Chương 16: Đêm mưa kinh hoàng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lúc này, Tiểu Lâu vô cùng bình tĩnh. Cô quay về phía cái nồi còn sạch sẽ để rắc một ít muối, sau đó bỏ đống thịt lợn đã được chặt thành khúc vào trong, lại rắc một ít muối, đâu vào đấy đem ướp muối hết đống thịt.

Bởi vì lúc này đèn trong phòng rất sáng, vậy nên người từ bên ngoài nhìn vào chỉ có thể thấy được hai bóng người in trên cửa sổ.

Trong lòng Thẩm Mão Mão vẫn không ngừng run rẩy, chỉ sợ mình vừa ngẩng đầu lên sẽ thấy được Đinh Hậu treo trên cửa sổ.

Bên ngoài cửa, sấm chớp vang vọng, hẳn là chỉ chốc lát nữa sẽ có mưa lớn. Cô cố nén nỗi sợ để xử lý thịt heo, đống thịt trong bao tải nhanh chóng vơi đi một nửa.

Tiểu Lâu chỉ vào hướng nhà ăn, ra hiệu với cô là mình ra ngoài xem đồng hồ một chút. Thẩm Mão Mão gật đầu, sau đó đem đổ nước bẩn đầy váng dầu ra ngoài, đổ nước sạch vào đun sôi.

Trong lúc chờ nước sôi, cô nhìn chằm chằm vào hai cái nồi lớn, tâm trạng chùng xuống đáy vực.

Chỉ mới trải qua ba đêm trong game, thế nhưng Thẩm Mão Mão đã sắp không thể kiên trì nổi nữa. Chỉ mới có ba ngày, cô đã bị điếc, lại còn đôi lúc bị khó thở, nếu cứ tiếp tục thế này, có khi còn chưa kịp quay về thực tại đã trực tiếp toang mạng rồi.

Liệu cô có thể cầm cự đến khi ván game kết thúc không đây? Ngay cả khi có thể thắng ván game này thì cô vẫn phải chơi những game tiếp theo, rồi lại những game tiếp theo nữa...

Vậy rốt cuộc khi nào thì những trò chơi này mới kết thúc đây? Hay là... Trò chơi này vĩnh viễn cũng không có hồi kết?

Thẩm Mão Mão tuyệt vọng, cay đắng lau khóe mắt. Có lẽ sau ngày hôm nay, số phận của cô sẽ giống với Đinh Hậu...

Trước khi nước sôi, cô không khỏi nhìn qua xác của Định Hậu một lần nữa, nhưng thứ nhìn thấy được khiến cô phải dùng tay dụi mắt.

Nếu như cô không nhầm thì... Cái nồi kia đang chuyển động sao?

Lông tơ Thẩm Mão Mão dựng đứng cả lên, hét to gọi Tiểu Lâu: "Trời má! Chị đại Lâu! Cô mau vào đây xem đi, cái nồi đang chuyển động kìa?!"

Tiểu Lâu lập tức từ phía trước chạy vào, cô ấy trợn tròn mắt, một tay tắt bếp gas, một tay nắm tay Thẩm Mão Mão chạy ra ngoài.

Giọt mưa lạnh lẽo đáp xuống mặt đất, cũng dính trên tóc cô, cuối cùng rất nhanh sau đó dội ướt toàn bộ quần áo cô, kéo đến cái lạnh xuyên tim. Hóa ra bên ngoài đã sớm đổ mưa, chỉ là Thẩm Mão Mão không nghe thấy tiếng.

Đèn nhà bếp đột nhiên tắt ngúm, Tiểu Lâu nghe được một tiếng động lớn vang lên, giống như có thứ gì nặng nề ngã xuống đất, chẳng hạn như... Chính là cái nồi kia.

Hai người nhìn đèn đường không xa đang tối đi từng cái một, bóng đêm đã áp sát cả hai. Giọt mưa lớn như hạt đậu tích tắc rơi xuống những đọng nước trên mặt đất, tạo thành ảo giác giống như những vũng nước đang sôi trào.

Hai người toàn lực chạy về phía trước, lướt qua những chiếc đèn đường còn chưa kịp tắt. Thế nhưng bóng đêm ngày một đuổi theo sát sao, cho đến cuối cùng đã bắt kịp hai người, vây khốn bên trong.

Tiểu Lâu loạng choạng ngã xuống đất, Thẩm Mão Mão đang bị cô ấy kéo đi cũng mất đà ngã xuống vùng bùn.

Cô lau mưa trên mặt, sau đó quay đầu lại giúp Tiểu Lâu.

Tiểu Lâu che đầu, sắc mặt tái mét, giống như đang phải chịu đau đớn tột cùng.

Thẩm Mão Mão thấy vậy đã hoàn toàn bị dọa sợ: "Chị đại Lâu?"

Đột nhiên, một bàn tay lạnh lẽo nắm lấy tay trái cô, cô hoảng loạn hét lên, tay phải rối loạn đập lên tay trái muốn xua đuổi thứ kia đi.

Thứ chạm vào cô chỉ là một bàn tay, có dính với một chút cổ tay và bị thiếu mất một ngón tay, đó chính là tay của Đinh Hậu.

Thẩm Mão Mão nhảy dựng lên, cả người hoảng đến sắp phát điên, vừa khóc vừa hét lớn: "Con mẹ nó, buông tôi raaa, oa oa!"

Cô bất chấp kéo mạnh bàn tay kia ra, đến mức ngón tay bị đứt lìa, lộ ra bộ xương trắng và máu thịt nhưng vẫn giữ chặt tay cô.

"Huhu, QAQ Tôi xin lỗi, huhu, đừng ám tôi mà..."

Một... Hai... Ba...

Ba ngón tay còn lại đều bị cô vặn ngược ra sau, lòng bàn tay trực tiếp rơi xuống đất nhưng vẫn cố chấp vặn vẹo muốn đuổi theo.

Bởi vì căng thẳng quá mức, cộng thêm trời mưa lớn, Thẩm Mão Mão bắt đầu cảm thấy khó thở. Cô khó khăn kéo Tiểu Lâu chạy về hướng kí túc xá bằng toàn bộ sức lực còn lại của mình.

Tất cả đèn đường của công trường đều đã tắt, mặt trăng bị đám mây đen che khuất. Chỉ còn một đoạn nữa mà thôi, kí túc xá ở kia giống như một ngọn hải đăng dẫn đường cho đoàn ngư dân lạc lỗi giữa cơn bảo.

Thẩm Mão Mão không nghe thấy âm thanh, cô cũng không dám quay đầu nhìn lại, chỉ có thể cúi đầu thở hổn hển. Tiểu Lâu không nặng, thậm chí còn có thể xem là khá nhẹ, thế nhưng trong trường hợp như lúc này, cô không biết mình còn có thể cầm cự được bao lâu.

Bây giờ, cô thậm chí còn cảm thấy may mắn khi Nghiêm Nam đã chặt Đinh Hậu thành từng mảnh nhỏ... Nếu không, bọn họ có khi đã bị tóm từ lâu rồi.

Trong lúc đang cắm đầu chạy, một đôi chân đột ngột xuất hiện trước tầm mắt cô. Thẩm Mão Mão hét lớn, suýt chút thì quay đầu chạy về hướng ngược lại. Thế nhưng cô kịp lùi lại hai bước, ngã ngồi xuống nước, hai chân khập khiễng, mông đáp đất, ngẩng đầu nhìn chủ nhân của bàn chân kia.

Một cơ thể khổng lồ xuất hiện trong tầm mắt cô... Chính là con quái vật trong siêu thị!

Tất cả những gương mặt trên bụng con quái vật đều đang nở nụ cười gớm ghiếc, nó vươn bàn tay đen sì tới chỗ cô...

Đúng là nhà dột còn gặp phải mưa to, Thẩm Mão Mão nhắm mắt tuyệt vọng, cô từ bỏ, chờ chết.

Mưa rơi trên mí mắt cô, cô lặng lẽ chờ một lúc lâu, thế nhưng vẫn chưa cảm nhận được đau đớn.

Chuyện gì thế này?

Cô hé mắt, chỉ thấy con quái vật nhặt một miếng thịt từ vai cô đưa cho những cái miệng trên bụng. Những gương mặt tỏ vẻ bất mãn, sau đó há những cái miệng to như chậy máu, liều mạng táp về phía trước, những cái răng sắc nhọn bên trong không ngừng mở ra đóng lại, giống như là muốn trực tiếp cắn một miếng thịt từ trên người cô xuống.

!!!

Miếng thịt này ở trên người cô từ bao giờ thế?!

Thẩm Mão Mão gẩng đầu lên, thấy được đầu con quái vật ở trên những gương mặt kia – Cũng là mặt chính của con quái vật. Trên mặt nó chỉ có hai hốc mắt đen ngòm, cũng không thấy rõ lúc này biểu cảm trên gương mặt nó như thế nào, nhưng cô cũng không cảm nhận được ác ý từ nó.

Sau khi ăn xong khối thịt nát kia, con quái vật cũng không thèm nhìn cô một cái, sải chân đi về hướng sau lưng các cô. Thời điểm con quái vật đi ngang vai cô, những gương mặt trước bụng nó ngoái lại sau, đồng loạt nói gì đó...

Tiểu Lâu đã ngất từ lâu, Thẩm Mão Mão kéo cô lùi lại một chút, vừa chạy đi, hai mắt vừa nhìn chằm chằm vào hai sinh vật đang vật lộn trong bóng tối.

Mãi cho đến khi trở về đến kí túc xá đang sáng đèn, cô mới thở phào nhẹ nhõm rồi ngã khụy trên đất, một lúc sau cũng chưa dậy nổi.

Nghiêm Nam từ trên giường đứng dậy, nhanh chóng đóng cửa lại, mở miệng hỏi cô: "Cô mang thứ gì về đây thế?"

Thẩm Mão Mão không biết cô ta đang hỏi cái gì, chỉ tự nói chuyện: "Có hai con quái vật đang đánh nhau! Đinh Hậu sống dậy rồi!"

Nghiêm Nam nghe vậy, sắc mặt tái nhợt.

Đinh Hậu là do chính tay cô ta chặt xác... Nếu như Đinh Hậu thật sự sống dậy, vậy người đầu tiên anh ta truy lùng chắc chắn là cô ta.

Cô ta liếc mắt nhìn Tiểu Lâu đang bất tỉnh nhân sự và Thẩm Mão Mão đang kiệt sức, ánh mắt sáng lên một tia toan tính.

Thẩm Mão Mão thấy vậy cũng biết ngay cô ta đang nghĩ gì. Cô lạnh lùng nói: "Tôi nghĩ cô cũng biết là mỗi đêm bên ngoài đều sẽ vang lên âm thanh gây đau đầu choáng váng. Bây giờ tôi không nghe thấy gì, vì vậy cũng sẽ không bị ảnh hưởng, nhưng còn cô, nếu cô có ý định hại chúng tôi, vậy tôi đảm bảo sẽ liều mạng kéo cô ném ra ngoài cùng. Muốn chết thì chết chung đi."

Biểu cảm trên mặt Nghiêm Nam lập tức cứng đờ, ngượng ngạo nặn ra nụ cười, sau đó lần nữa nằm lại giường, không phản ứng các cô nữa.

Thẩm Mão Mão nằm trên đất nghỉ ngơi một chút, sau đó tốn không ít công sức để thay bộ đồ ướt trên người Tiểu Lâu, cuối cùng nhét cô ấy vào trong chăn.

Sau khi hoàn thành, cô cũng cời quần áo, ngả lưng trên giường, mệt đến mức không nói nên lời.

Thế nhưng cô không dám ngủ, không dám để mình mất tỉnh táo. Cô sợ Nghiêm Nam lợi dụng lúc cô ngủ để thực hiện âm mưu của cô ta, đến lúc đó cả cô và Tiểu Lâu đều sẽ chết oan uổng.

Trong đêm khuya khoắt, Thẩm Mão Mão co người thành một quả bóng nhỏ, tận lực khống chế chính mình không khóc thành tiếng.

Có điều giờ này cô khóc thì cô cũng không nghe được, cùng lắm thì cũng chỉ làm phiền được Nghiêm Nam.

"Hic hic hic, tôi muốn về nhà... Tại sao tôi lại phải chịu đựng nỗi sợ này? Tại sao tôi lại xui xẻo như vậy chứ..."

Nước mắt cứ như thế tuôn rơi.

Cũng không biết đã khóc bao lâu, đột nhiên có một bàn tay ấm áp nhẹ nhàng che đôi mắt cô.

Thẩm Mão Mão giật mình.

... Tiểu Lâu tỉnh rồi!

Tiểu Lâu dịu dàng giúp cô lau nước mắt, nắm lấy tay cô, viết hai chữ vào trong lòng bàn tay ấy.

"Ngủ đi."

Thẩm Mão Mão rốt cuộc cũng an tâm, cơ hồ chỉ một giây sau đó đã nặng nề thiếp đi.

...

Sáng hôm sau, Tiểu Lâu khẽ lay người Thẩm Mão Mão, gọi cô tỉnh dậy.

Cô dụi mắt ngồi dậy mặc quần áo, đã quên mất người khóc oa oa nửa đêm qua là ai, còn vui vẻ nghĩ rằng cuối cùng mình đã không cứu người vô ích, thái độ của Tiểu Lâu đối với cô rõ ràng đã tốt hơn trước rất nhiều!

Kết quả là giây tiếp theo, Tiểu Lâu đã đá cô xuống đất, sau đó đưa cho cô một chậu nước đầy.

Thẩm Mão Mão: "..." Dù sao thì giúp cô lấy nước cũng là đối tốt rồi! Cuối cùng thì khách hàng cũng sắp trở thành thượng đế rồi!

Cô nhìn thấy gương mặt của khuê mật của mình trong nước – chính là Nhậm Nguyệt, trong lòng vẫn cảm thấy có chút khó chịu, cuối cùng chỉ nhìn lướt qua liền dời ánh mắt. Tối qua cô đã khóc một trận nên con mắt cũng sưng thành quả hạch đào, trên mặt lấm lem như mèo con.

Tiểu Lâu nói: "Chút nữa... Mà thôi quên đi... Tôi..."

Thẩm Mão Mão nghiêng đầu, liếc mắt nhìn chằm chằm cô ấy.

Tiểu Lâu lộ ra vẻ nghi hoặc, muốn cầm tay cô viết chữ lên.

Nhưng Thẩm Mão Mão lại né tránh: "Chị đại Lâu! Nói lại đi, nói lớn hơn chút!"

Tiểu Lâu hỏi: "Cô... Thính giác của cô... Khôi phục rồi à?"

Thẩm Mão Mão quả thực là mừng đến phát khóc: "Tôi có thể nghe thấy thanh âm rồi! Nhưng mà vẫn chưa nghe rõ lắm! Phải nói lớn tiếng chút mới được! Nói lớn tôi mới nghe rõ!"

Tiểu Lâu: "Con mẹ nó, cô nhỏ tiếng chút cho tôi!"

Thẩm Mão Mão: "..." Nhân sinh trắc trở quá đi thôi.

Cô dùng khăn ướt lau mặt, từ Thẩm Miêu Miêu trở lại thành Thẩm Mão Mão.

Mưa cuối cùng đã tạnh, ánh nắng sáng ngời ngoài cửa sổ cùng với làn gió nhẹ nhàng mang theo không khí tươi mát. Thẩm Mão Mão ra ngoài rót nước, há miệng hít sâu một hơi, cảm giác được lá phổi của mình rốt cuộc đã được dễ chịu.

Tuy rằng bây giờ cô đã có thể nghe thấy một ít tiếng động, thế nhưng Tiểu Lâu vẫn từ chối nói chuyện với cô, bởi vì cô ấy không muốn la hét nói chuyện, cảm thấy như vậy ngu ngốc không chịu được.

Thẩm Mão Mão cũng hết cách với cô ấy, chỉ đành bỏ qua.

Cô và Tiểu Lâu chuẩn bị xong xuôi, đồng loạt đi về phía căng tin. Đi được nửa đường, cô nhớ ra hôm qua mình còn chưa hoàn thành công việc người giám sát giao cho, nhất thời hoảng hốt: "Chị đại Lâu! Phải làm sao bây giờ, chúng ta chưa luộc thịt xong! Đinh Hậu còn biến thành xác sống!"

Tiểu Lâu hét lên: "Cô thôi!"

Chỉ hai chữ ngắn ngủi, Thẩm Mão Mão đã nghe ra thành một câu đầy đủ hàm nghĩa như sau: "Cô không hoàn thành nhiệm vụ còn kéo theo tôi là sao? Muốn chết thì cô chết một mình, hỏi tôi cái gì?"

Tuy là nói như vậy, nhưng Thẩm Mão Mão tin tưởng trải nghiệm tối qua đã cho Tiểu Lâu thấy rõ thế nào là "phải gặp hoạn nạn mới biết chân tình", Tiểu Lâu chắc chắn sẽ không thấy chết mà không cứu!

... Dù sao thì bây giờ mới ngày thứ tư mà thôi, cái mạng thứ hai cũng không thể mới đó đã không còn.

Thời điểm đến nhà ăn, Nghiêm Nam đã nấu bữa sáng xong xuôi, mọi người ngồi ở hai bàn cơm. Anh Long và Lãnh Băng Băng đều chưa trở về, để trống mấy chỗ.

Những người khác nhắm mắt làm ngơ, ngay cả Bân Tử cũng không chủ động đi tìm người, ngược lại thản nhiên ngồi an cơm, phảng phất như sống chết của anh Long không liên quan gì đến anh ta.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro