Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi cơm nước no nê, Trần Quả hưng trí bừng bừng mở máy chờ khu mới mở, so sánh với toàn bộ tiệm net ồn ào náo nhiệt, thì Diệp Tu có vẻ mười phần bình tĩnh.

Trần Quả quay đầu nhìn hắn, thấy hắn còn đang chậm rãi nghịch hạt cơm, không khỏi gấp: "Chị nói này, khu mới sắp mở, sao cậu không vội gì hết?!"

Diệp Tu kỳ quái: "Sao phải vội? Chờ xem, trong vòng nửa giờ tuyệt đối không chen vào được."

Cái vẻ chắc như đinh đóng cột của hắn khiến Trần Quả nửa tin nửa ngờ: "Không thể nào, tôi nghe nói Công ty Vinh Quang năm nay đem server Tiểu Bá Vương đổi..."

Diệp Tu ung dung thở dài: "Tin đồn."

Trần Quả: "..."

Thời gian sắp đến 0 giờ, phóng mắt nhìn, cơ hồ mỗi người trong tiệm net đều nhìn chòng chọc vào màn hình máy tính. Không biết ai đột nhiên cao giọng hô lớn một câu "Mở rồi", âm thanh lạch cạch của bàn phím trong nháy mắt phá vỡ không khí yên lặng có chút quỷ dị trước đó.

"Cmn! Lại kẹt!" Quả nhiên, không bao lâu liền nghe trong quán Internet toát ra từng tiếng phàn nàn, "Tiểu Bá Vương Vinh Quang đơn giản kiên trì, 100 năm không lay chuyển!"

Acc của Trần Quả cũng đang ở giao diện đăng nhập, tức giận đến nghiến răng: "Có tiền chi cho nhiều giải đấu như thế mà cũng không biết đem Tiểu Bá Vương đổi một cái sao!"

Trong lúc cô phàn nàn, Diệp Tu cạnh cô mở máy lên, Trần Quả hiếu kì đưa mắt nhìn thử, vậy mà là hướng dẫn quá trình thực hiện nhiệm vụ cho người mới.

"Cậu..." Cô kinh ngạc nhìn Diệp Tu, đối phương không nhanh không chậm nói, "Cậu còn phải coi hướng dẫn? Có thật là người chơi mười năm không đấy!"

Diệp Tu cười ha ha: "Lâu rồi không chơi clone."

Được rồi, lý do này đủ thuyết phục người khác, Trần Quả hơi khinh bỉ hắn thế mà không có clone, Diệp Tu nói: "Không có thời gian."

"Có thời gian chơi đùa mà không có thời gian hướng dẫn người mới?"

"Đúng thế, bận bịu nghiêm túc chơi game." Diệp Tu vào phòng chat voice, bên trong chỉ có một mình hắn.

"Thôi đi, cậu không làm việc à?" Trần Quả hỏi.

Diệp Tu nói: "Công việc chính là chơi game đó."

Trần Quả sửng sốt một chút: "Chẳng lẽ cậu là tuyển thủ chuyên nghiệp?"

Khi Tô Mộc Thu vào phòng chat chỉ nghe thấy Trần Quả nói "Không giống tuyển thủ chuyên nghiệp", anh nhíu nhíu mày, đánh một dấu chấm hỏi trên màn hình.

Diệp Tu ngắt lời Trần Quả còn muốn hỏi đông hỏi tây, chỉ vào màn hình của cô: "Này, chị chủ, vào game được rồi!"

Trần Quả xem xét quả thật vào được, rất nhanh liền đem Diệp Tu vứt ra sau đầu, hưng phấn gia nhập đại quân khai hoang.

Diệp Tu chậm chạp đeo tai nghe, ho nhẹ cái, thanh âm có chút khàn khàn truyền qua dòng điện tiến vào tai Tô Mộc Thu, anh đem hai chân đang đứng gập xuống, điều chỉnh thành tư thế ngồi.

"Tui online rùi." Diệp Tu nói, cảm giác trong lòng bàn tay lại có chút dinh dính.

Hắn nhìn acc cấp 0 trên màn hình, mặc trên người trang bị trắng phổ thông, nhìn không khác gì các acc nhỏ khác, nhưng bởi vì cái tên hiện trên đầu nó, vũ khí trên tay nó, người điểu khiển nó, nó đã chú định là không tầm thường.

Bàn tay cầm chuột của Tô Mộc Thu siết chặt, hơn nửa ngày mới nói: "Tui cũng đến."

Khu Mười, chúng ta đến đây.

Diệp Tu thao tác Quân Mạc Tiếu, khó khăn đem tất cả nhiệm vụ thôn tân thủ nhận một lần, vừa làm nhiệm vụ vừa tìm kiếm trong đám người: "Cậu đâu?"

Ánh mắt Tô Mộc Thu có chút thất thần, giống như là qua màn hình nhìn về năm tháng xa xôi kia, hai người thiếu niên tranh nhau đấu pháp hoặc là kề vai chiến đấu...

Quân Mạc Tiếu.

Cổ lai chinh chiến kỷ nhân hồi, túy ngọa sa trường quân mạc tiếu.*

Lúc trước lấy tên này, nào ngờ được nó sẽ long đong lận đận như thế? Nó được tạo ra để kí thác hy vọng của anh và Diệp Tu, là vui sướng, nó không chỉ là một cái tài khoản, nó còn gánh vác tương lai của anh, nhưng mà không đợi nó hiển lộ tài năng, thì lại phải ngủ say mười năm.

Có không cam lòng sao? Có lạc lõng sao? Có phẫn uất sao?

Có lẽ có.

Chỉ là những cảm tình kia cùng với ngạo khí cao ngất của anh, đã bị hao mòn trong 10 năm dài dằng dặc. Anh cứ nghĩ là không còn cảm thấy gì, nhưng hôm nay, khi một lần nữa đứng bên Diệp Tu, anh mới bừng tỉnh đại ngộ, nguyên lai anh vẫn khát vọng, khát vọng cùng Diệp Tu sóng vai chiến đấu, khát vọng chiến đấu trong ánh sáng và máu lửa, khát vọng... vinh quang chí cao vô thượng kia.

Mộc Tranh từng nói qua, anh như thế mới là đang sống.

Diệp Tu lại hỏi: "Cậu ở đâu?"

Tô Mộc Thu cười: "Đoán đi." Anh ngồi thẳng người, nhấp chuột chỉ vào Quân Mạc Tiếu, trong nháy mắt đó mắt anh bỗng sáng rực, tựa như phượng hoàng dục hỏa trùng sinh, nhưng cũng trong nháy mắt mà dập tắt trong màn đêm, chờ đợi thời khắc niết bàn thật sự.

Vinh Quang không giống các trò chơi khác, nhân vật không thể chèn lên nhau, nên khu tân thủ đông đến mức nhích không nổi một bước, Diệp Tu có lòng muốn nhảy lên nhìn xem con mèo Tô Mộc Thu trốn đâu rồi, nhưng thật sự là hữu tâm vô lực. Hắn bấm chuột cho mắt nhìn xung quanh, dư quang thoáng nhìn nữ bậc thầy pháo súng cao gầy bên cạnh Quân Mạc Tiếu, tóc dài phất phới, quyến rũ mê người, bộ dáng vẻ nhu nhược khiến người khác muốn yêu thương.

Diệp Tu nhìn chằm chằm nữ bậc thầy pháo súng nửa phút, kêu một tiếng: "Cậu rốt cuộc thấy thế này thú vị chỗ nào, mười năm cũng không thay đổi."

Mặc thế này thực sự cực kỳ giống tên cuồng bậc thầy pháo súng kia trong ký ức, chỉ là khi đó nhân yêu bậc thầy pháo súng mặc trên người chính là váy da màu tím, cầm đại bác trên vai, miễn bàn có bao nhiêu uy phong. Nhất là khi họng pháo đen như mực hướng vào mục tiêu, vậy mà có một loại ảo giác có chạy lên trời hay xuống đất đều không thoát được. Đó cũng là lần đầu tiên bọn hắn gặp nhau, bắt đầu từ một câu của Diệp Tu: "Tiểu thư, cho xin tý lửa."

Tô Mộc Thu điều khiển nữ bậc thầy pháo súng vác đại bác lên vai, họng pháo chĩa vào mặt Quân Mạc Tiếu: "Người anh em, mượn lửa sao?"

Anh vừa nói xong, hai người đều nở nụ cười. Trải qua mười năm, ký ức vốn bị chôn vùi lại mở ra, Tô Mộc Thu không biết Diệp Tu nghĩ thế nào, tóm lại hiện tại, một lần nữa cùng Diệp Tu lấy thân phận mới đứng trên vùng đất này, anh là may mắn, may mắn sau khi trải qua mười năm chìm nổi, bọn anh còn có thể sóng vai trong trò chơi này, vì Vinh Quang mà chiến.

"Đi thôi, làm nhiệm vụ." Diệp Tu nói, lại nhìn ID của nữ bậc thầy pháo súng, Mộng Nan Trường.

Mộng khó dài?

Hắn từ chối cho ý kiến.



Chú thích:

*Thuộc bài Lương Châu từ, là bài thơ thất ngôn tứ tuyệt nổi tiếng của được sáng tác từ tên gọi của một điệu hát cổ của người nói về chủ đề trận mạc, biên ải.

Bồ đào mỹ tửu dạ quang bôi,

Dục ẩm tì bà mã thượng thôi.

Túy ngọa sa trường quân mạc tiếu,

Cổ lai chinh chiến kỉ nhân hồi?

Dịch:

Rượu bồ đào cùng với chén lưu ly

Muốn uống nhưng đàn tỳ bà đã giục lên ngựa

Say khướt nằm ở sa trường, anh chớ cười

Xưa nay chinh chiến mấy ai trở về đâu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro