Chap 37

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  Chap 37 

  "Tình cảm, là thứ thuộc về tự nhiên, thế nên cứ để tự nhiên nó đến, không cần tìm cho nó bất cứ nguyên nhân nào..."



Chiều sau sau, lại đến lớp cùng thằng Hiển và Đô, chẳng có lý do gì mà tôi phải đến sớm như hôm qua cả. Lại mấy trò lảm nhảm trên đường tới trường.


- Ế, hôm qua tao thua gần bằng thằng Đạt, thằng K chơi đỏ vãi! - Thằng Đô làu bàu chuyện chơi bài hôm trước, lại đá mắt nhìn tôi, tôi phì cười.
- Thế mà kêu đen bạc đỏ tình. - Thằng Hiển Vỗ vai thằng Đô, dù 3 đứa vẫn đang đạp xe thong dong trên đường.
- Ờ, mà tao có thấy quái gì đâu? - Đô nhăn mặt chống cự, rồi nó tự chỉ vào bản thân mà than rằng - Hay là tao thua chưa đủ nhiều.
- Thanh niên mới lớn, cố tình thua bạc để được đỏ tình! - Tôi nói, làm thằng Đô giơ chân đạp tôi một cái, thoáng chút nữa là tôi cùng xe nằm hết xuống mặt đường rồi.

Vội vã chữa cháy.
- Anh Đô, em đùa chút mà.
- Đùa là đùa được à. hà hà!


Tôi cùng thằng Hiển méo mặt nghe cái điệu cười điên não của thằng Đô.

Tôi méo mặt nhanh dần đều khi thầy đang hỏi những câu mới lạ kinh hồn, thật là mở mang tri thức. Tôi vờ xoa đầu, suy nghĩ, thầm ước có một chữ nào đó xuất hiện.



Đang để ý vào cuốn vở trên bàn giáo viên của mình, thì tôi thấy cuốn vở bàn 1 đang mở sẵn, chào đón ánh nhìn từ tôi, vội cười một cái và đọc câu trả lời!!

5 phút sau!


- Phạm K rất tốt, có học bài, chép bài đầy đủ, 10 điểm. - Tôi ung dung về chỗ, sau khi hoàn thành xuất sắc phần thi của mình. Vội nháy mắt với con nhỏ bàn đầu, nhưng nó chỉ nói lại một câu.

- "phải trả nợ đấy!"

Vễ chỗ, đập tay thằng Đô một cái ăn mừng, rồi thầy việc nào, trò việc đấy, tôi tiếp tục định hướng ngủ.

- Dậy ngay! - Điện thoại trong ngăn bàn rung, từ Nguyệt.
- Không.- Cậu muốn tớ dùng biện pháp mạnh hả?
- Cậu dùng cả mạnh cả nhẹ cũng không bằng biện pháp ngủ của tớ.
- Thôi, thức đi, nhắn tin với tớ.
- Tớ ngủ cũng nhắn tin được mà.
- Thuốc cậu uống hết hạn rồi à? - Tin nhắn ngay sau đó.
- Rồi, tớ thức đây, nhắn tin nào!

Thế rồi, hai đứa lại trò chuyện y như hồi trước, ngỡ rằng, ranh giới ấy đang được lặp lại, một lần nữa.


Ra về, lại đạp xe sánh 3 cùng Thằng Đô và Hiển, lần này rút kinh nghiệm, đi tránh thằng Đô ra, không lại bị ăn đạp, tiếp tục buôn chuyện.


- Chiều mai lớp đặt may áo đá bóng, chúng mày nghĩ ra tên chưa? - Thằng Hiển cười.
- Chắc là Đô cho nó đơn giản thôi. - Thằng Đô trả lời.
- Tao thì chắc đặt là KuiTar.
- Là cái đéo gì?
- Tên tao với UITAR Từ GUITAR đấy.
- Àm hóa ra vậy, tên trẩu kinh. - Thằng Đô cười.
- Trẩu nhưng chuẩn hơn tên của chú!
- Lại muốn ăn đạp.
- Tao đạp lại đấy! - Tôi chống cự.


Đoạn, về đến nhà, lại thấy mẩu giấy! "Bố mẹ xuống bà rồi, con ở nhà nấu mỳ ăn trước đi"

Tôi sung sướng, chạy thẳng vào phòng bố mẹ, chơi games siết thời gian, nhưng nhớ ra cây đàn GuiTar trên phòng liền mang xuống tập, nhưng đóng hết cổng cửa chắc chắn đã, không thằng em hàng xóm lại sang phá tôi.


Những bài học đầu tiên, tự học... không có hướng dẫn...


10 phút sau...

- Anh K ơi, mở cổng. - Thằng Em bên hàng xóm.
- Mày cút đi.
- Anh cất đàn đi, điếc tai quá.
- Rồi, tao cất, về đi...


Nó đi luôn, tôi khốn khổ cất đàn... thực không muốn làm cái thằng phá hoại làng xóm như thế!

Một ngày của tôi bắt đầu và kết thúc như thế, luôn là trạng thái cô độc!!




Thế là vèo một cái đã đến trường!


Lớp vắng tanh, y rằng dù tôi đến muộn thế nào, thì vẫn là kẻ bước chân cao vào lớp, vẫn sớm như chưa từng muộn.

- Hế lo anh Nguyệt! - Tôi chào Cô nàng, khi đang chăm chú viết viết gì đó vào vở.
Nguyệt lừ mắt nhìn tôi.
- Ừ, anh chào em gái! - Cô nàng trả lời. Tôi há mồm luôn.

Tôi đưa tay giơ dấu like lên, rồi lẩn về chỗ ngồi, Nguyệt cười nhẹ. Tại tôi không biết nói gì nữa.



Tiết 1 vào lớp, cô dạy Anh nghĩ, cả lớp vui mừng, tung sách vở, hét ầm cả dãy phòng học lên làm thầy giám thị vào lớp cảnh cáo, thế nhưng sau tiếng vâng dạ thì lại đâu vào đấy cả.


Qủa thật là không có gì hạnh phúc hơn khi tôi lại có 1 tiết để thả hồn vào mộng mơ rồi. Lấy một quyển sách kê làm gối, đeo tai nghe, bật nhạt cỡ to nhất, tôi đi ngủ ==' kệ cha bọn bạn đang làm trò điên gì.


Thế nhưng tôi nhầm, cái thời đại công nghệ thông tin tối tân như vậy, và lại là ngủ khi chúng bạn còn thức quả thật nguy hiểm hết sức.

- Tách, tách, tách! - Tôi liếng thoáng nghe thấy âm thanh gì đó, vội mở hé mắt nhìn.
- Ớ, cờ lờ gờ tờ.- Vội vươn thẳng người dậy, lấy hai tay che mặt đi.


Chúng bạn, và là thằng Đô chứ thằng nào, đang loay hoay chụp hết những cảnh nóng dìm hàng tôi, ==', may là khi ngủ không chảy nước miếng nếu không thì, tôi đã đi tự tử tiếp rồi.

- Hay rồi, mày chết, tối lên Face nhé! - Thằng Đô hăm hở cười, cả Nguyệt, Thằng Hải cũng cười man rợ kinh khủng.
- Ấy, người đẹp trai ai lại làm thế mà, anh Đô nhỉ? - Tôi nói câu ấy xong, còn tự mình tỉnh ngủ luôn.
- Ờ, chú nói câu đấy thì anh xóa cho chú vài bức, còn mấy chục tấm này anh lại đăng thôi.
-Kìa, giúp tớ! - Tôi nháy mắt với Nguyệt, Cô nàng cười rồi giật lấy máy điện thoại của thằng Đô. Thằng Đô đơ hơ hơ.
- Giờ số phận cậu là nằm trong tay tớ rồi, 3 phong mentos tớ sẽ xóa! - Cô nàng cười.
- Ok, tớ bay đi mua luôn đây!


Thế là tôi phóng như bay ra căng tin mua kẹo, đằng sau tiếng cười giòn giã của mấy đứa khốn nạn kia... một ký ức đau đầu.


Tiết tiếp theo, công nghệ, tôi lại bài ca gọi em cùng bay vào giấc mơ....!!! Tại thầy dạy môn này khá dễ.


Đang định ngủ thì...!

- Em Phạm K lên kiểm tra bài cũ.
- Thầy Công nghệ đáng quý đã nhớ tôi rồi .
Mệt mỏi lên bảng kiểm tra cái rồi ngủ sau.

Cầm vở đặt lên bàn giáo viên, và sau đó thì thầy đưa ra câu hỏi. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro