xvi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

trong căn phòng tĩnh mịch chỉ nghe được tiếng thở đều đặn của một người mang nặng tâm tư, cánh tay gác lên che ngang đôi mắt đỏ hoe đã khóc đến khô cạn, sự cố chấp của con người luôn để níu kéo một điều xa vời tầm tay, ngoài tự làm khó mình em không còn biết làm gì khác đi, dù nàng ngoài tổn thương em còn không ngừng xát muối vào vết thương đó nhưng em vẫn cố giữ hình bóng ấy trong lòng, vừa hận lại vừa nâng niu

hiện thực từng trao cho em những câu yêu ngọt ngào hệt cơn mơ rồi bắt em tỉnh mộng, em cố chấp bao nhiêu cũng không bằng một người đã bên nàng vài năm, nàng từng nói hãy tin vào tình yêu nàng dành cho em nhưng sự thật trước mắt khiến em không làm được, bởi nàng không đáng, chỉ cần nghĩ đến lễ cưới vừa hôm qua thì em đã không cách nào tha thứ cho nàng nhưng điều tồi tệ luôn là không thể ngừng yêu một người không tốt với mình

cô dâu của người khác, đeo nhẫn của người khác, sinh con cho người khác, hạnh phúc cùng người khác, mỗi một chuyện nghĩ đến đều khiến lồng ngực em muốn nổ tung, bàn tay cuộn lại thành nắm đấm liên tục đập vào lồng ngực mình để tìm kiếm một chút không gian, bộ đồ nồng mùi rượu trên người từ ngày hôm qua chưa thay ra làm em trở nên nhếch nhác nhưng lại không đủ sức lực để ngồi dậy, trông em bây giờ giống một người đã quá mệt để giải thích cho sự trong sạch của mình, ngay cả việc bị ban cho cái chết cũng sẽ giữ im lặng, và liệu như vậy nàng có khóc thương cho em không?

"lisa"

bên tai nghe được một giọng nói xa lạ, lười biếng ngẩng đầu lên xem là ai, cũng không quan tâm bất kỳ ai

biết vị khách không mời là oh jiyeon, trong lòng không khỏi ồ một tiếng, mọi thứ em vất vả giữ gìn đều vì cô ta mà bị huỷ hoại thành cát bụi, chắc phải đến thăm hỏi để biết em trông thất bại thế nào

cô ta không sợ em sẽ phát điên mà giết người ngay tại đây, rất kiêu ngạo mà đi tới, cái vẻ huênh hoang chỉ khiến người khác chán ghét, đôi mắt em từng cho là lương thiện thì ra lại đang che đậy cho một người xấu, khả năng nhìn người của em vẫn tệ như vậy, ngoại trừ nàng cuộc đời này chẳng còn ai tốt đẹp mà cuối cùng đó vẫn là người sẽ quay lưng về phía em, ngón tay chỉ vừa khẽ chạm tới vai em cô đã bị một tay bóp chặt cổ, em không dùng lực, chỉ để cho cô ta thấy hoảng sợ mà biết điều

"tôi khinh thường cô lắm nên làm ơn biến cho khuất mắt tôi đi"

không phải là lần đầu cô thấy em nổi giận, chỉ là lần đầu đôi mắt em trông tuyệt vọng đến thế, có lẽ một đêm qua không ngủ, nên đôi mắt đã đỏ lên, hoặc cũng có thể do đã khóc quá nhiều

"lisa em thật sự không muốn như vậy? là kang jaehyun ép em"

"thì đã làm sao? cô ấy cũng chọn hắn, đúng ý của cô rồi còn gì?"

nụ cười em thật sự rất khó coi, tưởng như sắp khóc nhưng một giọt nước mắt cũng không thể rơi, đẩy oh jiyeon ra xa rồi chẳng thiết tha mà đuổi cô ta đi

em ngồi bịch xuống nền nhà, vô lực dựa lưng vào chiếc bàn đầy góc cạnh phía sau, hôn lễ ngày hôm qua đã chứng tỏ rằng nàng đã chọn hắn nhưng sao lòng em còn không từ bỏ hi vọng, vẫn cảm thấy ghen tuông một cách vô ích, nhìn dãy số đã đọc đi đọc lại suốt một tối hôm qua rồi kiên quyết nhấn gọi, có lẽ ly rượu vừa rồi tiếp cho em rất nhiều can đảm, cũng gây vào sự lãng quên nhất thời

một giọng nữ nhẹ nhàng vang lên bên tai, cho em thứ cảm giác hạnh phúc xen lẫn đớn đau

"jennie, là tôi"

tiếng em khàn đi trở nên khó nghe, truyền vào điện thoại làm đầu dây bên kia hiểu lầm em đang bị ốm, em lại khiến nàng day dứt với sự lựa chọn của mình, bàn tay cầm điện thoại nắm chặt, thật lòng muốn hỏi thăm em một câu nhưng không biết nên hỏi điều gì cho phải với thân phận, khoảng cách giữa hai người bây giờ, không phải tình nhân, cũng không phải bạn bè, chỉ là họ đã có một khoảng thời gian sống cùng nhau như một gia đình thật sự

"hạnh phúc không? chị lừa gạt tôi như vậy vui lắm phải không?"

hơi thở em phả ra nặng nề, thoáng có chút nghĩ ngợi về lời trách móc, hờn dỗi vừa nói ra rồi lại thấy mình thật ngu ngốc, nếu lúc này nàng hạnh phúc chẳng phải người đau đớn đang là em, hay cho dù nàng cũng đang đau đớn thì cũng nào liên quan đến em, nhưng em không thể ngăn mình thôi nghĩ, thôi bận tâm về nàng, tình yêu luôn là một điều phức tạp

"tôi rất muốn buông bỏ, muốn sống cho riêng mình nhưng chính bởi vì chị mà trở nên thật khó khăn"

em kiệt sức và suýt tưởng chừng không thể trụ nổi ở một thế giới chẳng hề đáng yêu thế này, em bật khóc nức nở bên kia điện thoại nhưng nàng chỉ biết kìm lòng mình lại để không chạy đến phía đó, bàn tay bụm chặt miệng hằn lên cả dấu vết chỉ để ngăn lại tiếng khóc nấc, nàng không có quyền để đòi hỏi tình yêu của em thêm nữa

"lisa... chị sẽ chờ em tìm được hạnh phúc"

nghe tiếng nàng nghẹn ngào nhưng đôi môi em chỉ nở điệu cười giễu cợt, nàng sao có thể vì em khổ sở mà phiền lòng, dù đến bây giờ vẫn không nghĩ được lí do gì khiến nàng bên cạnh em những ngày tháng qua, diễn thật như vậy, tốn nhiều công sức như vậy, sao lại không ở lại lâu thêm một chút

"chị xin lỗi vì không thể giữ lời hứa, chị không thể bên cạnh em"

"tôi mệt rồi, không muốn nghe điện thoại nữa"

ngay lúc này nói những lời kia có ích gì ngoài tổn thương nhau, nàng chờ em tìm được người mình yêu nhưng chờ đến mai này người đó cũng chỉ là nàng, chọn một người khác thế thân nhiều nhất cũng chỉ che đậy được khoảng trống nhỏ trong lòng, làm sao lấp đầy được nơi đó, em nằm xuống trên nền gạch trắng, điều hòa phả hơi lạnh làm đôi vai khẽ run lên, đôi mi mệt mỏi dần khép lại, mọi thứ xung quanh bỗng yên tĩnh lạ thường dù chúng chẳng hề chuyển động

tối đó, nàng cố ý đến limex để thu dọn đồ của mình để tránh tất cả sự soi xét, mà thật ra chỉ muốn tránh việc sẽ vô tình gặp em, nhìn nhiều năm cố gắng của nàng gói gọn trong một chiếc hộp không hơn không kém, bản thân chỉ biết gượng cười tự an ủi chính mình

tiếng đàn dương cầm vang lên ở tầng 14 của toà nhà limex níu lại bước chân đang nói lời từ biệt của nàng, bên trong văn phòng giám đốc còn lấp ló ánh sáng của cây đèn trang trí mà hai người từng mua ở một chợ đồ cổ

nàng đã đứng ngay trước cửa nhưng vẫn lưỡng lự, cuối cùng cũng đặt thùng đồ trên tay rồi bước vào, ánh trăng trên cao chiếu sáng một mảng trên nền nhà, bóng lưng em rầu rĩ nhưng dáng vẻ cao quý ấy chưa từng bị lu mờ dù có chuyện gì xảy đến, từng ngón tay thanh mảnh nhảy múa trên phím đàn tạo nên những nốt nhạc trầm đến thê lương, ánh mắt hờ hững hướng về hư vô, em đang điên cuồng dùng âm nhạc tra tấn chính mình, cho đến khi một bàn tay đặt lên mu bàn tay em, mọi cảm xúc như được xoa dịu, đôi mắt cũng trở nên long lanh có hồn hơn, nàng đang ôm em chỉ bằng cái chạm đơn thuần

"jennie"

"lồng ngực tôi đau quá"

em nhìn thẳng vào mắt nàng, nước mắt cứ thế không ngừng chảy ra mà chẳng cách nào ngăn lại được

một vòng tay cẩn thận ôm lấy em, giọt nước mắt của nàng cũng lặng lẽ rơi xuống, đầy cam chịu, nàng cũng đau đớn không khác gì nhưng phải làm sao để em vượt qua và bước tiếp, nàng luôn nghĩ như thế, luôn yêu em hơn cả chính bản thân, và không bao giờ ưu tiên em giữa những sự lựa chọn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro