Chương 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thái trì
Thể loại: 1×1, chuyên tình công, hoa tâm thụ, ngược công văn, đoản HE

Tác giả: Tiểu Tần Tử

Edit: Mạc Li

Chương 5

Cái tạm thời mà Tiêu Tình nói, ai cũng không tưởng được sẽ là nửa năm.

Trong nửa năm này có rất nhiều biến hoá, trong đó thay đổi lớn nhất chính là Trầm Duy Kiệt.

Hoặc cũng có thể nói, hắn đã thoát thai hoán cốt.

Nhưng cũng có di chứng, đấy là: Trầm Duy Kiệt đã trở thành một kẻ công tác cuồng, hơn nữa còn thường xuyên làm việc quên ăn quên ngủ.

Thời gian nửa năm, bức tường trong phòng đã tràn đầy những lời mà Trầm Duy Kiệt muốn nói với Trang Vệ Phong, hắn giờ đã làm tổng giám đốc, vào hàng ngũ những người đàn ông kim cương độc thân, nhưng cũng mắc phải bệnh dạ dày không nhẹ.

Tuy có người nói hắn thừa kế được vị trí này do hắn có quyền thừa kế, nhưng phần nhiều vẫn là do sự cố gắng hết mình của hắn, mọi cộng sự từng làm cùng hắn đều công nhận điều này.

—- văn phòng tổng giám đốc.

Đằng sau bàn công tác xa hoa, có một người thanh niên đang tựa vào ghế da, vẻ mặt nghiêm túc ngưng trọng.

Mái tóc đen bóng mềm mại, làm cho khuôn mặt vốn trẻ tuổi soái khí lại thêm vài phần tuấn tú, hai đôi mắt sáng ngời có hồn lại tràn ngập quyết đoán, bộ vest màu đen được đặt may nên rất vừa vặn, làm cho hắn càng trở nên thành thục, ổn trọng.

“Hai mươi mấy vạn tiền mặt mà không còn một đồng nào, lá gan của ông cũng quá lớn!” Trầm Duy Kiệt vắt chéo hai chân, ánh mắt sắc bén, nhìn chằm chằm vào người đàn ông đang run rẩy trước mắt “Có phải ông thích vào tù sống hay không?”

“Tổng giám đốc Trầm, xin hãy cho tôi một cơ hội nữa.” Người đàn ông vẻ mặt hèn mọn, liên tục cầu xin. “Tôi van ngài, ngài đừng báo cảnh sát, tôi sẽ nhanh chóng đền lại tiền cho công ty, van cầu ngài, nếu không tôi thực sự sẽ phải ngồi tù…”

“Ông làm việc ở công ty đã hơn năm năm, năng lực của ông cũng không sai.” Trầm Duy Kiệt ngắt lời y, nhìn tập hồ sơ mà thư ký đưa cho hắn, hỏi. “Vì sao ông lại trộm khoản tiền này?”

“Vô cùng xin lỗi ngài, nhưng mà…” Người đàn ông thất hồn lạc phách cúi đầu, thanh âm không giấu được lo lắng và bất đắc dĩ. “Con gái tôi bị bệnh tim, cần phẫu thuật, nhưng… tôi không thể lo đủ tiền, không có cách nào khác đành….”

Nghe y than thở khóc lóc, Trầm Duy Kiệt day day phần trán, do làm việc quá độ mà đau đớn, lại nhìn tên kia một lúc mới lãnh đạm nói. “Hiện tại tôi chính thức đuổi việc ông. Đi ra ngoài đi.”

Người đan ông chấn động, ngẩng đầu, khuôn mặt đã đẫm lệ, trong mắt có cảm kích, cũng có tuyệt vọng, y trầm mặc quay người bước đi. Y cảm kích vì Trầm Duy Kiệt không truy cứu chuyện này, cho y một đường thoát, nhưng cũng tuyệt vọng vì mất đi công việc, mất đi danh dự. Mất đi công việc, y không biết kiếm đâu ra tiền để trả tiền điều trị cho con.

Vẫn để ý đến bước chân nặng nề, bộ dáng nản lòng của y, Trầm Duy Kiệt suy nghĩ một chút, sau đó viết một tờ chi phiếu mười vạn.

Đưa tờ chi phiếu cho thư ký đứng bên cạnh, Trầm Duy Kiệt nói. “Đưa cho ông ta.”

“Tổng giám đốc.” Nữ thư ký cầm tờ chi phiếu, khó hiểu nói. “Đây là?”

“Tôi đã tìm hiểu qua, con gái của ông ta thực sự phải phẫu thuật tim.”

Nữ thư ký vừa nghe liền hiểu, dùng ánh mắt ngưỡng mộ nhìn hắn, sau đó vội vàng mang chi phiếu đuổi theo người đàn ông kia, trong lòng tình cảm thầm mến dành cho Trầm Duy Kiệt lại nhiều hơn một chút.

Người đàn ông kia sau khi nhận được chi phiếu liền quỳ ngay xuống cửa, vừa khóc vừa nói cảm ơn. Trầm Duy Kiệt nhìn cảnh này, cũng không có cảm giác gì đặc biệt, hắn chỉ cầm lấy khung ảnh trên mặt bàn, ngón tay nhẹ nhàng vỗ về mặt ảnh, đó là ảnh của người vĩnh viễn làm cho hắn đau lòng.

Ngươi có biết vì sao ta giúp người kia không? … chỉ có một nguyên nhân, bởi vì người kia là người mà ngươi đề bạt lên vị trí này. Trong đơn đề bạt của hắn có chữ ký của ngươi.

“Tổng giám đốc…” Nữ thư ký sửa sang lại vẻ bề ngoài của mình một chút, đem váy ngắn khiêu gợi kéo cao lên một chút, đứng thẳng ngay trước mặt Trầm Duy Kiệt, hai má hồng hồng, lớn mật nói. “…. Tôi có biết một quán cơm Tây rất ngon. Tối nay ngài có thời gian rảnh hay không?”

Lại nữa. Trầm Duy Kiệt bỗng dưng cảm thấy đầu càng đau hơn.

“Cô đến chỗ tài vụ nhận tiền lương đi, ngày mai không cần đi làm nữa.”

Không hề để ý đến khuôn mặt trắng xanh của cô thư kí, Trầm Duy Kiệt cầm áo vest, vừa đi ra ngoài vừa gọi điện thoại cho Hướng Dương.

“Anh làm ăn kiểu gì vậy? Tìm thư kí cho tôi người sau lại còn mê trai hơn cả người trước… cái gì gọi là lỗi của tôi? Anh đừng có nói mấy vấn đề này với tôi. Ngày mai tìm một người khác cho tôi, chưa kết hôn chưa có con, hoặc dưới bốn mươi tuổi đều không tuyển!”

Trong văn phòng, nữ thư ký đang thương tiếc cho trái tim tan vỡ của mình, nhưng cô cũng chứng thật được lời đồn đãi của mọi người… đối với thứ tình yêu không cần thiết, Trầm Duy Kiệt thực sự rất vô tình.

Nhưng còn một điều mà cô gái thương tâm không biết, tấm ảnh đặt trên bàn của Trầm Duy Kiệt, tấm ảnh có một người thanh niên tuấn tú cười ôn nhu, là tình yêu duy nhất mà Trầm Duy Kiệt muốn.

Ba giờ chiều.

Hướng Dương lái xe ra ngoài, tiện đường đưa Trầm Duy Kiệt đi làm.

Có lẽ vì Trang Vệ Phong chết do tai nạn giao thông, nên đến tận bây giờ, Trầm Duy Kiệt vẫn bị chướng ngại tâm lý, chưa thể cầm tay lái được.

Trầm Duy Kiệt đưa tầm mắt mệt mỏi nhìn ra ngoài cửa kính.

Dạo này, hắn thường nhớ về những chuyện cũ trước kia. Trầm Duy Kiệt nhớ lại, hắn rõ ràng không muốn thừa kế Trầm thị tập đoàn, nhưng hắn lại vẫn đồng ý để Trang Vệ Phong đến sống cùng mình.

Nếu mang phụ nữ về nhà, cũng cố tình cho Trang Vệ Phong biết, đã nghĩ là cố tình chọc giận anh ta, vậy mà khi nhìn thấy ánh mắt khó chịu của anh thì trong lòng lại có chút buồn cùng vui mừng…. rất nhiều rất nhiều, những hành vi mà trước kia hắn không hề để ý, bây giờ nghĩ lại mới phát hiện ra, đối với hắn, từ thật lâu trước kia Trang Vệ Phong đã có một vị trí vô cùng đặc biệt.

Đột nhiên, dạ dày truyền đến từng đợt có rút đau đớn, Trầm Duy Kiệt phản xạ nhăn mặt lại, tay đặt lên bụng.

“Làm sao vậy? Lại đau dạ dày?” Hướng Dương thấy hắn khó chịu, liền chạy chậm lại, quan tâm hỏi. “Giữa trưa cậu lại không ăn cơm?”

Phát hiện sắc mặt của hắn càng ngày càng khó coi, Hướng Dương vội vàng dừng xe lại ven đường.

“Tôi bận.” Trầm Duy Kiệt cắn răng nói, trên trán đầy mồ hôi lạnh. “Nên quên.”

Từng có thời gian hắn điên cuồng vì say rượu, nên bệnh dạ dày cũng đã rất nghiêm trọng, thậm chí có lần phải vào bệnh viện. Mặc dù hắn đã nghe theo lời thầy thuốc, kiêng rượu bia, nhưng vì thói quen ăn uống không đầy đủ cũng thường xuyên làm Trầm Duy Kiệt đau đến mức tái cả mặt.

“Quên?! Ăn cơm còn quên!” Hướng Dương nhịn không được mà gầm nhẹ, nhìn thấy hắn đau đến mức quặn cả người, liền lái xe chạy đến bệnh viện gần nhất, y quả thật lo lắng cho hắn.

Y không muốn để cho Trầm Duy Kiệt xảy ra chuyện gì, vì người kia, cũng vì tình cảm mấy tháng nay ở chung cùng hắn.

Dạ dày rất đau, nhưng Trầm Duy Kiệt lại nở nụ cười, hắn cố nuốt chỗ chất lỏng âm ấm vọt đến cổ họng, biểu tình hơi vặn vẹo.

Cho đến tận bây giờ, hắn mới hiểu được như thế nào gọi là bạn bè.

Đúng lúc này, điện thoại của Hướng Dương vang lên, y vừa bận lái xe vừa lo cho Trầm Duy Kiệt nên không thể nghe, đành bật loa điện thoại lên. Chưa kịp mở miệng, thì đầu dây bên kia đã vang lên thanh âm kích động vui sướng.

“Hướng Dương, tốt quá. Đã tìm được tuỷ thích hợp cho Vệ Phong, Phong được cứu rồi…”

Tim trầm Trầm Duy Kiệt đập loạn lên, ánh mắt hắn khó có thể tin nhìn chằm chằm Hướng Dương, đầu óc hắn trống rỗng, muốn mở miệng hỏi, nhưng hắn chưa kịp nói đã nôn ra một ngụm máu.

Trước mắt tối sầm lại, hắn mất đi ý thức.

“Này, này! Cậu đừng làm tôi sợ a, Trầm Duy Kiệt.” Không rảnh để bận tâm đến người bên kia điện thoại, Hướng Dướng đỡ lấy thân thể của Trầm Duy Kiệt. “Mau tỉnh lại, tỉnh, Trầm Duy Kiệt, tỉnh tỉnh….”

Hướng Dương nhấn mạnh chân ga, tăng tốc hướng bệnh viện đi tới. Nhìn khuôn mặt tái nhợt của Trầm Duy Kiệt, Hướng Dương có chút hối hận.

Có lẽ nên nói với hắn sớm hơn…

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro