chương 2 : Những đôi chân lười bước

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi không biết nên bắt đầu cái cảm xúc này như thế nào. Cảm giác của tôi,của những người như tôi  bây giờ giống như một dấu chân nặng trĩu không muốn nhấc lên. Một phần là sợ, một phần là chán nản. Tôi sợ phải đối diện với cái cảm giác của những ngày đầu sau khi chia tay; sợ đến mức bản thân không còn muốn hay thiết tha được bước tiếp nữa. và rồi Cứ thế ngày lại qua ngày  đôi chân vẫn chần chừ trước những ngã rẽ, trước những sự lựa chọn; bản thân dần trở nên lười biếng, Lười yêu. Đôi khi tôi lại chợt muốn thả rơi tự do ở nơi nào đó thật sâu nhưng rồi lại sợ chẳng biết đâu là đích đến, sợ rằng chẳng có nơi nào để bấu víu vào.
Tôi và người, là những đôi chân lười bước tiếp- những kẻ không còn niềm tin vào tình yêu vĩnh cửu hay những lời hứa hẹn trăng sao. Bởi lẽ Cuộc đời là chuỗi những sự vô tình-Vô tình một cách trùng hợp-Trùng hợp một cách ngẫu nhiên-Và lại ngẫu nhiên một cách vô tình. Người đến và người đi cũng là lẽ đương nhiên.
Tôi và người, là những kẻ chỉ muốn tìm kiếm sự trọn vẹn cho những ngày lang thang; để thêm chút vui tươi cho những ngày đi lạc. Để khi ngả đầu xuống ngủ một giấc bình yên, có thể thở phào nhẹ nhõm : "À ! Dừng ở đây được rồi, đôi chân này cũng đã đủ mệt mỏi . Bởi có đôi chân nào bước mãi một mình được đâu. À ! Dừng ở đây là bình yên rồi".
Tôi và người, là những kẻ "vô gia cư" không còn mong chờ bất cứ điều gì ở thế giới của những cặp tình nhân. Những kẻ "vô gia cư" hài lòng với người bạn trung thành là nỗi cô đơn một cách bất đắc dĩ. Bởi đã quá mệt mỏi rồi nên chẳng còn thiết tha cho đi nữa. Ít ra thì cô đơn sẽ chẳng bao giờ bỏ rơi mình.
Tôi và người, là Một tâm hồn già cỗi trong thân xác của kẻ 20. Tình yêu không còn là điều quan trọng nhất, không quá cần thiết để theo đuổi bằng tất cả đam mê nhưng cũng không quá hững hờ đến mức vô cảm. Vẫn yêu - vẫn thương - vẫn có thể buông. Vẫn cảm thấy buồn nhưng cũng chẳng âm ỉ như những vết xước sâu. bởi lẽ trái tim đã quá quen với những vết chai sạn và trưởng thành hơn rồi. Đơn giản cũng chỉ là một vài vết thương nhỏ. Lớn rồi. Không cần thiết phải khóc òa lên và đợi ai đó đến an ủi nữa.
Đơn giản là lười bước- lười yêu - và lười thương.
Đơn giản chỉ thế thôi.

Bao nhiêu nỗi buồn đủ cho một mùa đông
Khi gió mùa sang mà lòng mình chưa ấm
Nhìn phố cuối tuần, người ta cười, tay nắm
Ta chợt giật mình...lâu lắm chẳng thương ai.
Bao nhiêu đợi chờ để có một bờ vai
Khi mỗi ngày qua, đêm vẫn dài như thế
Chưa có người nào chịu ngồi nghe ta kể
Ai chẳng cô đơn khi lặng lẽ một mình.
Bao nhiêu tin yêu để có một cuộc tình
Một người ta thương, đặt tim mình nơi đó
Một người thương ta từ những điều rất nhỏ
Đơn giản thế thôi sao lại khó quá chừng.
Bao nhiêu người qua để có một người dừng
Mỉm cười với ta, muốn cùng ta bước tiếp
Thực nỗi buồn này biết để đâu cho hết
Khi ngày hôm nay gió rét lại tràn về.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro