CHAP III

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

        Trong nhã toạ [phòng trang nhã, thường bố trí ở lầu hai, yên tĩnh, thường là một người hay một nhóm người vào riêng, không cho người khác nhóm vào].

"Người muốn thu thập chứng cứ phạm tội của Phượng gia thế nào?" Trưởng ám vệ một bên nhìn Lạc công công châm trà một bên hỏi Hoàng Đế.

"Hắn không có tội chứng cho ta thu, ngươi muốn ta phải thu thập thế nào?" Lưu Sương nhấp trà nhàn nhạt nói.

"Vậy ngươi muốn..." Trưởng ám vệ không rõ tên Hoàng Đế giảo hoạt này rốt cuộc chứa dược gì trong hồ lô đây.

"Không có tội chứng thì có mấy lời kêu ca a, chỉ cần điều tra mấy lời dân oán thán đó là thật, ta sẽ có biện pháp đem tội chứng chứng thực với Phượng gia."

"Lấy tội danh có lẽ có?" Lạc công công thốt ra.

Lưu Sương thiếu chút nữa bị sặc nước trà.

"Lạc Lạc a, chẳng lẽ trong lòng ngươi ta lại ngu ngốc vô năng thế sao?"

"Nô tài không dám cúi mong Hoàng Thượng trách tội" vội vã quỳ xuống thiếu chút dập đầu tạ tội.

"Đứng lên đi"

Trưởng ám vệ nhịn không được cười thành tiếng, "Vậy ngươi muốn làm thế nào?"

"Ngươi không nghĩ ra được?"

Trưởng ám vệ tự hỏi một phen, lắc đầu.

"Hạ sáo!" Hai chữ, hoàng đế bệ hạ nói đến chém đinh chặt sắt. Việc của Phượng gia phải giải quyết càng nhanh càng tốt, ta cũng không muốn mấy chuyện lông gà vỏ tỏi này cản trở việc của ta.

"... Ai tới?" Chỉ chỉ hai người, Lưu Sương lập tức nói, "Lạc, ngươi có muốn nhìn thử loại người gì mới là ngu ngốc vô năng không?"

Mà trong mắt Hoàng Đế, ngu ngốc là thế này...

Dưới mấy mưu kế do Trưởng ám vệ và Lạc công công bày mưu tính kế, phương án thứ nhất:

Trước tiên phải tìm cơ hội gặp mặt đám người Phượng Hữu Lý, sau đó mơ hồ để lộ ra hai người là thương xá lớn nhất phương bắc, là nhi tử của chủ nhân Phúc Thụy Cục ,cũng hào phóng cho Phượng gia một mối làm ăn lớn, làm cho người Phượng gia coi hắn như khách quý.

Sau đó trong tiệc rượu lại tiếp tục mơ hồ lộ ra rằng hắn đang cực kì bất mãn với huynh trưởng sắp sửa được kế thừa toàn bộ gia sản, thừa dịp huynh trưởng Ngụy An Lạc rời khỏi bữa tiệc, mượn rượu giả điên nói ai giết được huynh trưởng, hắn sẽ chia một phần ba gia tài cho người đó.

Sau đó nếu đám người Phượng gia liên hệ với hắn, hắn sẽ vờ nghiến răng nghiến lợi, bộ dạng như suy nghĩ nhiều lần, thừa nhận lời nói trong tiệc rượu đó, còn thỉnh Phượng gia giúp hắn, hứa hẹn ngày sau bọn họ chính là người một thuyền, chỉ cần có Ngụy Dật Phi hắn chủ chưởng Phúc Thụy Cục, về sau tất cả mua bán của Phượng gia ở phương bắc, Phúc Thụy Cục sẽ tham gia trợ giúp, hợp tác lớn nhất.

Lo người Phượng gia không phải đồ ngốc, khi nhận được sinh ý thì đồng thời cũng phái người đến kinh thành hỏi thăm.Nhưng Phượng gia đương nhiên không biết, Phúc Thụy Cục này vốn chính là lúc ban đầu khi Hoàng Đế đăng cơ đã lệnh cho Thư vương Lưu Diệc Hàn lặng lẽ thành lập một chi cục trong Long Thịnh thương cục, hoàng đế nói y phải diễn trò, thế thì cả cái Long Thịnh thương cục kia còn không phải là do hắn diễn?

Cho nên lúc Phượng gia tìm hiểu, đương nhiên cũng nghe được chủ nhân của Phúc Thụy Cục là họ Ngụy, có hai nhi tử, trưởng tử thuần hậu giỏi giang, tiểu nhi tử mạo mĩ nhưng lại ngu ngốc vô năng, từ đó cũng truyền ra lời đồn Ngụy cục chủ muốn đem tất cả gia sản giao cho trưởng tử.

Sau đó, Phượng gia mắc mưu, phái người ám sát Ngụy An Lạc

Ám sát Ngụy An Lạc...

Phương án thứ nhất bị trưởng ám vệ kiên quyết phản đối, ý tưởng chết từ trong trứng nước.

Được rồi, Ngụy An Lạc ngẫm lại, vậy trái lại, bởi vì đệ đệ muốn cướp lấy gia sản, ca ca muốn tìm người loại bỏ hắn.

Lời này mới nói ra đã bị Hoàng Đế cười lạnh bác bỏ: ngươi xem ngươi giống kẻ lớn lên muốn giết đệ đệ lắm đấy à!

Phương án thứ hai, phương án thứ ba, phương án thứ tư...

Hoàng đế bắt đầu không kiên nhẫn, tuyệt bút vung lên - Bác bỏ toàn bộ! Sơn nhân tự hữu diệu phương.

Ai cũng không biết Hoàng Đế muốn dùng phương pháp nhanh nhất, dữ dội nhất, soạt soạt soạt xử lý xong cái chuyện phiền phức chết tiệt này.

Hắn không muốn phải để ý mấy chuyện rắc rối này, chỉ một lòng muốn tìm người kia.
_______________

Tửu lâu Phượng gia,

"Lạc huynh, Lạc huynh nghe nói Phượng gia ỷ thế hiếp người, ức hiếp dân chúng, thưởng nam bá nữ, không chuyện ác nào không làm, chuyện xấu làm đến tuyệt, người người oán trách chưa?" Ám vệ Thất bị Hoàng Đế tìm đến làm trò, ba hoa khoác lác.

"Ừ, nghe rồi. Sẽ có vương pháp xử lý bọn chúng." Có người phụ họa.

"Ta nghe Phi thiếu gia nói hôm trước còn đến một trà quán, làm bọn họ thấy cái tên tam thiếu gia Phượng Hữu Lý kia đang đánh người. Một già già trẻ kia đáng thương nga! Tên Phượng Hữu Lý kia rất ngang ngược, làm việc cũng như chó điên, không biết lão cha ngu ngốc nhà đó sao lại đặt tên cho gã là Hữu Lý [có lý] nữa?!"
"Nghe nói hắn có ba nhi tử, một kẻ tên Hữu Nhân, một tên Hữu Nghĩa, một tên Hữu Lý, nữ nhi kia tên Hữu Ngọc. Rõ ràng bất nhân bất nghĩa không lý lẽ, mà bên trong nữ nhi kia cũng thối rữa, không biết vì sao lại đặt tên chúng như vậy. Không biết có phải vì muốn che đậy hay không". Ám vệ Thất thấy ánh mắt trực tiếp của lão đại, tiếp tục nước miếng tung bay.
"Có lẽ." Người trả lời chọn từ hồi đáp.

Mọi người trong cả tửu lâu đều vểnh tai nghe. Có người nói thầm: mấy người này thảm rồi, có người lại thầm vỗ tay: chửi giỏi lắm, chửi tiếp đi! Chưởng quầy trong điếm thầm kêu khổ, bởi vì hai thiếu gia Phượng gia kia ở ngay trong nhã tọa bàn chuyện làm ăn với người ta.

Mĩ công tử tên Phi cười tao nhã, nói với thuộc hạ, "Ngươi không biết tên Phượng Hữu Lý kia lần trước còn làm trò trước mặt ta, nói với Lạc Lạc của ta, gã tuy không phải quan nhưng có thể quản được Lạc Lạc nhà ta. Ha ha, còn dám lớn tiếng bảo ta nói hưu nói vượn, bảo Lạc Lạc phải hảo hảo dạy ta cách ăn nói thế nào. Ha hả a..."

Phượng gia xong rồi! 

Đây là phản ứng duy nhất của ám vệ Thất khi nhìn thấy nụ cười của lão đại nhà hắn. Tên Phượng Hữu Lý kia nói cái gì cũng được, thế mà dám quản chuyện của Lạc đại nhân, gã cũng không ngẫm lại xem lời này là có thể tùy tiện nói sao?

Tuy nói người không biết không có tội, nhưng Phượng gia ngươi chẳng những vốn có tội, còn chậm trễ kế hoạch mà Thánh Thượng đã an bài hoàn chỉnh gần bốn năm: kế hoạch vĩ đại lừa đám đại thần để người ra khỏi cung du ngoạn. Ta chỉ có thể nói: Phượng gia ngươi cũng chấm dứt rồi.

"Tên tặc tiểu tử kia thật to gan! Lần sau để ta xem thấy gã xem, xem Phi Thiên lão đại ta có bạt tai cho gã một cái không!" Ám vệ Thất đập bàn tạo thanh thế.

Lạc công công mắt lạnh nhìn hai người trước mặt diễn trò, muốn xem thử bọn họ muốn làm cái gì.

"Là kẻ nào không có mắt, dám nói hươu nói vượn ở tửu lâu Phượng gia ta?" Con chuột rốt cục cũng bị khói hun cho bò ra khỏi hang. Phượng Hữu Lý mang theo gia phó, nổi giận đùng đùng từ trong nhã tọa đi ra.

"Y." Trưởng ám vệ lập tức đưa tay chỉa chỉa Lạc công công ngồi phía đối diện.

Lạc công công ngạc nhiên. Người này rốt cuộc muốn làm gì?

Phượng Hữu Lý vừa thấy là Lạc công công lập tức cười lạnh, "Ta nói là ai. Hóa ra là hai người các ngươi ở đây gây sóng gió! Thật to gan!"

A! Có khí thế!

Ám vệ Thất vỗ tay.

Trưởng ám vệ liếc gã một cái.

"Ai làm chỗ dựa, cho các ngươi dám ở trong thành Thiệu Hưng làm càn?!" Nói chuyện đại khái là Phượng Hữu Nghĩa, không có thân hình tiêu sái như đệ đệ, chưa đến ba mươi mà cái bụng đã ưỡn ra, y bào rộng thình tùng cũng không cách nào che được.

"Hắn." Lạc công công trả thù, ngón tay chỉ thẳng hướng đối diện.

Trưởng ám vệ lập tức phối hợp, gật đầu cười cười với Phượng gia huynh đệ.

"Các ngươi dám giỡn mặt với Phượng gia ta?!" Mặt Phượng Hữu Nghĩa đã giận đến trắng bệch.

"Đùa giỡn ngươi? Chúng ta không có thời gian rảnh rỗi đến thế! Thiếu gia các ngài xem, tên bụng to to kia có lẽ là Phượng Hữu Nghĩa, trách không được người ta nói Phượng gia chúng ngư nhục* [ức hiếp] dân chúng, nhìn cái thắt lưng như thùng nước kia cũng hiểu được được một phần. Ha ha!" Ám vệ Thất cũng chạy đến tìn phiền toái.

[*ngư nhục: Có nghĩa khác là thịt cá. Ăn nhiều thì đương nhiên bụng to]

"Thiếu gia, ngài nói Phượng gia này còn muốn bàn sinh ý [chuyện làm ăn] với chúng ta?"

Trưởng ám vệ gật đầu.

"Chỉ bằng bọn chúng? Đám cường hào ác bá, qua lại tàn ác như thế cũng muốn bàn sinh ý với chúng ta? Ha ha! Ta phi!"

"Khụ..." Lạc công công trời sanh tính thiện lương, nghe Ám vệ Thất làm trò trước mặt nhiều người như thế sẽ tổn hại đến Phượng gia huynh đệ, vừa cảm thấy chúng cũng rất đáng hận lại vừa đáng thương, muốn khuyên Ám vệ Thất không cần tiếp tục công kích chúng nữa.

Trưởng ám vệ thấy huynh đệ Phượng gia bộ dáng cố nén tức giận, biết bọn chúng sẽ không dám động thủ ở nơi đông người. Thấy đã kích thích chúng được rồi, lại ném ánh mắt cho Ám vệ Thất, "Quên đi, người như thế chúng ta không cùng chúng bàn sinh ý là được."

Ám vệ Thất hiểu ý, "Đúng vậy, chờ trở lại kinh thành, chúng ta cũng phải nói lại với những đồng hành khác mới được, miễn cho bọn họ đến phía nam lại bị lừa! Thiếu gia, chúng ta đi thôi, hai con ác cẩu [chó dữ /chó điên] ngồi chồm hổm ở đó, đúng là làm cho tâm trạng không vui nổi. Chúng ta đến nơi khác dùng cơm."

Trưởng ám vệ gật đầu, cùng Lạc công công đứng lên.

"Các ngươi muốn đi?"

Phượng Hữu Nghĩa vung tay lên, gia phó chạy lên ngăn ba người lại.

"Các ngươi nghĩ đến chỗ này nói ẩu nói tả, ngậm máu phun người, vũ nhục Phượng gia ta rồi còn có thể đi? Người tới! Cho ta..."

"Nhị ca!" Phượng Hữu Lý giữ chặt nhị ca.

"Không cần ở đây!" Phượng Hữu Lý dán tại bên tai nhị ca gã, thấp giọng nói.

Lạc công công cùng Trưởng ám vệ cùng liếc nhìn nhau.

"Chẳng lẽ cứ như vậy buông tha bọn chúng?" Phượng Hữu Nghĩa không cam lòng.

Phượng Hữu Lý âm hiểm cười, ngẩng đầu mời ba người Lạc công công, "Xem ra ba vị có chút hiểu lầm với Phượng gia chúng ta, nếu thuận tiện thì thỉnh đêm nay giành ra chút thời gian đến Phượng gia một lần, chớ để lời đồn đãi bên ngoài phá hoại quan hệ có thể có sau này của chúng ta. Ngụy huynh cũng là người làm ăn, hẳn là hiểu được đạo lý "bằng hữu nhiều hơn đường đi" chứ?"

Lạc công công mỉm cười, đang định khéo léo cự tuyệt, chợt nghe bên cạnh đã có người mở miệng hồi đáp, "Được, chúng ta cũng sớm cửu ngưỡng đại danh [ngưỡng mộ danh tiếng] với Phượng gia, tối nay lúc lên đèn, chúng ta sẽ đến gặp." Kích thích nửa ngày, chỉ chờ lời mời này của ngươi a.

Đêm đó, Phượng gia như sợ bọn họ chạy trốn, sớm phái người tới đón tiếp. Mĩ danh là nghênh đón, kỳ thật cũng là giám sát.

Dù là nghênh đón cũng tốt, giám sát cũng được, Trưởng ám vệ cùng Lạc công công mang theo ám vệ Thất nghênh ngang ngồi kiệu, đi đến trước Phượng phủ.

Việc đã đến nước này, với hiểu biết vô cùng sâu sắc của Trưởng ám vệ đối với Hoàng Đế, cũng dần hiểu được tâm tư của người này. Hóa ra hắn muốn dao sắc chặt dây rối, một lần giải quyết xong mọi chuyện! Chỉ cần thấy hắn lệnh cho Tôn Tử Đan điều động nhân mã thì đã biết phận làm quan của Phượng Trường Như chỉ sợ sẽ tận ngay đêm nay. Chỉ là không biết hắn sẽ xử lý trăm khẩu Phượng gia thế nào, Bố chính sử ti Chiết Giang nữa, Hoàng Thượng sẽ xử trí thế nào đây?

Mà vì sao Hoàng Thượng lại vòng qua Hàng Châu mà tiến thẳng đến Thiệu Hưng? Là hứng thú hay là...

Trưởng ám vệ ngồi trong kiệu lâm vào trầm tư.
____________________

Được đón vào khách thính rồi phân chủ khách ngồi xuống, Lạc công công nhìn quét một vòng, không thấy chủ nhân Phượng gia xuất hiện, đang ngồi chỉ có ba nhi tử của Phượng Trường Như.

Trưởng ám vệ vừa thấy trên bàn ngay cả trà nước đều không có, khóe môi câu lên, lộ ra tà cười.

"Các ngươi cũng biết tội?" Ngồi ở thủ vị, nam tử đột nhiên lên tiếng.

Biết tội?

Nghe được lời ấy, ba người cùng có suy nghĩ khác nhau.

Ám vệ Thất vội vàng ấn cái bụng, miễn cho mình không khống chế được mà cười ra tiếng. Không ngờ sinh thời của mình còn có thể nghe được có người dám hỏi tội hai người kia! Thật đúng là... Không uổng công chuyến này.

Trưởng ám vệ cười meo meo hỏi, "Không biết hai người chúng ta có hành vi phạm tội gì?" Trên môi nở nụ cười diễm lệ nhưng lại làm cho hồn phách mọi người trong đại sảnh liêu xiêu. Kia miệng cười như thế diễm lệ, nhưng lại đem trong sảnh mọi người thấy tâm hồn nhân chợt lóe. Đại mỹ nhân, ngoan a!

Phản ứng của Lạc công công rất bình thường, nhưng giờ khắc này lại vô cùng không bình thường. Y nghiêm trang mở miệng hỏi, "Ngươi không phải Phượng Trường Như Phượng đại nhân, càng không có nhất quan bán chức trên người, sao có thể tùy tiện hỏi tội danh người khác?"

"Phượng gia ta muốn cầu quan còn không phải quá dễ dàng! Các ngươi là người nào? Dám chạy đến địa giới Hàng Châu này tìm đến Phượng gia ở Thiệu Hưng phiền toái! Lại dám động dao với Phượng gia chúng ta dưới mắt dân chúng, làm nhục người Phượng gia. Ai cho các ngươi lá gan đó? Các ngươi rốt cuộc có mục đích gì? Nói!" Phượng Hữu Nhân vỗ tay vịn ghế dựa, tức giận hỏi.

"Thiếu gia, Phượng Hữu Nhân này hình như đã coi mình là quan lão gia." ám vệ Thất hữu khí vô lực nói. Hắn không có cách a, cười thầm nhiều quá, cả người đều mềm nhũn cả rồi.

"Chúng ta cũng không có mục đích gì cả, chỉ là không quen nhìn sở tác sở vi [hành vi cử chỉ] của các ngươi mà thôi. Ngươi nói chúng ta bịa đặt, nói chúng ta vũ nhục Phượng gia ngươi, vậy các các ngươi để tay lên ngực tự hỏi, từ khi Phượng Trường Như nhậm chức tới nay, Phượng gia các ngươi ở Thiệu Hưng phủ làm được chuyện tốt gì? Chuyện ở trà quán Ngưu gia chỉ là một trong số đó mà thôi".

"Với hiểu biết của ta trong hai ngày nay, các ngươi thân là người quan gia nhưng lại không để ý đến luật pháp triều đình, một mình kinh doanh sòng bạc, kỹ viện, không chỉ thế, các ngươi còn mượn thế lực quan gia, thâu tóm phi pháp thương hành [cửa hàng] trong thành.

"Thậm chí, các ngươi còn dám cả gan làm loạn với ngân khố quốc gia, đến việc buôn bán quay vòng tư kim làm đủ mọi chuyện, mà chỉ cần một chuyện trong đó thôi cũng đủ để Phượng gia các ngươi nhập ngục. Các ngươi chẳng lẽ không sợ bị vương pháp trừng trị?" Lạc công công bình tĩnh chỉ trích hành vi phạm tội của Phượng gia.

"Ngươi điều tra chúng ta?" Phượng Hữu Nghĩa với thân thể khổng lồ, sắc mặt tối tăm.

"Ta cũng không muốn điều tra các ngươi, nhưng hành vi của các ngươi đã càn rỡ đến mức người người phẫn nộ. Vì dân chúng Thiệu Hưng, vì sự an bình của Hàng Châu, không đem tội trạng của các ngươi báo lên quan phủ. Hàng Châu quản không được các ngươi, còn có Hình bộ."

Lời này của Lạc công công vừa nói ra, ba huynh đệ Phượng gia đồng loạt đứng lên.

"Ngươi cho ngươi là ai! Dám ở Thiệu Hưng phủ nhiều chuyện! Tội trạng gì, có giỏi thì ngươi xuất ra chứng cớ a! Bất quá, mặc kệ ngươi có chứng cớ hay không, chỉ với chuyện ngươi dám vũ nhục mệnh quan triều đình, hôm nay các ngươi cũng đừng hòng chạy khỏi đại viện Phượng gia!"

Mặc kệ Phượng gia huynh đệ uy hiếp thế nào đi nữa, Lạc công công vẫn không chút hoang mang thản nhiên như trước.

"Về phần cái gì thì ta là người, tên Ngụy An Lạc. Về phần chứng cứ phạm tội của các ngươi, không cần lo lắng, chúng ta đương nhiên sẽ tìm cách thu thập. Ngươi nói ta vũ nhục mệnh quan triều đình, xin hỏi: ta có lời nào vũ nhục đến vị đại nhân nào? Ta nhớ rõ Phượng gia các ngươi ở Thiệu Hưng, ngoại trừ Phượng Trường Như, hình như không còn người nào có chức vị a."

"Ngươi vũ nhục chúng ta cũng có nghĩa là đã vũ nhục Thiệu Hưng tri phủ cha ta, thúc thúc Bố chính sử ti ta!" Trong ba huynh đệ Phượng gia, dường như tính tình của lão Nhị Phượng Hữu Nghĩa là nóng nảy nhất, mỗi khi xảy ra chuyện đều là người phát hỏa đầu tiên.

Trưởng tử Phượng Hữu Nhân còn có đầu óc hơn, lập tức ngăn nhị đệ lại, sai người vây quanh ba người Lạc công công ,Trưởng ám vệ cùng ám vệ Thất, cười lạnh, "Dù các ngươi tra được cái gì, thông minh thì lập tức giao ra đây, nói không chừng ta còn có thể cho các ngươi toàn thân rời khỏi Hàng Châu, nếu không, vậy chớ có trách Phượng Hữu Nhân ta không hiểu đạo đãi khách!"

"Ta vốn sẽ không trông cậy vào lũ súc sinh các ngươi hội hiểu tiếng người gì đó!" Trưởng ám vệ lạnh lùng cười nhạo.

"Chỉ bằng vào đám lừa ngu lợn ngốc các ngươi mà muốn ngăn chúng ta?" ám vệ Thất khinh bỉ nói.

"Đại ca! Đánh chết chúng đi!" Phượng Hữu Nghĩa nổi giận.

Phượng Hữu Nhân đã sớm tích đầy một bụng khí, nghe nói trên tay mấy người kia có lẽ đã có chứng cứ xác thực việc bọn chúng vì tình riêng mà làm loạn kỉ cương, càng không muốn buông tha cho họ. Lập tức hét lớn một tiếng, "Mọi người nghe đây, bắt bọn chúng! Một tên cũng không cho chạy! Nếu cãi lời, đánh!"

"Ngươi thật muốn động thủ?" ám vệ Thất xác thực hỏi lại, "Ta có thể nói rõ cho người biết, ta, nhất là hai người bọn họ, không phải là người mà đám Phượng gia các ngươi có thể động đến!"

"Hừ! Hàng Châu này còn không có tên nào mà Phượng gia chúng ta không dám động đến?! Động thủ cho ta!"

"Ha ha! Cái này gọi là đóng cửa đánh chó này! Hôm nay không hảo hảo giáo huấn các ngươi một chút, các ngươi cũng không biết Phượng gia ta lợi hại thế nào! Nhất là ngươi, hôm nay thiếu gia không vả miệng ngươi, thiếu gia ta liền theo họ ngươi!" Phượng Hữu Nghĩa chỉ vào ám vệ Thất, bộ mặt dữ tợn."Ta mới là người không cần ngươi theo họ ta!" Miễn cho bị con lợn như ngươi liên lụy, làm cả nhà ta cũng bị mãn môn sao trảm [tịch thu tài sản, giết kẻ phạm tội], ta đây còn chẳng có lãi gì! Ám vệ Thất nhịn không được lại hừ một tiếng.

Nhất thời, trong sảnh đại loạn.

Được mệnh lệnh của ba huynh đệ Phượng gia, chúng gia người hầu vác theo gậy gộc lập tức xông lên, trong đó rốt cuộc cũng có người biết hai ba chiêu đấm đá.

"Chờ một chút!" Phượng Hữu Lý nhẹ nhàng lên tiếng, với lời nói của ám vệ Thất, tựa hồ gã đã phát giác cái gì đó, vội vàng ngăn ca ca lại, nhưng đã không còn kịp nữa rồi, tình trạng đã trở thành thứ gã không thể khống chế.

Mắt thấy côn bổng sẽ đánh xuống người ba người Lạc công công. Lạc công công vừa định nhấc tay, lại bị Trưởng ám vệ giữ chặt.

"Khâm sai ở đây! Ai dám động thủ! Người tới mau! Đem đám dã cẩu dám tập kích khâm sai đại nhân bắt hết! Một tên cũng không tha!"

Tựa hồ đã chờ những lời này thật lâu, thanh âm của ám vệ Thất vừa vang lên, trong quan trạch nha môn phủ Thiệu Hưng có một đám binh sĩ đã được huấn luyện vọt vào, bên ngoài nha môn cũng bị vây kín nghiêm ngặt.

Khâm sai?

Phượng Hữu Nhân hoài nghi cái lổ tai của mình.

Khâm sai?!

Phượng Hữu Nghĩa quá sợ hãi, mắt thấy trong phủ đột nhiên có một đám binh sĩ xông vào bao vây lấy chúng, thứ đầu tiên nghĩ đến chính là tìm người gọi cha đến.

Khâm sai!

Phượng Hữu Lý biến sắc, lại nhìn binh sĩ vây quanh mình. Cái này... Chẳng phải là cách ăn mặc của cấm vệ quân sao?! Bọn họ rốt cuộc trêu chọc người nào?!

Đợi đến khi tri phủ Thiệu Hưng_ Phượng Trường Như _được tin phủ nha bị cấm vệ quân bao vây, bất an chạy vội đến hậu viện thì thấy ba nhi tử của mình và đám gia phó liên quan đã bị bắt quỳ xuống, bên trong bên ngoài phủ đã có cấm vệ quân khôi giáp chỉnh tề đông nghìn nghịt.

Đây là chuyện gì...

Vì sao lại có cấm vệ quân trong cung xuất hiện ở đây?

Hai tay Phượng Trường Như run rẩy nhưng lại không dám nghĩ tiếp. Ta biết... Ta đã biết làm như vậy nhất định sẽ xảy ra chuyện. Nghĩ rằng trời cao hoàng đế xa, quan viên lớn nhất ở Hàng Châu này lại có quan hệ thân thích với mình, nghĩ rằng với nhiệm kì ba năm có thể bưng bít được...

Khi Phượng Trường Như nhìn thấy đuốc soi sáng ba người trong viện, lại phát hiện gương mặt thoạt nhìn khá quen thuộc trong ba người, sau đó nhớ được người đó là ai, Phượng Trường Như đáng thương hơn bốn mươi tuổi lại sợ tới mức hai chân mềm nhũn, phịch! một tiếng gục trên mặt đất.

"Thần... Vi thần... Khấu kiến Lục thiếu gia.. "

Lục thiếu!?

Ba nhi tử Phượng gia vừa nghe lão cha gọi, tất cả đều có luồng khí lạnh toát ra từ trong tim, nhất là Phượng Hữu Lý, quả thực vừa hối vừa hận. Lục gia, Đại Á Hoàng Triều có bao nhiêu người họ Lục, mà điều động được cấm vệ quân đây còn không phải ám vệ thân cận của Hoàng Đế, vậy có nghĩa..

Chỉ vì khi người kia báo danh rất quang minh, cho nên ta căn bản là không nghĩ đến hướng kia.

Trong đầu Phượng Hữu Lý hiện lên tên một người, tiếp theo liền bị cái ý nghĩ này dọa cho cả người đều lạnh đến đông cứng. Trời ạ! Ta đã nói với hai người kia cái gì?!

"Ngươi đã gặp ta?" Trưởng ám vệ kinh ngạc. Không ngờ tri phủ Thiệu Hưng lại biết mình.

"Là, năm Thịnh thứ nhất, khi vi thần ở kinh thành chuẩn bị thi Hương, đã từng ở nhà Phượng Triêu Minh, may mắn xa xa nhìn thấy thiếu gia, khi đó... Khi đó thiếu gia còn tại đảm nhiệm chứ vụ đô úy kiêu kị kỵ binh, dẫn dắt cấm vệ quân tuần thành."

"Thì ra là thế." Trưởng ám vệ gật đầu. Năm Thịnh đầu tiên a...

"Ngươi cũng biết tội?" Thanh âm Trưởng ám vệ lạnh nhạt nói.

"Thần... Không biết tội gì." Thanh âm Phượng Trường Như run rẩy, nhưng hôm nay hắn cũng chỉ có thể chống chế.

Ba nhi tử của hắn tuy đã gây ra không ít chuyện, nhưng bọn nó làm việc chưa bao giờ lưu lại nhược điểm, chỉ cần không có chứng cứ, tin chắc rằng y sẽ không lấy tội danh "có lẽ có" để định tội hắn.

Lạc công công thấy hắn không chịu thừa nhận, đang muốn khuyên hắn thừa nhận tội danh sẽ được nhẹ tội, đừng để đến khi thu thập chứng cứ hoàn chỉnh sẽ làm cho cả nhà hắn phải lưu lạc khắp nơi, lại bị Trưởng ám vệ nhéo nhéo tay.

Lạc công công hiểu ý, im lặng không nói, xem Trưởng ám vệ xử trí Phượng gia thế nào.

Dưới ám hiệu của Trưởng ám vệ, ám vệ Thất thanh thanh cổ họng, hung tợn mở miệng nói, "Tội danh? Ba nhi tử của ngươi vọng tưởng che giấu hành vi phạm tội, tập kích khâm sai, chính là tội danh lớn nhất! Huống chi Phượng Trường Như ngươi thân là tri phủ Thiệu Hưng, không vì dân chúng suy nghĩ, dung túng cho nhi tử hành hung, lũng đoạn thương hành, lại dám cướp kho ngân ra dùng riêng".

"Đây là đơn thư do chính ngươi kí tên đồng ý cho khố ngân xuất bạc dùng vào việc riêng, tổng cộng lần, với sáu vạn bốn ngàn năm trăm hai tuyết hoa ngân [lượng bạc trắng], thu về bốn vạn bảy ngàn hai, tức là vẫn hụt mất một vạn bảy ngàn năm trăm hai. Biết luật mà vẫn phạm là thêm một tội nữa, ngươi còn có gì nói!"

Đã sáu ngày kể từ khi ám vệ Thất mang hai trăm cấm vệ quân, áp thủ một nhà Phượng Trường Như quay về kinh đợi thẩm vấn, dân gian truyền lưu chuyện khâm sai đi tuần, càng truyền càng thịnh.

Trong lúc đó, Lạc công công đi thành nam, đến khách điếm tìm Lâm Tử Mộc để chào từ biệt, sau lại biết chủ tớ Lâm Tử Mộc đã rời đi, lưu lại tờ giấy nói nếu Ngụy An Lạc có rảnh, không ngại đến Hàng Châu một chuyến, lạc khoản [phần đề tên, giống kiểu kí tên đóng dấu bi giờ] là một hình ấn chuông tinh xảo kéo léo.

Ở tửu lâu ,Hoàng Đế thần tình phức tạp đợi người đông đủ liền lập tức xuất phát đi Hàng Châu. Nghe đâu lại có tin tức của người nọ, đã năm năm kể từ khi người nọ bỏ đi, chỉ cần có chút tin tức y liền cho người đi tìm kiếm. Lần này, liệu có tìm được..
________________


_Nói thì giỏi lắm_
Nguồn (fb): Tùm Lum Truyện

T

hằng mứt dậy =…=
Truyện "19 Days" của "Rùa Bò Team"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro