Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

New số may, ngoại trừ não chấn động nhẹ, những nơi khác đều bị thương không nghiêm trọng.

Bệnh viện báo cho người nhà cậu, có lẽ nghe nói không có gì đáng ngại, cũng không có ai đến thăm cậu, chỉ có ba cậu gọi điện thoại đến mắng cậu vì sao không cẩn thận, làm ông ta thêm phiền. New yên lặng nghe xong, không nói câu nào.

Điện thoại di động có rất nhiều cuộc gọi nhỡ và tin nhắn chưa đọc, New biết là Tay, nhưng cậu không có dũng khí đối mặt anh, đem điện thoại nhét xuống gối đầu, xem cũng không xem.

Một mình ở lại bệnh viện một buổi tối, ngày thứ hai kiểm tra không có vấn đề gì lớn, bác sĩ cho cậu xuất viện, điện thoại bị ném ở tủ đầu giường bệnh viện, New một người chậm rãi rời đi.

Cậu tùy ý mua vé xe, vừa đi vừa nghĩ, mấy tháng vừa rồi đi qua không ít thành thị, nhưng đáng tiếc không một nơi nào cậu muốn ở lại.

Trước đây đã từng lên kế hoạch đi chơi với Tay, cũng đi mấy nơi, vậy mà bây giờ hành trình chỉ có một mình, có vẻ đơn thân lẻ bóng. Phong cảnh nhìn thấy ven đường không phải là đẹp, cũng chẳng để lại ấn tượng gì trong lòng, như cơn gió thoảng qua.

Cậu rất muốn nhìn thấy Tay.

Đợi đi lại lòng vòng một hồi, đến Đại học A đã là giữa hè.

Phong cảnh ở đại học A nổi tiếng toàn quốc, New nghĩ đến thời gian mình và Tay học đại học, liền đi dạo một vòng, nhìn thấy những sinh viên còn chưa được nghỉ hè, lui tới toàn là một đám bị thi cử hành cho không nhẹ, New bỗng thấy buồn cười, ngược lại nghĩ đến bản thân, tình cảm và sự nghiệp tất cả đều xong đời, tự thấy chính mình mới là đáng cười nhất.

Đi dạo liền đi đến Phố Ẩm Thực, giờ cơm trưa vừa qua, trên phố yên tĩnh lại, chỉ thỉnh thoảng nghe thấy tiếng kêu "Ông chủ, thêm bát mì xào", New có chút xoắn xuýt, cũng muốn ăn một chút, không ngờ vừa đúng lúc gặp phải một trận vị chua kích thích khiến cậu nuốt nước miếng.

Bên tay trái cách vài bước là tiệm miến chua cay, chủ quán trẻ tuổi da đen nhánh vừa làm xong một bát miến mang vào, đi ra dựa vào khung cửa, thấy New nhìn anh ta, liền thuận miệng chào hàng:

-Anh đẹp trai, ăn miến không, ăn miến quán nhà tôi đảm bảo không hối hận.

Dù sao cũng chẳng biết ăn cái gì, New đi vào, kiếm cái bàn sạch sẽ ngồi xuống.

– Anh đẹp trai, nhìn bộ dáng cậu không giống sinh viên nhỉ? Đến đây tham quan sao?

New hàm hồ trả lời, đi nửa ngày chân cũng đau, đột nhiên cảm giác mệt mỏi khiến cậu không muốn đi thêm nữa.

Nhưng mà ở đâu bây giờ?

Về nhà là không thể, thời điểm nói cho ba cậu ý định ra đi, New đã chuẩn bị kỹ càng, lại nói, trở lại không tránh khỏi việc gặp Tay, đây chính là điều cậu không thể nào bình tĩnh đối diện.

Nghĩ bậy nghĩ bạ một lát, miến đã nấu xong, chủ quán hấp tấp bưng vào cho cậu, lập tức lại đi ra ngoài, lớn tiếng gọi:

– Mond! Trà sữa của tôi.

Cũng không biết anh ta nói chuyện với ai, một lát sau có một nữ sinh tóc ngắn cầm cốc trà sữa đưa cho anh ta, đưa xong chưa đi ngay, cùng chủ quán nói:

– White, nhà cách vách chưa tìm được người thuê à?

– Chưa, khó tìm – White dùng sức hút một hơi trà sữa, thỏa mãn thở dài, cảm khái nói – Trên đường toàn hàng quán, bán cái gì cũng không dễ.

Hai người tiếp tục nói chuyện khác, New câu được câu không mà nghe, không tự chủ được nghĩ muốn mở tiệm. Trước đây cậu luôn làm việc tại công ty của ba cậu, mỗi ngày cuộc sống như lặp lại, không có cảm giác mới mẻ, chính cậu thật ra muốn mở nhà sách, một nửa bán cà phê, nhưng đáng tiếc không có cơ hội thực hiện.

New ngừng ăn miến, suy nghĩ chốc lát, đứng lên nói với White:

– Nhà cách vách đang muốn cho thuê à?

Sau câu hỏi này, khi nhớ lại, New cảm giác lúc ấy mình trúng tà rồi, làm sao mà theo White đi xem phòng, lại làm sao mơ mơ hồ hồ giao tiền đặt cọc, cứ như thế thuê cửa hàng.

Chờ cậu triệt để tỉnh lại, người đã cầm chìa khóa. Lúc này tâm lý mới hồi hộp phản ứng lại, bản thân không có kinh nghiệm mở cửa hàng, biết bắt đầu từ đâu?

Mà đã lên thuyền giặc, New chỉ có thể kiên trì.

Xác định bán cái gì, trang trí, làm các loại giấy chứng nhận, nhập hàng... từng việc từng việc đều cần New tự mình xử lý, trải qua một khoảng thời gian bận rộn chân không chạm đất, nhưng chỗ tốt là vì quá bận nên chẳng có thời gian rảnh đi suy nghĩ về những thương tâm khổ sở của mình, trừ lúc nửa đêm tỉnh mộng, New rất ít khi nhớ đến Tay.

Như thế cũng tốt. New lạc quan nghĩ, cứ như thế để thời gian quên lãng, cũng là chuyện tốt.

Chờ cửa hàng dần dần đi vào quỹ đạo, tại thế giới nhỏ bé của mình làm ổ, New thiếu chút nữa cho rằng mình sẽ sống tiếp như thế. Lập tức đầu óc cậu liền chết máy.

– New.

Tay thấy New ngây người, vừa bất đắc dĩ gọi một tiếng.

Thấy Tay nhích lại gần mình, New như vừa tỉnh giấc chiêm bao, một bên "ha ha" cười khúc khích, một bên lùi lại sau, tay lặng lẽ vòng ra sau lưng, hết sức véo mình một cái.

– Ui.

Đau!

Cư nhiên không phải nằm mơ.

– Ha ha ha ha... anh anh anh...anh nói đùa gì thế?

New cười gượng, nói năng lộn xộn, cũng không tin Tay.

Tay thấy cậu lui về sau nữa sẽ ngã xuống đất, kéo cậu ngồi thẳng lên trên ghế, nghiêm túc nói:

– New, trước kia là anh không nghĩ rõ ràng, nhưng bây giờ anh đã biết rồi. Anh luôn đi tìm em, muốn nói với em lời xin lỗi.

Việc này có gì mà xin lỗi, New yên lặng nghĩ, còn chưa đợi cậu mở miệng, Tay đã nói:

– Lần trước em nói yêu anh, kỳ thực anh rất vui, anh...

Chuyện này vẫn luôn là khúc mắc của New, ngay lúc tỏ tình bị người ta tát cho một phát, cho đến giờ New đều chẳng muốn nhớ đến ngày ấy, loại từ chối mạnh mẽ như thế đủ để nuốt chửng người ta trong cảm giác thất bại và xấu hổ, làm cậu thời thời khắc khắc đều hoài nghi chính mình.

– Anh rất vui, tại sao...tại sao còn muốn đánh em?

New nhắm mắt lại, đơn giản hỏi ra.

Đến lúc này Tay bị hỏi đến sững sờ, lập tức phản ứng lại, gấp gáp giải thích:

– Không phải? Anh không muốn đánh em, là vì có con ong mật chuẩn bị đậu trên mặt em. Anh muốn giải thích, nhưng em lại chạy mất, sau đó lại tìm không được.

...

New trợn mắt ngoác mồm, chỉ thấy trên trán Tay có một giọt mồ hôi nhỏ do gấp gáp, liền biết anh không nói dối, chỉ là tạo hóa trêu ngươi, không nghĩ mình tâm tâm niệm niệm xoắn xuýt lâu như thế cuối cùng lại chỉ vì một con ong mật, buồn cười quá đi.

Thấy New lặng lẽ không nói, Tay thẳng thắn nói lại những việc cậu không biết từ đầu đến cuối.

Tay phản ứng hơi chậm một chút với chuyện tình cảm, New khắp nơi đều dung túng giữ gìn anh, anh vẫn luôn cho rằng đó là tình bạn bình thường. Nếu như không phải vô tình một lần trong hầm gửi xe công ty nhìn thấy giám đốc bộ phận tài vụ uy vũ đang hôn môi thắm thiết với bạn trai, anh thậm chí còn chẳng nghĩ đến việc nam nam cũng có thể yêu nhau.

Người bị nhìn thấy không hoảng loạn, ngược lại người nhìn thấy lại hoang mang, chào hỏi giám đốc tài vụ xong liền chạy trối chết.

Tim ầm ầm đập loạn, giống như vừa gặp được bí mật to lớn gì, cũng như mở ra một cánh cửa mà mình chưa bao giờ để ý đến.

Mà khi đó, người hiện ra đầu tiên trong suy nghĩ của anh là New.

Sau đấy nữa, giám đốc tài vụ tìm anh uống cà phê nói chuyện, ý nói nếu anh không thể tiếp thu đồng tính anh ta sẽ từ chức rời đi.

Tay đương nhiên không cho phép, vì thế giám đốc tài vụ nửa đùa nửa thật nói với anh:

– Kỳ thực tôi vẫn luôn nghĩ là anh cũng đi cùng đường với chúng tôi.

– Cái gì? – Tay kinh hãi.

– New, anh và New, tôi nghĩ hai người là một đôi.

Trong đầu anh ầm một tiếng, Tay cả người ngây ra, sau đó lại nghe giám đốc tài vụ nói:

– Nhìn ánh mắt New nhìn anh, tôi chú ý mấy lần, nếu có người thâm tình như thế nhìn tôi, tôi cũng muốn gói về ở cùng người ta, ha ha.

Thấy biểu hiện khiếp sợ trên mặt Tay, giám đốc tài vụ không nói tiếp nữa, bưng cà phê của mình trở về làm việc, lưu lại một mình Tay. Sau khi sợ hãi ban đầu qua đi, anh chậm rãi nhớ lại mọi ký ức của mình và New, từng chút từng chút một.

Cũng là lúc ấy, Tay mới ý thức được New đối với mình rất tốt, đối tốt vượt qua cả giới hạn bạn bè bình thường.

Cấp hai, cấp ba, đại học, mãi cho tới bây giờ, mình và New cơ hồ chưa bao giờ tách nhau ra. Cho dù lúc học đại học anh có xuất ngoại giao lưu nửa năm, New cũng chẳng để ý chênh lệch múi giờ, mỗi ngày đều gọi điện hỏi thăm mình. Đợi khi anh về nước, anh thì chẳng thay đổi mấy mà New lại gầy đi rất nhiều. Khi gặp lại anh ở sân bay, nháy mắt vành mắt đều đỏ cả lên, còn nói có bụi bay vào, hình như sân bay gió bụi nhiều?

Mỗi lần gọi điện thoại cho cậu, gần như là chưa đến ba tiếng bíp đã nhấc máy, chỉ cần mình muốn, không quản cậu đang làm gì đều có thể lập tức xuất hiện, đến giúp đỡ mình. ..

Nghĩ đến cuối cùng, điều làm Tay mờ mịt không phải là tâm tư New đối với anh, mà là sau khi biết đến anh lại không hề phản cảm, trái lại cảm thấy nếu ở cạnh New cũng khá khả quan.

Chẳng lẽ mình đã động lòng ngay cả khi bản thân không biết?

Sau đó Tay vượt qua một trận xoắn xuýt gian nan, trong lúc ấy, anh vô số lần đột nhiên quay đầu lại nhìn New, đúng như dự đoán, anh sẽ luôn thấy New nhanh chóng rời ánh mắt đi chỗ khác, làm bộ như chẳng có chuyện gì xảy ra.

Tay cũng chẳng phải người quá do dự thiếu quyết đoán gì, nếu New đối với mình cũng có ý, mà mình lại chẳng bài xích quan hệ này, tại sao lại không thử một chút xem?

Biết rõ đối phương thích mình, mà mình lại không làm ra hành động đáp lại, chỉ ngồi yên thoải mái tiếp nhận tình cảm đối phương dành cho mình, Tay không làm được chuyện như thế.

Chỉ là muốn ngả bài với New, Tay vẫn muốn xác nhận xem cậu nghĩ thế nào.

Giả vờ đồng ý với người trong nhà đi xem mắt, thấy sắc mặt New phút chốc trắng bệch, thần sắc tuyệt vọng, muốn sụp đổ, Tay lúc đó liền triệt để rõ ràng tâm ý của cậu.

Dưới gốc cây hoa nở rộ, vốn là muốn sau khi New nói thích mình sẽ thuận thế thổ lộ, không ngờ đến lại bị một con ong mật phá đám. Bỏ lỡ cơ hội, càng không nghĩ New lại đi thẳng một mạch, chờ khi anh biết New bị tai nạn, phải nhập viện, chạy đến thì người đã chẳng thấy tăm hơi.

Nhưng cũng nhờ thế, Tay sau khi điên cuồng gọi điện cho cậu mới phát hiện, thì ra, tình cảm của mình từ lâu cũng đã ăn sâu bén rễ.

Tay kể xong, New vẫn một dạng ngốc nghếch, ngơ ngác nhìn mọi cử chỉ của Tay, dường như hoàn toàn chưa kịp phản ứng vừa nãy anh nói gì. Tay biết nhất thời cậu sẽ chưa thể tiếp thu được, cũng không có ép sát, chỉ yên tĩnh ngồi ở một bên, nhẹ nhàng nắm tay New, chờ cậu hồi phục tinh thần.

Cũng may New ngây người không quá lâu, thấy tay mình bị Tay nắm lấy, bất giác đỏ mặt.

Cậu há há mồm, muốn nói gì đấy, chỉ là còn chưa kịp mở miệng, nghe "ọc ọc" một cái, bụng phát ra kháng nghị, tức giận gì gì đấy đều bị một tiếng này thổi bay biến, nhiều lời muốn nói cũng quên sạch.

Nhìn ra ngoài cửa sổ, chẳng hay biết mà đã tối rồi.

– Đói bụng à? Trước hết đi ăn cơm đi. – Tay cười khanh khách nhìn New.

– À, được được, ăn cơm đã.

New trái lại không dám nhìn Tay, luống cuống tay chân cầm áo khoác và khăn quàng cổ, tí nữa thì vấp chân ngã, Tay một tay đỡ lấy cậu.

Hai người tìm đại một quán cơm, chờ ăn xong đi ra cũng đã hơn chín giờ, New đứng ở rìa đường do dự một chút hỏi:

– Anh...buổi tối ngủ ở đâu?

– Anh hình như quên đặt khách sạn. – Tay sờ mũi một cái.

New thấy anh nói tự nhiên, không nghĩ nhiều, vừa mò điện thoại vừa nói:

– Vậy em gọi xe đưa anh vào nội thành nhé, ngoại ô bên này hình như không có khách sạn.

Tay vội ngăn cậu lại, cười nói:

– Chen chúc với em một tối thôi, trước đây cũng ngủ chung rồi mà.

Không hiểu là do ánh đèn hắt lên hay sao, ngược lại không thấy New đỏ mặt, cậu ngoác mồm, líu lưỡi, cũng không biết nên từ chối thế nào.

Trước kia là ngủ chung một giường nhưng Tay đâu biết New nằm cạnh anh động cũng không dám động, cứ thế ngọt ngào xen lẫn dằn vặt, cả tối ngủ không yên.

– Nếu anh anh anh ....không ngại, em sẽ ngủ ghế sô pha.

New vừa ảo não vừa quay về hướng cửa hàng nhà mình đi tới, trong đầu vô số lần phun trào mình không có tiền đồ, lắp ba lắp bắp cả ngày cũng chẳng nói được rõ ràng.

Hai người một trước một sau trở về, New đưa áo ngủ của mình cho Tay để anh đi tắm trước, còn mình thì làm ổ trong ghế sô pha, nhìn tường trắng ngẩn người.

Cậu vẫn đang khiếp sợ, giấc mơ đã từ rất lâu rồi bỗng chốc biến thành sự thật, cảm giác trước tiên không phải mừng rỡ mà là hoài nghi, hoài nghi điều mình thấy tột cùng có phải sự thật không? Hoài nghi vận may của mình liệu có thật tốt như thế không?

Giữa hai người có một tầng giấy, một khi bị đâm thủng, cậu không biết nên đối mặt với Tay như thế nào.

Cũng may Tay rất nhanh tắm xong, không cho cậu thời gian tiếp tục nghĩ lung tung.

– Anh ngủ trước đi, chăn em đã đổi sạch sẽ rồi, trên bàn có nước, khát thì tự rót...

Vốn còn muốn nói điều gì, kết quả Tay lại cười rộ lên làm cậu quên sạch. New lúc này mới để ý từ buổi chiều đến giờ Tay dùng ánh mắt như thế nào nhìn cậu.

– Anh, anh cứ tự nhiên, em đi tắm.

New chạy trối chết.

Trong nhà tắm loay hoay nửa ngày, tính thời gian Tay đã ngủ, New mới rón rén đi ra, chuẩn bị ngủ tạm một đêm ở sô pha. Không đợi cậu nằm xuống đã nghe tiếng Tay ủy khuất vang lên:

– New, anh thấy hơi lạnh.

Lúc trước mua đồ cậu thấy mình chỉ sống một mình, lại chủ yếu ở dưới cửa hàng nên không lắp điều hòa sưởi ấm, kết quả không nghĩ đến mùa đông năm nay lại rét hơn mọi khi. New có hai cái chăn, lúc này đành mở tủ quần áo, lấy một cái áo khoác lông vũ, nói:

– Em đưa anh áo khoác, anh đắp thêm lên có được không...

Tay lắc đầu:

– Em đem chăn lại đây, chúng ta cùng ngủ, sẽ không lạnh nữa.

Hai người giằng co một lúc, cuối cùng vẫn là New thỏa hiệp, ôm lấy chăn của mình, cẩn thận từng li từng tí nằm bên người Tay.

Tay thấy cậu căng thẳng, an ủi mình không nên nóng lòng hù người ta, chỉ nhè nhẹ nói ngủ ngon, liền không động nữa.

Trong phòng bốn bề yên tĩnh không một tiếng động, New cứng ngắc trong chăn một hồi, nghe được tiếng hít thở dần trở nên đều đều của người bên cạnh, mới dám hơi nhúc nhích, tiến lại gần phía Tay.

Vốn nghĩ là bị một cú kinh hỉ đập đến choáng đầu hoa mắt sẽ không ngủ được, không ngờ rằng chẳng mấy chốc đã thiếp đi, một đêm ngủ ngon.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#taynew