Chương 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi rất muốn hỏi anh rằng tại vì sao ngày ấy anh lại xuất hiện trong cuộc đời của tôi mà không mãi bên cạnh?

Tại vì sao ngày ấy anh lại ngỏ lời yêu thương tôi mà giờ chung bước với người con gái khác?

Tại vì sao ngày ấy lại bất chấp tất cả bảo vệ tôi mà giờ đây anh khiến tôi tổn thương nhiều như thế?

Và tôi cũng muốn hỏi mình rằng tại vì sao lại vẫn còn yêu thương anh khi chính anh đã bỏ rơi tôi?

Tại vì sao lại không thể quên đi anh để tìm một hạnh phúc mới khi bản thân mình xứng đáng được có điều ấy?

Tại vì sao phải chịu đựng bao nhiêu tổn thương và rơi bao nhiêu nước mắt chỉ vì một người, trong khi người ấy đang hạnh phúc với một ai khác chứ?

Cả ngàn câu hỏi trong đầu nhưng nghĩ suy mãi chẳng có câu giải đáp.

Phải chăng tôi đang tự làm khổ chính mình? Phải chăng tôi nên chấp nhận anh và tôi đã không thể quay trở về bên nhau như xưa đã từng?

Bốn năm qua tôi cứ tưởng bản thân mình đã đủ mạnh mẽ, đủ trưởng thành để đối mặt với tất cả, kể cả anh. Thế nhưng khi đối diện với ánh mắt anh, khi bàn tay anh khẽ chạm đến tôi thì bao nhiêu mạnh mẽ, lạnh lùng trong tôi đều bất chợt tan biến mà thay vào đó chỉ còn những yêu thương, ước mong anh có thể quay trở về. 

Chỉ còn những giọt nước mắt yếu đuối mong muốn được anh che chở. Tôi thừa nhận bản thân mình quá yếu đuối khi đứng trước anh, chẳng đủ mạnh mẽ nói với anh một câu: "Chúc anh hạnh phúc."

Nhưng trên đời này có mấy ai thật lòng chúc người mình yêu hạnh phúc với một người khác chứ? 

Tôi không mong mình trong lòng anh tốt đẹp gì nhưng ít nhất trong lòng anh tôi chẳng phải một người giả tạo. Tôi chỉ muốn sống thật cảm xúc của chính mình thôi, dẫu biết trước sẽ nhận lại nhiều tổn thương.  

Vì cuộc đời vốn rất ngắn ngủi chẳng biết ngày mai mình có còn sống không? Vậy sao không làm những việc mình muốn làm chứ? 

Nếu như giờ tôi cứ giả vờ không còn yêu anh, cứ giả vờ đang hạnh phúc bên một người khác thì mai này nhớ lại, tôi chắc chắn mình sẽ hối hận. Hối hận vì sao không sống thật với tình yêu của mình? Vì sao không thử níu giữ anh một lần?

"Ting ting." - Tiếng chuông điện thoại bỗng vang lên cắt ngang dòng suy nghĩ ấy. 

Tôi giật mình cầm chiếc điện thoại đang để trên bàn làm việc lên coi, hoá ra là tin nhắn... Tôi thoáng ngạc nhiên khi nhìn tên người gửi, đó chính là anh...

"Em ổn không?"

Chỉ ba từ đơn giản như thế thôi nhưng đã đủ để tôi cảm nhận được anh vẫn còn quan tâm tôi... Ngay lúc này đây tôi chợt nhận ra một điều, anh và tôi chẳng thể nào quay lại với tình yêu màu hồng như ngày xưa nhưng cả hai có thể làm bạn bình thường quan tâm lo lắng cho nhau được mà.

"Dạ Ngọc rất ổn."

Sau khi trả lời tin nhắn của anh xong thì tôi tập trung làm việc không suy nghĩ gì nữa. Công việc phóng viên này là ước mơ của tôi, không thể nào vì anh mà từ bỏ nó được. Hơn nữa là chính tôi đã hứa với anh rằng nếu được làm phóng viên thì tôi sẽ làm thật tốt. Lời hứa ấy tôi chẳng bao giờ quên.

Khoảng 11 giờ trưa, tôi đang yên tâm viết bài thì cô bạn Kiều Như bước đến nói:

"Này Ngọc, đi ăn trưa thôi."

Tôi ngước mặt lên nhìn và nói:

"Như cứ đi ăn đi. Ngọc có bài cần viết gấp."

Kiều Như nhõng nhẽo kéo tay tôi:

"Bài thì để đó đi. Lát về viết tiếp có sao đâu. Ngọc đi ăn cơm với Như đi. Ăn một mình buồn lắm."

Đã hơn hai mươi tuổi rồi mà cô bạn Kiều Như này sao vẫn còn nhõng nhẽo giống trẻ con quá vậy? Nhưng cái tính trẻ con ấy đôi khi khiến tôi cảm thấy thoải mái rất nhiều.

Thế là tôi bị Kiều Như kéo đi ăn trưa. Chúng tôi vừa bước ra cổng thì gặp Quốc Hưng cũng đang chuẩn bị đi ăn trưa.   

Kiều Như vừa thấy Quốc Hưng thì liền để lộ vẻ mặt vui mừng, cô ấy nói:

"Hưng, cậu đi ăn trưa cùng với tụi tớ nha?"

Hình như cô bạn Kiều Như của tôi đã thích cái cậu phiền phức Quốc Hưng ấy rồi thì phải? 

Quốc Hưng quay qua nhìn tôi với thái độ do dự nhưng khi thấy tôi không phản ứng gì thì cậu ta vui vẻ đồng ý đi cùng.

Kiều Như và tôi đều rất thích ăn những món ở quán ăn nhỏ đối diện toà soạn nên thường qua đó dùng bữa. Tụi tôi vừa ngồi xuống và chuẩn bị gọi món thì Thế Thành khẽ bước vào.

"Thế Duy kia." - Kiều Như vỗ nhẹ vai tôi và nói. 

Thế Duy nghe có người gọi tên mình thì theo tiếng gọi quay qua, vừa nhìn thấy tôi thì cậu ấy liền nở nụ cười hiền hậu. Nhưng có ai kia mới thấy Thế Duy từ xa thì liền tỏ ra khó chịu và lẩm bẩm:

"Gặp ma nữa rồi."

Thế Duy bước đến ngồi đối diện với tôi rồi vui vẻ nói:

"Duy biết chắc thế nào Ngọc cũng ăn trưa ở đây mà."

Tôi đưa ánh mắt tò mò nhìn cậu ấy và hỏi:

"Duy tìm Ngọc có chuyện gì không?"

Thế Duy nhìn tôi với ánh mắt đầy tình cảm, cậu ấy nói khẽ:

"Không... chỉ là Duy muốn gặp Ngọc thôi."

Quốc Hưng đang im lặng dựa lưng vào ghế nhưng khi nghe Thế Duy nói câu đó thì liền bật dậy hỏi giọng bực mình:

"Sao anh rảnh quá vậy? Rảnh quá sao không đi ngủ cho khỏe đi? Tự nhiên đến làm phiền người khác."

Thế Duy vốn là một người rất hiền cũng không thích tranh cãi với người khác nữa nên dù Quốc Hưng có nói gì thì cậu ấy chẳng hề bận tâm đến, chỉ chăm chú nhìn ngắm tôi mà mỉm cười thôi. Nhưng tôi thật không nhịn được với thái độ bực mình vô lý của Quốc Hưng nên lên tiếng hỏi:

"Này Hưng, thái độ của cậu như vậy là sao thế hả?  Duy là bạn của tớ mà sao Hưng lại có thái độ tệ với cậu ấy như thế chứ?"

Quốc Hưng bỗng tức giận đứng dậy hỏi ngược lại:

"Giờ cậu đang bênh anh ta, phải không?"

Tôi cũng bực mình đứng dậy:

"Tớ không bênh ai hết, chỉ tại cậu ăn nói quá đáng thôi."

Hiện giờ chúng tôi đã là trung tâm của quán ăn mà chẳng hay biết. Tất cả mọi người trong quán, ai nấy cũng nhìn về phía chúng tôi với ánh mắt tò mò.

Hai người bạn cũng vội đứng dậy. Kiều Như bước qua đứng bên cạnh Quốc Hưng. Thế Duy thì cũng vội bước qua đứng bên cạnh tôi và nói:

"Thôi, hai người bình tĩnh đi chuyện cũng không có gì đâu."

Tôi khẽ nhíu mày khi nhìn thấy Kiểu Như bước qua đứng bên cạnh Quốc Hưng, xem ra tôi đoán đúng, cô bạn của tôi đã thích Quốc Hưng thật rồi.

Quốc Hưng đưa ánh mắt tức giận nhìn Thế Duy rồi quay sang hỏi tôi:

"Mỹ Ngọc, tớ hỏi cậu. Có phải cậu đã yêu anh ta không hả?"

Thế Duy và Kiều Như đều thoáng giật mình trước câu hỏi ấy.  Tôi nói giọng lạnh nhạt.

"Không liên quan đến cậu." Rồi tôi quay qua nhìn Thế Duy, nhẹ giọng nói - "Duy chở Ngọc đi công việc chút nhé."

Nói xong tôi không chờ xem Thế Duy có đồng ý hay không thì đã kéo tay cậu ấy đi, ra khỏi quán ăn.

"Mỹ Ngọc. Mỹ Ngọc."

Quốc Hưng tính đuổi theo nhưng Kiều Như đã kịp giữ cậu ta lại và nói:

"Giờ cậu đuổi theo chỉ làm Ngọc giận thêm thôi."

Ra khỏi quán ăn ấy Thế Duy vẫn im lặng để tôi kéo đi. Mà cho dù tôi có kéo cậu ấy đi xuống địa ngục, chắc cậu ấy vẫn im lặng đi theo luôn quá. 

Đi được một đoạn đường tôi mới chợt nhớ ra mình đang nắm tay Thế Duy thì liền buông tay ra:

"Xin lỗi, Ngọc quên mất."

Thế Duy bỗng bật cười và khẽ lắc đầu:

"Là Duy xin lỗi mới đúng. Xin lỗi cũng tại Duy mà Ngọc mới cãi nhau với bạn."

Cái cậu bạn Thế Duy này đúng là hiền hết chỗ nói luôn mà, bị người ta nói móc họng như vậy mà còn xin lỗi nữa.

"Đồ ngốc." - Tôi dùng tay gõ vào trán Thế Duy một cái với cách tự nhiên, một hành động tự nhiên mà bản thân tôi chẳng hề nhận ra.

"Ui da đau." - Thế Duy dùng tay xoa xoa trán mình. Hình như rất đau nhưng không hiểu sao cậu ấy vẫn nở nụ cười tươi trên môi.  

"Duy bị sốt rồi à? Bị đánh mà còn cười được nữa." - Tôi nhìn và hỏi.  

Thế Duy nhìn tôi với ánh mắt đầy tình cảm, nói khẽ:

"Duy cảm thấy rất vui khi Ngọc bảo vệ Duy như vậy." Thế Duy bỗng nắm lấy tay tôi, dùng chất giọng ngọt ngào nói - "Mỹ Ngọc... Duy biết trong lòng Ngọc vẫn còn yêu và còn nhung nhớ anh ấy nhiều lắm. Nhưng... Duy đồng ý chờ, Thành sẽ chờ Ngọc quên đi anh ấy. Và có thể chấp nhận tình cảm của Duy."

Tôi đã rất ngạc nhiên khi nghe xong những lời đó của Thế Duy và đã bất chợt tự hỏi bản thân mình rằng một người con trai tốt như vậy, tôi thật sự là có thể bỏ qua không? Liệu mai này có còn người con trai nào tốt như thế không?

"Xin lỗi, đã làm phiền hai người." - Bỗng nhiên có một giọng trầm ấm vang lên khoảnh khắc ấy. 

Vừa nghe giọng trầm ấm ấy thì tôi liền hoảng hốt quay người qua và buột miệng gọi khẽ:

"Anh Hải Văn..."

Người đang đứng trước mặt tôi đúng thật là anh chứ chẳng phải là một ai khác. Anh đang bước đến gần tôi, trên tay là một túi giấy.  

Chằng hiếu trong lòng tôi lúc này lại cảm thấy lo sợ vô cùng, sợ anh đã nghe hết những lời của Thế Duy vừa nói. Sợ anh đã thấy sự rung động của tôi dành cho Thế Duy. Và điều mà tôi sợ nhất là anh sẽ nói "Chúc mừng em đã tìm một người yêu em thật lòng, anh chúc em hạnh phúc".  Tôi thật sự rất sợ anh sẽ thốt lên những lời ấy với mình, vì tôi biết chắc khi nghe anh thốt lên những lời ấy thì trái tim mình sẽ tan vỡ ngay. Anh cười ngượng và nói:

"Anh đi công việc ngang qua nên cố ý pha cho em một ly cà phê sữa nè, là đích thân anh pha đó sẽ không đắng như Hoàng Nhung pha mấy lần trước đâu."

Rồi anh đưa vào tay tôi túi giấy đang cầm trên tay mình nãy giờ.  Khuôn mặt anh không để lộ bất cứ cảm xúc nào, thật khó để tôi biết trong lòng anh rốt cuộc đang suy nghĩ gì.

Thế Duy nghe tôi gọi là "Anh Hải Văn" vừa nãy thì đã biết anh chính là người mà con tim tôi nhung nhớ suốt bốn năm qua. Lúc này cậu ấy lên tiếng nói:

"Chào anh, tôi tên Thế Duy là bạn của Ngọc."

Rồi cậu ấy đưa tay ra trước anh, có ý muốn bắt tay anh làm quen. Anh cũng lịch sự đưa tay bắt tay với Thế Duy, nhẹ gật đầu:

"Chào cậu.  Tôi xin lỗi hiện giờ đang có việc, tôi đi trước đây."

Nói xong anh liền quay lưng đi. Tôi nhìn theo, hoá ra chiếc xe mô tô của anh đang đậu trước toà soạn. 

Chẳng biết tại sao tôi cứ đứng đơ người nhìn anh bước đi, từng bước xa tôi. Rõ ràng là trong lòng tôi có bao lời muốn nói với anh, muốn giải thích với anh về Thế Duy. Muốn anh biết cậu ấy và tôi chỉ là bạn, muốn anh hiểu trong trái tim tôi chỉ có một mình anh mà thôi. Nhưng đôi chân tôi bỗng không có sức chạy theo anh, cứ đứng yên tại chỗ nhìn anh lên xe và chạy đi. Một phút, chỉ một phút thôi tôi đã không còn nhìn thấy bóng dáng anh ở đâu nữa.

"Ngọc... Mỹ Ngọc." - Thế Duy bỗng vỗ vai tôi và gọi lớn. 

Tiếng gọi lớn của cậu ấy khiến cho tôi giật mình quay lại:

"Sao... hả Duy?"

Thế Thành nhíu mày nhìn tôi và hỏi:

"Ngọc sao vậy? Duy nói chuyện với Ngọc nãy giờ mà chẳng thấy Ngọc trả lời."

Tôi vơ tay vén mái tóc dài của mình ra sau dưới tai, dùng chất giọng lạnh nhạt nói:

"Thôi Ngọc về tòa soạn đây. Ngọc chưa làm xong công việc của mình."

Nói xong tôi vội vàng quay lưng, chạy nhanh về toà soạn. Tôi biết mình lại làm Thế Duy buồn. Cậu ấy đã không ngại đường xa và bỏ tất cả qua một bên mà chạy đến đây chỉ vì muốn được ăn trưa cùng với tôi thôi. Nhưng chẳng còn cách nào khác, hiện giờ trong lòng tôi rất phiền, chẳng còn tâm trạng nào đi ăn trưa với cậu ấy nữa.

****Hết chương 5*****
Nhớ đọc tiếp nhé.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro