5.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Khi cả hai chỉ vừa ra khỏi nhà Trương Quýnh Mẫn, trời bắt đầu trút nước mịt mù. Giao thông gần như tê liệt vì màn mưa trắng xóa giăng giăng trên đường, nước ngập bắt đầu ngấp nghé đến mắt cá chân.

Chỉ có một chiếc ô tô xám đen duy nhất xé toạc bụng mưa mà lao về phía trước.

Đoạn đường lớn trước mặt tuy vắng tanh, nhưng Trương Quýnh Mẫn lại có cảm giác bất an kỳ lạ. Thái dương của anh đã giật giật nhức nhối từ khi xe bắt đầu chạy. Tim Quýnh Mẫn cũng không ngừng liều mạng va vào thành ngực.

Từ Tân bên cạnh chẳng nói với Mẫn lời nào, chỉ im lặng đạp chân ga để xe mang cả hai chạy thoát thật nhanh ra khỏi thành phố.

Quýnh Mẫn mơ màng ngắm nhìn người anh yêu bên cạnh, giống như Mẫn đang mơ một giấc mơ, đẹp đẽ và kinh hoàng cứ thay nhau quấn lấy tâm trí anh từng khắc một.

Nước mắt lại bắt đầu rơi khi anh nhớ về những câu nói vừa nãy của Từ Tân, Trương Quýnh Mẫn không tài nào nói cho hắn biết được rằng anh đã mong hắn ôm ghì lấy anh và nói như thế đến nhường nào. Hãy đưa anh rời khỏi nơi này đi, rời khỏi Bắc Kinh, khỏi những ánh mắt sắc như ghim và những lòng dạ hiểm ác ấy đi, hãy cho anh đi cùng em nữa. Trương Quýnh Mẫn không muốn thừa nhận anh đã yêu Từ Tân đến nhường nào. Nếu cả đời này không tách rời khỏi hắn thì thật tốt biết mấy.

Từ Tân nhận ra người hắn yêu lại khóc trộm một mình. Trương Quýnh Mẫn mau nước mắt đã trở về bên hắn rồi, anh ấy không còn là Trương Quýnh Mẫn lạnh lùng ném vào mặt hắn câu chia tay tàn nhẫn ấy nữa. Từ Tân hiểu sâu bên trong những giọt nước mắt ấy là một nội tâm kiên cường đến mức nào. Trương Quýnh Mẫn đã từng trải qua những gì, Từ Tân là người hiểu rõ nhất.

Từ Tân buông một tay đang đặt trên vô lăng, nhẹ nhàng nắm lấy tay người bên cạnh. Bàn tay lạnh như băng của Quýnh Mẫn đã nằm trọn trong lòng bàn tay ấm áp của hắn. Quấn quýt không muốn rời.

Không gian lạnh lẽo tĩnh mịch lặng lẽ bao trùm lấy cả hai. Bên ngoài, những giọt mưa điên cuồng đập mình vào cửa kính rồi trượt dài xuống dưới, chỉ để lại vệt nước mờ nhạt mà chẳng mấy chốc lại biến mất vì những giọt mưa khác.

Trương Quýnh Mẫn nghĩ rằng sẽ không có điều gì cản trở cả hai được nữa. Anh đang cùng người mình yêu nhất trốn chạy khỏi thế gian, họ sẽ đến đâu đó, bắt đầu một cuộc sống mới. Trương Quýnh Mẫn sẽ bỏ lại thành phố này tất cả những đau đớn tủi hờn trước nay và Bắc Kinh sẽ không bao giờ tước đoạt đi bất cứ thứ gì của anh được nữa.

"Tân Tử, em có biết bài hát Ngựa vằn mà em hát trong buổi tối chúng ta gặp nhau lần đầu tiên là do ai sáng tác không?" Trương Quýnh Mẫn đột ngột lên tiếng. Nếu đã muốn buông bỏ mọi sầu khổ tại đây thì anh nghĩ rằng tảng đá nặng nhất trong lòng cũng nên buông đi thôi.

"Em không nhớ rõ, họ Lê nào đó phải không?" Từ Tân thơm nhẹ lên mu bàn tay của người nọ trước khi khẽ khàng buông tay anh ra và quay trở lại vô lăng.

"Họ Lê đó là bạn của anh. Bài hát này là anh sáng tác để dự thi Tài năng trẻ của trường, Lê Khương thường xuyên bảo anh gửi bài hát cho cậu ấy nghe, để lấy ý kiến chỉnh sửa thôi, em biết đấy. Thế mà trước ngày hạn chót nộp bài, hồ sơ của anh lại bị từ chối vì Ngựa vằn đã được Lê Khương nộp với tư cách cá nhân trước đó rồi."

"... Anh không khiếu nại lên hội đồng chấm thi à? Đó toàn bộ là công sức của anh!"

"Anh có chứ, sáng tác một bài hát đâu dễ dàng đến độ nói bỏ là bỏ. Nhưng hội đồng sau đó đã hủy khiếu nại của anh mà không nói lời nào mặc dù đơn khiếu nại có đủ bằng chứng về tiến trình sáng tác và tin nhắn gửi Lê Khương nhận xét. Sau đó em biết gì không? Gia đình của cậu ấy uy hiếp anh phải từ bỏ Ngựa vằn. Khi đó anh vẫn cứng đầu chẳng chịu buông tờ đơn khiếu nại. Anh còn định sẽ tung mọi bằng chứng lên weibo nữa."

"Nhà họ Lê à, nhà họ Lê là đối tác lớn của tập đoàn nhà em, không chừng em đã gặp qua gã Lê Khương ấy rồi. Khốn nạn thật!" Từ Tân tức giận đập tay vào vô lăng trước mặt.

"Cuối cùng anh vẫn không phanh phui mọi thứ trên đấy. Vì tai nạn xe của bố mẹ anh... Anh không biết chắc chắn nhưng có lẽ vì sự cứng đầu của anh nên họ mới gặp chuyện." Trương Quýnh Mẫn thấy lòng mình lại quặn thắt mỗi khi nhắc đến chuyện cũ.

"Cái gì? Chết tiệt!!!"

"Anh đã điên cuồng đâm đầu về phía trước mà không để ý đến hậu quả như thế đấy, nên là những người thân thiết nhất bên cạnh anh là những người chịu tổn hại nhiều nhất. Anh không muốn chuyện này xảy ra lần thứ hai nữa. Anh không còn gì hết Tân à. Bây giờ anh có em rồi, chúng ta sẽ đi thật xa khỏi nơi này. Anh muốn bỏ lại mọi thứ không hay này ở Bắc Kinh, sau đó sẽ tròn vẹn để tận hưởng niềm vui bên cạnh em."

"Em nhất định sẽ tìm cơ hội để khiến Lê Khương tự vạch trần chính mình."

"Không, Tân Tử. Bỏ đi, chuyện đã qua lâu rồi. Anh nói ra không phải để em làm gì cho anh, anh chỉ bỏ lại nó ở nơi này thôi, bỏ lại trước khi chúng ta rời khỏi thành phố. Bao lâu nay nó chính là chuyện khiến anh thống khổ nhất, hôm nay anh sẽ bỏ lại tất cả mọi đau thương tại đây, sau đó sẽ tròn vẹn mà hạnh phúc cùng em. Anh không mong em mang theo thù hận làm gì, mặc kệ chúng đi Tân Tử, chúng ta sẽ không quay về thành phố này nữa."

Từ Tân bên cạnh chỉ lặng im không đáp lời Trương Quýnh Mẫn, vẻ mặt bất mãn không thỏa hiệp. Quýnh Mẫn cũng biết ý không nói thêm lời nào nữa, dù sao thì anh cũng đã kể ra hết những nỗi niềm trong lòng, chẳng còn gì hối tiếc nữa.

"Em biết rồi. Cảm ơn anh vì đã kể mọi thứ cho em biết." Lâu sau, Từ Tân siết chặt vô lăng mà thở dài.

"Tân Tử à, anh..." Hơi thở của Mẫn như nghẹn lại ở cổ họng.

Trương Quýnh Mẫn chẳng để ý rằng nãy giờ xe của họ vẫn đang lao như điên trên cao tốc vắng tanh. Cho đến khi thấp thoáng trong màn nước trước mặt là một dãy xe bị kẹt lại do thời tiết xấu, Từ Tân mới bắt đầu giảm tốc chạy.

Trời mưa đường trơn như bôi mỡ, Từ Tân vẫn đang tính toán trong đầu vận tốc xe và bình tĩnh đạp phanh. Tuyệt đối không thể đạp mạnh ngay từ đây được, rất có thể bánh xe sẽ bị trượt và khiến cả hai gặp nguy hiểm. Vì thế hắn chầm chậm buông chân ga và ấn phanh nhẹ nhàng.

Nhưng điều khiến hắn cả kinh là cho dù Từ Tân ra sức đạp phanh xe thế nào đi nữa, hắn cũng không tài khiến nó chậm lại được.

Ai đó đã giở trò với chiếc xe từ lúc nào.

Không thể nào, sáng sớm khi hắn đến tìm Mẫn thì cái xe vẫn chạy bình thường cơ mà. Vừa suy nghĩ đến đây, Từ Tân đã bàng hoàng nhận ra một việc. Có vẻ như người nhà của hắn đã phá hỏng phanh xe trong lúc Từ Tân và Trương Quýnh Mẫn đang trong phòng của anh, có vẻ như bọn họ biết trước được kế hoạch chạy trốn của hắn nên đã hạ quyết tâm sẽ diệt trừ cả hai.

Điều hắn vừa nghĩ đến trong đầu khiến Từ Tân lạnh người, thì ra gia đình ấy có thể ra tay tàn độc với hắn như vậy. Không từ bất cứ thủ đoạn nào để đạt được mục đích, đúng như những thứ mà bố đã dạy cho Từ Tân khi hắn vừa có nhận thức.

Trương Quýnh Mẫn nhìn sắc mặt Từ Tân tái nhợt lúng túng đạp đi đạp lại chân phanh dưới chân, trong lòng cũng thầm cảm thấy bất an tột cùng.

Từ Tân nhìn ba bốn chiếc xe đang kẹt lại ở đằng xa, thầm nghĩ có lẽ hắn sẽ dùng việc trả số thủ công để khiến chiếc xe chậm lại từ từ. Mặc dù đường ướt mưa đã gần như triệt tiêu đi gần hết ma sát của mặt đường, nhưng nếu hắn không liều mạng một phen thì cả hai chỉ có nước đâm xe mà chết. Có lẽ sẽ kịp, Từ Tân mong là thế.

Kế hoạch của hắn nhanh chóng thất bại, việc trả số thủ công cũng chỉ giảm được một phần nhỏ nhoi tốc độ mà hắn đã lái xe trước đó mà thôi. Trương Quýnh Mẫn bên cạnh có lẽ đã hiểu được tình hình, gương mặt anh tái đi gần như có thể hòa cùng màn mưa xám xịt bên ngoài cửa kính.

"Mẫn, nhắm mắt lại và tin ở em được không?"

Trương Quýnh Mẫn nhìn người anh yêu lần nữa rồi ngoan ngoãn ngả người ra sau và nhắm mắt. Bên tai anh vẫn là âm thanh hàng triệu triệu giọt nước va đập dữ dội vào kính, tiếng cần gạt nước sột soạt và thanh âm êm dịu đang dần run rẩy của người bên cạnh.

Mẫn không chắc kết quả của cả hai sẽ là gì, nhưng giờ phút này anh không thể quay đầu được nữa. Mong bố mẹ sẽ phù hộ cho chúng con bình an vô sự. 

_______________________

@mukrom_: cảm ơn các bạn đã đọc đến đây nhé.
nếu thích mấy con chữ của mình, hãy vote và cmt cho mình có động lực nha. ❤

beta bởi Sữa Bò Socola Của Tân Quýnh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro