Chap 38

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  Thời gian thấm thoát trôi, cũng được một tuần rồi, chẳng còn mẩu giấy ai đó gửi lại cho tôi trong hộc bàn, khá lâu rồi, tôi cũng chưa gặp Len, nhưng đổi lại, giữa tôi và Nguyệt lại trở nên thân thiết một cách kỳ lạ, giá như chúng tôi chưa có một kết thúc nhạt nhẽo trước đó...!


Tôi nhớ, là một buổi chiều giữa tháng 10, tan học. Sau khi lấy xe từ bãi gửi, tôi chẳng tìm thấy thằng Hiển hay Đô để về cùng, nên tự mình chọn một lối đi tắt để về nhà.

Là băng qua 2 cánh đồng rộng lớn, hít hà hương gió, thong dong trên con đường rộng rãi và vắng vẻ đến sợ. Có khi, tôi thích sự cô độc này hơn, chỉ một mình. Thích cả những nơi rộng lớn mà yên tĩnh như vậy.

Được một đoạn,rất nhiều tiếng xe máy từ đằng sau khiến tôi phải chú ý, đặt ra câu hỏi to lớn trong đầu: "Con đường này, thường ngày vốn đâu có xe cộ qua lại?"

Ngoảnh mặt ra đằng sau nhìn, một đám học sinh mặc áo trường tôi ở phía sau, chúng phóng nhanh đến gần tôi, hoặc muốn vượt xe tôi để phóng lên phía trước. Tôi chẳng làm gì, hay chọc giận ai, nên chắc chúng chẳng gây hại gì cho tôi.

Hai chiếc xe máy tiến sát xe tôi, ép tôi phải dừng lại, và như một cảm giác tôi từng gặp phải trước đó khong lâu. Tôi nhận ra cái kẻ đã đánh tôi trong nhà vệ sinh hồi ấy.

- Muốn gì? - Tôi nói.
- Nhớ tao chứ? - Nó cười.
- Tôi không quen anh.
- Nhưng tao biết mày là đủ.
- Anh muốn gì? -Tôi vẫn bình tĩnh, mà kể cả bị 5, 6 thằng đánh, tôi không bình tĩnh thì còn làm gì được nữa. Hổ báo là ăn cháo như chơi.
- Lần trước bị đánh mà không hiểu lý do, giờ mày cũng sẽ không hiểu lý do bị đánh lần nữa.
- Hóa ra là anh rủ đông người đến là vì sợ một mình không đánh lại tôi. - Tôi cười.
- Tao sẽ không đánh mày. Nhưng sẽ có người thay tao đánh mày.
- À, à.
- Khôn hồn thì tránh xa nó ra, không thì mày sẽ còn bị đánh dài dài.
- Tôi vẫn đang tránh mà, tôi còn không biết người đó là ai, tại sao cứ phải vì một đứa tôi không biết mà tôi lại bị đánh hội đồng như vậy?
- Đừng giả vờ.

Nó hất tay, và điều tôi biết sẽ xảy ra đang xảy ra, tôi chỉ thu mình trong cái vỏ bọc của cảm xúc, rồi để thân xác giày vò trong hàng tá những phát đạp không địa chỉ găm thằng vào lưng và đầu... tiếng da thịt vang lên, mùi đất hắc bên khứu giác, rồi đến cả sự tanh nồng của máu, tôi nuốt dần.



Tiếng xe máy vang lên, rồi xa dần, tôi mở mắt, ánh mặt trời dọi thẳng vào, chói chang. Cơ thể tôi đang chống lại tôi, không thể dậy nổi, quần áo toàn thứ đất cát nồng vị tanh, máu từ miệng tôi và vết thương xây xát dỉ, hoen cả cái áo trắng tôi đang khoác trên mình. Tìm chiếc xe đạp đang nằm sõng soài trên đường, mà tôi không tài nào gượng nổi dậy, nỗi đau thể xác, đang biến lý trí của tôi lu mờ, dần thì bóng tối kéo đến, mọi thứ trước mắt tôi trở nên mờ ảo...


Bệnh viện ĐA, một buổi tối giữa tháng 10, tỉnh dậy trong cái mùi máu nồng nặc vẫn ám ảnh, giờ thì thêm cả mùi thuốc khử trùng hắc và buồn nôn đến khó tả.

Quạt trần phía trên đỉnh đầu vẫn quay, tôi đang đang nằm trên giường bệnh, tay đang được truyền thứ gì đó, thử cử động, cơ thể run lên một đợt sóng mạnh, tê rần. Y như hàng vạn con kiến bò trên người, rồi chợt cắn cùng một lúc.

Bên cạnh, mấy giường khác đang ngủ yên lành, có một vài người nhà của họ khẽ cựa quậy, tiếng sột soạt khẽ vang lên trong cái không gian im phăng phắc. Thật tĩnh mịch.
Quanh giường tôi, không có một ai cả, bố mẹ tôi đâu chứ? Đảo mắt nhìn quanh, sự đáng sợ của bệnh viện cũng trìm dần, trong cái mệt mỏi từ tôi. Giấc ngủ chào đón tôi.

Giữa trưa hôm sau, tôi tỉnh lần nữa. Mọi thứ trên cơ thể tôi, tôi dần như làm chủ lại được. Khẽ cử động.

- Từ từ con. Đói chưa, mẹ lấy cháo cho. - Là mẹ tôi, tôi khẽ gật đầu.

Mẹ đỡ đầu tôi cao hơn chút.
- Con tự ă được.
- Im để tao bón cho, cái tay. - Mẹ tôi quát khi tôi cố gắng gạt đi sự quan tâm của mẹ.
- Ai đưa con vào đây?
- Đứa nào đánh mày?
- Con không rõ. Đây là lần thứ 2 rồi.
- Nhớ mặt không?
- Con không nhớ rõ, kệ đi mẹ.

Mẹ tôi im lặng, đút cháo cho tôi, thật không nhớ nữa, lâu lắm rồi, tôi mới lại cảm thấy ấm áp như vậy.

Thở nhẹ đón cái cảm giác yên bình ấy, thật hiếm khi đến với tôi.


Ăn xong, cứ thức, một lát mới nhớ tới cái điện thoại, hỏi mẹ:

- Mẹ thấy cái điện thoại con đâu không?
- Đây. - Mẹ tôi đưa. Tôi vốn hay để điện thoại trong cặp , nên không sao cả.Mở điện thoại, kha khá tin nhắn hiện lên, Viettel 7 tin, Nguyệt 3 tin, Len 1 tin, số lạ 3 tin, còn thằng Đô với Hiển thì... 1 tin chung.

Hiển và Đô...


"Hoa quả không ăn hết thì ới bọn tao, bọn tao vào viện ăn hộ cho, giáng khỏe đi."


Tôi suýt nữa quăng cái điện thoại đấy, hạ hỏa, hạ hỏa vậy!

Nguyệt...
"Hôm nay nghỉ ốm à? sao vậy"
"Không thèm trả lời tin nhắn này!"
"Hôm nay lại nghỉ nữa, ốm nặng vậy sao?"

Tôi hốt hoảng nhìn thời gian, vậy là tôi ngủ liền 1 ngày rồi, thế mà tôi tưởng chỉ vài tiếng thôi chứ, hôm nay là ngày thứ 2 tôi nghỉ.

Len...

"Vì tớ ăn nhiều quá, nên cậu sợ xuống căntin rồi à?"

Tôi phì cười. Nhưng đành thôi, vì chẳng hiểu sao, việc cười cũng khiến bụng và lồng ngực tôi đau nhói lên.


Số lạ - Người bí ẩn.

  "Không sao chứ, này.."
"Tớ không biết làm gì để gạt cậu ra khỏi chuyện của tớ, hắn cứ tìm đến cậu khi tớ tránh mặt hắn."
"Trả lời tớ đi."


Tôi buông thõng điện thoại, khẽ nhắm mắt, im lặng suy nghĩ hồi lâu.

Đặt tay trả lời.
"Tớ muốn gặp cậu, được không?"

1 phút, rồi 5 phút, vài tiếng sau không có tin nhắn rep lại với tôi... cảm giác chờ đợi, hoặc tìm ra sự thật cho bí ẩn thật khó khăn và đáng sợ.


Không thể làm gì ngoài ngủ cả... lại ngủ lần nữa...


Lần này thì quá khuya tôi mới dậy, mở mắt nhìn quanh, thấy mẹ tôi đang ngủ cạnh tôi, thật ra là một cái giường xếp nhỏ ở cạnh giường tôi. Tôi với tay lấy cốc nước, mình mẩy đau nhức quá, không với được, cũng không muốn đánh thức mẹ, nên cứ chịu khát. Nằm duỗi thằng hai tay, cố nhắm mắt ngủ tiếp...

Rung... Rung... Tin nhắn ngay dưới gối tôi.

Lấy cái điện thoại, lúc này là 1h20 phút sáng.


"Chúng ta vẫn luôn gặp nhau mà!"
"Cậu cố thể cho tớ biết cậu là ai không?"- Tôi trả lời.
"Một ngày nào đó, cậu sẽ biết tớ luôn là người ở cạnh cậu"
"Tớ đang nằm viện vì vướng vào chuyện của cậu, cậu biết điều này phải không? hãy đến thăm tớ vào ngày mai nhé, nếu như không muốn tớ coi cậu không ra gì?" - Tôi cảm thấy mình nói hơi quá.
"Tớ có thể không đến được không?"
"Tùy cậu"- Tin nhắn cuối cùng của tôi gửi... và cũng không thấy dòng tin nào từ cô nàng nữa...


Sáng, hôm sau.

Mới mở mắt ra thì đã thấy mấy thằng bạn hồi cấp 2 đang đưa điện thoại lên chụp ảnh mình, hốt hoảng lên tiếng, nhưng phát hiện mình bị mất tiếng từ bao giờ rồi, chắc tại hôm qua khát nhưng nhịn đây mà...

- Sao, bất ngờ không nói được à? - Thằng Đô nhìn tôi cười cười. À mà đứa nào cũng nhìn tôi cười cả mà.

Tôi chỉ tay vào họng rồi lấy điện thoại soạn tin nhắn:

- Bố bị mất tiếng rồi, ai cho chúng mày vào thăm tao mà không đem theo đồ cống nạp hả?

Chúng nó cười to hơn, rồi nói:

- Hóa ra lại bị câm nữa à? Ốm nặng quá chắc không ăn được gì đâu, bọn tao vô ăn hộ. - Thằng Bách chộp lấy chùm nho trên đĩa.

- Xem ai vào thăm mày này! - Thằng Đô chỉ tay, ra là Nguyệt vào thăm tôi.

Một thoáng gì đó khiến tôi giật mình, là Nguyệt... phải không?

- Không đi học à mà vào thăm tớ? - Tôi soạn tin nhắn, cô nàng nheo mắt đọc.
- Cũng phải vào thăm xem người ốm thế nào mà cúp học nhiều vậy chứ? - Nguyệt nói.


Chúng bạn cứ hỏi thăm ríu rít, tôi lại chẳng thể trả lời được, một lúc thì số hoa quả tôi tích trữ cũng chỉ còn vỏ và cái xác, chúng nó vỗ bụng rồi ra ngoài hành lang bệnh viện đứng, còn tôi với Nguyệt.

- Cậu, có thật là cậu không? - Tôi soạn.
- Cậu đang nói mê à? - Nguyệt cười.


Tôi đang băn khoăn, Nguyệt không giống như cô nàng bí ẩn kia, và việc gì phải dấu diếm tôi như vậy chứ? Hồi trước, tôi từng khẳng định không phải Nguyệt rồi mà.


- À, tại tớ ngủ nhiều quá, mà tớ yếu quá, bị đánh tý mà vào viện được luôn. HỀ.
- Cậu nhớ những ai đánh cậu không? - Nguyệt nhìn thẳng vào mắt tôi, tôi chẳng cảm giác gì.
- Không.
- Lại mệt à, bọn tớ làm cậu tỉnh ngủ rồi, xin lỗi nhé!
- Không sao, giờ tớ ngủ lại ngay đây, cậu về với bọn nó đi, đang đợi kìa. - Tôi cười.
- Thế về nhé, nhanh khỏi bệnh đấy, chờ mentos của cậu.
- Ừm, nhanh mà.


Rồi tiếng ồn ào của chúng bạn cũng khuất dần, từng đứa vào chào tôi rồi đi tàu lượn hết cả. Thoáng cười đôi chút, rồi mở điện thoại, nhìn vào dòng số điện thoại của cô nàng kia? rốt cuộc, người đấy là ai?


2 Ngày sau, tôi được về nhà, rồi thêm 3 ngày tĩnh dưỡng, tôi được thả đến lớp. Mấy ngày lười chẩy thây ra, giờ nghĩ đến việc bị trường học gò bó, sao cứ bức rứt kinh hồn. Thế mới biết câu đầu tiên nghe thấy khi đến lớp nó cay nghiệt thế nào.


- Ê, anh em, thằng Bệnh binh đến lớp rồi này! - Thằng Bình hô to, cả lớp đổ dồn ra cửa nhìn tôi.
- Bệnh binh con mẹ mày, bố cho mày ăn ghế vào mồm giờ. À, mà chào mọi người. - Tôi trừng mắt nhìn thằng Bình, rồi lại dịu xuống, chào cả lớp.
- Khỏe rồi hả, để tao đấm mày thử xem khỏe thật chưa nhé! - Thằng Hiển vắn ống tay áo.
- Bố chấp mày vắn thêm ống quần luôn. - Tôi cười. Nó cũng cười thôi, xong mấy thằng con trai ra vỗ vai tôi, ôn tồn bảo.
- Nói, chỉ cần mày nói, bọn tao sẽ làm cho bọn đánh mày, thành gà không cánh luôn.
- Bố lạy chúng mày, tao đéo nhé mặt đâu, thôi, bỏ qua đi. - Tôi gầm gừ.
- Thằng nhát chết này, hay mày nghĩ chúng tao, không đủ hổ báo, anh em đâu, biến hình.
- Thôi, tao biết chúng mày super trâu rồi, nhưng đợi tao khỏe hẳn đã, rồi tôi muốn tự tay đấm vào mặt thằng ý. - Tôi tự hạ sức nóng từ chúng bạn xuống.
- Nhớ đấy!
- Ừm...


Rồi, đứa nào về chỗ đứa nấy, nhường chỗ cho mấy đứa con gái đến thăm hỏi bệnh tình tôi.
Thề là hỏi lắm vãi ra...  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro