Chương 7: Dưỡng thể họ Hoàng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

*Hoàng phủ, phía Đông Nam kinh thành

     Phía Đông Nam của kinh thành Đại Càn Quốc, một vùng đất phì nhiêu, rộng lớn, được bao phủ bởi những dãy đồi thấp thoáng bóng rừng, là nơi an ngự của một trong Ngũ Đại Gia Tộc danh giá nhất triều đình - gia tộc họ Hoàng. Mặc dù đứng cuối trong Ngũ Đại Gia Tộc, họ Hoàng vẫn nắm giữ trong tay quyền lực nhất định và sự kính trọng từ triều đình. Tuy nhiên, gia đình của Hoàng Thuần Nhã, một nhánh phụ của tộc, không có cùng sức mạnh như những chi khác trong gia tộc. Phụ thân của Hoàng Thuần Nhã, Hoàng Tĩnh, chỉ là một quan chức bậc trung, không nắm giữ trọng quyền như nhiều tộc nhân của mình.

     Phủ Hoàng gia nằm cách xa khu vực trung tâm quyền quý của họ Hoàng, khiêm tốn nép mình giữa những vườn cây xanh tươi. Con đường dẫn vào phủ được lát đá cẩm thạch nhạt màu, hai bên trồng những cây liễu rủ bóng xuống như khẽ thì thầm về những bí mật đã lâu bị chôn vùi của đất trời. Phủ không rộng lớn như những gia tộc quyền thế khác, nhưng vẫn toát lên sự thanh tao và trang nhã, như chính những người sinh sống trong đó.

     Bên trong phủ, giữa khuôn viên rộng mở là một hồ nước nhỏ, mặt nước phẳng lặng phản chiếu ánh mặt trời ban mai, mang lại cảm giác yên bình và thanh thản. Trong cảnh sắc ấy, một thiếu niên trẻ trung, mang trong mình vẻ đẹp thuần khiết trời ban, đang ngồi bên hồ. Đó chính là Hoàng Thuần Nhã, dưỡng thể đầy triển vọng của dòng họ Hoàng. Với vóc dáng mảnh mai, dáng vẻ mong manh và thanh thoát, chàng tựa hồ như không thuộc về thế giới trần tục, mà giống như một hình bóng mờ ảo của chốn tiên cảnh.

     Hoàng Thuần Nhã, dưỡng thể 15 tuổi, đã sớm nổi danh vì dung mạo tuyệt thế, khiến ai nhìn vào cũng không khỏi kinh ngạc. Khuôn mặt của chàng như một kiệt tác của tạo hóa, đôi mày thanh mảnh, uốn lượn mềm mại như nét mực tinh tế trên giấy lụa, tôn lên ánh mắt long lanh, sáng tựa dòng suối trong veo dưới ánh trăng. Ánh mắt ấy chứa đựng cả sự ngây thơ của tuổi trẻ, lẫn nét u buồn xa xăm như người từng trải qua những biến động lớn. Nó khiến bất cứ ai đối diện cũng đều cảm thấy một nỗi xúc động, như bị cuốn vào dòng chảy cảm xúc phức tạp bên trong tâm hồn chàng.

     Sóng mũi cao và thẳng, tinh tế như được khắc tạc từ ngọc quý, làm khuôn mặt của Hoàng Thuần Nhã thêm phần thanh thoát. Đôi môi nhỏ nhắn, mềm mại như cánh hoa anh đào, tựa hồ chỉ cần chạm khẽ cũng sẽ tan biến, tạo nên một vẻ yêu kiều hoàn mỹ. Đặc biệt, làn da của chàng trắng như tuyết, mịn màng không tì vết, như không bao giờ chịu sự tác động của thời gian hay gió bụi.

     Mọi thứ từ ngoại hình đến phong thái của Hoàng Thuần Nhã đều hoàn hảo đến mức không tưởng. Nhưng, trong vẻ đẹp diễm lệ ấy lại ẩn chứa một nỗi niềm, một nỗi khắc khoải không dễ dàng lộ ra trước ánh mắt người khác. Ở tuổi 15, chàng đã hiểu rõ về vị trí của mình trong gia tộc và số phận mà mình phải đối mặt. Gia đình chàng, dù thuộc họ Hoàng cao quý, nhưng phụ thân chỉ là một quan chức nhỏ bé so với các tộc nhân quyền lực khác. Điều đó khiến địa vị của Hoàng Thuần Nhã trong gia tộc không được xem trọng. Nhưng bù lại, nhờ dung mạo xuất sắc và sự thanh nhã tự nhiên, chàng vẫn là niềm hy vọng của gia đình trong việc có thể cải thiện địa vị.

     Trong lòng chàng, có một nỗi phiền muộn không thể thổ lộ cùng ai. Gia tộc Hoàng, với tất cả sự hùng mạnh và vẻ vang bên ngoài, thật ra lại là một nơi đầy những âm mưu tranh giành quyền lực ngầm. Thuần Nhã biết rõ rằng, không sớm thì muộn, chàng cũng sẽ bị cuốn vào vòng xoáy của những toan tính này. Tuy nhiên, trái tim của một thiếu niên 15 tuổi lại chỉ khát khao sự bình yên và tự do, điều mà nơi gia tộc này không bao giờ có thể mang lại.

     Khi nhìn mặt hồ tĩnh lặng, gợn nước chỉ lay động khi những cơn gió nhẹ thoảng qua, Thuần Nhã cảm thấy như tâm hồn mình cũng chìm vào sự cô đơn vô tận ấy. Những lời nói, ánh mắt ngưỡng mộ của người khác không làm chàng vui sướng, mà chỉ càng khiến chàng cảm thấy xa rời hơn với thế giới xung quanh.

     Họ Hoàng là gia tộc đứng cuối trong Ngũ Đại Gia Tộc, có quyền lực nhất định trong triều đình. Các tộc nhân quyền thế nắm giữ các vị trí quan trọng, còn phụ thân của Thuần Nhã, Hoàng Tĩnh, chỉ là một quan chức bậc trung trong triều. Thuần Nhã hiểu rằng cuộc sống của mình sẽ không dễ dàng, không thể chỉ dựa vào nhan sắc, mà cần phải học cách đối mặt với những âm mưu ngầm trong gia tộc và cả triều đình.

     Nhưng dù thế nào, Thuần Nhã vẫn là con của dòng tộc họ Hoàng. Chàng biết, dù không được trọng vọng như những tộc nhân khác, nhưng bản thân vẫn mang trong mình một số phận lớn hơn cuộc đời bình thường. Và một ngày nào đó, chàng sẽ phải bước vào cuộc đấu tranh quyền lực đầy khốc liệt ấy, dù muốn hay không.

     Nhìn vào bóng dáng nhỏ nhắn bên hồ, ai có thể ngờ rằng ẩn sâu bên trong một thiếu niên dưỡng thể mảnh khảnh và tinh khôi ấy là một tâm hồn mạnh mẽ, đang dần học cách gánh vác vận mệnh của gia tộc trên đôi vai mong manh của mình.

     "Thưa Đại Tiểu Dưỡng, lão gia và phu nhân gọi người." - Tiếng nói vang lên làm thay đổi không gian yên tĩnh của tiểu dưỡng họ Hoàng. Hoàng Thuần Nhã ngẩng mặt lên nhìn cung tỳ vừa thông báo, gương mặt tựa tuyệt sắc khiến người khác không khỏi cảm thán, chỉ là một cử chỉ bình thường cũng thu hút ánh nhìn, chàng nhẹ nhàng đáp, giọng nói ngọt ngào trong vắt: "Ta biết rồi, ngươi hãy nói với lão gia và phu nhân ta sẽ đến ngay."

*Ngay lúc này, tại gian phòng chính của nhà họ Hoàng

     Thánh chỉ từ triều đình đã được ban ra. Trên dưới Hoàng phủ đều quỳ xuống tiếp chỉ. Chỉ ý này đối với nhiều gia đình, đây là cơ hội để đạt được địa vị và quyền lực, nhưng đối với Hoàng gia, đó là một sự phân vân không dễ dàng. Cha của Thuần Nhã, Hoàng Tĩnh - một quan Ngũ phẩm trong triều - luôn muốn chàng sống hạnh phúc, tìm được đức lang quân như ý, yêu thương trọn đời, không cần vinh hoa phú quý. Nhưng giờ đây, có vẻ như họ Hoàng không còn sự lựa chọn nào khác.

     "Phiền công công đường xá xa xôi đến phủ tuyên chỉ, chút lòng thành mong công công nhận lấy." Hoàng lão gia phẩy tay một cái, một người hầu nhanh chóng lấy túi bạc dâng lên cho thái giám vừa đọc thánh chỉ. Lão thái giám nhận lấy túi bạc, ôn tồn nói: "Hoàng Đại nhân khách sáo rồi, mùng 1 tháng 10, các dưỡng thể sẽ tập trung ở hoàng cung, sẽ có người đưa các tiểu chủ vào cung và sắp xếp tham gia buổi lễ tuyển tú, diện kiến thánh thượng. Đại Tiểu dưỡng của Hoàng gia hôm đó hãy có mặt đúng giờ, còn bây giờ thì nô tài phải đi tới phủ khác."

     "Công công đi thông thả, đi thông thả." - Mọi người trong phủ Hoàng thị cung kính tiễn chân. Không khí trầm lặng đi, các người hầu trở lại với công việc của mình.

     "Con đang nghĩ gì mà đăm chiêu vậy, Thuần Nhã?" - tiếng nói dịu dàng của mẫu thân chàng, Hoàng phu nhân, vang lên từ phía sau. Người bước đến gần con trai, ánh mắt dịu dàng nhưng lại có chút lo lắng.

     Thuần Nhã quay đầu lại, nhìn mẹ với đôi mắt sáng long lanh, nhưng ẩn sâu trong đó là quyết tâ: "Mẫu thân, con đang suy nghĩ về chuyện tuyển tú..." - giọng chàng nhẹ nhàng nhưng lại mang theo chút chắc chắn.

     Hoàng phu nhân khẽ thở dài, ánh mắt người đượm chút lo âu. "Ta hiểu... thánh chỉ đã được ban ra, nhưng con thật sự muốn nhập cung sao? Con biết đó không phải là nơi dễ dàng sinh sống..."

     Cha của Thuần Nhã, Hoàng Tĩnh vẻ mặt nghiêm nghị, nhưng ánh mắt ông không giấu được sự quan tâm dành cho con trai: "Ta không muốn ép buộc con, nếu con nhập cung làm phi tần, tất nhiên địa vị của chúng ta trong tộc sẽ có thể nâng cao. Tuy nhiên, con phải hiểu rằng ta không có quyền lực mạnh mẽ để bảo vệ con trong cung. Nhập cung tuyển tú là một con đường đầy khó khăn và nguy hiểm."

     Thuần Nhã im lặng trong giây lát, rồi cúi đầu. "Thưa phụ thân, mẫu thân, con đã suy nghĩ rất kỹ. Đây cũng là cơ hội duy nhất để dưỡng nhi có thể góp chút sức mình cho họ Hoàng. Con biết cuộc sống trong cung không hề dễ dàng, nhưng con tin rằng mình có thể đối mặt với nó."

     Hoàng Tĩnh trầm ngâm, ánh mắt đầy suy tư. Ông hiểu con trai mình, một người không chỉ có vẻ ngoài thanh tao mà còn sở hữu trí tuệ sắc bén và lòng quyết tâm. Ông chậm rãi nói: "Nếu đây là quyết định của con, ta sẽ ủng hộ. Nhưng nhớ rằng, trong cung cấm, không phải chỉ dựa vào nhan sắc hay tài năng. Con cần phải khôn khéo và cẩn trọng trong mọi hành động."

     Hoàng phu nhân khẽ nắm lấy tay con trai, đôi mắt người dịu dàng nhưng chứa đầy lo lắng. "Ta chỉ mong con được bình an. Dù quyết định của con ra sao, ta luôn đứng về phía con. Nhưng con hãy nhớ, bảo vệ bản thân mình, hứa với ta."

     Thuần Nhã mỉm cười, đôi môi nhỏ nhắn khẽ cong lên, ánh mắt chàng ánh lên một tia hy vọng. "Con cảm ơn cha mẹ. Con hứa, con sẽ không làm gia tộc thất vọng."

*Sáng hôm sau, tại y quán của Huỳnh Minh Hào

     Họ Huỳnh và Hoàng vốn là thân thích, Huỳnh Minh Hào chính là anh họ xa của Hoàng Thuần Nhã, hai người là thanh mai trúc mã, vô cùng thân thiết.

     Hoàng Thuần Nhã đến y quán của Huỳnh Minh Hoàng từ sớm, ánh nắng ban mai xuyên qua khung cửa sổ của y quán, phủ lên khung cảnh một vẻ đẹp yên bình. Huỳnh Minh Hào, người chủ của y quán, cao lớn và phong trần, đang đứng bên quầy thuốc, tay nhẹ nhàng xếp lại những gói thảo dược. Dáng vẻ thanh nhã nhưng vững chãi của chàng phản ánh một người từng trải, thấu hiểu cả nhân tình lẫn y lý. Gương mặt Huỳnh Minh Hào không đến mức quá xuất chúng, nhưng ánh mắt đầy trầm tĩnh và thông minh, khiến người đối diện cảm thấy yên tâm.

     Cửa y quán khẽ mở, Hoàng Thuần Nhã bước vào, dung mạo của chàng như được khắc họa từ những đường nét hoàn hảo nhất của thiên nhiên. Làn da trắng mịn như tuyết, ánh mắt sâu lắng nhưng lại chứa đựng một nỗi niềm khó tả. Dù chỉ khoác trên mình một bộ y phục xanh lam giản đơn, không có trang sức hay phụ kiện cầu kỳ, nhưng vẻ đẹp khuynh thành của chàng vẫn rạng ngời, thu hút mọi ánh nhìn. Dáng vẻ mảnh mai, bước đi nhẹ nhàng, nhưng mỗi bước chân của Thuần Nhã đều toát lên sự tự tin và kiên định.

     Huỳnh Minh Hào khẽ ngẩng đầu, ánh mắt lộ chút bất ngờ khi nhìn thấy Thuần Nhã bước vào: “Thuần Nhã, sao muội đến sớm vậy?” Minh Hào hỏi, giọng nói có chút lo lắng xen lẫn ngạc nhiên.

     Thuần Nhã nhẹ cười, nụ cười thanh thoát nhưng mang theo vẻ ưu tư: “Muội đã suy nghĩ rất nhiều, muội quyết định nhập cung. Hôm nay, muội đến để tạm biệt huynh,” giọng Thuần Nhã dịu dàng nhưng rõ ràng, ánh mắt hướng về người anh họ. “Thánh chỉ đã ban xuống, muội không thể từ chối số mệnh này. Dù muội không muốn rời xa yên bình này, nhưng đây là trách nhiệm mà muội phải gánh vác.”

     Minh Hào nhìn sâu vào mắt Thuần Nhã, lòng dấy lên một cảm giác bất lực. Chàng biết rằng Thuần Nhã vốn không phải là người thích bon chen, nhưng vận mệnh của chàng lại không cho phép chàng được sống đời bình lặng, Minh Hào chậm rãi hỏi: “Nhập cung không giống như ở ngoài. Muội sẽ phải đối mặt với bao nhiêu khó khăn, bao nhiêu tranh đoạt. Muội thực sự sẵn sàng chưa?” Minh Hào nói, giọng khẽ trầm xuống, như một lời cảnh báo nhưng cũng chất chứa sự lo lắng.

     Thuần Nhã thở dài, đôi mắt long lanh nhưng không để lộ sự yếu đuối. “Huynh à, dù thế nào đi nữa, muội cũng đã chuẩn bị sẵn tinh thần. Cuộc sống trong cung sẽ không dễ dàng, nhưng nếu muội không dấn bước, ai sẽ làm thay muội đây?”

     Huỳnh Minh Hào cảm nhận được sự kiên định trong lời nói của chàng. Dù trong lòng không nỡ, chàng biết rằng Thuần Nhã đã có quyết định. Chàng khẽ gật đầu, lòng ngổn ngang nhưng vẫn giữ vẻ bình tĩnh.

     “Vậy muội nhớ, bất kể xảy ra chuyện gì, chỉ cần muội cần huynh, huynh sẽ luôn sẵn sàng giúp đỡ muội.”

     Thuần Nhã cúi đầu, ánh mắt hiện lên sự cảm kích. "Muội sẽ không quên lời huynh. Cảm ơn huynh đã luôn bên cạnh muội."

     Hai người trao nhau ánh mắt lặng lẽ, như hiểu rằng một cuộc chia xa sắp đến. Không cần nói thêm lời nào, mỗi người đều hiểu rõ sự bất an của nhau, nhưng cũng không thể thay đổi được định mệnh đã an bài.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro