CHAP II

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ba tháng trước,

Nơi Hàng Châu đệ nhất phồn hoa chính là trên mặt Tây hồ, thuyền tranh qua lại, tiếng sáo trúc theo gió vây quanh mặt hồ, gió thổi thoang thoáng vấn vương khiến nhiều du khách say sưa.

Nhưng hôm nay nơi khiến du khách vội vã phóng tầm nhìn thưởng thức không phải là hoa sen chập chờn trên mặt nước, mà là một vị bạch y thư sinh ngồi ở mũi thuyền tranh đang nhẹ nhàng lướt trên hồ.

Hắn một thân bạch y nhìn không ra chất liệu, tóc dài ngang lưng không buộc lại, hợp với tay áo cùng tung bay trong gió... bộ dáng tiêu sái phong lưu khó thành lời, cả người thanh mảnh tựa tiên nhân hạ trần khiến cho hàng loạt nam nữ thế tục nhìn đến choáng váng.

Nhưng hắn lại bất vi sở động tựa như đã sớm quen với chuyện trở thành tiêu điểm của mọi người, ngoảnh đầu nói chuyện cùng tiểu tư phía sau.

"Công tử nhà ai thật tuấn tú a" "A Liên ta muốn gả cho y mau về nhà nói phụ thân"...tiếng xì xầm khắp nơi.. [Trẫm đơn nhiên biết mình đẹp trai cần các ngươi nói sao. Dân nữ kia ngươi nghĩ Trẫm là ai mà muốn gả là gã, ấy ấy còn cái mụ kia dám nhìn Trẫm bằng ánh mắt lang sói, Lạc công công mau đá mụ ta đi].

Trưởng ám vệ từ không trung đáp xuống mũi thuyền cung kính nói:"Công tử, đồ người dặn ta đã mua đủ" hắng giọng một cái "Để đó đi". Không nói nhiều liền đặt xuống bàn ,lui ra phía sau... Qua một khắc, hoàng đế bắt đầu thiếu kiên nhẫn "Hai người các ngươi đi thám thính dân tình, điều tra những chuyện xấu của Phượng Minh Khai từng chuyện từng chuyện điều tra rõ ràng về báo cáo cho ta" "Thuộc hạ tuân lệnh". Sau khi đuổi người Hoàng Đế đại nhân liền cầm túi giấy đi vào trong thuyền. Hừ, hai tên thối tha làm mất thời gian quý báu của trẫm, bây giờ thì không ai cản trở trẫm làm chuyện tốt, hắc hắc. Đậu hủ thúi Trẫm tới đây~
___________

Nói gì thì nói, nhân vật Bố chính sử ti Hàng Châu này quả thật được cho là rất giỏi, vốn chỉ là một võ quan nho nhỏ, trong mấy đại chiến dịch do thân Thánh Thượng ngự giá thân chinh đã lập không ít chiến công hiển hách, một đường thăng quan tiến chức. 

Hơn nữa ở trong triều có quan hệ cũng tốt, làm Thánh Thượng càng thêm khen ngợi năng lực của hắn. Khi hắn đưa ra ý định muốn hồi hương nhậm chức thì Thịnh Lẫm đế cho hắn một chức quan có thể thừa kế* đề bạt thành lão Đại ở Hàng Châu hiện giờ.

*Thừa kế: cha chết thì con được lên làm quan mà không cần qua thi cử

Từ khi Bố chính sử ti Hàng Châu nhậm chức tới nay, Hàng Châu được hắn thống trị làm trật tự càng an ổn, tuy nói không thể làm cho tất cả dân chúng đều an cư lạc nghiệp, nhưng tuyệt đối không hề nghe thấy tiếng kêu ca, được cho là xứng với hai chữ "thanh minh".

Nhưng đáng tiếc vị Bố chính sử ti Phượng Minh Khai này cũng có căn bệnh chung như tất cả những người khác , chính là bao che khuyết điểm. Nếu thân thích môn hạ của hắn đều là những người không sinh chuyện thì quá tốt rồi, nhưng mấy người kia lại ỷ vào vị đại quân là thân thích của mình, không ai dám quản, cuối cùng cũng học được cách chèn ép người dân, bá nam thưởng nữ, hút cạn của cải xương máu của dân, hơn nữa bọn chúng còn rất giỏi giấu diếm, người ta lại kiêng sợ Bố chính sử ti sẽ vì bao che khuyết điểm mà trả thù, nhất thời làm bọn chúng càng tiêu dao tự tại.
_________________

"Vừa rồi lúc vào thành không phải ngươi đã nói là khát nước sao? Tìm trà quán nào đó ngồi đi."

Trong trà quán đã có không ít khách nhân. Trưởng ám vệ nhìn khắp nơi đánh giá qua một lượt, thấy không có gì khác lạ mới kéo Lạc công công vào.

Ngoại trừ một chiếc bàn dài đã có chủ tớ hai người, những bàn sát tường khác đều đã có người ngồi chật ních.

Lạc công công mặt mang mỉm cười, hỏi hai chủ tớ kia có thể để bọn họ cùng ngồi xuống không. Không biết có phải là do bề ngoài của hai người nhìn cũng thuận mắt hay không, vị công tử thiếu niên nghe vậy lập tức gật đầu tỏ vẻ có thể, hai người lập tức ngồi xuống.Mới ngồi xuống trà quán bán lộ thiên này được một lát, chủ quán còn chưa kịp mang trà nước lên, ngoài quán đã có mấy người đến gây chuyện.

"Ngưu lão đầu! Ta cho lão suy nghĩ kĩ rồi hôm nay chính là ngày cuối cùng"

Theo thanh âm gào to la hét ầm ĩ, một gã nam tử khoảng hai mươi tuổi, đầu đội mũ quả dưa, mặc áo xang mang người xông vào quán.

"Phượng thiếu gia, phiền ngài nói lý chút đi, không phải lão đầu ta không chịu nhượng lại quán này, mà là thật sự người nhà ta đều dựa vào cái quán này để duy trì sinh hoạt. Nếu lão đầu ta đồng ý với Phượng thiếu gia, ngài bảo tám khẩu nhà ta sau này phải sống thế nào?" Chủ nhân trà quán đau khổ cầu xin không có kết quả, lại nói phải trái. Tuy mấy lời này đã nói nqua nhiều lần với Phượng gia kia.

"Hừ! Lão nhân ngươi nói cứ như Phượng Hữu Lý ta xử tệ lão lắm ấy. Ta cũng không phải lấy không cửa hàng này của lão, giấy trắng mực đen đây, có viết dùng mười hai lạng bạc ròng mua quán này. Lão cầm bạc này mua ruộng đất, hoặc là kiếm cách làm ăn khác đều tùy lão. Sao lại nói ta không để tám người nhà lão sống?" Phượng Hữu Lý nói năng hùng hồn đầy lý lẽ, lớn giọng đến mức người trong kẻ ngoài đều có thể nghe thấy.

"Phượng thiếu gia, mười hai lượng bạc...Chỉ có mười hai lượng mà ngài đã muốn mua quán này của ta, có còn thiên lý gì nữa không? Chúng hương thân a, phiền mọi người phân xử giúp cho, bây giờ thiên hạ thái bình, một mẫu ruộng cũng đã đến năm mươi hai lượng bạc, mười hai lượng bạc cho tám người nhà ta sống được nửa năm đã là quá lắm rồi."

"Huống chi nhà của ta ở ngay sau trà quán này, nếu ta bán luôn quán này đi thì cả nhà ta phải ở đâu? Phượng thiếu gia, ngài không thể ỷ cha ngài là quan phụ mẫu trong thành mà cường mua trà quán của lão nhân ta a!"

Chủ trà quán gọi người phân xử, người uống trà xung quanh lại chỉ biết cúi đầu, đôi lúc có người vùng khác muốn mở miệng nhưng lại lập tức bị người quen kéo mạnh xuống.

"Chuyện gì thế này?" Lạc công công kinh ngạc.

Bên cạnh bỗng nhiên có người nói, "Công tử ngươi là người bên ngoài cho nên không biết, thành Thiệu Hưng này bây giờ đã thành thiên hạ của Phượng gia rồi. Quan phụ mẫu thành Thiệu Hưng Phượng Trường Như có được ba tử một nữ , ba nhi tử không học vấn không nghề nghiệp, ỷ vào thân thích là Bố chính sử ti Hàng Châu, lão tử lại là quan phụ mẫu Thiệu Hưng, mới chỉ trong hai năm ngắn ngủi đã ép kỹ viện, sòng bạc, tửu lâu khách điếm, phàm là nơi có thể kiếm tiền hay mua bán trong thành Thiệu Hưng đều phải bán cho chúng."
Phượng Trường Như còn nhiệm kỳ một năm nữa, có thể tiếp tục giữ chức nữa hay không còn phải do triều đình quyết định. Ba nhi tử của hắn có lẽ được lão tử của chúng ngầm đồng ý, sau lễ mừng năm mới càng thêm càn rỡ, hận không thể đào đến ba thước đất ở cái thành Thiệu Hưng này!

"Trà quán này lại ở ngay đầu phố, địa thế thuận lợi cho việc mở tiệm. Phượng lão tam muốn mở tửu lâu ở đâu, trước kia đã có chủ ý với cái quán này rồi. Tháng trước trưởng tử Ngưu gia gây rối trên đường bị đẩy vào nha lao, ta xem tám phần cũng là Phượng gia giở trò quỷ. Phượng gia từ trên xuống dưới đều..."

"Khụ.." Công tử thiếu niên ho khan một tiếng, đánh gãy lời phó nhân.

"Ngại quá, Linh nhi không hiểu chuyện, làm công tử chê cười rồi."

Lạc công công vội vàng xua tay, "Không sao không sao, vị huynh đệ này dù không nói nhưng chỉ cần nhìn tình hình này là có thể hiểu được phần nào. Chỉ là không ngờ Phượng Trường Như được bổ nhiệm làm quan mới chỉ hai năm mà đã tiêm nhiễm thói quen của đám quan lại rồi. Ai..."

"Xin hỏi công tử họ gì? Tại hạ là Lâm Tử Mộc, đây là tùy tùng của tại hạ Linh nhi." Công tử thiếu niên như muốn bắt chuyện với Lạc công công. "Tại hạ tự Ngụy An Lạc, còn đây là ca ca của ta Ngụy Dật Phi"

Ngay lúc bốn người bọn họ làm quen với nhau thì sự tình bên kia đã phát triển đến mức không thể vãn hồi.

Người Ngưu gia cũng không thể chịu đựng được nữa, không để ý Ngưu lão khuyên can, nhi tử nhỏ nhất cùng hai tôn tử đã xông lên trước, đánh nhau với đám người do Phượng Hữu Lý mang đến.

Hỏi người bên cạnh mới biết, Phượng Hữu Lý thấy xung quanh không ai dám cãi lại hắn, dáng vẻ đã bệ vệ giờ lại càng thêm kiêu ngạo, còn dám làm trò trước mặt mọi người trong điếm mà nói với Ngưu lão nhân _nếu  lão không muốn nhìn một đám nhi tử và tôn tử của mình ngồi trong đại lao phủ nha thì nên thông minh một chút, lập tức bán lại trà quán này cho hắn. Nếu không chẳng những mười hai lượng bạc không lấy được mà cuối cùng có thể cùng người nhà lão rời khỏi đây được hay không cũng là vấn đề.

Kết quả là người Ngưu gia quá tức giận liền xông lên. Dăm ba câu không được, tiểu nhi tử của lão mất bình tĩnh cùng hai đứa tôn tử không hiểu chuyện liền động thủ dưới mấy lời châm chọc của Phượng Hữu Lý.
"Một đám ngu ngốc!" Tuyệt sắc công tử tên Phi kia không khách khí mắng.

Lạc công công cười, "Cũng không thể trách bọn họ xúc động được. Người sáng suốt đều hiểu Phượng Hữu Lý vừa đến đã châm ngòi thổi gió, chờ người Ngưu gia ra tay, bọn chúng không ra tay, hắn sẽ không có lý do nổi giận. Nói thế nào đi nữa thì hắn cũng là nhi tử của một kẻ làm quan, không thể ban ngày ban mặt mà ép buộc người ta phải kí tên đồng ý."

"Đúng nha, sau đó chờ Ngưu gia ngu ngốc bị giải vào đại lao, Ngưu lão nhân vì muốn cứu nhi tôn chỉ còn cách chắp tay dâng trà quán. Phượng Hữu Lý này đúng thật là có đầu óc".Trưởng ám vệ cười lạnh.

"Lý bộ đầu, ngài tới rồi! Ngài xem giúp tên điêu dân này, một đám không có vương pháp. Ta cầm bạc đến bàn chuyện làm ăn với lão, lão còn giễu ta, còn động thủ đánh người. Các vị hương thân đang ngồi đây đều có thể làm chứng a, ai động thủ trước đều nhìn thấy rõ a!" Phượng Hữu Lý tiến lên từng bước, cáo trạng trước.

"Lý gia! Thỉnh ngài hạ thủ lưu tình a! Lý gia, van cầu ngài, tôn nhi của tiểu lão đầu ta không hiểu chuyện, nhất thời tức giận không kiềm nổi mới động thủ. Thật sự là Phượng thiếu gia khinh người quá mức a!" Ngưu lão nhân bổ nhào vào người gã khóc thảm. Lão đã mất đi trưởng tử, giờ không thể trơ mắt nhìn tiểu nhi tử và hai tôn tử cũng bị người ta bắt đi.

"Cái gì mà Phượng thiếu gia khinh người! Lúc ta vào đây chỉ thấy nhi tử với tôn tử của ngươi đánh người nha. Ngưu lão đầu, ngươi bình thường giáo dục tôn nhi thế nào mà suốt ngày đi gây chuyện?! Bắt lại! Bắt hết ba tên gây rối kia lại!" Lý bộ đầu hét lớn một tiếng, đám chân tay liền xông lên dùng thiết liên bắt người.

Cái này đã vượt quá sức chịu đựng của Ngưu lão nhân, tất cả phụ phụ Ngưu gia đều từ phía sau lao ra, vừa la vừa khóc. Tiểu tức phụ Ngưu gia ôm lấy đùi trượng phu của mình không buông.

Khách nhân sợ phiền phức đã trốn sạch, trong điếm chỉ còn lại có hai bàn, một bàn là đám người Lạc công công, còn bàn kia thoạt nhìn như là người mà Phượng Hữu Lý đã an bài trước đó, hiện đang chứng minh tôn nhi Ngưu gia động thủ đánh người trước.

Hai tay Lạc công công nhấn mặt bàn, đang muốn đứng dậy đã bị một bàn tay dưới bàn đè lại. Lạc công công nhìn về phía người bên cạnh.

"Không vội, bây giờ ngươi mà lộ ra thân phận chỉ có thể quản có mỗi chuyện này. Cứ để chúng động thủ đi, chúng ta âm thầm đi thu thập tội trạng của Phượng gia, đến lúc đó sẽ trừ tận gốc mầm họa này."

"Ai..." Công tử thiếu niên tên Lâm Tử Mộc thấy hai người Lạc công công không có động tác gì, cảm thấy thất vọng, không khỏi sâu kín thở dài.

Trưởng ám vệ nghe được âm thanh thở dài của hắn, âm thầm cười lạnh một tiếng.

Lạc công công cũng nghe được tiếng thở dài của Lâm Tử Mộc, lại không biết nên giải thích thế nào với hắn, nhất thời trầm mặc.

Ngay khi Lạc Công công trầm mặc, Trưởng ám vệ mê mẩn nhìn y trầm mặc thì có một thân ảnh đi đến trước bàn bọn họ.

"Có vẻ các ngươi không phải người ở đây. Các ngươi từ đâu tới? Đến thành Thiệu Hưng có mục đích gì?"

Lạc công công ngẩng đầu nhìn người nói chuyện, hóa ra là Phượng Hữu Lý, cảm thấy không vui, khẩu khí cũng có chút lãnh đạm, "Ngươi cũng không phải là quan, chúng ta cũng không làm chuyện phạm pháp, tại sao phải nói rõ lai lịch xuất thân cho ngươi?"

Khóe miệng Phượng Hữu Lý câu lên, cười đến ngạo khí.

"Ta tuy không phải quan nhưng có thể quản ngươi. Thấy thân phận và cách ăn mặc của các ngươi không giống như người bình thường, bất quá, đừng tưởng rằng các ngươi có thể ỷ vào gia thế mà gây sóng gió ở thành Thiệu Hưng này. Ta nói rõ với các ngươi luôn, hiện giờ tri phủ thành Thiệu Hưng này họ Phượng, các ngươi nếu không muốn có phiền toái gì ở thành Thiệu Hưng, tốt nhất là trước khi mặt trời lặn thì rời khỏi Thiệu Hưng này cho ta!"

Lạc công công cảm thấy có người bấu vào đùi mình, không biết là người kia đang tức giận hay là đang nén cười, khuôn mặt trốn sau lưng y không tiếng động.

"Ngươi họ Phượng? Có quan hệ gì với Bố chính sử ti Hàng Châu?" Nghĩ đến mấy ngày sau này còn muốn ở thành Thiệu Hưng này làm vài chuyện, tạm thời không thể rời đi, Lạc công công lập tức nhẹ giọng hỏi, bắt đầu tìm bậc thang xuống cho mình.

"Ông ấy là đường đệ của đại bá ta, cũng chính là thúc thúc của ta!" Phượng Hữu Lý kiêu ngạo nói.

"Thì ra là người nhà của Phượng đại nhân, thất kính thất kính. Xin thứ cho tại hạ vừa rồi vô lễ, tại hạ là Ngụy An Lạc, ban đầu nghe nói rượu ở Thiệu Hưng này nổi danh, muốn cùng xá đệ chuẩn bị chút ít để mang về kinh thành buôn bán. Nếu có chỗ nào đắc tội với Phượng thiếu gia, thỉnh thiếu gia tha thứ cho."

Phượng Hữu Lý kia cũng không phải kẻ ngu ngốc, nghe Lạc Công công nói là từ kinh thành đến, vả lại nam tử bên cạnh y lại ăn bận bất phàm, đoán rằng hai người có thể là thương nhân kinh thành, cũng không muốn gây thù hằn quá mức, lại thấy thái độ của Lạc công công bống nhiên lại nịnh hót mình, gã cũng theo bậc thang đó mà đi xuống.

"Ân, thấy các ngươi là người bên ngoài, việc này coi như bỏ qua. Bất quá, ngươi phải quản cách nói chuyện của đệ đệ ngươi cho ta! Đừng để hắn nói hưu nói vượn! Nếu hôm nay hắn không gặp phải Phượng Hữu Lý ta, sớm đã có người giáo huấn hắn phải nói thế nào!"

"Còn nữa, ngươi không phải muốn mua rượu sao? Nhớ đến Phượng Ký mà mua, nói không chừng sau này chúng ta còn lui tới nữa." Phượng Hữu Lý bỏ lại câu nói rồi mang theo gia phó rời đi.

Lưu lại Lạc Công công quay đầu nhìn về phía Trưởng ám vệ, nghiêm chỉnh nghĩ xem nên quản miệng người này thế nào.

Đơi đến khi Phượng Hữu Lý đi khỏi quán,

"Phượng gia này thật đúng là khinh người quá đáng!" Linh nhi nửa ngày không hé răng, giờ nổi giận đùng đùng nói.

Lâm Tử Mộc xem xét hai huynh đệ bọn họ, than nhẹ, "Bọn chúng không phải khinh người quá đáng, bọn chúng rất thông minh, cũng quá tham lam."

"Nói thế là sao?" Lạc công công tò mò. Lâm Tử Mộc khẽ ngẩng đầu, đáp, "Đương kim Thánh Thượng trì pháp nghiêm minh, đối với tham quan ô lại sẽ nghiêm trị không tha. Văn võ bá quan trong triều, thậm chí là cả quan viên lớn nhỏ trong thiên hạ, đều không dám trắng trợn cướp đoạt cao chi* của dân chúng, đám quan lại tham lại ngu ngốc chỉ có thể thu được mấy thứ nho nhỏ.

*Cao chi: dầu mỡ phấn son, ý chỉ những thứ rất nhỏ nhặt

"Quan viên thông minh lại có hậu phương thì sẽ nghĩ cách quan thương kết hợp, đường đường chính chính mà kiếm tiền, không cho ngươi tìm được chút nhược điểm. Mượn chuyện Ngưu gia trà quán này mà nói, ở mặt ngoài, Phượng Hữu Lý chỉ dùng có mười hai bạc, ngươi Ngưu gia cũng có thể cự tuyệt, vấn đề là Phượng Hữu Lý làm cách nào để Ngưu gia không thể cự tuyệt."Ngươi cũng biết ba công tử của Phượng gia đều là mấy kẻ không dễ chọc, trong đó đặc biệt nhất là tam tử Phượng gia - Phượng Hữu Lý là tên giảo hoạt nhất. Ngươi đừng thấy vừa rồi cái tên Phượng Hữu Lý kia khí thế kiêu ngạo, thái độ bừa bãi, đó chỉ là kế sách để gã chọc giận tráng đinh Ngưu gia thôi."

"Ta đại khái hiểu ý huynh rồi." Lạc công công cười khổ.

Trưởng ám vệ cười lạnh. Loại này chuyện nhỏ này còn phải để ngươi nói chắc. Thông minh như Tiểu An sao lại không nhìn ra. Ngươi lại mượn nó làm cơ hội thể hiện trí tuệ của ngươi! Hừ! Ưa thể hiện!

Lâm Tử Mộc gật đầu, "Cho nên bây giờ dù có người đến tra Phượng gia, Phượng gia lại nơi nơi chốn chốn chiếm lý lẽ. Tráng đinh Ngưu gia rơi vào lao ngục, Ngưu lão nhân tất nhiên sẽ dùng trà quán để trao đổi với Phượng Hữu Lý, đến lúc đó Phượng Hữu Lý chẳng những không uổng một xu cũng có thể giành được chỗ tốt, còn có thể tạo nên thanh danh khoan hồng độ lượng cho gã.

"Từ đầu đến cuối, gã không làm chuyện gì phạm pháp, trừ phi pháp luật hoàng triều quy định, nói chuyện uy hiếp chọn giận người khác cũng coi như phạm pháp. Cho nên Phượng gia tuy ỷ thế hiếp người, nhưng không ai có thể quản được Phượng gia."

"Các huynh muốn ở Thiệu Hưng nghỉ ngơi mấy ngày?" Lâm Tử Mộc đứng dậy đưa tiễn.

"Không chắc chắn." Lời này là trưởng ám vệ trả lời.

"Chủ tớ hai người chúng ta ở Thiệu Hưng này còn có vài chuyện, hiện giờ đang ở khách điếm Tái Lai ở thành nam. Lạc huynh nếu có việc, không ngại cứ tới đó tìm ta." Lâm Tử Mộc tươi cười sáng lạn với Lạc công công.
Lạc công công khom người nói tạ ơn. Rồi cùng Trưởng ám vệ rời quán.
_________________

Các khanh gia, đọc thấy chỗ nào sai chính tả nhớ cmt nhắc Trẫm a

Nguồn: Ở đâu đó trên fb Trẫm quên rồi QAQ

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro