Chương 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Na Cún

Beta: Lân

Nirga đang khuân vác hàng hóa lên tàu, một nữ nhân mặc áo choàng nhung xanh đã chạy tới chạy lui trong cảng mấy lần, hắn lặng lẽ nhìn nàng. Nàng mặc bộ váy của thế giới cũ, màu sắc đơn điệu cũ kỹ giống như cái bao tải trùm lên người, nhưng kết hợp với mái tóc bạch kim của nàng trông khá hài hòa.

Selles hạ quyết tâm đi về phía người khuân vác, bộ dạng hắn trông thô bạo và ngang ngược, làn da màu đồng, dáng người vạm vỡ, trừng mắt nhìn ai là người đó phải né xa ba thước, trên người hắn có hình xăm biểu tượng kỳ lạ. Bộ râu đen bóng tết thành bím, nhìn không ra tuổi thật của hắn, nhưng người này quá cường tráng, ít nhất cũng cao 2 mét, cơ bắp rắn chắc như tảng đá, giống như một người khổng lồ, chỉ cần bả vai to rộng mạnh mẽ này một mình hắn cũng có thể chuyển xong hàng hóa đầy đất.

Trong khi hắn đang nghỉ ngơi, nàng vội vã đi đến và hỏi: "Xin chào, cho hỏi con thuyền này có đi đến thị trấn Kazan không?"

Thanh âm nữ nhân trong trẻo ngọt ngào, mỏng manh như tiếng chim nhéo một cái sẽ chết. Nếu hắn nắm lấy cổ nàng sau đó dùng chút lực, nói không chừng nàng sớm nát thành từng mảnh nhỏ.

Hắn nói với giọng trầm thấp khàn khàn: "Đi đến cảng Atlanta, nhưng sẽ dừng lại ở thị trấn Kazan để dỡ hàng".

"Có thể nói với thuyền trưởng của các ngươi cho ta quá giang được không? Ta sẽ đưa tiền."

Hắn sâu kín nhìn chằm chằm vào nữ nhân thấp hơn mình nửa cái đầu, thân hình mảnh khảnh mềm mại dưới lớp áo choàng, đôi môi tái nhợt, cần cổ tuyết trắng thon thả, mùi thơm từ cơ thể nàng kích thích thần kinh hắn khiến người ta không kìm được muốn chạm vào. Lòng bàn tay nóng lạ thường, mồ hôi nhanh chóng tiết ra, hắn nắm chặt tay sợ nàng nhìn thấy biến hóa của cơ thể.

"Ngươi có thể lên thuyền." Hắn nhìn nàng nói.

"À? Bao nhiêu?" Nàng bắt đầu lục tìm những đồng bạc trong túi.

"Không cần tiền." Hắn dừng một chút, "Ta là thuyền trưởng."

"Cảm ơn." Nàng thở phào nhẹ nhõm, trên mặt nở nụ cười thoải mái.

Kỳ thật nàng không nhất thiết phải ngồi thuyền, nhưng sử dụng ít thần lực hơn có thể làm chậm thời gian lão hóa của nàng.

Selles lên thuyền hàng, tìm thấy một cái rương thấp ngồi lên, thuyền viên trên thuyền rất ít, sau khi thấy nàng đi lên thì kinh ngạc trong chốc lát, nhưng khi nhìn đến nam nhân lực lưỡng phía sau thì gắt gao ngậm chặt miệng, vẻ mặt mập mờ hiểu rõ.

Selles thực sự muốn ném mấy thuyền viên tự cho là thông minh này xuống biển, ở thế giới cũ, báng bổ thần linh là tội chết.

Sau khi xuống thuyền, để bày tỏ lòng biết ơn, nàng lấy quả táo đỏ to nhất ​​trong giỏ ra đưa cho thuyền trưởng, khi hắn cầm lấy còn vô tình chạm vào ngón tay nàng, mùi thơm của táo tỏa ra giống như mùi hương cơ thể nàng, nhịp tim đột nhiên tăng nhanh, hai tai đỏ bừng, hắn bình tĩnh nói: "Mỗi tối thứ năm ta sẽ đi từ Fuerte đến thị trấn Kazan, nếu nàng muốn ngồi thuyền có thể tìm ta."

Selles bất động thanh sắc, vẫn như cũ tiếp tục mỉm cười: "Cảm ơn lòng tốt của ngươi, tạm biệt."

Sau khi trở về khoang thuyền cơ thể Nirga vẫn còn khô nóng. Một thủy thủ đang vui vẻ trong góc khoang với kỹ nữ mang lên từ cảng Fuerte, hai người trần truồng, thân thể cường tráng của thủy thủ đè lên cơ thể trắng nõn của ả, hạ thân kích thích mãnh liệt, đôi tay không ngừng vuốt ve cặp vú no đủ, trong khi tay của ả kỹ nữ hung hăng bóp mông thủy thủ, kêu to đầy dâm đãng.

Chỗ đó của Nirga càng cứng ngắc, một cái lều nhỏ dựng lên cách lớp quần mỏng. Hắn thản nhiên bước vào khoang chứa hàng không người, trong tay vẫn nắm chặt quả táo, lớn tiếng thở hổn hển, hắn đột nhiên điên cuồng hít mùi thơm của táo, tay không ngừng cọ nó vào gương mặt, nhưng cho dù vậy cũng không cản được dục vọng đang dâng trào.

Hắn cởi thắt lưng, nhét quả táo vào giữa đũng quần nóng hôi hổi, dùng nhiệt độ lạnh lẽo đó cọ xát đồ vật cứng như muốn nổ tung.

—----------------------------------------------------------------------------------

Nghe nói trong Tòa thánh có trộm, nhưng tên trộm này không phải là trộm theo nghĩa thông thường, những gì hắn trộm chỉ là hạt ngũ cốc bình thường, hắn còn để lại vàng bạc quý giả để trao đổi.

Nếu đúng như thế thì các linh mục đã không cần phải tức giận như vậy, điều khiến họ tức giận là tên trộm này vậy mà dám rải nước tiểu trước bức tượng Thần Ánh Sáng trong hoa viên, cái mùi khai bốc lên khiến cả hoa viên chướng khí mù mịt, hít một hơi đã suýt chút nữa nôn mửa. Giáo chủ đại nhân nổi giận đùng đùng chạy tới xem có chuyện gì, vừa bước vào hoa viên đã ngã lăn ra đất bất tỉnh.

Mọi người đều không rõ nguyên do, đây rốt cuộc là giống loài gì mà lực sát thương của nước tiểu lại lớn như vậy.

Selanin lại biết rõ điều đó, bời vì đêm hôm đó hắn bắt gặp tên trộm quấy rối này, là một con tiểu quỷ Espo trưởng thành, hắn chưa từng để tâm đến những trò đùa dai của nó, nhưng hành vi của tiểu quỷ trộm đi hạt giống lại làm hắn khó hiểu, hắn đi theo tiểu quỷ đến bờ biển Bắc Khẩu sương mù dày đặc. Hắn không khỏi nhớ lại mình đã lâu không đặt chân đến nơi này, khi vẫn còn là người hầu của Minh Thần hắn thường xuyên đi theo ngài đến thăm em gái - Nữ Thần Ngũ Cốc, hay còn được gọi là Nữ Thần Mùa Màng.

Hầu hết thời gian hắn đều mang lễ vật của Minh Thần một mình đến thăm nàng, trên mặt Ngài Selles luôn treo nụ cười nhạt và tặng hắn trái cây thơm ngọt nhất làm quà đáp lễ cho sự vất vả.

Hắn thích nụ cười của Ngài Selles, nụ cười dịu dàng hơn cả gió xuân thổi vào mặt mang theo cả hy vọng vụ mùa năm sau bội thu, đôi lông mày cong cong thân thiết nói: "Vất vả cho ngươi chuyến này rồi, Selanin, thay ta chào hỏi anh trai."

"Selanin, sang năm lại là một vụ mùa bội thu."

"Cái này cho Selanin, đây là trái cây ta mới khai phá ra, rất bổ dưỡng."

Bây giờ nơi này xương trắng khắp nơi, tối tăm lạnh lẽo, đã sớm trở thành ổ chuột ổ dơi, nào còn cảnh phồn hoa hưng thịnh ngày xưa. Lòng hắn lạnh lùng tới cực điểm, theo sự rời đi của cựu thần, dù tân thần có nỗ lực như thế nào thì thế giới này cũng sẽ không khôi phục sự thịnh vượng như trong quá khứ.

Tiểu quỷ đặt bao tải dưới tòa tháp cao, đập cánh rồi rít lên vài tiếng về phía cửa sổ mở rộng phía trên tháp. Sau đó một nữ nhân chạy ra khỏi tháp, mặc bộ váy xám quen thuộc, mái tóc bạch kim bồng bềnh, mắt xanh cong cong, nàng sung sướng ôm tiểu quỷ vào trong lòng xoay một vòng, hôn lên đầu nó rồi ngồi xuống đất nghiêm túc đếm số lượng hạt.

Khoảnh khắc ấy, trái tim hắn như bị những ngón tay siết chặt...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro