Chương 30

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vương Kiệt Hi nói: "Cơ hội khó có được."

"Ha ha," Tô Mộc Thu cười cười, muốn chiếm tiện nghi của anh đây?

"Dùng mấy cái clone này đánh, có ý nghĩa sao?"

Vương Kiệt Hi từ trong lời anh nghe được một chút ý tứ khác: "Ồ? Anh muốn đi Đấu Trường Tu Chỉnh?"

"Bồi luyện không phải là không được." Tô Mộc Thu không có chút dáng vẻ đại thần nào, đối xử với cả đội Vi Thảo và chúng công hội của khu Mười như nhau, "Trả thù lao là được."

Tặng thêm một nụ cười ấm áp ngọt ngào.

Cả đội Vi Thảo trầm mặc một phút.

"Đây thật sự là đại thần Diệp Thu sao?" Cao Anh Kiệt nhịn không được hoài nghi.

Vương Kiệt Hi cũng là không còn gì để nói, hiển nhiên bọn nhỏ cho rằng người đàn ông cầm ba cúp vô địch là một chính nhân quân tử, bởi vậy mới có sai lầm như thế này.

"Thù lao gì?" Vương Kiệt Hi hỏi.

Tô Mộc Thu mỉm cười, hội trưởng khu Mười của Trung Thảo Đường đột nhiên có dự cảm xấu.

"Vật liệu hiếm."

Lúc Vương Kiệt Hi tìm tới Xa Tiền Tử, nhà kho cũng như thành tích trên bảng kỷ lục của Trung Thảo Đường đã tích lũy được không ít sau một tuần không có Quân Mạc Tiếu.

"Jessie đại thần có chuyện gì ngài cứ nói!" Xa Tiền Tử đối với việc Jessie đại thần lần thứ hai tìm mình gần như hạnh phúc đến suýt ngất, "Chỉ cần em có thể làm, nhất định không từ chối!"

"Được."

Vương Kiệt Hi không khách khí báo ra tên một vài vật liệu hiếm, Xa Tiền Tử nghe mơ hồ cảm thấy có chút không đúng, đánh bạo hỏi một câu: "Jessie đại thần, ngài muốn những thứ này là?"

Vương Kiệt Hi lời ít ý nhiều: "Đánh cược với Mộng Nan Trường."

Xa Tiền Tử hóa đá trong chớp mắt, đánh cược đánh cược đánh cược?! Gã ngay cả lấy bảng kỷ lục ra nhìn cũng không nỡ, Jessie đại thần thế mà lấy ra đánh cược?! Thành thật khai báo thật ra mi là gián điệp Mộng Nan Trường phái tới đúng không?!

Nhưng mà thẻ tài khoản là Xa Tiền Tử tự mình chọn lựa đưa đến câu lạc bộ, gã chỉ có thể kiên trì trả lời: "Vâng."

"Làm phiền rồi." Vương Kiệt Hi là một đại thần rất lễ phép.

Xa Tiền Tử nhịn xuống máu và nước mắt, ráng gượng cười: "Không phiền phức." Ô ô ô không oan ức tui không oan ức chút nào coi như cầm vật liệu hiếm đi phá sản ấy không đánh cược cũng nhất định là có lý do chính đáng!

"Đúng rồi." Đầu súng của Tô Mộc Thu xoay một cái, hướng về phía pháp sư chiến đấu nãy giờ vẫn đánh quái ở tường bản đồ, "Muốn đánh với anh, trước tiên phải qua ải của cô nhóc kia đã."

Cả đội Vi Thảo đồng loạt nhìn về phía Hàn Yên Nhu: "Cô?"

Đường Nhu: "Tôi?"

Tô Mộc Thu gật đầu: "Em đó."

Vương Kiệt Hi nhíu mày: "Cô là ai?"

Tô Mộc Thu nói: "Đối thủ tương lai của mấy người đó."

Vương Kiệt Hi như có điều suy nghĩ nhìn chằm chằm Hàn Yên Nhu.

Nói đến thế thôi, Mộng Nan Trường vèo một cái hóa thành tia sáng trắng, xuất hiện trên sân đấu.

Đường Nhu nhắn tin cho Tô Mộc Thu: "Bọn họ là ai?"

"Tuyển thủ chuyên nghiệp, loại đã cầm hai giải quán quân ấy." Tô Mộc Thu nói.

"Ồ, rất lợi hại phải không?" Đường Gà Mờ hỏi, vừa nhìn biết ngay là học bá từ nhỏ, đã miễn dịch với quán quân.

Lợi hại sao? Tô Mộc Thu nghĩ nghĩ, nói: "Cũng được, kém anh một cúp."

"Diệp Tu thì sao?" Đường Nhu truy vấn.

"Ừm... Hàng này miễn cưỡng ngang cơ với anh." Tô Mộc Thu nói.

Đường Nhu trầm mặc một lát: "Các anh không hổ là bạn xấu tốt nhất."

"Hửm? Sao lại nói thế?"

"Diệp Tu cũng trả lời như vậy."

Tô Mộc Thu: "..."

Hơn mười phút sau, Hàn Yên Nhu bị bán hành, chúng Vi Thảo bị bán hành, nhà kho công hội khu Mười gần như bị cướp sạch, có chút đìu hiu.

Xa Tiền Tử vẫn luôn chờ ở bên ngoài đưa vật liệu hiện tại đã không rảnh mà đau lòng đám vật liệu như nước chảy ào ào ra ngoài nữa, mà là chấn động vô cùng, Vi Thảo ngoại trừ Jessie đại thần, toàn đội bị diệt trên tay Mộng Nan Trường, cô ta rốt cuộc là ai chứ?!

"Mắt Bự, tới đánh một trận không?" Đánh mười ván, trạng thái của Tô Mộc Thu cơ bản đã bị những tuyển thủ này đẩy lên, xoa tay định tìm Vương Kiệt Hi đánh một trận đã đời.

"Không cần." Vương Kiệt Hi từ chối nói, "Tôi đánh với tán nhân."

"Ồ, cậu hiểu rõ phết nhỉ." Tô Mộc Thu cười, không hổ là người đàn ông đã cầm hai cúp vô địch, trực giác nhạy bén, đoán được anh vừa muốn vật liệu hiếm vừa muốn dẫn dắt người mới, mặc dù rất ảo nhưng thực sự là chuẩn bị cho việc trở lại giải đấu chuyên nghiệp. Cho nên, đánh bậc thầy pháo súng ai cũng biết làm gì, muốn đánh phải đánh với tán nhân không ai biết á.

"Vậy cậu đợi buổi tối đi, anh đi làm hết thanh nhiệm vụ đã." Nói xạo xong, Tô Mộc Thu cùng Đường Nhu rời khỏi sân đấu, khom lưng nhỏ giọng bắt đầu giao lưu.

"Đến tối em lại cùng Diệp Tu đến sân đấu, biết chưa?" Tô Mộc Thu dặn dò.

"Vâng." Đường Nhu đáp lại dứt khoát, nhìn không ra chút uể oải nào dù vừa bị người ta bán hành mười trận liên tiếp.

"Vậy bây giờ đi luyện cấp thôi!" Tô Mộc Thu thao tác Mộng Nan Trường đứng dậy, "Tiểu Đường, kỷ lục phó bản đang chờ chúng ta đó!"

"Còn có BOSS dã đồ!" Đường Nhu nói bổ sung.

"Ừm, không tệ." Tô Mộc Thu vui mừng, "Người trẻ tuổi rất có nhiệt tình nha."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro