Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lúc ăn trưa New cứ thấp thỏm không yên. Tối qua cậu đã không ngủ ngon, sáng nay còn nhận được một cuộc điện thoại khó chịu như vậy, làm sao mà có khẩu vị được.

Tay ngồi cạnh New , thấy sắc mặt cậu không tốt thì đau lòng: "Em có mệt không? Hôm nay là chủ nhật, ngủ nhiều một chút cũng được mà."

New lắc đầu, không phải cậu không muốn ngủ, mà là không ngủ được, trong lòng thật sự rất lo lắng. Nếu ba cậu thật sự đến công ty làm ầm lên, vậy thì bao nhiêu mặt mũi sẽ mất sạch, lại còn mang đến phiền phức cho công ty. Nhưng thật sự cậu không muốn bỏ số tiền kia ra, tiền cho ba cậu dùng và cho người khác dùng là hai chuyện hoàn toàn khác nhau, cậu không tốt lành đến mức độ đó.

Nhất cử nhất động của New , Tay đều quan tân vạn phần, anh chỉ nhìn qua là biết đối phương có tâm sự, cho nên dịu dàng quan tâm hỏi: "Sao vậy, có chuyện gì không vui à, nói anh nghe thử xem, chuyện của em cũng là chuyện của anh mà." Ở bên ngoài, Tay luôn như sấm rền gió cuốn, thế nhưng trước mặt New thì lúc nào cũng là dáng vẻ ôn hòa vô hại, cực kỳ nhẹ nhàng.

New cảm thấy việc này rất mất mặt, nhưng cũng nghĩ lại, tối qua cũng đã nói chuyện kia rồi, còn thiếu một chuyện được sao. Từ lâu Tay đã biết người nhà mình là hạng người gì, giấu cũng vô dụng, huống chi giờ chuyện này cũng có liên quan đến Tay rồi.

"... Ba em nói nếu em không cho ông ấy tiền, ông ấy sẽ đến công ty làm ầm lên, để nói với cấp trên của em là em không hiếu thuận với ông ấy." New nói xong cũng phải đỏ mặt, chuyện này thật sự rất mất mặt.

"Chỉ chuyện này thôi?" Tay chớp chớp mắt.

"Chuyện này mà không nghiêm trọng à?" New trừng mắt thật to: "Không phải anh tưởng em nói đùa chứ? Em nói thật, ba em chính là người như vậy, ông ấy thật sự làm được đấy".

"Ha ha ha ha..." Tay nhìn dáng vẻ New như mèo con, thấy rất buồn cười: "Vẻ mặt em thế này thật đáng yêu"

"Em là con trai đó, dù anh khen em đáng yêu em cũng không vui đâu!" Đến giờ New không chỉ trừng mắt thật to, mà hai má cũng phồng lên, càng giống chú mèo đang giận dữ.

"Ha ha ha ha ha..." Tay càng cười vui sướng.

New bắt đầu phát cáu: "Anh còn cười. Đây là công ty của anh đó, nếu ông ấy đến làm ầm lên, anh cũng không còn mặt mũi gì đâu."

"Không cần lo lắng". Tay khoát tay không thèm quan tâm. "Em tưởng bảo vệ ở công ty anh chỉ để trang trí thôi à, ai cũng có thể vào được công ty sao. Hơn nữa, em quên ngày nào em đi làm cũng phải đeo thẻ à, ba em căn bản không thể vào được".

"Đúng rồi". New vỗ vào đầu mình. "Suýt nữa thì em quên mất, em đã chuyển công ty rồi." Công ty nhỏ trước đây của cậu chả có lấy một người bảo vệ, chỉ là thuê một tầng trong một tòa nhà nhiều tầng, cả tòa nhà đều là sử dụng chung, căn bản không hề hạn chế nhân viên ra vào, ai cũng có thể lên tầng.

"Em đúng là lo nghĩ không đâu." Tay cười nhẹ: "Có điều nếu có thể dùng tiền để làm ba em yên ổn, vậy cứ cho tiền là được, em không cần tiếc tiền, tiền của anh em cứ dùng thoải mái." Với Tay những vấn đề mà có thể dùng tiền để giải quyết căn bản không thể coi là vấn đề.

New : "..." Phá gia chi tử.

"Anh thật sự đã nghĩ quá tốt đẹp về ông ấy rồi. Em là con của ông ấy mà cũng không dám đảm bảo về nhân phẩm của ông ấy, nếu ông ấy biết quan hệ của hai chúng ta, anh cứ nhìn xem, sau này anh đừng mong được yên tĩnh".

"Em không tin anh sao, dù thế nào anh cũng luôn có cách giải quyết. Anh cho ông ta tiền, tất nhiên cũng sẽ có cách làm ông ta nghe lời." Tay vươn tay nhẹ nhàng bao phủ lên mu bàn tay New, nhìn chăm chú vào mắt cậu. Anh hy vọng New có thể nghe ra được ý tứ trong lời nói của anh, cũng có thể chấp nhận anh.

New giật mình, vội vàng rút tay về, cậu hơi xấu hổ: "Chúng ta đâu kết hôn thực sự, sau này cũng phải ly hôn, đến lúc đó em phải nói với ông ấy thế nào?"

Tay hơi thất vọng, rõ ràng đã đăng ký kết hôn, nhưng tại sao muốn tiến thêm một bước lại khó như vậy...

Thôi bỏ đi, việc này cũng không thể nóng vội nhất thời, sau này anh vẫn còn nhiều thời gian.

"Phải rồi, hôm qua em nói ba em tạo lập quan hệ để tìm việc làm cho em trai em, là ở đâu vậy?" Tay vừa ăn cơm vừa làm ra vẻ như tình cờ hỏi.

"Ừm..." New ngẩng đầu cẩn thận nhớ lại. "Hình như tên là ACB, nghe nói là một công ty lớn, ba em phải tốn không ít tâm tư mới tìm được cửa vào, sao đột nhiên anh hỏi vậy?"

"Không có gì, anh chỉ tùy tiện hỏi thôi." Tay cười vô cùng ấm áp.

ACB thực chất chỉ có thể được xem là công ty thuộc loại trung, thuê sáu tầng trong một tòa nhà cao tầng sang trọng, phúc lợi và đãi ngộ cho nhân viên cũng không tồi, là một công ty đang dần đi lên, có nhiều triển vọng.

Thế nhưng rất ít người biết, ACB là công ty con của tập đoàn Vihokratana. Công ty con khác với công ty chi nhánh, công ty con có tên riêng của mình, có được đại diện pháp lý độc lập của mình, có được tài sản riêng của mình, lỗ lãi thế nào tự chịu trách nhiệm, độc lập gánh vác tất cả hậu quả và trách nhiệm trong công ty. Trên cơ bản công ty mẹ sẽ không can thiệp nhiều vào các sự vụ đó, nhưng những quyết sách quan trọng hoặc sắp xếp nhân sự quan trọng có liên quan đến lợi ích của công ty, vẫn phải do công ty mẹ quyết định, ví dụ như thành phần hội đồng quản trị chẳng hạn.

Lúc Tay nghe thấy New nói ra tên công ty, trong lòng đã có tính toán. Ông Rit là ba ruột của New, anh không tiện nói gì, cách duy nhất nghĩ ra được đó là cho tiền để giải quyết vấn đề, nhưng Rom chỉ là em cùng cha khác mẹ với New, ha ha...

______

Vào thứ hai, New thấp thỏm đi làm, cậu hơi bất an, lo sợ ba cậu sẽ thật sự tìm đến tận công ty, cho dù không vào được công ty, nhưng chỉ cần làm ầm ĩ ngay ngoài cổng thôi cũng đủ mất mặt rồi.

Có điều, New lo lắng suốt mấy ngày mà vẫn không thấy gì. Trong nhà đang bận sửa sang lại, tạm thời ba cậu không có thời gian rảnh, hơn nữa đến thứ năm này Rom sẽ đến ACB báo danh, ông Rit đặc biệt coi trọng chuyện này, công việc của con trai ổn định hẳn ông ta mới thấy yên tâm, còn về phần New, chờ ông ta có thời gian rảnh lại quản là được. 

Trên đời này bệnh gì cũng có hy vọng chữa khỏi, chỉ duy nhất cái bệnh thiên vị này, có lẽ vĩnh viễn cũng không chữa được.

Đến thứ năm, bà Dao ăn diện thật cẩn thận cho con trai, sau đó cùng Rit tiễn cậu ta lên taxi trong niềm vui mừng sung sướng. Rom không cần phỏng vấn, có thể trực tiếp đến báo danh luôn, hai người đều vô cùng hài lòng.

Mọi chuyện kế tiếp cũng thuận lợi y như Rom đoán, cậu ta thuận lợi trở thành nhân viên của ACB, được giới thiệu làm quen với rất nhiều đồng nghiệp mới, tuy mới chỉ là thực tập, nhưng cậu ta cảm thấy mình rất có năng lực, hơn nữa còn có hậu đài, làm sao mà không hòa nhập được.

Tiền lương hay các loại đãi ngộ, chú Gus đã nói rõ với cậu ta rồi, tóm lại là sẽ không hề kém, chỉ biết còn cao hơn cả lúc đầu, tuyệt đối không hề thấp. 

Đến buổi trưa tất cả đều tốt đẹp, vô cùng suôn sẻ.

Buổi chiều, ông Gus bị trưởng bộ phận nhân sự của ACB gọi đến. Người này là anh rể của ông Gus, trước đây ông Gus vào được công ty chính là nhờ người anh rể này.

"Có phải hôm nay cậu cho một người vào công ty, tên là Rom gì đó?" Trưởng bộ phận nhân sự cố nhịn cơn tức để hỏi.

"Sao vậy?" Gus cảm thấy sắc mặt của anh rể mình không được tốt. "Không phải anh cũng biết cậu ta sao, cậu ta vào được là có sự đồng ý của anh mà, em bố trí cho ai vào mà không được anh đồng ý chứ, em cũng không phải người của bộ phận nhân sự, đâu thể tùy tiện bố trí người."

"Cậu đã cho người như thế nào vào hả?" Ông ta nhìn xem cửa văn phòng đã đóng chặt chưa, rồi mới hơi cao giọng. "Cậu biết không, cậu gây họa cho anh rồi!"

Gus khó hiểu: "Em vừa mới ăn trưa cùng cậu ta xong, còn chưa được nửa tiếng, cậu ta có thể gây ra họa gì được?"

"Anh không biết cậu tìm người này ở đâu ra, cũng không quan tâm cậu nhận được lợi ích gì, nhưng cậu đã bảo cậu ta đến đây thế nào, thì giờ tự cậu bảo cậu ta đi như thế". Quả thực người anh rể này sợ hãi muốn chết. "Ngay vừa rồi, cấp trên gọi anh đến nói chuyện, chuyện khác thì không nhắc đến, mà lại nhắc ngay tới người mới kia, giọng điệu tỏ vẻ anh coi công ty như nhà mình, muốn cho ai vào là vào được, bằng cấp kém thì cũng thôi, nhưng ngay cả phỏng vấn cũng không cần, con chó con mèo nào cũng cho vào được, hỏi có phải anh không muốn làm trưởng bộ phận nhân sự nữa không."

Gus kinh hãi, ông ta làm việc này đã rất thành thạo rồi, nhưng đây là lần đầu tiên gặp phải tình huống này, có điều ông ta biết rõ, so với lợi ích mà mình vừa nhận được, tất nhiên trưởng bộ phận nhân sự là anh rể này quan trọng hơn nhiều, có anh rể ở đây, mình mới có thể sống vui vẻ trong công ty này.

Cũng không biết nhà Techaapaikhun này có lai lịch bất minh gì, đúng là xui xẻo: "Anh rể yên tâm, em sẽ bảo cậu ta đi ngay, rất có thể cậu ta đã đắc tội ai đó, để em đuổi đi sớm một chút là được, còn những thứ đã nhận, hôm nào đó em sẽ cho người mang trả lại."

"Được rồi, cậu giải quyết việc này nhanh một chút, anh cũng tiện ăn nói với cấp trên, không biết bao nhiêu người đang nhìn chằm chằm vào chức vị này của anh đấy, không thể sai một bước."

"Yên tâm đi, anh rể." Nói xong thì mở cửa ra ngoài tìm Rom.

____

Rom không biết rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra, buổi sáng cậu ta còn đi làm quen với các đồng nghiệp mới, đến trưa còn ăn cơm cùng chú Gus, đột nhiên đến chiều lại nhận được tin nói là cấp trên bất ngờ kiểm tra nhân viên, cậu ta không phỏng vấn nên chắc phải về nhà trước, rồi hôm khác sẽ tiến hành phỏng vấn, qua được vòng phỏng vấn mới có thể đến công ty làm việc một lần nữa.

Để dỗ dành cho người ta đi, Gus phải lừa gạt Rom, sợ cậu ta làm ầm lên, lừa cậu ta rằng chỉ phỏng vấn qua loa một chút để qua mặt cấp trên, ông ta đã điều động nội bộ, hôm khác vẫn trở về được.

Mặc dù Rom hơi nghi ngờ, nhưng vẫn tin tưởng chú Gus, vì cậu ta cảm thấy đối phương không cần thiết phải lừa mình, sáng nay cậu ta đã báo danh xong rồi, còn điền không ít tư liệu, vừa nhìn đã biết không phải lừa gạt, cho nên cái lý do cấp trên bất ngờ kiểm tra này rất có lý.

Sau đó Rom ngoan ngoãn về nhà. Tuy ông Rit và bà Dao cũng thấy khó hiểu, nhưng vẫn có lòng tin đối với Gus, vì thế đành phải kiên nhẫn chờ thông báo đến phỏng vấn.

Bốn ngày sau, bọn họ không nhận được thông báo phỏng vấn của ACB, mà là nhận được "món quà" Gus cho người mang đến, chính là quà mà trước đây bọn họ tặng Gus.

Ngay lập tức, ba người như bị sấm sét đánh trúng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#taynew