Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tô Mộc Thu cùng Diệp Tu đi khỏi thôn tân thủ, bên ngoài thôn tân thủ đều là quái cấp 1, loại quái dinh dính nước mũi này nhìn mà buồn nôn, Tô Mộc Thu khó hiểu: "Sao người chơi nữ của Vinh Quang có thể chịu được sự tồn tại của bọn nó nhỉ?"

"Hỏi Mộc Tranh ấy." Vũ khí trên tay Quân Mạc Tiếu ken két hai tiếng biến thành một thanh trường mâu, ra ngay một cái Thiên Kích trực tiếp vứt một con quái nhỏ ở gần nhất lên không, ngay sau đó trường mâu thuận thế hướng về phía trước, Long Nha, tiểu quái cứng ngắc.

Ngón tay Diệp Tu lướt trên bàn phím cực nhanh, tương ứng vũ khí trong tay Quân Mạc Tiếu lại biến đổi, nhanh đến nỗi không thấy rõ động tác, trong nháy mắt trường mâu được rút lên từ sau lưng liền biến thành trọng kiếm, Sóng Kiếm Phá Đất của ma kiếm sĩ chém xuống con quái mà Tô Mộc Thu gọi là Quái Nước Mũi. Trọng kiếm tuỳ tiện xuyên qua thân thể con quái, dịch nhờn xanh nhầy nhụa văng ra khắp nơi.

Quân Mạc Tiếu sau một kích không có thu kiếm, mà phóng ngay một cái Phù Không Đạn, lại kéo một đợt tiểu quái. Vũ khí trong tay hắn không ngừng biến hóa, trường mâu, trọng kiếm, súng lục, thậm chí là đại bác, nếu có người trông thấy cảnh tượng này, trông thấy vũ khí tùy thời biến hóa cùng với sát thương chuẩn xác trên con quái, đại khái sẽ cho rằng mình là điên rồi, hoặc là Vinh Quang cho ra trang bị mới.

Nhưng người đứng ở chỗ này là Tô Mộc Thu, anh không có kinh ngạc hay kích động, anh cho là mình sẽ hơi khó chịu, nhưng anh lại chỉ lẳng lặng mà nhìn Quân Mạc Tiếu xông vào giữa đám quái, có chút vui mừng.

Mặc dù muộn mười năm, nhưng cũng chưa muộn lắm, không phải sao?

"Nào, tiếp theo chính là màn trình diễn của Diệp Thần rồi!" Tô Mộc Thu điều khiển Mộng Nan Trường ra sau lưng Quân Mạc Tiếu, vị trí này vừa vặn có thể đến kinh nghiệm, cũng sẽ không ảnh hưởng anh quan sát Quân Mạc Tiếu chiến đấu.

"Cậu tính thêm điểm thế nào?" Tô Mộc Thu hỏi, "Thiên Kích, Long Nha, Phù Không Đạn, cậu định lấy khống chế làm chủ?"

Diệp Tu ừ một tiếng, động tác dưới tay không gián đoạn.

Tâm tình Tô Mộc Thu nhất thời có chút phức tạp, Diệp Tu trong Liên minh Vinh Quang được phong làm Đấu Thần, cho tới nay đều là lấy tư thái cực kỳ ương ngạnh rong ruổi đấu trường, hắn chiến đấu mười năm, cũng cường ngạnh mười năm, có thể nói là dựa vào một thanh Khước Tà tung hoành toàn Liên minh. Chính là một nhân vật thần như vậy, bây giờ lại bất đắc dĩ đi đánh phụ trợ, nói ra thật khiến người ta chua xót.

Diệp Tu giống như biết anh đang suy nghĩ gì, vô tư cười cười: "Thần phụ trợ."

Chút cảm giác chua xót của Tô Mộc Thu bị cái tên vô sỉ Diệp Tu đánh tan: "Mau mau cút!"

Quân Mạc Tiếu thuận thế lăn một vòng: "Được rồi, chúng ta lăn đi khai hoang á!"

Hai người vừa đánh vừa trò chuyện, bất tri bất giác đã đến Rừng Rậm Cách Lâm.

"Muốn lấy giết đầu sao?" Tô Mộc Thu hỏi.

Diệp Tu bên cạnh đang tìm đội ngũ thiếu người trả lời anh: "Lấy được thì lấy, a, có rồi, Mộc Thu vào đội."

Diệp Tu tìm được một đội 3 đợi 2, ngay sau đó Tô Mộc Thu cũng thêm vào.

"Ha ha, đủ!" Đội trưởng Nguyệt Trung Miên trong đội ngũ la hét.

Diệp Tu nhìn bố trí của đội, thuần túy dã đội, liền hỏi: "Phân phối BOSS ẩn thế nào?"

Nguyệt Trung Miên cười: "Tiểu tử rất có lý tưởng nha! Nhưng BOSS ẩn dễ ra lắm sao?"

Tô Mộc Thu giả bộ như không biết Diệp Tu, nói: "Lỡ đâu thì sao?"

Hai người còn lại cũng trông mong nhìn qua Nguyệt Trung Miên, hắn rất hiểu ý mà nói: "Đổ xí ngầu."

"Được."

Nguyệt Trung Miên đi mở bản, lúc chuyển bản đồ trong tai nghe đột nhiên truyền đến âm thanh "Đệch".

Chậc, quả là tố chất của người chơi thường.

Chả qua chờ Diệp Tu thấy rõ tình huống bên trong phó bản cũng không kiềm được mà thầm nghĩ mình đây là vận khí gì thế này.

Hai người dừng voice chat trong trò chơi lại, dùng phần mềm voice chat bên ngoài nói chuyện, không lo có người nghe được.

Tô Mộc Thu nhìn thấy thống báo của hệ thống xong cũng không khỏi cười một tiếng: "Anh đây dù có mười năm thì vẫn là linh vật may mắn nha."

Diệp Tu gật đầu nói phải: "Mộc Thu đại đại cậu đâu chỉ đơn giản là linh vật, cậu chính là hóa thân của Nữ thần Vinh Quang nha."

Tô Mộc Thu xì hắn: "Ăn nói cẩn thận!"

Hai người một bên tán gẫu pha trò một bên theo đội ngũ đẩy mạnh BOSS, Diệp Tu cầm Ô Thiên Cơ đã biến hình giả vờ giả vịt cho Mộng Nan Trường hai cái Thánh Quang Trị Liệu, kết quả bị đội trưởng xem như trị liệu mà bảo vệ, hắn cũng biết thời biết thế mà thuận nước đẩy thuyền.

Sự tình rảnh rỗi thế này đã lâu không gặp, nhưng dù đã nhiều năm qua đi vẫn không cảm thấy đột ngột.

"Hửm? Cậu làm sao lui ra rồi?" Mộng Nan Trường không lâu lắm liền lui về cạnh Quân Mạc Tiếu.

Tô Mộc Thu nhìn kiếm khách xông lên phía trước, ID Nguyệt Trung Miên hiện lên giữa một đám tiểu quái đang bay tứ tung: "Cho đội trưởng cơ hội thể hiện."

Hai tôn đại thần vẩy nước nói chuyện phiếm, một tay lão làng mang theo hai con gà gian nan mà hưng phấn khai hoang, phó bản cứ thế dần bị tổ hợp kỳ quái này phá.

"Ám Dạ Miêu Yêu xuất hiện." Ám Dạ Miêu Yêu chính là BOSS ẩn của phó bản Rừng Rậm Cách Lâm, Nguyệt Trung Miên cẩn thận ngừng tay, nhìn chung quanh, "Dựa vào nhau, đem trị liệu bảo vệ ở giữa!"

Tất cả mọi người tự giác vây xung quanh Diệp Tu, Nguyệt Trung Miên đơn giản giới thiệu đặc điểm của Ám Dạ Miêu Yêu, sau đó ngữ khí có chút kích động: "Hiện nay vẫn chưa có thông báo trên kênh thế giới đâu, các đồng chí, chúng ta rất có khả năng trở thành những người đầu tiên giết được BOSS ẩn ở khu Mười!"

Bên trong phó bản u ám, mây đen ép tới rất thấp, chen chúc chồng chất trên ngọn cây, che đi hơn phân nửa ánh sáng. Trong trò chơi ngẫu nhiên có gió thổi qua, khiến lá cây sàn sạt mà vang lên, trong chút động tĩnh này, Diệp Tu nhạy bén nghe thấy tiếng cành lá ma sát với cơ thể.

"Đến rồi."

Tô Mộc Thu vừa dứt lời, trong kênh đội ngũ liền thấy tin nhắn của Diệp Tu: "Đến rồi."

Quân Mạc Tiếu cùng Mộng Nan Trường đồng thời di chuyển, Quân Mạc Tiếu trở tay rút súng bắn Ám Dạ Miêu Yêu một phát, là Phù Không Đạn.

Tốc độ của Ám Dạ Miêu Yêu trong đám BOSS cấp thấp xem như rất nhanh, Diệp Tu khi nổ súng cũng không có trực tiếp nhắm ngay Ám Dạ Miêu Yêu, mà quét mắt qua bóng đen thoáng cái đã biến mất, họng súng nghiêng nghiêng, ầm một tiếng thân ảnh nhanh nhẹn của Ám Dạ Miêu Yêu ngừng lại, Tô Mộc Thu Mộng Nan Trường cũng nhảy tới vị trí thích hợp, đại bác trên vai bắn ngay Ám Dạ Miêu Yêu, gõ chữ trong kênh đội ngũ: "Đội trưởng, dụ quái!"

Chuỗi động tác này của hai người quá nhanh, từ lúc Ám Dạ Miêu Yêu xuất hiện đến bị Phù Không Đạn khống chế chỉ mất ba giây ngắn ngủi, Nguyệt Trung Miên không kịp phản ứng, càng đừng nói đến hai tên mặt trắng kia, còn tưởng một quả Phù Không Đạn kia là bậc thầy pháo súng Mộng Nan Trường bắn.

"Lên!" Nguyệt Trung Miên rút kiếm hô to một tiếng, lập tức tiến lên nghênh chiến.

Lúc đầu hắn còn lo muốn khống chế phạm vi hoạt động của Ám Dạ Miêu Yêu phải mất chút thời gian, không nghĩ tới Mộng Nan Trường kia dứt khoát đem quái chế ngự, thậm chí đã tìm xong vị trí công kích tốt nhất, xem ra người này không đơn giản. Nguyệt Trung Miên âm thầm nghĩ, mình đợi chút nữa, không thể làm quá rõ ràng, giả bộ OT một phen để Mộng Nan Trường kéo quái được rồi.

Thời gian khống chế của Phù Không Đạn cũng chỉ có mấy giây, một kiếm của Nguyệt Trung Miên rơi trên người Ám Dạ Miêu Yêu đúng lúc nó xoay người trảo móng vuốt, Nguyệt Trung Miên dựng thẳng kiếm chắn trước người, mượn lực của vuốt mèo khẽ nhúc nhích cổ tay đẩy ra, giương kiếm làm một cái Xiên Lên.

Ám Dạ Miêu Yêu lại bị đánh bay lên trời, cùng lúc đó, Mộng Nan Trường vốn đứng im lại bắt đầu tấn công, bắn Ám Dạ Miêu Yêu đang bay giữa trời một trận, 'đùng đùng đùng' tiếng súng bên tai không dứt.

Ám Dạ Miêu Yêu bị lực trùng kích của đạn làm cho lùi lại không ngừng, Nguyệt Trung Miên tiến lên chém hai kiếm đều rơi vào khoảng không, đáy mắt hắn hiện lên một vệt vui mừng, lại vạn phần lo lắng nói: "Đậu xanh, OT rồi!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro