xiii

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

buổi sáng hôm sau, nàng dọn dẹp đồ đạc ra khỏi nhà em khi ánh sáng còn chưa le lói trên tán cây, trên quãng đường trở về nhà mình nàng đã nghĩ về rất nhiều lời giải thích nhưng cuối cùng lại không thể nói một lời nào khi nhìn cảnh mẹ nàng khóc rất thương tâm, ba nàng vốn xem trọng danh dự nhưng vừa tối qua thôi, ông đã mất hết mặt mũi vì đứa con gái yêu quý của mình, cả người bất lực ngồi trên chiếc ghế gỗ cũ kĩ nghiêm khắc nhìn nàng, đứa con gái chỉ biết cúi đầu nói lời xin lỗi, bàn tay cố nắm chặt khiến da thịt trở nên đau rát, nàng phải cố gắng rất nhiều để chính mình không òa khóc

"mày từ khi nào lại hư hỏng vậy hả? nếu mày đã không cần danh dự thì cũng đừng đem mặt mũi tao ra làm trò cười"

"sự thật không phải như vậy, con không cướp người yêu của cô ấy, đó chỉ là bịa đặt"

"vậy mày nói xem thế nào mới là thật, là việc mày dọn đến sống chung với người ta sao?"

ông kim không kiềm nổi quát lên

"con..."

"hãy chấm dứt ngay mối quan hệ này ngay cho tao, đừng để tao từ mặt mày"

nàng không muốn, suy nghĩ duy nhất trong đầu nàng chính là không muốn, nhưng sao nàng mãi không chịu nói gì

"ba con nói đúng đó jennie, con nên hiểu con và người đó ranh giới rõ rệt, con không thể nào bước chân vào nhà của họ được, đừng khiến nhà chúng ta mất mặt nữa có được không?"

nỗi sợ bị vùi chôn bỗng dưng lại trỗi dậy trong lòng, bây giờ bên cạnh nàng không có em, sẽ không một ai bảo vệ nàng

nàng vốn chưa từng nghĩ sẽ bước vào thế giới thượng lưu như người ta nói, bởi những lời sỉ nhục từ thế giới đó rất tàn nhẫn với nàng, như một nỗi oan ức không cách nào rửa sạch, tình yêu cho em thật lớn nhưng khoảng cách giữa hai người cũng thật mênh mông, không phải cứ đơn giản chỉ cần cố gắng là có thể dễ dàng có được hạnh phúc

"con biết rồi"

"hôm nay con phải đi làm, con đi trước nhé"

nàng oán trách mình không đủ dũng khí để yêu em, nhưng nàng không còn bất kỳ sự lựa chọn nào khác, gia đình đối với nàng thật sự rất quan trọng

bóng lưng rời đi của đứa con gái chất đầy nỗi đau nhưng vì quá oán giận nên người làm cha làm mẹ nhất thời đã không màng tới, lúc này đây trông nàng thật đáng thương

em đi đi lại lại trong văn phòng cả buổi, sáng dậy không thấy nàng bên cạnh, đến công ty cũng không biết người đang ở đâu, nàng thậm chí còn không lời tin nhắn, không chịu nghe điện thoại, lòng em bây giờ như có ngàn đốm lửa, lo lắng không yên

em bấm nhanh dãy số rồi gọi đi, hành động cứ lặp đi mãi đến khi không chịu nỗi mới dừng lại, trong phòng mở điều hòa nhưng mồ hôi lại chảy ướt đẫm cả bàn tay, vội vàng chạy ra ngoài tìm kiếm nàng, ngay hiện tại em rất muốn lật tung cả thành phố này lên, thế giới trong em đang trở nên hỗn loạn, cảm giác tức ngực cứ vài phút rồi đến

"nếu không rời xa lisa... hậu quả vô cùng khó lường"

thấy em xuất hiện trước mắt, sao nàng thật muốn chạy đến ôm lấy và khóc thật lớn, vì đi tìm nàng mà em chạy đến rất nhiều nơi, mồ hôi thấm ướt cả gương mặt xinh đẹp, vừa nhìn thấy nàng lập tức đã quên hết mà thoải mái bật cười như đứa trẻ

em vẫn như vậy, chấp nhận bước đến thế giới đầy vết xước của nàng, đặt nàng vào lòng rồi cẩn thận mà nâng niu, nhưng nàng chẳng thể đáp lại nữa, chỉ có thể đợi em buông ra và tàn nhẫn quay đi

nàng vừa cười vừa rơi lệ, hôm nay là 2 tháng ư ngày chúng ta bên nhau, ngỡ sẽ không kết thúc nhanh đến vậy, nàng tham lam muốn giây phút này đừng trôi, xin giữ em bên nàng lâu một chút

"chị đã đi đâu vậy? em rất lo lắng sợ rằng chị lại đi mất"

"đi gặp một vài người, sẽ ổn thôi"

nàng cố hồn nhiên cười với em, có lẽ vừa khóc nên ánh mắt nàng thật sáng, thật thanh thuần

"hôm nay đừng đi làm được không? chúng ta đi biển chơi nhé"

"được, em đưa chị đi"

em bỏ dỡ tất cả ở công ty, lấy xe đưa nàng đến bãi biển, thái độ của nàng rất lạ nên em đoán đã có chuyện gì xảy ra, em không hỏi vì biết sẽ sớm được nghe được câu trả lời nhưng thật khác lạ trái tim em lại thấy run sợ vì nghĩ đến điều đó

nhiều lần đưa mắt sang nhìn nàng rồi chỉ khẽ cười, nàng mãi mê ngắm cảnh ở bên ngoài không nhìn đến em, chỉ đơn thuần nghĩ rằng nàng thích đi chơi, đâu biết nàng muốn trốn đi những ngọt ngào nơi em

bãi biển cát trắng rất đẹp, tiếng sóng cuồn cuộn mãnh liệt dưới sức gió tràn vào trong lòng người, gây một loại cảm xúc mênh mang vô định, nước dâng lên làm ướt nền cát, rửa mát bàn chân đang sải bước của nàng, ý cười trên môi nhạt nhòa dưới ánh nắng, nhìn lên bầu trời với tấm lòng khao khát, biển bao la, trời rộng lớn, nàng mãi chỉ là một hạt cát nhỏ bé giữa hành tinh vạn người, duy chỉ hi vọng mình được yêu và có thể yêu mà không cần đắn đo về điều gì, nhưng khó đến vậy, nên tất cả chỉ có thể là ước mơ

"hoàng hôn trên biển đẹp nhưng thật buồn, bởi lẽ đâu phải ai cũng muốn ngày tàn đi, con người lại không thể thay đổi được tạo hóa, chỉ còn cách chấp nhận nhìn nó biết mất, cuộc sống này đôi khi cũng vậy, mọi chuyện không phải cứ muốn là sẽ được"

gương mặt em tỏa sáng dưới ánh chiều tà, ấm áp nhất vẫn là nụ cười luôn khiến nàng xiêu lòng đang nở rộ trên đôi môi, nàng luyến tiếc nhìn thật lâu dù đã khắc ghi tất cả

"điều quan trong nhất đối với chị chính là cha mẹ, là lisa"

em nghiêng mặt sang nhìn nàng, sự nhu hòa từ ánh mắt đến nụ cười khiến nàng quặn đau, bàn tay nàng xiết chặt lại khi chẳng thể chạm đến được em, một lần nữa nàng tự vạch ra ranh giới vô tận giữa hai người, mà lần này dù có cố gắng dung hòa cũng đều vô ích

"nhưng nếu có người bắt chị phải lựa chọn, lisa chị thật lòng xin lỗi em"

"chị đang nói gì vậy jennie? hôm nay đã xảy ra chuyện gì phải không? chị thật sự rất lạ đấy"

nàng lùi về sau khi em đưa tay lên muốn chạm tới

"chúng ta hãy kết thúc đi, chị mệt rồi"

thời khắc nàng cảm nhận trái tim mình như không còn nhịp đập, chỉ còn lại hơi thở yếu ớt cố tuần hoàn để níu giữ sự sống đang nỉ non, sóng cuộn trào xô bồ day dứt mãi không thôi, đời này đã không còn loại đau đớn nào khiến nàng bất ngờ nữa rồi

em bật cười thành tiếng, nhất thời chỉ nghĩ mọi chuyện không quá phức tạp

"nói em nghe có chuyện gì đi jennie, lí do muốn kết thúc là gì? mẹ em lại đến nói gì với chị sao?"

"là oh jiyeon đến nhà ba mẹ chị, bịa đặt sỉ nhục chị, khiến ba mẹ chị mất mặt trước nhiều người, là oh jiyeon nói với chị nếu không rời xa em hậu quả sẽ khó lường, thật sự lời cô ta nói đều không phải chỉ là hù dọa, nên chúng ta hãy mau chóng kết thúc đi, yêu em chị thật sự rất mệt mỏi"

nàng ngồi bệt xuống bãi cát, ánh mắt mơ màng ngắm màu hoàng hôn buồn rực rỡ, mối quan hệ được xây dựng từ lòng tin, đến phút cuối cũng sẽ không lừa dối, vì có nói ra sự thật hay không cũng không thay đổi được kết cục của ngày hôm nay, quyết định của nàng chưa bao giờ chắc chắn đến thế

"năm đó mẹ em khinh thường chị thậm tệ bằng những điều mà đối với chị lúc đó 19 tuổi... rất tự ti, chị thấy tổn thương đến sợ hãi, bởi vì luôn cho rằng mình có lỗi với em, suốt mười năm chị không dám mở lòng, không dám yếu đuối, tự trách mình không nên sống tốt, nhưng ngày em trở về mọi thứ lại thay đổi, chị thật sự khao khát được yêu, thật sự hi vọng được bên em, thật sự mong rằng chúng ta có một cuộc sống êm đẹp"

"vậy thì chúng ta yêu, em sẽ bảo vệ chị, đừng nghĩ ngợi nữa được không?"

giọng nói nàng nghẹn ngào khiến cõi lòng em chua xót, em chưa từng nghĩ những năm tháng đã qua của nàng lại phải nhận lấy nhiều đau đớn như vậy, có lẽ em chỉ hiểu những điều trước mắt nhìn thấy mà không thấu được những góc khuất phía sau, là em chưa đủ tốt

"ba mẹ đối với chị rất quan trọng, chị không thể để ai tổn hại đến họ, càng không muốn họ vì mình mà đau buồn"

nàng đứng dậy phủi cát dính trên quần áo, lặng lẽ lau đi giọt nước mắt vừa rơi rồi ngẩng đầu mỉm cười với em 

"chúng ta ngay từ đầu là không thể, là chị vẫn cố chấp bên em, bây giờ chị không muốn nữa, thật sự kết thúc đi, cho nhau lối thoát"

"cảm ơn và xin lỗi, hai lời này chị sẽ nói thay cho câu tạm biệt"

mối tình khiến nàng day dứt, một giấc mộng đẹp, mong em sẽ hạnh phúc

coi sự im lặng của em như lời đồng ý, khi nàng quay đi, bóng lưng cô độc dưới ánh hoàng hôn vĩ đại nhuộm màu bi thương, trong góc khuất của tâm hồn là những mảnh vụn không thể chấp vá

chúng ta, không có quá khứ càng không thể có sau này.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro