CHAP IV

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Hàng Châu,

Tửu lâu Kim Hoa, tửu lâu nổi tiếng và lâu đời nhất Hàng Châu

"Tiểu nhị cho một bình nữ nhi hồng"

"vâng vâng, khách quan chờ một chút sẽ có ngay đây.."
_____________

Trong nhã toạ,

"Ngươi chuẩn bị tóm Phượng Triêu Minh thế nào? Ta nghĩ hơn phân nửa hắn đã nghe được phong thanh gì đó rồi, ngươi thật sự chuẩn bị..."

Bịch bịch bịch, có người đi lên thang, trướng phòng [nhân viên thu chi] trong điếm đi trước dẫn đường, chắc là khách quen của nơi này.

Lạc công công liếc nhìn nơi đó một cái, thấy sau trướng phòng là hai người trẻ tuổi, một thân hoa y cẩm ngoa [quần áo thêu hoa, giày bằng gấm, ý chỉ những người quý phái] thoạt nhìn xuất thân bất phàm, liếc thêm lần nữa cũng không thấy thêm được gì, liền chuyển ánh mắt đến người ngồi đối diện.

"Khi nào thì chúng ta trở về?" Lạc công công vẫn nói luôn lời hắn tuyệt đối không muốn nghe.

"Chờ đến khi ta muốn về. Ngươi lo lắng cái gì? Trong nhà không có ta cũng còn có đám Dũ tiểu tử trông nom, nếu gia ta rời khỏi lập tức không được, ngươi nói ta còn nuôi cái đám đó làm gì? Hay là ngươi lo lắng Phượng Triêu Minh?" Nam nhân nhíu mày, "Sao ta không nhớ giao tình giữa hắn và ngươi nhỉ?"

"Ta không phải biện hộ cho hắn, mà là người kia tuy rằng cũng có khuyết điểm, nhưng cơ bản vẫn có thể xem là một vị quan tốt, hơn nữa lại trung tâm với ngươi, một lòng đền nợ nước, trong ngực cũng có vạn dân. Hiện giờ ngươi đã xử trí một nhà Phượng Trường Như, nếu còn động đến Phượng Triêu Minh, khó tránh khỏi làm văn võ bá quan có cảm giác có chim quên ná, đặng cá quên nơm, đến lúc đó lòng người loạn ly... Ngươi lại không ở trong kinh một thời gian dài, ta sợ..."

Lạc công công tuy rằng hiểu được tri nhân thiện dụng, dụng nhân bất nghi [biết dùng người thiện, đã dùng người thì không nghi người] là chỗ thành công trong cách trị quốc của Lưu Sương, nhưng bọn họ đã rời khỏi kinh thành gần nửa tháng, không biết Thư vương có thể giấu diếm đến khi nào. Huống chi có một số việc cũng không phải Thư vương có thể định đoạt...

"Ta biết ngươi nghĩ cái gì. Ngươi yên tâm, ta sẽ không làm gì Phượng Triêu Minh cả, ngược lại ta còn làm hắn phải mang ơn ta." Lưu Sương thần bí cười.

"Đại đầu! Ngươi muốn làm thế nào! Sao lại đem vị trí Lý gia cho người khác ngồi? Ngươi xem người ngồi chật gác này phải an bài vị trí thế nào đây?!" Trướng phòng lớn giọng truyền đến, mắt nhìn thấy bọn họ chiếm bàn, ngoài miệng lại mắng điếm tiểu nhị.

Lạc công công nghe được thanh âm, ngầm cười khổ một tiếng. Ngay từ đầu điếm tiểu nhị quả thật đã nói với bọn họ, cái bàn này đã bị đặt trước, nhưng trong điếm lúc ấy chỉ còn có cái bàn dựa vào cửa sổ này là còn trống, mà Lưu Sương lại quen thói làm theo ý mình nhìn trúng vị trí này, không thèm để ý đến tiểu nhị nói liền kéo bọn hắn ngồi xuống.

Tiểu nhị bất đắc dĩ, đành phải để họ ngồi. Bảo sao sau khi dọn đồ ăn xong, trong mắt tiểu nhị chỉ ước gì bọn họ nhanh nhanh rời đi cho.

"Nhị vị gia, xấu hổ vì đã quấy rầy." Tiểu nhị với khuôn mặt tươi cười, xoa xoa tay, khó tiến lại, "Cái kia... Cái kia..."

"Không sao cả, chúng ta cũng ăn xong rồi. Công tử, hay là chúng ta đi thôi?" tiên hạ thủ vi cường, không để cho người kia gây thêm phiền phức, lập tức cười cười van xin. "Ừ".

Ba người, hai người Lạc công công và trưởng ám vệ đi trước, Hoàng Đế đi phía sau, khi Lạc công công đi qua hai vị Lý gia kia, cười nói với hai người, "Ngại quá, đã để các huynh..."

"Lạc huynh! Lạc huynh biệt lai vô dạng [vẫn khỏe từ khi chia tay] chứ?" Không đợi Lạc công công nói xong, một người trong hai vị Lý gia kia đã kêu lên trước.

"A, Lâm huynh? Là huynh?" Lạc công công kinh hỉ. Đây không phải là Lâm Tử Mộc đã gặp ở thành Thiệu Hưng sao?

Trưởng ám vệ nhìn hai người, sắc mặt lập tức trở nên khó coi, tay phải vẫn nắm chặt tay trái Lạc công công, kéo về hướng cầu thang. Lạc công công cảm thấy kì lạ, nghiêng đầu nhìn hắn một cái, gót chân định trụ, không đi theo hắn.

"Không ngờ huynh thật sự đến Hàng Châu, ta còn tưởng rằng từ biệt ở thành Thiệu Hưng rồi thì ta huynh sẽ không còn ngày gặp lại nữa, không ngờ..." Lâm Tử Mộc như có chút cảm động, khuôn mặt thanh tú đỏ bừng.

"Đâu có. Lâm huynh chắc là người vội vàng, khi ta chạy đến khách điếm huynh trọ lại thì thấy huynh đã đi rồi, thấy lời nhắn của huynh mới biết huynh ở Hàng Châu. Bởi vì có chút chuyện, kết quả mãi đến hôm nay mới tiến đến thành Hàng Châu.
"Không ngờ ngay ngày đầu tiên đã tình cờ gặp Lâm công tử, không thể không nói là có duyên a. Ha ha ha..." Lạc công công ngượng ngùng cười.

"Đúng vậy, ta cũng biết chúng ta rất có duyên..." Khuôn mặt Lâm Tử Mộc hình như càng lúc càng đỏ.

"Đúng rồi, huynh đã biết chuyện Phượng gia ở Thiệu Hưng đã bị khâm sai bắt chưa?"

Lạc công công do dự một chút, vẫn gật đầu.

Lâm Tử Mộc nhìn thẳng vào mắt y, "Vậy huynh có biết tính danh vị khâm sai kia không? Ta nghe nói hình như vị đó họ..."

"Lâm huynh, vị này là...?" Công tử tuấn tú cùng vào với Lâm Tử Mộc cũng mở miệng hỏi.

Lâm Tử Mộc tạm thời nuốt xuống lời muốn hỏi, vỗ đầu cười nói, "Huynh xem ta kìa, ha hả, xin cho ta giới thiệu, vị này chính là Ngụy..."

"Ca, ta đau đầu, ta muốn về." Trưởng ám vệ đột nhiên ngắt lời, sắc mặt âm u.

Lạc công công quay đầu lại, trong lòng kỳ quái, nhưng thấy sắc mặt hắn khó coi, nghĩ rằng hắn thật sự có chỗ nào không thoải mái, liền kéo tay hắn bắt mạch thử.
Lần bắt mạch này làm cho Lạc công công tâm hoảng ý loạn, khuôn mặt thất sắc. "Buổi sáng vẫn còn tốt đẹp, sao bỗng nhiên lại... Mau, mau cùng ta quay về khách điếm, để cho ta hảo hảo nhìn một cái."

Lần này quýnh lên làm cho đầu Lạc công công phải đổ mồ hôi, kéo Trưởng ám vệ vội vàng rời đi, mà ngay cả lúc đám người Lâm Tử Mộc lên tiếng gọi cũng cơ bản quên mất và tất nhiên cũng quên luôn Hoàng Đế đại nhân..

Để lại hai người Lâm Tử Mộc đang trợn mắt há mồm, không hiểu được rốt cuộc ra chuyện gì. Chờ đến khi Lâm Tử Mộc phản ứng lại được, muốn đuổi theo ngỏ lời thì có người đã đứng ngay tại cầu thang mà ngăn cản hắn. Chỉ một thoáng như vậy, khi chạy được xuống dưới lầu thì đã không thấy bóng dáng hai người Lạc công đâu nữa. Hoàng Đế từ đầu đến cuối quan sát tỉ mỉ, nhìn không ra là tâm tư gì ly khai tửu lâu trở về khách điếm.

Trở lại khách điếm, Lạc công công tiếp tục thăm mạch tượng của Trưởng ám vệ, trăm suy ngàn nghĩ cũng không hiểu nổi.

"Kỳ quái, vừa rồi còn loạn như vậy, giống như tình trạng của thương hàn hoặc tâm tật, sao bây giờ lại khôi phục bình thường rồi?"

Trưởng ám vệ nằm trên giường, xem bộ dáng lo lắng không thôi của người kia, ôn nhu cười. Đây là không phải cũng là biểu hiện của quan tâm sẽ bị loạn sao? Nếu không phải thế thì với y thuật của y, sao có thể không chẩn ra được hắn căn bản chẳng có bệnh gì cả, chỉ là...

Lạc công công nghĩ đến một khả năng, cũng chỉ có khả năng đó có thể mới có thể giải thích hiện tượng mạch tượng hỗn loạn dị thường của Trưởng ám vệ vừa rồi. Nghiêm mặt, nhấn mạnh từng từ, "Ta hỏi ngươi, vừa rồi có phải chính ngươi vận công làm loạn mạch tượng không?"

Trưởng ám vệ chưa phát giác ra đại họa lâm đầu, ngược lại còn bĩu môi oán giận, "Ai bảo vừa rồi ngươi chỉ lo nói chuyện với người khác, ta kéo ngươi cũng không thèm để ý đến ta."

"..." Lạc công công không nói gì. "Cho nên ngươi dùng loại phương pháp này ép ta rời đi?"

"Ngươi mất hứng?"

"Không có." Lạc công công đứng dậy, lúc này mới cảm giác tim đập lại như bình thường.

Trưởng ám vệ thấy y không chịu quay đầu lại, mơ hồ hiểu được cái gì đó "Lạc..."

"Hử?" Lạc công công vẫn là không chịu quay lại, đi đến cạnh bàn rót cho mình chén trà lạnh.

"Về sau ta sẽ... không bao giờ làm thế nữa." Sẽ không làm cái gì?

Lạc công công không hỏi, xoay người, cầm chén trà kia đến bên giường, cười hỏi, "Khát không?"

Trưởng ám vệ vươn hai tay, nắm chặt bàn tay đang cầm chén trà kia.

"Đừng nói với ta ngươi không nhìn ra được Lâm Tử Mộc kia là ai."

"Hắn là ai vậy?" Lạc công công thuận theo hắn, bị hắn kéo vào trong lòng, ngồi xuống.

"Ngươi thật sự nhìn không ra nàng là nữ nhân?" Cả hai từ lâu đã nhận thức tình cảm của bản thân, cũng không biết từ lúc nào đã cùng một chỗ. Tuy không nói ra nhưng trong tiềm thức đã xem đối phương là bạn đời của mình.
________________

Hôm sau, trong thành Hàng Châu đột nhiên khắp nơi đều truyền ra tin tức, nói nữ nhi Lý thị - nữ nhi của phú thương Chiết Giang - muốn ném tú cầu chiêu thân [ném cầu kén rể. Cái này chắc ai cũng biết rồi. Con gái nhà giàu, có quyền không muốn theo hôn nhân sắp đặt mà chưa có người iu thì sẽ đứng trên đài cao, cầm quả cầu ném xuống. Ai bị ném trúng thì người đó sẽ thành chú rể_ lỡ khất cái lụm thì thế nào nhở?].

Sáng hôm đó, Lạc công công đang chuẩn bị đi Tây hồ du lãm thì nhận được thư của Lâm Tử Mộc gửi, hẹn y đến Tri Ý lâu gặp mặt, cũng hẹn sẽ gặp ngay dưới lầu, không gặp không về. Trưởng ám vệ muốn ngăn cản, nhưng Lạc công công cho rằng vẫn nên giáp mặt nói rõ ràng thì tốt hơn. Có lẽ Phàm hiểu lầm, Lâm Tử Mộc có lẽ đối với y căn bản không có tình yêu nam nữ.

Dưới con mắt của Lạc công công, Lâm Tử Mộc gặp y cùng Trưởng ám vệ, cho dù phát sinh tình cũng chỉ có thể là Trưởng ám vệ, vô luận dung mạo hay phong độ khí chất đều là tuyệt đỉnh, khả năng coi trong y cơ hồ là không có.

"Ngươi thì biết cái gì!" Trưởng ám vệ túm cánh tay người bên cạnh, vừa đi vừa hung tợn mắng, "Nữ nhân thông minh vĩnh viễn không nhìn vào bề ngoài của nam nhân mà chọn trượng phu. Đối với nữ nhân mà nói, bề ngoài của ta chỉ làm cho các nàng thêm xấu hổ, làm các nàng không tự tin, sợ rằng sau khi gả cho ta, bề ngoài không đủ sẽ làm ta không hài lòng.

"Huống chi tướng mạo ngươi vốn thanh tú, phối với nữ nhân nào cũng được, hơn nữa lại trường thân ngọc lập [thân dài như ngọc] khí chất bất phàm! Phải biết rằng ngay cả ta cũng phải thất điên bát đảo vì ngươi, huống hồ là nữa nhân!"

"Khụ..Phàm, ngươi lạc đề."

"Ngươi câm miệng cho ta!" Trưởng ám vệ từ lúc sáng nhìn thấy lá thư này đã bắt đầu không khống chế được, mà Lạc công công lại cố ý muốn đến nơi hẹn, càng làm hắn tức giận đến nhất phật xuất thế nhị phật thăng thiên

"Nữ nhân bình thường đại môn không ra cổng trong không bước, mà kia nữ nhân lại hiển nhiên xuất đầu lộ diện, đương nhiên cũng có thể hiểu được phải chọn nam nhân thế nào! Ngươi có biết nam nhân như ngươi chính là loại nữ nhân thích nhất hay không?!"

"Ta? Sao có thể, chưa từng có, cũng không thể có..." Lạc công công cà lăm, y bắt đầu lo lắng xung quanh có người nào nghe thấy họ nói gì không.

"Chưa từng có là bởi vì ta dán mắt trông nom ngươi! Người của ta cũng dám nhúng chàm, toàn gia có phải không muốn sống nữa không?!" Thấy y không hiểu, Trưởng ám vệ lại sinh khí.

"Ngày đó ngươi và ta cùng một chỗ, chúng ta rõ ràng là huynh đệ, ta mặc hoa lệ, ngươi lại quần áo mộc mạc. Hoa lệ của ta có thể thấy được nhà chúng ta rất giàu có. Mộc mạc của ngươi nói lên tính cách. Ngươi xem không quen hành vi của Phượng gia nói lên rằng ngươi nhân hậu, ngươi khuyên can ta không nên cãi nhau với Phượng Hữu Lý, nói lên rằng ngươi đối với huynh đệ tình thâm".

"Ngươi đáp lời với tôi tớ của Lâm Tử Mộc, không có biểu hiện gì khó chịu, nói lên rằng lòng dạ ngươi rộng lớn, không cần xem xuất thân cao thấp của người khác, cũng nói lên rằng tự thân ngươi có phẩm tính cao thượng. Ngươi có thể cùng người xa lạ như Lâm Tử Mộc xưng huynh gọi đệ, lấy lễ đối đãi, nói lên rằng nội tâm ngươi nhiệt tình, cảm tình phong phú. Ngươi là huynh trưởng, cho thấy cơ hội ngươi được kế thừa gia nghiệp cũng lớn".

"Tóm lại là, lúc Lâm Tử Mộc gặp hai người chúng ta, cũng đã so sánh tất cả giữa ta và ngươi, sau đó coi ngươi là mục tiêu. Mà khi ngươi gặp lại Lâm Tử Mộc, nói với nàng rằng ngươi từng đến tìm nàng, nói rằng ngươi thủ tín, cũng nhất định làm cho nàng có hảo cảm hơn với ngươi.

"Mà mặc kệ là nam nhân hay là nữ nhân, chỉ cần nghĩ đến đó thôi là nàng đã muốn làm chuyện tiếp theo. Cho dù như vậy, ngươi vẫn còn muốn gặp mặt nàng ta?"

"Phàm, ngươi cực đoan quá rồi." Lạc công công lắc đầu, cảm thấy những lời Trưởng ám vệ nói đều chỉ là phỏng đoán. Làm gì có ai vừa thấy một người đã có thể phân tích thấu triệt người ta như vậy? Huống chi người ta chỉ là một nữ hài tử...

"Ngươi đừng tưởng rằng Lâm Tử Mộc là cái bình thường nữ tử." Trưởng ám vệ cố ý ám chỉ.

"Đây là ý gì?"

Chuyển qua góc đường, Trưởng ám vệ dừng bước, ngẩng đầu nhìn cao lầu hướng đối diện, cười lạnh nói, "Ngươi có biết hôm nay nữ nhi phú thương Chiết Giang Lý thị ném tú cầu ở chỗ nào không?"

Còn chưa đi đến trước Tri Ý lâu đã không còn cách nào chen về trước. Chẳng những bãi đất trống trước lâu, ngay cả con đường này cũng bị người chen người lấn chật như nêm cối. phóng mắt nhìn lại, trước lâu chật ních đó đều là nam nhân. Đủ loại kiểu dáng nam nhân, người già thì đến sáu bảy mươi, nhỏ thì mười bốn mười lăm, có văn có võ, có giàu có nghèo, có đẹp có xấu, ồn ào huyên náo, nơi nơi đều có thể nghe thấy tiếng gọi Lý tiểu thư.

"Không ngờ lực kêu gọi của Lý thị lại không nhỏ a." Lạc công công bị trận địa trước mắt hù cho hoảng sợ.

"Thủ phủ [nhà giàu nhất] Chiết Giang, lại là nữ nhi duy nhất, đương nhiên xu chi nhược vụ [nhanh chân thì được chỗ tốt], hơn nữa hôm nay đến đây, ngoại trừ những người muốn ôm nữ nhân về nhà, phần lớn người khác có ý niệm xem kịch vui trong đầu."

"Ý ngươi là chuyện Lý thị bị Phượng Triêu Minh nhắm đến? Nhưng nàng làm như vậy chẳng phải là đang công khai phản kháng Phượng Triêu Minh sao? Chẳng lẽ nàng không sợ Bố chính sử ti trả thù? Lý gia sao có thể cho phép nàng làm như vậy?" Lạc công công khó hiểu.

Trưởng ám vệ cười, rốt cục nói ra đáp án, "Ta nói rồi, Lâm Tử Mộc không phải một nữ tử bình thường."

"Lâm Tử Mộc? Lâm..Lý, Lý Lâm? Phương danh Lý thị?"

"Lý Lâm, viên ngọc quý, nữ nhi duy nhất của Lý gia, cũng là hậu đại duy nhất. Từ nhỏ nữ phẫn nam trang [nữ giả nam] đi theo phụ thân chạy khắp thiên hạ, mười lăm tuổi tách ra, bắt đầu cùng phụ thân kinh doanh thương nghiệp Lý gia."

"Lời đồn bên ngoài nói Lý thị năm vừa mới mười tám, chính là tin tức do Lý gia cố ý rải ra. Trên thực tế, Lý thị đã hai mươi mốt, đại bộ phận quyền lực của thương hành Lý gia hiện giờ đều bị Lý thị nắm giữ trong tay, ngay cả phụ thân đối với nàng ta cũng là nói gì nghe nấy, lại càng không muốn ở riêng. Lý thị không muốn lập gia đình, Lý gia cũng không có người nào dám bức nàng."

"Nhưng mà..."

"Ngươi không thấy lạ là Lý Lâm thân là người đứng đầu Lý gia, tại sao lại không để ý đến ích lợi của Lý gia, một lòng cự tuyệt hôn sự với Bố chính sử ti Chiết Giang à?" "Hừ, nữ nhân Lý Lâm kia thiên tính thông minh kế sách đầy bụng, đương nhiên sẽ không ngồi chờ chết".

"Trước lúc chúng ta gặp nàng ta, cũng bởi vì bị Phượng Triêu Minh bức đến không còn cách nào, vừa phải giả vờ, vừa phải chạy khắp thiên hạ tìm ý trung nhân, một lòng muốn tìm ngườ có thể xứng đôi với nàng, có năng lực chống đối Phượng Triêu Minh. Hiện giờ nàng dám ngang nhiên tuyên bố ném tú cầu chiêu thân, có nghĩa là trong lòng nàng đã có người thích hợp.

"Chính là cái tên ngu ngốc bị lừa, chẳng những không biết mình đã trở thành con mồi của mỹ nữ xà, còn ngu ngốc lôi kéo tình nhân của mình chạy tới chờ tú cầu ném xuống đầu! Ngươi nói người này có nên mắng hay không?" Trưởng ám vệ liếc y.

Lạc công công cười khổ, rốt cục hiểu được tại sao khi ở trà quán Trưởng ám vệ lại muốn ngăn mình động thủ với Phượng Hữu Lý, nói là phải đợi thu thập chứng cớ, kỳ thật chính là không muốn làm cho Lý Lâm sinh ra hứng thú hơn nữa với mình.

Một màn khôi hài nho nhỏ, một nam một nữ kia cũng đã âm thầm giao thủ mấy hiệp,mà chính mình lại chẳng biết một chút gì. Xem ra mấy người thân là thượng vị , nắm giữ quyền lực một phương, quả nhiên vô cùng khác biệt với người bình thường như y, mỗi tiếng nói, mỗi cử động đều ẩn chứa càn khôn, mỗi một từ mỗi một bước tựa hồ phía sau đó cũng có chứa ẩn tình.

Bất quá lần âm thầm giao thủ này, Lý Lâm kia hiển nhiên đã bị rơi vào thế hạ phong, với thân thế, bài trí, mục đích, hành động Phàm đều rõ như lòng bàn tay, còn Lý Lâm lại hoàn toàn không biết gì về đối thủ, thậm chỉ chỉ coi hắn như đệ đệ nhà giàu có thông thường.

Nói đến cùng thì không biết là mình bất hạnh hay là may mắn đây, khi mà có thể ở cùng một chỗ với người giảo hoạt trong đám người giảo hoạt nhất, quyền lực trong những người quyền lực nhất trên thế gian này. Người khác muốn tính kế y, cái vị bên cạnh y đã tính toán xong người ta từ lâu rồi. Ai!

"Than thở tức giận cái gì? Chẳng lẽ ngươi muốn thú nữ nhân kia?!"

Trưởng ám vệ chỉ thuận miệng quát to, khi nói ra xong lại phát hiện nội tâm phát hoảng, tay phải ôm chặt tay trái Lạc công công, càng nắm càng chặt.

Lạc công công bị hắn nắm đến đau, nhìn vẻ mặt u ám âm trầm của hắn, vốn định hất hắn ra, lại thấy trong mắt người kia có bất an và bối rối nói không nên lời, ngược lại sáp đến gần, nâng tay phải lên, tự nhiên mà quàng qua thắt lưng người kia.

"Ngươi a..."Chỉ là một động tác tự nhiên như vậy, chỉ là hai từ đơn giản đến thế, lại có thể làm cho cái người kiệt ngạo bất tuân, cao cao tại thượng kia nở nụ cười sáng lạn, tất cả u tối tản đi, cả thân thể thuận thế áp sát vào Lạc công công, một tay ôm lấy thắt lưng y, cứ như vậy mà ngả cả người lên người y.

Ngụy An Lạc của hắn, dù sao vẫn là người da mặt mỏng, vẫn để ý đến ánh mắt người khác, vậy mà rõ như ban ngày lại làm trò trước mặt bao nhiêu người, trên đường ôm lấy hắn thật tự nhiên.

Nói không hết ôn nhu, nói không ra lo lắng, một vòng lại một vòng bao lấy hai người.

"Lý tiểu thư - Lý tiểu thư -"

Đám người bắt đầu xôn xao, người xung quanh liều mạng muốn chen vào bên trong, người bên trong ra sức đứng vững, mỗi người đều muốn tìm một địa thế tốt nhất, mỗi người đều hi vọng Lý Lâm vừa mới chầm chậm xuất hiện ở lầu hai Tri Ý lâu sẽ dời mắt đến người mình.

"Sách, không ngờ Lâm huynh đệ thay đổi nữ trang lại xinh đẹp đến thế!" Lạc công công thành tâm tán thưởng.

"Nếu nàng đã ra, vậy chúng ta đến xem trò hay đi!" Khóe miệng Trưởng ám vệ gợi lên, cười đến cổ quái.

Lý Lâm đảo mắt nhìn phía dưới một vòng, không ngoài dự liệu đã tìm được chỗ người kia: ngay tại góc đường, cách Tri Ý lâu một đoạn ngắn.

Ngụy An Lạc kia, nếu thoáng qua thì chỉ thấy đó là một người bình thường, nhưng khi cẩn thận nhìn kĩ thì phát hiện đó là người thản nhiên, như gió xuân ấm áp, thanh tú thuần hậu, hào phóng khéo léo, mặt mày ẩn tàng anh khí, thiên đình dựng dục trí tuệ [nhìn trán là biết người có trí tuệ]

Mới gặp Ngụy An Lạc, thoạt tiên là bị nam nhân bên người y hấp dẫn. Như thế cũng là bình thường. Có thể liếc mắt một cái nhìn thấy Ngụy An Lạc, cũng bởi vì bên cạnh y chính là một nhân vật vô cùng chói mắt, người kia bất luận có đứng ở nơi nào đi nữa, có lẽ cũng có thể hấp dẫn được ánh mắt người khác.

Nhưng lần đầu tiên ấy nàng đã biết, người chói mắt kia không thích hợp với mình, không phải vì bề ngoài của hắn còn đẹp hơn nàng, mà là bởi nàng không thể nhìn thấu hắn! Người kia từng hữu ý vô tình quét mắt liếc nàng một cái, mà chỉ có cái liếc này đã làm nàng lạnh thấu tâm phế. Đó là một đôi mắt so với độc xà còn độc hơn, so với sài lang còn ngoan [độc ác, dữ tợn] hơn, so với ma quỷ còn âm lệ hơn.
______________
Chả có ma nào đọc là thế lào QAQ

Nguồn (fb): Vườn Rau Đam Mỹ

Nhóc Mạc cute ghê~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro