tôi không biết mình chọn lựa điều gì

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


  Nếu có thể diễn tả cảm giác lúc này của mình bằng một hình ảnh, tôi nghĩ có lẽ con sóng sẽ hợp. Cảm xúc trong tôi như ngọn sóng ấy dồn dập xô vào bờ lúc cao lúc thấp, nhưng liên tục không ngừng nghỉ. Mỗi lần như vậy là nó đem đến một vài thứ, có thể là chai nhựa, có thể là mẩu giấy SOS trong chai thủy tinh, có thể là những thứ linh tinh khác ; Và hiển nhiên, nó cũng mang đi một số thứ trước khi vội vã kéo ra khơi. Không biết từ bao giờ, bãi cát trong tôi đã ngổn ngang những thứ vụn vỡ mà người ta không còn sử dụng nữa, một số thì là đồ thất lạc, một số là hi vọng, một số là nỗi buồn......

Đứng giữa đất Sài Gòn, hai chân đặt trên nền đất ẩm mà cảm giác như lúc đang trôi nổi trên thuyền để ra Đảo Thạnh An vậy. con Sóng dập dìu trong lòng đưa tôi lênh đênh trước các điều mình chọn lựa. Liệu con thuyền ấy có tìm được cho mình một bến bờ. Hay cuối cùng, cũng chỉ như bao kẻ lạc giữa biển khơi khác, ném đi cho mình mẩu giấy SOS rồi nằm đó mà hi vọng, trông chờ cái gọi là may mắn...

Sóng của Xuân quỳnh thì là yêu, còn Sóng của tôi sao mà chênh vênh đến lạ...

  Yêu, tôi tự hỏi nếu lúc nào bản thân cũng thấp thỏm vì sợ mất đi thì có được coi là đang yêu hay không? Hay là tôi đang muốn chiếm hữu cả khoảng trời cho cơn mưa trong lòng....không phải tôi không cố gắng giành giật lấy chuyện tình cho riêng mình, mà bởi vì tôi biết - lựa chọn của tôi- là phải như vậy, là phải thấp thỏm, chênh vênh như con sóng ngoài kia vì sợ rằng một ngày nào đó sẽ trắng tay như cách con sóng lấy đi mọi thứ trước khi rời bờ. Lựa chọn của tôi bây giờ là thứ tôi luôn nghi hoặc rằng liệu mình có đang làm đúng hay không,? Dẫu vậy, nghi hoặc cho nhiều rồi cũng phải đành lòng chấp nhận nó. Vì tôi chọn lên thuyền, nên điều đương nhiên là sẽ phải say sóng rồi. 

Sài gòn, những ngày lênh đênh trên đất liền....say sóng trên bờ  phải chăng cũng là vì đã quá quen với những chênh vênh

Ta thả mình với con sóng ngoài khơi

cho biển lòng ta chênh vênh từng đợt

Ta thả mình cho mưa trời chẳng ngớt

cho lòng ta cũng chợt đổ cơn mưa....

Ta tự hỏi mình ơi đã yêu chưa

sao cứ để cho lòng ta chờ đợi

Yêu một đời  sao làm ta chới với

ta lênh đên giữa biển người cô đơn....

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro