Anh Là Bùi Tử Ngôn!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chiếc moto dừng lại trong bãi đỗ xe của một tòa cao ốc. Các đơn vị điều tra cũng đã đến. Tư Nhã bước xuống xe, tháo chiếc mũ bảo hiểm ra rồi vuốt lại mái tóc ngắn cá tính của mình.
"Thế, nhiệm vụ lần này là ?" - Tử Ngôn nhai kẹo cao su, miệng chóp chép hỏi.
Tư Nhã không quay mặt lại, chuẩn bị các dụng cụ cần thiết :
"Em vừa nhận được lệnh, bên tổ điều tra bị phát giác, không thể thực hiện nhiệm vụ bằng cách cài gián điệp được nên chúng ta phải ra tay. Đối tượng là..." - Tư Nhã dừng việc chuẩn bị lại, thở hắt ra một tiếng ổn định tinh thần. "Cơ sở con của BC."
Tư Nhã nhìn anh, ánh mắt tuy kiên định nhưng lại mang chút đau thương. Tử Ngôn ngẩng mặt nhìn trần nhà, không dám mặt đối mặt với Tư Nhã, hai tay khoanh trước ngực trầm tư: " Hoài niệm thật."

Chàng trai một tay đang bưng bát cháo nóng hổi, tay còn lại xách túi trái cây rảo bước trong khu trị liệu của UGI. Anh dừng lại trước phòng số 010, mở cửa bước vào trong.
"Bữa sáng của e...!?"
Anh hoảng hốt, vội nhìn xung quanh căn phòng tìm kiếm một hình bóng nhỏ nhắn. Anh đặt bát cháo tự tay mình nấu lên bàn, mở vội cửa chạy đi tìm cô bé ấy. Anh dò hỏi những y sĩ xung quanh mong hình bóng cô bé có sượt qua mắt họ để anh có chút cơ sở, nhưng họ đều nói không biết, hay thậm chí là giả vờ không nhìn thấy anh mà tiếp tục công việc của bản thân. Anh tìm cô khắp nơi,ở đâu cũng không thấy. Chạy một mạch ra vườn sau của bệnh viện, đôi chân cuối cùng cũng dừng lại, anh thở phào nhẹ nhõm. Ra là ở đây. Anh rải từng bước nhỏ và nhẹ đến sau lưng cô bé. Cô bé có mái tóc xoăn bồng bềnh trong gió, bộ váy trắng mặc trên người dù là đồ dành cho bệnh nhân nhưng nhìn lại xinh xắn vô cùng. Bóng lưng cô độc, lẻ loi trong khung cảnh rộng lớn của vườn cây xanh mướt, mặt nước trong veo,ánh nắng vui đùa cùng gió len lỏi qua từng tán cây vô tình làm vài chiếc lá rơi xuống động mặt hồ. Cô nhìn cảnh vật, anh nhìn cô. Khung cảnh tươi mát đến vậy, lộng lẫy đến vậy, mà sao trong tâm lại cảm thấy bi ai đến thế.
"Là thật ạ?"
"Hả?" - Anh thoáng giật mình vì cô lên tiếng.
"Mọi thứ tại nhà máy, đều là thật ạ?"
"..." - Ngôn đột nhiên trầm lặng trước câu hỏi của cô - "Ừ, tất cả đều là sự thật, một tuần trước anh đã cứu em khỏi đó."
"Anh có nhìn thấy Kh..." - họng cô nghẹn lại, đau rát.
"Người bắt cóc em thuộc tập đoàn BC. Mục tiêu của họ là Ái Khiết Ni, nhưng họ bắt nhầm em, nhờ vậy phía chúng tôi đã có được một bằng chứng cụ thể nhưng chưa đủ để kết tội. Chính phủ vẫn đang e dè và thực hiện các công tác điều tra bí mật. Đã được một tháng kể từ khi bắt đầu."
"Sao anh lại nói chuyện này với tôi? Đây không phải là bí mật của chính phủ các anh sao?" - cô gái giọng có chút tức giận, mặc dù bản thân cô biết đó không phải là lỗi của chính phủ, giận với họ cũng chẳng được gì nhưng cô không kìm nén được cảm xúc trong lòng, đôi tay vo lại thành nắm đấm run lên từng đợt.
"Em có muốn gia nhập với bọn anh không...?"
"Tại sao tôi phả..."
"Khiết Ni!" - anh cắt ngang cô - "Khiết Ni, em ấy là vì bọn họ mới mất mạng ở tuổi 17 này, em không muốn trả thù cho em ấy sao?"
"..." - Cô im lặng, cúi gằm mặt xuống đất, đôi vai nhỏ bé gồng lên tức giận.
Sau 5 phút lặng người, anh không chịu nổi sự im lặng mà lên tiếng:
"Nếu em không muốn thì..."
"Tôi đồng ý." - Cô cắt ngang.
"Tôi đồng ý làm việc cho chính phủ."
Cô quay người lại nhìn anh. Ánh nắng rọi vào đôi mắt sáng rực những tia hận thù nhưng lại chan chứa đầy hy vọng. Phải, chính là nó ,ánh mắt của một thiên thần sa ngã! Vậy là nàng Artemis đã có lại được cây cung của mình.
Một tay nhét vào áo blu, tay còn lại anh đưa ra không trung ngỏ ý muốn hợp tác. Tư Nhã tiến thêm một bước, ngước nhìn sống mũi cao cùng đôi mắt ma mị của anh, bắt tay anh một cách dứt khoát.
"Âu Tư Nhã, chào mừng em đến với UGI, anh là Bùi Tử Ngôn."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro