Chương 19

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khu vực rừng rậm của Rừng Rậm Băng Sương là phó bản, mảnh đất rộng lớn thưa thớt bao quanh bên ngoài chính là khu vực luyện cấp. Gần đến đêm khuya, khu Mười Vinh Quang vẫn đông như trước, càng làm cho người ta ngạc nhiên chính là, tất cả người chơi ở khu luyện cấp Rừng Rậm Băng Sương đều chạy về cùng một phía.

Thương Nhân Quỷ Lùn đổi mới, Lam Hà nhận được tin tức đầu tiên lập tức truyền lệnh xuống, để tinh anh của công hội mau chóng chạy đến vị trí spawn của Thương Nhân Quỷ Lùn, mà bản thân cũng dẫn theo một đoàn tiến vào sâu trong rừng.

Xa xa, Lam Hà đã nhìn thấy bóng hình cao lớn trên sườn núi.

Toàn thân Thương Nhân Quỷ Lùn này xanh lè, nhưng khuôn mặt không giống như lũ quái bình thường, con này trông vô cùng hiền hậu, sau lưng đeo một cái túi cực bự, đang chạy trốn trong rừng. Thỉnh thoảng đưa tay thò vào trong túi, pháo nè lựu đạn nè bình cháy nè các loại đều đủ cả, sờ đến cái gì là ném ra đằng sau ngay cái đấy, thường thường khiến người chơi hít đầy bụi đất.

Nhìn qua tình hình thì có thể thấy được Thương Nhân Quỷ Lùn mới bị phát hiện không lâu, còn chưa hình thành vòng vây, Thương Nhân Quỷ Lùn giống như một người dẫn đầu, dẫn dắt những người chơi đến đây tham gia vòng người náo nhiệt, miệng lẩm bẩm.

"Hai nhà khác còn chưa tới sao?" Lam Hà nghi ngờ nhìn xung quanh, cũng không thấy cái bóng quen thuộc của Trung Thảo Đường với Bá Khí Hùng Đồ, ngược lại công hội đến góp vui lại nhiều, Gia Vương Triều, Luân Hồi, Yên Vũ, Đạp Phá Hư Không, Bách Hoa Cốc...

Một cái bình cháy ném ra, dấy lên một biển lửa, Thương Nhân Quỷ Lùn nhẹ nhàng nắm lấy một nhánh cây bay vọt lên.

Chỉ là cơ thể Thương Nhân Quỷ Lùn mới bay đến một nửa, đột nhiên bị một đạo kiếm quang lóe ra từ rừng rậm chuẩn xác chém trúng, rơi xuống đất.

Một người đi ra từ phía sau cây, Lam Hà một cái Rút Đao Trảm thu chiêu, ngay sau đó thêm vào một cái Tam Đoạn Trảm, kỹ năng vừa công kích vừa di chuyển này của kiếm khách trong nháy mắt rút ngắn khoảng cách giữa Lam Hà và Thương Nhân Quỷ Lùn. Sau khi áp sát được cậu liền làm một kiếm Xiên Lên, chuẩn bị đâm Thương Nhân Quỷ Lùn bay lên không, chợt bên cạnh xuất hiện một cây chiến mâu có hình dạng kì quái.

Quân Mạc Tiếu! Ấn tượng vũ khí này để lại thực sự quá sâu, giống như bản thân Quân Mạc Tiếu này, làm cho Lam Hà cảm thấy căng thẳng, chỉ một cây chiến mâu thôi cũng đủ khiến cậu đau tim!

Một kiếm một mâu đều hướng về Thương Nhân Quỷ Lùn chào hỏi, rốt cuộc là kiếm nhanh, hay là mâu dài?

Chiến mâu trong tay Quân Mạc Tiếu bỗng nhiên trượt ra một đoạn, đâm về phía trước, "Phập phập ——", trong ánh mắt kinh ngạc Lam Hà, một chiêu Viên Vũ Côn đã mang BOSS lướt khỏi mũi kiếm của cậu, ngã sấp xuống bên cạnh Quân Mạc Tiếu.

"Ông anh Mạc Tiếu, cùng lên đi!" Lam Hà mời nói.

Quân Mạc Tiếu xoay người một cái, ánh mắt trống rỗng cho thấy câu trả lời của hắn, động tác không chút nào ngắt quãng, nhảy ngược về phía sau tránh khỏi một chiêu kiếm của Lam Hà đồng thời dùng chiến mâu quét qua, ép Lam Hà phải lui lại.

Mà một lần lui này khiến Lam Hà cách Thương Nhân Quỷ Lùn càng xa hơn.

"Lần sau nha!" Câu trả lời của Quân Mạc Tiếu vang lên trên đỉnh đầu, Lam Hà lại cảm thấy xa như từ bên kia núi truyền đến.

Không đợi cậu lần nữa đuổi kịp Quân Mạc Tiếu, "Ầm" một tiếng, cậu lại bị bắn ra ngoài.

Móa! Răng Lam Hà cũng muốn gãy luôn rồi, lần này quả thật là cậu sơ suất, chỉ nhớ thương chăm sóc Quân Mạc Tiếu đã cướp BOSS từ tay mình mà quên mất sẽ thường có mấy thứ đồ chơi cổ quái kỳ lạ được ném ra từ trong cái túi ngổn ngang đủ thứ của Thương Nhân Quỷ Lùn.

Cuộc đọ sức ngắn ngủi trong lúc tranh đoạt BOSS, Lam Hà bại hoàn toàn. Cậu nhìn một mình Quân Mạc Tiếu kéo Thương Nhân Quỷ Lùn càng chạy càng xa, nhưng không nản lòng.

Còn khuya mới đến lúc từ bỏ, bởi vì tất cả công hội ở đây, bao gồm cả Lam Khê Các bọn họ, đều sẽ không để cái tên tán nhân Quân Mạc Tiếu này nẫng tay trên BOSS dã đồ lần nữa!

Phần lớn người chơi đã vọt về phía bên này, trong đó chủ yếu là người của các công hội nhỏ vàng thau lẫn lộn, nhìn thấy tinh anh của các công hội lớn ngăn ở vòng ngoài liền thoáng chần chờ.

Bọn họ chần chờ, nhưng Lam Khê Các - một trong ba công hội lớn - thì không, Lam Hà vô cùng quyết đoán dẫn mấy chục người của mình đuổi theo đầu tiên, một bên giục các tinh anh của công hội thúc mau chóng chạy đến trợ giúp, một bên suy nghĩ rốt cuộc Trung Thảo Đường với Bá Khí Hùng Đồ đang giở trò quỷ gì?

"Đinh ——" Server đột nhiên vang lên âm thanh, Diệp Tu đang chuyên tâm điều khiển Quân Mạc Tiếu khống chế vị trí di chuyển của BOSS, đằng sau là quần chúng Lam Khê Các quyết không rời không bỏ, Tô Mộc Thu liền thay hắn ấn nút trả lời: "Số 22 khu B, hai lon Coca!"

"Ặc..." Diệp Tu suýt quên giờ mình còn kiêm chức quản lý mạng, hiện tại thù hận BOSS nằm trên người Quân Mạc Tiếu, coi như Tô Mộc Thu ra tay cũng không cướp được, mà vị khách không kiên nhẫn kia cứ mãi thúc giục, Tô Mộc Thu đứng dậy lấy hai lon Coca trên quầy bar.

"May mà không gọi lúc đánh kỷ lục."

"Không phải còn có Mộc Thu đại đại sao." Diệp Tu liếc mắt nhìn bóng lưng đã đi xa của Tô Mộc Thu, cười nhẹ.

Lực chú ý quay lại trong game, Quân Mạc Tiếu mang theo Thương Nhân Quỷ Lùn chạy ngược chạy xuôi, giống như chỉ là dạo chơi lung tung không mục đích.

"Thiên Thành! Chạy lên cản đi!" Lam Hà nói.

Thiên Thành buồn bực: "Sao lại là tui?"

"Ông là pháp sư chiến đấu ông không đi ai đi?" Pháp sư chiến đấu có ma pháp Huyễn Văn gia tăng thuộc tính, ma pháp Huyễn Văn sơ cấp càng khiến tốc độ của pháp sư chiến đấu cao hơn người khác một bậc.

"Tui đuổi kịp thì cũng ngăn được chắc!" Tuy Thiên Thành kiêu ngạo, nhưng cũng không đến mức mắt mọc trên đỉnh đầu, nhìn không rõ con sông ngăn cách giữa mình và Quân Mạc Tiếu dài đến không thấy điểm cuối.

Lam Hà còn muốn nói thêm gì đó, Lôi Minh Điện Quang đã điên tiết bảo: "Đều câm hết, tui lên tui lên!"

Có thời gian từ chối này, Quân Mạc Tiếu đã mang theo Thương Nhân Quỷ Lùn tiến vào phạm vi công kích của cậu.

Lôi Minh Điện Quang trốn ra sau gốc cây nhanh như chớp, ngâm xướng phép thuật debuff, cậu không cầu cướp được thù hận, nhưng ít ra cũng muốn kéo được BOSS tiến về bên này, vì đám người Lam Khê Các tranh thủ thời gian.

Trong không khí mơ hồ cuốn lên gió nhẹ, Lôi Minh Điện Quang giấu mình dưới tàng cây dần dần kết thành băng sương.

Diệp Tu mệnh danh Sách Giáo Khoa Vinh Quang, thấy hướng gió hơi động là biết ngay đối phương định dùng phép thuật nào, Quân Mạc Tiếu bỗng dừng lại chuyển hướng, Lôi Minh Điện Quang tự tin cười: "Muộn rồi!"

"Đoàng ——" Tiếng súng quen thuộc vang lên giữa khu rừng, một bóng người màu đen đột nhiên lao ra từ viền máy tính Lôi Minh Điện Quang, chớp mắt đã nhảy đến bên cạnh Quân Mạc Tiếu.

Không, đúng hơn là bên cạnh Thương Nhân Quỷ Lùn.

Lúc sượt qua người Quân Mạc Tiếu, Mộng Nan Trường xoay người làm một cú lên gối tàn nhẫn, chỉ thấy Thương Nhân Quỷ Lùn cao lớn bị bậc thầy pháo súng nhỏ nhắn xinh xắn đánh bay, ngay sau đó súng máy kề sát trên người Thương Nhân Quỷ Lùn đột nhiên tạch tạch tạch mà vang lên, chi chít đạn hợp thành một chuỗi, lực trùng kích to lớn trực tiếp đẩy bay Thương Nhân Quỷ Lùn.

"Mẹ kiếp!" Lôi Minh Điện Quang hung hăng đập xuống bàn, cậu đã ngâm xướng xong kỹ năng Bão Tuyết rồi, gió cuốn cuồng bạo với đầy trời bão tuyết cuối cùng chả để làm gì, không chỉ Thương Nhân Quỷ Lùn bị đẩy đi, ngay cả Mộng Nan Trường cũng không ở lại!

Bởi vì trong nháy mắt bị lực đàn hồi đẩy ra, cổ tay cầm chuột của Tô Mộc Thu thoáng vung lên, thân thể Mộng Nan Trường uốn một cái thay đổi độ cong, trước cái nhìn chăm chú đến trợn mắt há mồm của Lôi Minh Điện Quang, cực kỳ bá đạo cầm súng trượt hình chữ "O" giữa không trung xung quanh phạm vi kỹ năng Bão Tuyết, cuối cùng chính xác rơi xuống đằng sau Quân Mạc Tiếu.

"Thế này cũng cmn quá trâu bò rồi đi..." Lôi Minh Điện Quang hoàn toàn rung động, tình hình mà Mộng Nan Trường vừa làm giữa không trung tựa như kinh hồng nhất vũ(1), là thao tác mà bao năm cậu chơi Vinh Quang cũng không tưởng tượng nổi.

Khi Lam Hà dẫn người chạy đến chỉ kịp trông thấy màn kết thúc này, nữ bậc thầy pháo súng vẫn duy trì động tác ngắm bắn mà nhanh chóng rút về sau lưng Quân Mạc Tiếu đang vững vàng mà vung chiến mâu, tư thế đứng của hai người trông như hai chiến hữu thân mật tột cùng, nếu không phải khác phe, Lam Hà cũng muốn khen lớn một câu "Hoàn mỹ" .

Đối với việc này, Tô Mộc Thu cực kì hài lòng, cảnh tượng trong nháy mắt chồng lên một đoạn ngắn nào đó trong ký ức, tổ hợp pháp sư chiến đấu cùng bậc thầy pháo súng, phảng phất quay về đoạn thời gian tùy ý vui sướng năm nào.

"Mộc Thu đại đại vẫn cứ thích show trình như thế." Diệp Tu cảm khái.

1. Kinh hồng nhất vũ: Điệu nhảy đẹp đến nỗi khiến mọi người sửng sốt, khắc sâu trong lòng

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro