cũng thu hồi lại vẻ lười nhác bình thường, không trả lời nàng, chỉ dùng ánh mắt thâm thúy nhìn nàng hồi lâu.

_Liễu Lăng Phong, ngươi đúng thật là bất đồng so với những nữ nhân khác.-Hiên Viên Ly cười rộ lên, như một đóa anh túc mới nở, lộ ra mị hoặc.-Hảo. Nếu ngươi đã thẳng thắn với bổn vương như vậy, bổn vương cũng không ngại đáp ứng ngươi. Chỉ cần ngươi giúp bổn vương ở trước mặt người khác diễn kịch, bổn vương sẽ không can thiệp vào chuyện của ngươi.

Xem ra muốn thu phục tiểu mèo hoang này, vẫn là cần từ từ đến. Hiên viên Ly ở trong lòng phúc hắc nghĩ.

_Hảo.-Liễu Lăng Phong sảng khoái đáp ứng.

Nàng đưa bàn tay ra trước, ý bảo Hiên Viên Ly cũng làm theo. Hắn khó hiểu đưa bàn tay to lớn của mình ra, chợt một cái bàn tay trắng nõn tinh tế nắm chặt một cái. Tâm không hiểu mà run lên.

_Hợp tác vui vẻ!-Nàng mỉm cười, không hề che dấu cuồng ngạo.

Hiên Viên Ly sửng sốt một lát, sau đó cười lớn.

_Hảo. Hợp tác vui vẻ!

Đợi khi tiễn Hiên Viên Ly rời đi, Liễu Lăng Phong thả Tiểu Hắc xuống dưới, nhanh chóng thay một bộ hắc bào, đội ngân sắc mặt nạ, họa tiết ở mặt trên là bỉ ngạn hoa. Mặc dù là mùa hè nhưng mặt nạ lại phát ra từng trận hàn khí, khiến người chạm vào cũng cảm thấy mát mẻ.

Tiểu Hắc thấy nàng đã thay xong trang phục, liền nhanh chóng nhảy lên vai nàng, tứ chi bám chặt vào áo. Nhìn vật nhỏ trên đầu vai, Liễu Lăng Phong ôn nhu xoa xoa cái đầu nhỏ của nó, phi thân từ cửa sổ bay ra ngoài.

Một khắc sau, ở thư phong Ly vương phủ.

_Vương gia, vương phi biến mất rồi.-Mạc Vân cúi đầu cung kính bẩm báo.

_Ân, không cần xen vào nàng.-Hiên Viên Ly ngồi sau án thư ( bàn sách ), phất tay ý bảo Mạc Vân lui ra.

Mạc Vân mặc dù còn điều muốn nói nhưng cũng không dám ngỗ nghịch ý của hắn, chậm chạp rời đi. Mặc dù ám vệ xung quanh sở viện của Liễu Lăng Phong đã bị Hiên Viên Ly triệt đi hết, nhưng dù thế nào, bọn họ lại để một người vô thanh vô tức rời đi mà ám vệ trong phủ không hề hay biết cũng không thể nào nói nổi a.

Thấy vẻ do dự của Mạc Vân, Hiên Viên Ly cũng biết hắn đang nghĩ gì, thở dài nói với hắn.

_Vương phi không phải người bình thường, ngươi trở về tăng mạnh huấn luyện cho ám vệ của vương phủ đi.

Mạc Vân nghe được phân phó của Hiên Viên Ly, trong lòng cũng nhẹ nhõm không ít, vội vàng trở về, nhất định phải cho chúng ám vệ trải qua một cuộc huấn luyện địa ngục, để việc này không còn có lần sau nữa.

Thế là ở dưới tình huống không rõ nguyên nhân, Liễu Lăng Phong đã vô tình đẩy chúng ám vệ của Ly vương phủ vào tình cảnh địa ngục trần gian.

Lại nói lúc này Liễu Lăng Phong sau khi không một tiếng động rời khỏi vương phủ, liền hướng ngọn núi ở phía Tây thành mà đi. Sau khi tới được rừng cây, nàng bước vào một mảnh trúc lâm. Từ đó, bộ pháp của nàng mặc dù cùng bình thường không khác, nhưng nếu để ý kỹ, sẽ thấy nàng bước đi thập phần quỷ dị mà giống như có quy luật. Khi nàng dừng chân một khắc kia, dị biến liền xảy ra. Vốn là trống trải rừng trúc, bỗng tảng đá trước mặt nàng tách ra, để lộ một lối đi.

Liễu Lăng Phong lắc mình tiến vào, cửa đá lại tự động khép lại như chưa từng có chuyện gì xảy ra. Hai bên lối đi được khảm dạ minh châu nên đường đi không một chút tối tăm, ngược lại sáng sủa sạch sẽ vô cùng. Lại đi tiếp hơn một khắc thời gian, cuối cùng nàng cũng tới nơi: một trong những căn cứ của Ám vực, thế lực đứng nhất nhì đại lục này, ngoài ra còn một thế lực khác đứng trên Ám vực của nàng, đó là Minh điện.

Mặc dù Ám vực cùng Minh điện gần như ngang hàng, nhưng thực ra Minh điện so với Ám vực phải cường đại hơn. Chẳng qua Minh điện không thường xuất hiện trên giang hồ nên người trong giang hồ mới xếp Ám vực cùng Minh điện ngang nhau. Có điều cả hai thế lực này đều vô cùng thần bí, không ai có thể điều tra ra tổng bộ của hai thế lực này ở đâu, cũng không ai biết người đứng sau hai cỗ thế lực này là ai, nên mới càng tăng thêm vẻ thần bí cho Ám vực và Minh điện.

Qua chừng gần hai khắc, cuối cùng Liễu Lăng Phong cũng dừng trước một cánh cổng sắt. Thì ra trong lòng núi này lại có một tòa cung điện dưới đất!

Nhưng tòa cung điện này cũng không quá lớn, bên trong chỉ có khoảng chừng mấy trăm người của Ám vực. Hai tên ám vệ quần áo hắc y bó sát, gương mặt trẻ tuổi không biểu cảm lại phát ra sát khí đứng trước đại môn thấy nàng tới, lập tức trong mắt toát lên vẻ kích động, cung kính quỳ xuống hành lễ.

_Thuộc hạ gặp qua Ám chủ.

Liễu Lăng Phong bị vây trong áo choàng, vẻ mặt hờ hững đối hai người gật đầu, vận khinh công hướng bên trong điện đi tới.

_Diệt Sát, có chuyện gì cần ta giải quyết sao? - Đến chính điện, Liễu Lăng Phong ngồi trên thượng vị, bán dựa vào ghế, cũng thay đi nữ trang, mặc một bộ xích diễm cẩm bào, trên người toát ra vương giả khí.

Mà đứng phía dưới là một nam nhân quần áo hắc y bó sát, nhưng hoa văn được thêu bằng kim tuyến, cũng vây mình trong màu đen áo choàng, một nửa khuôn mặt dưới mặt nạ tuấn mỹ lãnh khốc, lúc này cung kính quỳ trước mặt nàng, rõ ràng bẩm báo.

_Hồi Ám chủ, không có. Nhưng mà theo tin tức Ám các vừa đưa tới, đại thọ thái hậu lần này, nhị hoàng tử Lưu Phong quốc và Cảnh vương Thượng Quan quốc đều sẽ đến.

Liễu Lăng Phong gật gật đầu, nghiền ngẫm. Xem ra thọ yến lần này sẽ nhấc lên một hồi phong ba a...

_Được rồi. Ngươi lui ra đi, có tin tức gì thì thông tri cho ta.

Diệt Sát tuân lệnh, lui ra ngoài.

Lúc Liễu Lăng Phong trở lại Ly vương phủ cũng đã là chiều tối. Nàng vừa trở về phòng liền có hạ nhân tới thông báo Ly vương mời nàng tới đại sảnh dùng cơm.

Nhìn thấy Hiên Viên Ly vẫn là bộ dáng thanh phong ôn nhã, đối với nàng vẫy vẫy tay bảo nàng lại gần, nói: "Phong nhi, mau ngồi xuống đây."

Liễu Lăng Phong ngoan ngoãn ngồi xuống. Hiên Viên Ly thường thường lại gắp mấy món đồ ăn cho nàng, cũng cẩn thận vì nàng giới thiệu thức ăn, nhưng không hề đề cập tới việc nàng xuất phủ.

Hắn không nhắc tới, nàng đương nhiên cũng sẽ không chủ động giải thích, thỏa mãn hưởng dụng phục vụ của mỗ vị vương gia, ăn no liền trở lại trong phòng ngủ. Lăn lộn cả một ngày, nàng mệt mau muốn chết.

Hiên Viên Ly cũng mặt dày mày dạn bò tới trên giường của nàng, mỹ kỳ danh viết: bồi dưỡng cảm tình!

_Chúng ta chưa có bái đường!

Bồi dưỡng em gái ngươi!

Liễu Lăng Phong chịu đựng xúc động muốn đá người nào đó xuống giường, tức giận nói.

_Không sao, nếu ngươi muốn ta có thể đại hôn lại một lần. Dù sao ngươi cũng nhất định là nữ nhân của ta.-Hiên Viên Ly thoải mái tự nhiên chui vào trong chăn của nàng, tà mị mười phần nhìn nàng.

Đây không phải là vấn đề!

_Ly vương, ta nghĩ hôm nay ta đã nói thật rõ ràng, ngươi cũng đã đáp ứng ta, hiện tại lại muốn diễn thế nào?-Đối với tình huống lúc này, Liễu Lăng Phong cũng thực sự là bất đắc dĩ. Không phải hắn nghe đồn thanh lãnh khiêm nhã sao? Vậy cái thứ yêu nghiệt vô sỉ trước mặt nàng này là từ đâu tới?

Tỏ vẻ, không phải nàng không đủ lãnh tĩnh, mà là kẻ địch quá vô sỉ.

_Ân, ta là đáp ứng ngươi. Có điều, ngươi cũng biết ta không chịu sủng, cho nên vương phủ cũng không lớn. Trong vương phủ ngoài trừ viện của ngươi cũng không còn phòng trống, dù sao chúng ta cũng là phu thê, ngươi không ngại cho ta ngủ nhờ đi.-Hiên Viên Ly mặt không đỏ tâm không khiêu, giống như có thật biện giải.

Khóe miệng Liễu Lăng Phong co giật. Hắn đây là đang lừa quỷ sao? Cả vương phủ to như vậy hắn lại dám nói không còn phòng? Nàng cũng không biết sân viện kim bích huy hoàng ngay cạnh đại sảnh, cũng là nơi ở của Hiên Viên Ly, cách sân của nàng mấy chục sở viện trống khác từ lúc nào lại không có chỗ cho vị chủ nhân vương phủ này.

Thấy ánh mắt rõ ràng khinh bỉ của nàng, Hiên Viên Ly cũng không xấu hổ, hô: "Mạc Vân."

_Là, vương gia?-Thanh âm Mạc Vân từ bên ngoài vang lên. Vương gia đã dặn, không được bước vào phòng ngủ của tiểu vương phi.

_Trong vương phủ còn phòng trống?-Thanh âm trầm thấp của Hiên Viên Ly mang theo nguy hiểm mười phần.

_Hồi vương gia. Phòng ngủ của vương gia bị sập vẫn chưa được tu sửa, còn những phòng khác đều đã có người ở, đã không còn phòng trống.-Thanh âm Mạc Vân không phập phồng, chính xác không sai một chữ nói theo lời Hiên Viên Ly đã dặn dò.

Hiên Viên Ly quay đầu làm bộ bất đắc dĩ nhìn Liễu Lăng Phong. Liễu Lăng Phong mặt vô biểu tình nhìn lại hắn. Mặc dù không tin loại lời nói này, nhưng nàng cũng không có đi trọc phá. Thôi thôi, theo hắn đi. Không phải chỉ là ngủ cùng thôi sao? Kiếp trước khi làm nhiệm vụ cùng những nam đồng bạn khác đều ngủ cạnh nhau không ít đâu. Hiện tại nàng chỉ cần coi mỗ yêu nghiệt bên cạnh trở thành tảng đá là được rồi.

Nghĩ vậy, Liễu Lăng Phong cũng không nói thêm cái gì, xoay lưng về phía Hiên Viên Ly vùi đầu vào chăn bắt đầu ngủ.

_Lui ra đi.-Biết Liễu Lăng Phong là đã đồng ý, Hiên Viên Ly liền kêu Mạc Vân lui ra.

Mang theo tâm tình đầy rung động, Hiên Viên Ly cũng dần dần chìm vào mộng đẹp.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro