Khải hoàn ca, nơi trời về với đất,*
Anh biết không? Một mảng lông bông.
Màu tang trắng ôm cả trời với đất
Nhưng không,
Mọi thứ đã được thời gian xóa nhòa.
Thời gian ấy là cội nguồn của miên viễn,
Ôm tinh cầu, một lần nữa lại nở hoa
Tro tàn vụn vỡ, một lần nữa được gọi dậy
Gió bụi phong sương, một lần nữa thấy mặt trời.
___
*Sự kiện đại tuyệt chủng kỉ Phấn Trắng
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro