Chương 2: Tôi cùng nữ chính về quê

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Mấy đứa về quê chơi à? Hồi còn trẻ bác cũng khoái về quê lắm nhưng sau này bận quá nên toàn có việc mới về thôi. Mà kể ra, mấy tháng không về thôi mà suýt không nhận ra quê mình."

"Cũng lâu rồi bọn cháu mới về quê ạ. Chị cháu cần thanh tẩy khỏi chất độc Lãnh Hàn ạ."

Chất độc Lãnh Hàn là cái gì vậy trời? Có vẻ như em gái tôi đã coi nhân vật nam chính là nguyên do khiến thời điểm trước tôi ghẻ lạnh con bé rồi.

Kể ra tôi cũng đã đến thế giới này được hơn một tháng. Ngoại trừ trường JK và mấy gia tộc họ kép kia thì mọi thứ không khác thế giới cũ là mấy, vậy nên việc thích ứng với nơi này không phải là quá khó khăn. Mối quan hệ của tôi đối với nữ chính của thế giới này, hiện tại là em gái tôi, cũng ngày càng tốt hơn. Chỉ trong vòng một tháng, Yến từ một cô bé u uất thích ngồi một mình đã lột xác thành thiếu nữ năng động và là đội trưởng đội anti những tay nhà giàu.

Xem ra mọi chuyện cũng đi theo đúng motip nhỉ.

Hiện tại là kỳ nghỉ hè cuối cùng của tôi trước khi bước vào lớp 9 với những ngày tháng ôn thi cực nhọc. Tôi cùng Yến đều bị ném về quê chơi với ông bà một thời gian. Bởi vì đường vào nhà ông tôi quá hẹp, bác lái xe chỉ có thể thả hai chúng tôi xuống bên đường để cả hai tự mình đi vào.

"Chị Hạ, chị nhớ nhà ông ở đâu không? Hay để em gọi cho thím nhé?"

"Thím đi ra ngoài từ sáng rồi. Ông bảo có người ra đón chúng ta, em yên tâm." Tôi đóng điện thoại lại rồi quay sang Yến. "Nặng không? để chị xách cho nhé."

"Không cần đâu chị. Em khỏe lắm mà." Yến nhe răng cười, giơ một tay lên làm điệu bộ muốn khoe cơ bắp của mình. Nhưng rất nhanh, con bé lại ỉu xìu giống như bánh đa nhúng nước. "Nhưng dù khỏe thế nào đứng dưới sức nóng như thế này cũng héo thành cái xác khô thôi."

Đúng vậy, hôm nay nóng quá đi mất.

Tôi đặt đồ đạc của mình xuống, lôi ra chiếc quạt tròn hình doraemon, không ngừng quạt nhưng càng phẩy lại càng nóng. Tôi cùng Yến chỉ đành nép mình vào chỗ râm, mỗi lần có một chiếc xe máy chạy qua, hai chị em lại nghểnh cổ ra hóng. Đáng tiếc, đó không phải vị cứu tinh mà chúng tôi đang chờ.

Ngay khi tôi mệt đến ngồi xổm dưới đất, một tiếng "két" chợt vang lên. Đối diện với tầm mắt của tôi là một chiếc dép màu đen với mặt trên đính hình con cừu vui vẻ. Tôi chớp mắt chưa kịp hiểu chuyện gì thì chủ nhân của chiếc dép đã lên tiếng:

"Cháu ông Ba phải không?"

Tôi nhanh chóng ngẩng mặt lên. Trước mắt tôi là một cậu thiếu niên trạc tuổi tôi, tóc ngắn cũn cỡn, trên người chỉ mặc một chiếc áo thun màu đen cùng một chiếc quần đùi kẻ sọc caro. Thấy tôi nhìn chằm chằm cậu ta không chớp mắt, gương mặt vốn chẳng mấy vui vẻ nay lại càng cau có hơn. Cậu ta bấm chuông xe đạp, không hề kiên nhẫn mà hỏi lại tôi:

"Tôi hỏi cậu có phải là cháu ông Ba không?"

"Ơ đúng rồi. Ông nội tôi là ông Ba."

"Cậu là người ông tôi bảo đến đón á?" Yến kinh ngạc nhìn cậu thiếu niên. "Cậu có mỗi cái xe đạp thì làm sao đèo được hai chúng tôi? Hay lại phải chia làm hai chuyến."

Tôi tính bảo Yến ngồi lên xe cậu trai kia trước nhưng cậu ta đã vội cướp lời:

"Xe tôi bị non hơi, không đèo được ai đâu. Ông Ba bảo tôi ra chỉ đường cho các cậu chí có bảo tôi đèo các cậu đâu. Tự đi bộ đê~"

Gì vậy? Cậu ta có phải con trai không vậy. Hai chúng tôi đều là con gái lại bị bắt đi bộ, trong khi cậu ta, một thằng con trai khỏe mạnh lại chễm chệ ngồi trên xe.

Nhận ra tôi đang lườm cậu ta, cái tên đi dép cừu vui vẻ liền nhếch môi cười giống như đang thách thức tôi:

"Cậu mà nhìn nữa là tôi không dẫn cậu về đâu. Tự đi mà mò đường đấy."

"Cậu nghĩ tôi thèm..." Yến còn muốn vặn lại tên này nhưng tôi đã vội kéo tay con bé lại.

"Thôi bỏ đi, Yến. Về nhà rồi tính."

Dù sao chúng tôi cũng đợi lâu như vậy rồi giờ lại phải mò đi tìm nhà ông nội nữa thì chết mất. Tôi đành xốc lại ba lô, một tay kéo vali một tay dắt Yến đi theo tên đi dép cừu vui vẻ.

"Cậu ta là có phải con trai không vậy." Yến vẫn không phục mà khẽ lẩm bẩm.

Tôi nhịn cười lắc đầu. Đúng là những rắc rối vẫn thường xoay quanh những nhân vật chính của chúng ta mà.

"Này, các cậu nhanh nhanh chân lên. Tôi nóng quá rồi."

Nhưng mà tên này cũng khó ưa thật đấy.

"Cậu thử xuống đi bộ cùng chúng tôi xe có nhanh được không." Tôi nhíu mày mà nói lại.

"Tôi có ngốc đâu." Tên đi dép cừu vui vẻ quay đầu lè lưỡi với tôi.

Chết thật, tôi muốn đánh cậu ta quá!

Có lẽ vì được cơn tức giận buff sức mạnh, bước chân của tôi ngày càng nhanh hơn, chẳng mấy chốc, tôi đã đuổi kịp được cậu ta. Tôi không hề do dự mà đặt một chiếc túi của mình lên vị trí sau xe cậu ta. Người thiếu niên giật mình quay qua nhìn tôi, tôi liền mở miệng nói:

"Xe cậu không đèo được người nhưng hẳn chở được vật nhỉ. Nếu cậu còn có tình người thì mang đồ giúp tôi đi." Nói rồi tôi còn trợn mắt đe dọa cậu ta. "Không thì đừng trách vì sao mỗi ngày xe cậu đều bị xì lốp."

"Cậu trông hiền lành vậy mà cũng đanh đá hơn cả em gái." Tên đi dép cừu vui vẻ khẽ lẩm bẩm sau đó lại ngó sang Yến. "Cậu có cần không?"

"Khỏi đi."

"Em cứ đưa cậu ta. Chị có điểm yếu của tên này rồi."

Tôi mỉm cười cầm lấy túi đồ của Yến rồi đưa đặt lên xe của người thiếu niên. Bởi vì, không có dây để giữ, cậu ta chỉ có thể vừa đạp xe vừa vươn một tay ra sau giữ đồ. Tôi thấy vậy cũng hả hê lắm. Khi đến về đến nhà ông nội, nhìn cậu ta đầu đầy mồ hôi tôi liền lè lưỡi y hệt cách cậu ta trêu chọc mình.

"Ông bà ơi, thím ơi, bọn con đến thăm ông bà với thím này." Yến đi vào trước, hô to vang trời.

Có lẽ thím tôi vừa về, trên đầu vẫn đội nón lá vội vàng chạy ra xem hai chúng tôi. Thấy tôi và Yến, thím liền cười tươi rói nhưng khi phát hiện ra tên đi dép cừu vui vẻ phía sau tôi, nụ cười của thím chợt cứng lại.

"Long hả cháu." Thím cứng ngắc gật đầu với cậu thanh niên.

"Ông Ba nhờ cháu đưa hai cô này về."

Tên đi dép cừu vui vẻ gật đầu thay cho lời chào. Cậu ta để đồ của hai chúng tôi lên thềm sau đó quay sang nói với tôi:

"Chắc giờ cậu tự xách vào được nhỉ. Cậu mà xì lốp xe tôi thì cậu không đáng mặt con gái."

"Tôi biết rồi mà." Tôi vui vẻ gật đầu. Chúng tôi cứ ăn miếng trả miếng y như trẻ con vậy.

Sau đó Long lại dắt xe đạp đi về. Tôi chợt để ý không biết từ bao giờ xe đạp của cậu ta đã bị tuột xích, vậy mà tên này chẳng nói lời nào vẫn tích cực đem đồ về cho chúng tôi. Thôi thì tôi sẽ bớt ghét cậu ta hơn một chút nữa.

Tôi đi vào nhà. Thím đang đi tìm thằng Bo, con trai thím để về chào các chị. Còn Yến, con bé đã chạy vội ra chỗ bà tôi, không ngừng mách bà về việc của cái tên đi dép hình cừu vui vẻ. Bà tôi là người làm nông, tính tình bà hiền lành, phúc hậu lại rất quý con cháu. Thấy Yến không ngừng ai oán về hành trình về được đây, bà cũng học theo con bé mà trách cứ Long.

Sau sự việc vừa rồi, tôi cũng không ghét cậu ta như trước nữa. Tôi đem đồ của cả hai vào trong buồng. Khi đi ra ngoài hít thở không khí trong lành của nông thôn, tôi liền nhìn thấy ông nội tôi vừa dắt con Bi đi dạo về. Con Bi khôn lắm. Dù lâu không gặp tôi nhưng nó vậy nhận ra, cái đuôi vẫy như cục wifi mà chạy lại phía tôi.

Tôi cười to ngồi xuống xoa đầu nó. Bi chỉ là chó ta thôi nhưng lại có bộ lông trắng phau, ai nhìn cũng tưởng chó ngoại. Tôi vừa trêu Bi vừa chờ ông.

"Xem ra chàng vệ sĩ đã hộ tống thành công hai nàng công chúa về đây rồi." Thấy tôi, ông liền cười hóm hỉnh.

Vệ sĩ gì chứ, lưu manh đúng hơn.

Tôi thầm nghĩ vừa vặt tai con Bi. Cu cậu không cảm thấy đau mà còn sủa to hơn.

"Ông có kẹo cho mấy đứa này." Ông chìa tay ra, trong tay ông là vô số viên kẹo màu sắc.

"Cháu cảm ơn ông."

Tôi cảm động mà đón lấy. Từ khi tôi còn nhỏ xíu, mỗi khi đi ra ngoài, ông đều sẽ mang kẹo về cho tôi. Bây giờ tôi đã lớn tướng như vậy rồi mà ông vẫn cho tôi kẹo. Lúc này tôi mới cảm thấy may mắn, bởi vì cho dù sang thế giới khác ông vẫn là ông của tôi. Nếu như tôi giống như những nhân vật ở trong tiểu thuyết, một thân một mình ở thế giới xa lạ có lẽ tôi không chịu được mất.

"Nhớ chia cho thằng Long một ít nhé." Ông mỉm cười nháy mắt với tôi.

Gì chứ. Sao tôi phải chia cho cậu ta! Dù sao ông cũng là ông của tôi mà.

Nhưng tôi chưa kịp phản bác lại, thím bế theo cu Bo đã trở lại. Thấy ông, thím liền nhăn nhó mặt mũi:

"Bố à, sao bố lại để thằng Long đi đón Yến với Hạ?"

"Mấy đứa đều bằng tuổi nhau. Chơi với nhau càng vui hơn chứ."

"Bố còn muốn mấy đứa chơi với nhau? Bố có biết nhà thằng Long như thế nào không? Bố thật là."

Có lẽ thấy tôi đang tròn mắt nhìn hai người nên thím tôi không nói nữa. Thím bảo tôi vào trong nhà chơi với cu Bo sau đó lại vòng đi ra bếp nấu cơm.

Hình như thím không thích Long thì phải. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro