CHAP V

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Được hắn coi trọng mà liếc mắt một cái, thật giống như bí mật ở nơi sâu nhất trong nội tâm sâu cũng bị nhìn đến thấu triệt! Phải là người thế nào mới có thể có một đôi mắt như vậy?!

Nghe nói Ngụy An Lạc là một thương nhân, nàng rất thất vọng. Thấy y có chút kiêng kị nể sợ với Phượng gia, cũng lại càng không ôm hy vọng, nhưng xuất phát từ cảm giác rất tốt đối với bản thân Ngụy An Lạc, nàng vẫn để lại cách liên lạc. Không nói địa chỉ cụ thể của nàng ở Hàng Châu, cũng bởi vì nàng muốn giữ lại chút gì đó.

Trở về không được bao lâu, nàng chợt nghe được tin tức Phượng gia ở Thiệu Hưng bị khâm sai hạ ngục. Hưng phấn không thôi, nàng lập tức phái người đến Thiệu Hưng điều tra tin tức, bởi vì thời điểm này Phượng gia dù có xảy ra chuyện gì, đối với việc bức hôn của Phượng Triêu Minh mà nói đều có tác dụng quấy nhiễu. Khi mật thám nói cho nàng, vị khâm sai kia họ Lạc, người đầu tiên nàng  nghĩ đến là Ngụy An Lạc.

Cho nên, nàng, Lý Lâm, quyết định đánh cược một lần.

Cược Ngụy An Lạc chính là vị khâm sai kia, cược Ngụy An Lạc không có thê thiếp sẽ có chút y tứ với nàng, cược Ngụy An Lạc hôm nay sẽ đến đúng hẹn.

Nếu nàng cược thắng, chẳng những có thể có một trượng phu tốt, có thể dựa vào quyền lực của y, có thể dựa vào địa vị của y để đối phó với cái tên Phượng Triêu Minh chết tiệt kia, mà còn có thể giúp Lý gia nàng giành được một chỗ ở Triết Giang.

Nếu thua... Nàng sẽ không thua. Nàng tin chắc như thế!

"Các ngươi xem! Hành trượng của Bố chính sử ti kìa! Phượng đại nhân tới!"

"Oa, việc lớn rồi!"

"Cái này có trò hay nhìn!"

Có người hét ầm lên trong đám đông, có người cổ vũ Lý Lâm, cả đường cái đều đang đợi thời điểm cuối cùng đến — Lý Lâm, tú cầu này, rốt cuộc là có ném hay không?

"Lâm nhi, giờ lành đã đến."

Đương chủ Lý gia đứng ở bên cạnh hơi lo lắng nhắc nhở ái nữ.

"Con biết."

"Con đã quyết định kĩ chưa?" Lý phụ mắt thấy hành trượng của Phượng Triêu Minh cũng sắp đi tới, nội tâm mâu thuẫn.

"Vâng." Lý Lâm cắn răng.

Mắt thấy khoái mã của Phượng Triêu Minh chạy tới, tai nghe tiếng rống giận của Phượng Triêu Minh, Lý Lâm cười lạnh một tiếng, cầm lấy tú cầu do nha hoàn nâng bên cạnh, nhắm về hướng Ngụy An Lạc mà tung.

"A! Lý tiểu thư — bên này bên này!"

Dưới đài tiếng la hét náo loạn, có người kinh hoàng, có người vươn tay, ngươi xô ta đẩy, loạn thành một đống.

Mắt thấy tú cầu tung thẳng hướng y mà bay tới, Ngụy An Lạc gấp đến độ nắm chặt hai tay. Có nên tiếp hay không?

Tiếp, Lý gia tất nhiên sẽ bị hủy hoại trong nháy mắt, mà y cũng không muốn thú một người không yêu.

Không tiếp, đã thấy bốn phía dường như không có người nào xứng đôi với Lý Lâm. Nếu để cho một kẻ quá sức thấp kém tiếp được cầu, vậy hạnh phúc cả đời này của Lý Lâm chẳng phải là đã bị hủy trên tay y hay sao?

Làm sao bây giờ?

Trong nháy mắt, Lạc công công phát hiện trong cuộc đời này, đây là lần đầu tiên y đụng phải một việc khó khăn đến thế, nhất thời đầu đại như đấu.

Trưởng ám vệ thấy Lạc công công lo lắng, thấy y không lùi không tránh, biết y khó xử nhưng lòng vẫn không thoải mái. Hắn bất chấp Lý thị có hạnh phúc hay không, chờ cầu ném tới, hắn sẽ lén dùng nội công ném tới chỗ tên khất cái bên góc tường kia!

"Mau tránh ra cho ta!"

Một tiếng rống to, có người bay lên bổ nhào tới, mũi chân điểm lên vai người phía dưới, hai tay vươn thẳng về phía tú cầu.

Là Phượng Triêu Minh, đường đường Bố chính sử ti Chiết Giang, trước mặt cả ngàn người như thế, liều lĩnh chụp lấy một quả tú cầu nho nhỏ.

Trưởng ám vệ than nhỏ.

Không ngờ Phượng Triêu Minh lại không lo đến thể diện của một vị quan mà bắt lấy tú cầu ngay trước mặt mọi người, lại thấy hai tay Ngụy An Lạc hạ xuống bên người, Lý Lâm trên lầu nhịn không được rưng rưng kêu to "Lạc huynh.."

Nghe thấy tiếng Lý Lâm vội vàng kêu gọi, Lạc công công còn chưa cảm thấy được cái gì, trái tim Phượng Triêu Minh đã như bị đao cắt, bắt lấy tú cầu, đồng thời cũng ngẩng đầu về phía trước mà nhìn.Không thấy thì không sao, vừa nhìn thấy hai người phía trước lại là... Đường đường Bố chính sử ti lại sợ tới mức hô to một tiếng, thân người đang ở trên không ngã xuống, tú cầu đã đụng đến đầu ngón tay lại trượt đi mất, rốt cuộc bị đẩy mạnh vào lồng ngực Ngụy An Lạc!

Bất chấp tú cầu đã bay về trước, Phượng Triêu Minh toát hết cả mồ hôi lạnh, ngã xuống dưới, phủ phục dưới chân hai người.

"Thuộc.."

"Câm miệng!"

Vẻ mặt của Trưởng ám vệ vừa nãy còn cười xấu xa, chờ tú cầu bị Phượng Triêu Minh bắt được, không ngờ Phượng Triêu Minh khi nhìn thấy hai người lại sợ đến mức không khống chế nổi, làm cho tú cầu thuận thế bay vào ngực Ngụy An Lạc.

Không đợi Lạc công công vươn tay ôm lấy, Trưởng ám vệ đã nhanh tay hất tú cầu kia ra, đập vào Phượng Triêu Minh đang quỳ trên mặt đất. "Đồ vật này nọ của ngươi thì đừng để nó chạy loạn!" Thanh âm kia ẩn chứa phẫn nộ.

Phượng Triêu Minh cảm thấy bả vai đau đớn, nửa người bị đập cho tê hết cả, khi tú cầu kia lăn xuống cũng không dám vươn tay bắt lấy. 

Không lâu sau, binh sĩ do Phượng Triêu Minh mang đến đã vây quanh, người muốn thừa dịp loạn nhặt tú cầu lên cũng bị ngăn bên ngoài, chỉ có thể trơ mắt nhìn quả tú cầu rực rỡ mang theo hi vọng kia trơ trọi lăn đến bên cạnh tảng đá bên đường.

Mà những binh sĩ thấy thượng ti quỳ gối trước mặt hai người kia, không biết hai người kia rốt cuộc là ai, cũng không biết là có nên quỳ hay không, nhất thời chỉ vây xung quanh mà không dám có bất kì động tác nào khác.

"Lâm nhi, đây là có chuyện gì?!" Đương chủ Lý gia chăm chú nhìn dưới lầu, bị tình huống phía dưới khiến cho không hiểu ra làm sao.

Tại sao vị quan lớn nhất Chiết Giang lại quỳ xuống bên đường?

Hai người đứng trước mặt ở Bố chính sử ti rốt cuộc là ai?

Lạc huynh mà Lâm nhi gọi là ai?

Còn tú cầu kia rốt cuộc tính là ai tiếp được?

Mấy vấn đề này không chỉ có Lý phụ muốn hỏi, mà dân chúng đang chen chen lấn lấn trước Tri Ý lâu cũng đồng loạt muốn hỏi.

Lý Lâm thấy nơi góc đường dưới lầu.

Phượng Triêu Minh quỳ xuống trước mặt Ngụy An Lạc, càng nói rõ rằng nàng đã đã đúng rồi, đây đúng là tin vui thứ nhất. Tú cầu đúng như nàng dự liệu đã đập trúng vào Ngụy An Lạc, đây là tin vui thứ hai. Nhưng khi thấy Ngụy An Lạc không hề có ý tiếp cầu, quả tú cầu kia lại bị đệ đệ bên người y hất ra, đập trúng vào Phượng Triêu Minh rồi rớt xuống đất, hai tin vui kia đã mất đến một nửa. Ngụy An Lạc quả nhiên vô tình với nàng sao?

Nhưng cho dù như thế, mọi người chỉ thấy Ngụy An Lạc bị cầu đập trúng, Phượng Triêu Minh là sau đó mới bị đập lại. Dựa theo tập tục dân gian, hẳn là nên xem Ngụy An Lạc chính là "thiên ý" của Lý Lâm nàng.

Lại nhìn cái tên Phượng Triêu Minh dáng người ngắn nhỏ, bộ mặt xấu xí đang phủ phục trên mặt đất, ngay cả tuổi cũng hơn nàng khá nhiều kia, nghĩ đến Phượng Triêu Minh thô tục thế nào, lại so với Ngụy An Lạc ngọc thụ lâm phong...

"Hạnh phúc của con, tự con tới lấy!" Lý Lâm một dậm chân, xoay người chạy xuống lầu.

Biết người kia có ý xấu, không đành lòng nhìn Phượng Triêu Minh bất an quỳ trên mặt đất, Ngụy An Lạc xoay người vươn tay đỡ cánh tay Phượng Triêu Minh, ôn hòa nói, "Phượng đại nhân xin đứng lên." Sau đó lại bồi thêm một câu nho nhỏ, "Y không muốn bại lộ thân phận."

Phượng Triêu Minh nghe vậy, lúc này mới dám đứng lên, nhưng vẫn không dám tin mà giương mắt nhìn về phía người đứng phía sau Lạc công công. "Tạ ơn công tử."

Ngụy An Lạc biết Phượng Triêu Minh e ngại như thế, ngoại trừ chuyện hắn bị mất thể thống bên ngoài, chủ yếu vẫn là bởi vì chuyện Phượng gia ở Thiệu Hưng kia. Nghĩ đến Phượng Triêu Minh trong khoảng thời gian này chắc chắn mỗi ngày đều phải nơm nớp lo sợ, đúng lúc này lại thấy cái vị vốn đang phải ở kinh thành kia lại đang có mặt ở đây, trái suy phải nghĩ, lập tức liên tưởng đến tình huống xấu nhất.

"Hừ!" Thấy Phượng Triêu Minh không đi nhặt lại quả tú cầu kia, lại thấy một nhà Lý Lâm chạy nhanh tới bên này, Trưởng ám vệ lại không vui, tiếng "hừ" lạnh như băng cũng phun ra.

"Phàm.." Không biết người kia lại đang tính toán cái gì, cũng không dám tùy tiện hỏi, hơn nữa chuyện này lại có quan hệ đến mình, Lạc công công gọi một tiếng xong, chỉ có thể người kia đừng làm gì quá đáng.

"Ngươi quản lý Chiết Giang tốt a! Ngay cả lúc vào trà quán uống nước cũng có thể nghe thấy Phượng gia gào thét với ta, đến Hàng Châu ngao du cũng có thể thấy Phượng gia ngươi phi ngựa giữa ban ngày ban mặt, ngay trong phố xá sầm uất, ngay cả phủ binh cũng mang theo. Sao vậy? Ngươi muốn bắt trộm trên phố hay là chuẩn bị khởi nghĩa vũ trang a?!"

"Lục..Đại nhân thứ tội!"

Một hơi nói xong liền làm Phượng Triêu Minh bị dọa đến vỡ mật, phịch! một tiếng lại quỳ sụp xuống, không ngừng dập đầu cốp cốp!

"Đại nhân thứ tội! Đại nhân thứ tội!"

"Thứ tội? Thứ tội gì? Chẳng lẽ ngươi tự biết có tội? Một khi đã như vậy, ngươi nói tội danh ta nghe thử." Giọng điệu của Trưởng ám vệ lạnh như băng, nói như mang theo ý cười.

"Đại.. đại nhân cứu mạng!"

Phượng Triêu Minh tâm loạn như ma, có đáp sao cũng không tốt, vội vàng bò dưới đất mà hướng về nơi Lạc công công đang đứng, cầu xin y cứu mạng.

Đám người tâm phúc của Phượng Triêu Minh đang chỉ huy phủ binh trạm ngăn trở dân chúng đứng quanh đó, nhìn thấy Phượng Triêu Minh quỳ xuống liền đoán được thân phận hai người này không tầm thường. Đến khi nghe được Phượng Triêu Minh hoảng loạn kêu một chữ "Lục" rồi vội vàng im bặt, sắc mặt liền đại biến, đương trường như sấm oanh đỉnh.

Chết tiệt, Lục, Đại Á hoàng triều họ Lục có thể bắt Bố Chính sử ti Triết Giang quỳ dưới chân có mấy người? Này còn không phải thiếp thân thị vệ bên cạnh Hoàng Đế sao?! Vậy có nghĩa người đó cũng ở đây..tất cả mặt mũi tái mét vội vàng quỳ xuống, có tên cả gan ngước mặt trộm nhìn xem cái vị đó đang ở đâu.

"Phượng đại nhân, mau mau xin đứng lên." Lạc công công thấy Phượng Triêu Minh lại cầu cứu mình, không biết nên khóc hay cười, đồng thời lại cảm thấy không đành lòng.

"Ngươi thật thông minh, biết van xin y cảm thông. Vậy vừa rồi ngươi hất quả cầu bẩn thỉu chết tiệt kia về phía y là có ý gì?!"

Thì ra người này vẫn bất mãn với chuyện vừa rồi nên mới làm khó Phượng Triêu Minh. Lạc công công phản ứng lại, vừa thêm thông cảm cho Phượng Triêu Minh, vừa cảm thấy người kia ăn dấm chua đến thật sự không thể nói lý.

"Phàm, người không biết không có tội, vừa rồi Phượng đại nhân cũng không phải cố ý muốn đem cái kia... tú cầu đẩy về phía ta. Khụ, ngươi xem như vậy cũng khó nói, xung quanh lại có người nhìn thấy, vẫn nên để Phượng đại nhân đứng lên nói rõ sự tình, thuận tiện giải quyết luôn chuyện của đại nhân và Lý gia. Được chứ?" Lạc công công chú ý tới đám người Lý gia đã đến gần đây, lại bị ngăn bên ngoài không cho vào, không muốn làm lớn chuyện, chỉ có thể khéo léo khuyên giải.

Trưởng ám vệ không cảm kích, ném cho Lạc công công một ánh mắt xem thường. "Ngươi xem, người khác cầu ngươi, ngươi lập tức mềm lòng, nếu không phải như thế thì sao cái đám kia có chuyện liền lập tức tìm ngươi?! Nói cho ngươi biết, làm ta nổi nóng lên, ngay cả ngươi ta cũng phạt!"

Lạc công công cảm kích Trưởng ám vệ vì hắn cam nguyện bị đen mặt vì mình, vì không để khổ tâm của hắn phải uổng phí, giọng điệu cũng theo hắn mà trầm xuống. "Được được được, nếu ta thực sự sai thì ngươi tùy tiện phạt thế nào cũng được. Nhưng trước đó để Phượng đại nhân đứng lên được không? Ta biết ngươi anh minh, tuyệt đối sẽ không vì một chút lời đồn mà định tội, lại càng không phải vì người khác vô tình đắc tội mà nhỏ nhen trả thù. Ngươi tức giận như vậy, đơn giản là vì giận Phượng đại nhân quấy nhiễu dân chúng thôi."

"Ta tin thái độ làm người của Phượng đại nhân, lần này chẳng qua là vì yêu nên loạn, sau này sẽ tuyệt đối không xảy ra sự tình như vậy nữa." Ý trong lời nói là muốn cho quân dân thần tử cảm thấy vị đại nhân này thật là tốt, vừa muốn giảm nhẹ nhất hành vi phạm tội của Phượng Triêu Minh trong lời nói, tuy chỉ là ngắn ngủn mấy chục chữ cũng phải làm Lạc công công nhọc lòng.

"Đúng đúng! Đại nhân nói đúng a. Thuộc hạ nhất thời hồ đồ, về sau sẽ không dám vô sự nhiễu dân [không có chuyện gì mà quấy nhiễu dân]!" Phượng Triêu Minh thấy Lạc công công vì mình nói chuyện, với cảm tình kính yêu của người kia đối với y, có thể hiểu rằng mạng của hắn và mấy trăm khẩu của Phượng gia có thể đã tạm xa rời nguy hiểm rồi.

"Đứng lên đi, hành vi lần này của người đã làm người khác suy đoán được thân phận của ta rồi." Trưởng ám vệ không kiên trì.

Một tuồng kịch, phải diễn ra ở đúng nơi đúng lúc mới có thể có được công hiệu lớn nhất. Trưởng ám vệ đối với kiểu diễn kịch này đã là tây già đời, đương nhiên biết khi nào thì thu tay mới là tốt nhất.

Trước kia một người diễn còn phải lo lắng xem ngữ khí thế nào mới tốt, sau này có Ngụy An Lạc, hai người một đáp một xướng phối hợp đến thiên y vô phùng [kín kẽ, không khe hở], giúp Hoàng thượng quản lý triều chính cũng càng thêm như cá gặp nước mà kì diệu ở chỗ, Lạc công công căn bản chỉ là vô tình phối hợp! Hắn và y chính là trời sinh một đôi. Ha hả!

Dưới lời nói bóng gió của Lạc công công, Phượng Triêu Minh nhặt tú cầu trên mặt đất lên, nghênh đón Lý gia, nói với họ gì đó, đoàn người ngược lại đi vào Tri Ý lâu.

Tri Ý lâu bị vẹt ra một khoảng không, mười thước xung quanh đứng đầy phủ binh. Lạc công công cùng Trưởng ám vệ được cung kính mời lên ghế trên, Phượng Triêu Minh đứng ngay phía dưới.

Lý gia không biết thân phận hai người Lạc công công, Lý phụ chờ vài vị trưởng bối Lý gia cùng Lý Lâm đứng ở ngay sau Phượng Triêu Minh.

"Ta đem Lý Lâm gả cho Phượng Triêu Minh, ngươi cảm thấy thế nào?" Trưởng ám vệ thấp giọng cười hỏi bên tai Lạc công công.

"Chuyện này để cho ta xử lý được không?"

"Ngươi không phải muốn thú nàng ta chứ?" Nam nhân nháy mắt với y, trên mặt mặc dù đang cười nhưng trong mắt lại chẳng hề tìm thấy chút tiếu ý.

Ngụy An Lạc khẽ cười một tiếng, nghiêng người qua, dán bên tai người kia, dùng thanh âm đủ nhỏ để người khác không thể nghe được, cười mắng một câu, "Bình dấm chua!"

Ý cười tiến vào trong mắt, đôi mắt nam nhân ánh nháy mắt cong thành hình trăng non.

"Khụ, Lý tiểu thư, Lâm huynh, ha hả, tại hạ có một số việc muốn nói với tiểu thư, chẳng biết có được không?"

Lý Lâm nghe thấy Lạc công công gọi mình, mày liễu nhướng lên, thoải mái hành lễ vạn phúc với Ngụy An Lạc.

"Lạc huynh, trước đây tiểu muội vì nhiều nguyên nhân mà phải giấu diếm, thỉnh Lạc huynh đừng để trong lòng."

Nhìn hai người như vậy tựa hồ là có quen biết, lại nghe Lý Lâm xưng hô là Lạc huynh, Phượng Triêu Minh kinh ngạc, lại thấy trái tim lạnh dần, thoáng chốc lại nghĩ hẳn là người kia sẽ tuyệt đối không để Ngụy An Lạc có cái y muốn, lúc này mới thoáng an tâm.

"Đương nhiên. Ta biết tiểu thư có chỗ khó, nữ hài tử hành tẩu bên ngoài đương nhiên cải nam trang là tiện nhất, tại hạ có chỗ đường đột, thỉnh Lý tiểu thư tha thứ." Lạc công công cười chắp tay hoàn lễ.

"Lạc huynh không cần đa lễ, trải qua chuyện vừa rồi, tương lai huynh và ta cũng có thể là người một nhà, cho Lạc huynh có chỗ đường đột, người ngoài cũng không thể nói gì cả."

Khá lắm, nữ hài lớn mật! Căn bản không để cho Ngụy An Lạc có cơ hội thoái thác, câu đầu tiên đã phó thác chuyện chung thân, trong lời nói lại không có chút thái độ gì là ngại ngùng. Bởi vì nàng quá thẳng thắn, ngược lại làm người ta không thể mở miệng giáo huấn một nữ hài tử như nàng không được mở miệng nói những thứ không hợp cấp bậc lễ nghĩa, vân vân..

Ngụy An Lạc mỉm cười, tuy y quen vì người mà nghĩ, nhưng điều đó không có nghĩa là y tùy tiện để người ta bắt làm vật hi sinh. Vỗ vỗ mu bàn tay người kia, ý bảo hắn an tâm một chút, đừng nóng nảy, mở miệng nói, "Tiểu thư đã gọi ta là huynh, ta cũng thấy có duyên với tiểu thư, tiểu thư đã coi ta như người nhà mà đối đãi thì nếu có chuyện, vi huynh cũng sẽ không thoái thác.

"Như hiện tại, trong lòng Phượng đại nhân đã có được tú cầu của tiểu thư ném ra, dựa theo dân tục thì Phượng đại nhân coi như là người được tiểu thư chọn trúng, nhưng tình hình vừa nãy rất hỗn loạn, nếu tiểu thư cảm thấy kết quả không đúng như ý tiểu thư, vi huynh đương nhiên sẽ làm chủ cho tiểu thư, thương lượng với Phượng đại nhân, hủy bỏ việc này từ đầu. Ý tiểu thư thế nào?"

Lý Lâm âm thầm siết chặt nắm tay nhỏ bé, móng tay đâm sâu vào lòng bàn tay, ôm quyết tâm phá phủ trầm chu [đập nồi dìm thuyền, ý chỉ quyết tâm đến cùng, dựa theo tích: Hạng Vũ đem quân đi đánh Cự Lộc, sau khi qua sông thì dìm hết thuyền, đập vỡ nồi niêu để binh sĩ thấy không có đường lui, phải quyết tâm đánh thắng], ngẩng đầu ngang nhiên nói, "Ý tốt của Lạc huynh, tiểu nữ để trong lòng. Nhưng nếu nói về kết quả vừa rồi, phần đông dân chúng ngoài lâu đều là người nhà của tiểu nữ, cũng đều nhìn thấy tú cầu đáp xuống người huynh trước tiên.

"Tình huống như thế, Lạc huynh lại bảo tiểu nữ phải chọn kết quả khác, có phải có ý chê tiểu nữ không? Hay là Lạc huynh ghét bỏ xuất thân thấp hèn của tiểu nữ?"

"Lý tiểu thư quá lời. Tại hạ..."

Không đợi Lạc công công nói xong, Lý Lâm đã ngắt lời, tiếp tục nói, "Lạc huynh cũng không cần phải giấu diếm thân phận nữa. Vừa rồi tiểu nữ đã nghe được Phượng đại nhân gọi vị bên cạnh ngài họ Lục, mà ngài lại là huynh trưởng của y ,là Trưởng tử của Lục gia, Lục công tử lại là thiếp thân thị vệ của Hoàng Thượng đương nhiên khinh thường tiểu nữ có xuất thân từ dân gian sẽ làm xấu mặt ngài.

"Nếu Lục thiếu ghét bỏ, tiểu nữ cũng không dám trèo cao với tới ngài, nhưng ngài khó tránh khỏi lưu danh bạc tình. Tiểu nữ gặp việc này cũng không dám tái giá với người khác, nguyện cả đời này lưu lại trong nhà, hầu hạ phụ mẫu."

Phụ lão Lý gia vừa nghe vị Lạc huynh này là Trưởng tử của Lục gia, lại còn là thiếp thân thị vệ bên cạnh Hoàng Đế mỗi người đều trợn mắt há mồm, cũng không biết Lý Lâm sao lại may mắn quen được nhân vật cao cao tại thượng như vậy, đồng thời cảm thấy giọng điệu Lý Lâm quá ngang ngạnh, lo sợ bị trách tội xuống, một đám lại thấy lo lắng hơn.

"Thảo dân khấu kiến Lục thiếu gia!" Toàn bộ Lý gia và Lý Lâm cùng quỳ xuống thỉnh an.

Nữ này miệng lưỡi khá lắm!

Trưởng ám vệ nâng mắt, chỉ cảm thấy khuôn mặt kia chướng mắt tới cực điểm.

Ngụy An Lạc khẽ nhíu mày, lúc này mới hiểu được vì sao Phàm nói Lý thị không giống những nữ hài khác. Nữ tử tâm tư kín đáo như vậy, khó trách nàng có thể một tay nắm giữ thương hành Lý gia.

Nhưng nàng dám nói trắng thành đen, ý muốn áp chế người khác, làm hảo cảm vốn có của Lạc công công đối với nàng cũng phai nhạt đi ít nhiều, nhưng đồng thời lại nổi lên ý bội phục nàng.
________________
Sắp có H nha~~~~~các khanh gia đọc thấy chỗ nào khó hiểu hay không được trơn tru thì nói để Trẫm sửa, góp ý nhiệt tình vào.

Nguồn(fb): Bút Ký

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro