37

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đầu tháng 3, Hứa Ngôn cùng Trần Sâm đến Ý một chuyến, sau khi trở về thi xin nghỉ 3 ngày phép để thuận tiện tham gia hôn lễ của Lý Tử Du.

Hôm diễn ra hôn lễ Hứa Ngôn xuất phát từ rất lớm, đến công ty lấy vài thứ rồi về nhà ba mẹ ăn sáng nghỉ ngơi, sau đó tài xế trong nhà tiễn cậu ra trạm xe, đến nơi Hứa Ngôn mới mua vé.

Khi đến hội trường đám cưới đã là buổi trưa, trong khách mời có rất nhiều người quen từ đại học. Lý Tử Du mặc váy cười, vừa nhìn thấy cậu thì đã tiến lấy ôm, bởi vì thời gian ôm nhau quá dài khiến cho chú rể cảm thấy ghen.

"Hứa Ngôn, cậu đến khiến tớ rất vui." Mắt Lý Tử Du phát sáng nhìn cậu.

Hứa Ngôn có chút bối rồi, cười xòa nói: "Đương nhiên là phải đến rồi."

"Thẩm Thực đâu, không đi cùng cậu à?"

Một nhóm bạn có quan hệ tốt hồi đó ít nhiều cũng biết biết chuyện của bọn cậu, đặc biệt là sau khi hai người tốt nghiệp đã ở chung, căn bản là chẳng giấu được. Hứa Ngôn không muốn làm mất hứng , nếu bảo rằng hai người đã chia tay rồi, Lý Tử Du không chừng sẽ giữ cậu tra hỏi. Cậu gật đầu, mơ hồ trả lời: "Không ở cùng nhau."

"Cũng đúng, bây giờ các cậu không ở cùng một chỗ. Trước đấy chúng tớ cùng tưởng các cậu chia tay rồi, tại sao đột nhiên lại ở hai nơi khác nhau, về sau có một ai đấy đi hỏi Thẩm Thực, Thẩm Thực nói không phải, còn bảo chúng tớ đừng làm phiền cậu."

"Ừm." Hứa Ngôn cười nhạt, ứng phó cho qua.

Cậu đến chỗ của mình ngồi xuống, nghiêng đầu qua nhìn thì thấy ghế bên cạnh dán tên của Thẩm Thực. Ngồi chưa được 1' thì chuông điện thoại đã reo, Hứa Ngôn bắt máy: "Alo."

Thẩm Thực nghe thấy âm thanh ồn ào trong điện thoại liền hiểu, nhưng vẫn hỏi: "Em đã đến rồi à?"

"Ừ."

"Ừ, anh đang lái xe, lát nữa gặp."

Sau khi cúp điện thoại, Thẩm Thực liếc mắt nhìn cửa nhà Hứa Ngôn, quay người đi về hướng thang máy, trong tay là một túi đồ ăn sáng đã nguội - đợi ở cửa nhà quá lâu, đồ ăn nguội lạnh cũng là chuyện không tránh được.

Vào tiệc được hơn nửa tiếng rồi Thẩm Thực mới đến, Hứa Ngôn dựa vào ghế nói chuyện với mấy đứa bạn cùng lớp đại học, Thẩm Thực đi đến bên cạnh cậu cũng chỉ ngẩng đầu lên nhìn một cái. Xung quanh có người hỏi tại sao Thẩm Thực muộn thế này mới tới, Thẩm Thực trả lời: "Có chút việc."

Ăn xong bữa trưa, còn uống thêm ít rượu, hôn lễ mới chính thức bắt đầu. Những người xuống dự tiệc cưới lộ thiên buổi chiều hầu hết đều là bạn học của cô dâu chú rể, không có trưởng bối, nên bầu không khí rất thoải mái. Lúc Lý Tử Du ném hoa cưới mọi người đều chen lên trên, Hứa Ngôn thấy bọn họ rất chơi đùa rất vui, khóe miệng cũng nhấc lên, lúc dựa vào ghế vỗ tay thì vô thức nghiêng đầu liếc một cái, vừa hay lại chạm mắt với Thẩm Thực - thì ra Thẩm Thực vẫn luôn nhìn cậu.

Hứa Ngôn hơi mất tự nhiên chuyển tầm mắt, trước đây Thẩm Thực chẳng bao giờ nhìn cậu, nếu có nhìn thì cũng là ánh mắt lạnh nhạt, chẳng khác việc nhìn đồ gia dụng là bao, bây giờ lại cứ bị nhìn chằm chằm như vậy, Hứa Ngôn không thể quen nổi, ánh mắt nồng nhiệt chuyên chú nhìn về phía cậu, quá nóng bỏng.

"Lâm Miên sao rồi." Hứa Ngôn cầm cốc rượu lên uống bỗng hỏi như vậy.

"Xin học bổng, chuẩn bị đi du học nước ngoài." Thẩm Thực trả lời, "Bố mẹ cô ấy bị việc nhảy lầu kia dọa sợ rồi, không dám ép buộc nữa, nhưng Lâm Miên muốn sang nước ngoài du học."

Hứa Ngôn gật đầu: "Cắt đứt hoàn toàn với bạn trai rồi à."

"Ừm."

"Cũng tốt." Hứa Ngôn nói, "Có thể cố gắng được thì cũng đã cố gắng rồi, tuy rằng có phần thảm hại nhưng ít ra thì không có nuối tiếc gì."

Thẩm Thực đang định nói chuyện, thì bên cạnh bỗng có tiếng reo hò vang lên, bó hoa đã bay ra từ trong đám người, dải ruy băng bay một hình vòng cung trên không trung - Lý Tử Du dùng lực quá mạnh, nên bó hoa bay lên rất cao khiến cho không ai có thể bắt được, thế mà người đang ngồi trên ghế là Hứa Ngôn lại bị rơi đầy người, ly rượu trên tay cũng bị hoa làm cho đổ ra một nửa.

Mọi người quay qua thì thấy người nhận được bó hoa là Hứa Ngôn, mấy người biết quan hệ của cậu cùng Thẩm Thực bắt đầu lẩm bẩm mấy lời không có ý tốt. Có người huýt sao, cười nói: "Hứa Ngôn, hoa cũng đến tay rồi, mau hôn anh chàng đẹp trai bên cạnh một cái đi."

Một người khác cũng phụ họa theo: "Hôn xong thì cặp tiếp theo kết hôn chính là hai người các cậu!"

Mấy người không biết gì cũng dứt khoát mà thuận theo trò đùa, hét lên "Hôn một cái". Chốc lát Hứa Ngôn có cảm giác như bản thân đang xem náo nhiệt thì bị dấy lên đầu mình rồi, vô cùng xấu hổ ngại ngùng, cộng thêm việc đã uống ít rượu, không thể suy nghĩ nhanh chóng được, không biết nên đối phó thế nào. Cậu đang chuẩn bị cười trừ một cái thì Thẩm Thực đột nhiên kéo lấy cổ tay cậu, là cổ tay, không phải bàn tay, nhìn rất bình thường, không có vẻ quá thân mật.

Thẩm Thực kéo Hứa Ngôn đứng lên, lấy cốc rượu trong tay cậu để lại trên ghế, ngẩng đầu nhìn Lý Tử Du, bình tĩnh đẩy lại cái nồi qua: "Tử Du, hình như cậu cùng chú rể còn chưa hôn nhau."

Không đợi Lý Tử Du trả lời, Thẩm Thực tiếp tục nói: "Hứa Ngôn uống say rồi, phơi nắng nên hơi choáng, tớ đưa em ấy về nghỉ ngơi, mọi người tiếp tục chơi đi."

Anh nắm cổ tay của Hứa Ngôn đi về phía đại sảnh, Hứa Ngôn cầm bó hoa loạng choạng đi theo sau anh. Hai người kéo tới kéo lui, nhìn như là... Lý Tử Du hét lên: "Hai người các cậu cứ như đang đào hôn ấy!"

Hứa Ngôn nhìn bờ vai của Thẩm Thực, trước đây cậu chưa từng nghĩ đến việc sẽ kết hôn với Thẩm Thực, trước tiên không nhắc đến việc trong nước không thông qua việc này, mấu chốt là Thẩm Thực có dáng vẻ như là sẽ không thể cùng cậu lâu dài được. Hứa Ngôn vẫn luôn lo lắng sợ hãi, làm gì có dũng khí muốn kết hôn.

Hai người từ nơi nắng chang chang chuyển qua chỗ có bóng râm, Thẩm Thực không đưa Hứa Ngôn về sảnh, mà chỉ đứng ở dưới một gốc cây. Tháng ba khai xuân, thời tiết có xu hướng ấm lên, ánh mặt trời thoải mái vô cùng, không xa đó có tiếng cười đùa nên đứng thế này rất thoải mái. Hứa Ngôn muốn rút tay ra, Thẩm Thực hơi thả lỏng lực nhưng không buông ra, mà mò xuống dưới lòng bàn tay cậu.

Hứa Ngôn ngẩng đầu lên, phát hiện Thẩm Thực vẫn đang nhìn bó hoa kia, vẻ mặt có phần thất thần.

"Sao nào, muốn kết hôn rồi à?" Hứa Ngôn tùy ý hỏi. Cậu không cảm thấy mình hiểu rõ về Thẩm Thực, nhưng rất kì lạ rằng lúc này cậu lại có linh cảm rằng Thẩm Thực đang nghĩ về chuyện này - tuy khẳng định là không phải nên Hứa Ngôn vừa nói ra thì đã hối hận.

Thẩm Thực ngẩn ra nhìn cậu, Hứa Ngôn nhân cơ hội anh thất thần rút tay ra ngoài. Cậu ôm bó hoa đứng đối diện với Thẩm Thực dưới gốc cây, cỏ xanh cùng nắng chiều ấm áp. Nếu là trước kia thì có lẽ Hứa Ngôn sẽ nhân cơ hội say rượu này mà cầu hôn với Thẩm Thực, dù cho chỉ là trò đùa.

Cậu còn có thể tưởng tượng ra phản ứng của Thẩm Thực - chẳng chút cảm xúc dùng ánh mắt lạnh lẽo nhìn cậu, cho cậu một câu "nhạt nhẽo" rồi quay người rời đi.

Đây là quá khứ chẳng thể đổi thay của hai người bọn họ, dù cho bây giờ Thẩm Thực có hối hận thì cũng chẳng thể cứu ván nổi. Chỉ cần nghĩ đến đây thì Hứa Ngôn lại tỉnh táo lại.

Có ít chuyện thật ra rất đơn giản, yêu chính là yêu, không yêu chính là không yêu, nếu như cứ luôn không thấp thỏm không yên lo lắng phỏng đoán, liều mạng mà tìm bằng chứng trong từng chi tiết nhỏ nhặt, rồi dùng kính lúp ra soi lên, thì cái tình cảm này có bao thất bại chứ. Hứa Ngôn đã từng thất bại qua một lần, kết quả bày rõ trước mặt, ai nhìn vào mà không thấy sợ chứ.

Bởi vì sự đau khổ cay đắng trong tình cảm này chiếm phần nhiều, nên chẳng còn cách nào mà dám thử lại lần nữa.

"Hứa Ngôn, có phải anh rất tồi tệ không." Thẩm Thực nhìn cậu hồi lâu, đột nhiên hỏi vậy.

Biểu cảm của anh rất chân thành, không giống lời đùa cũng không giống vờ tủi thân. Đầu lưỡi Hứa Ngôn bị chặn giữa hai hàm răng, muốn nói một câu "Sao tôi biết được, liên quan gì đến tôi chứ", nhưng lại chẳng thể thốt thành lời.

Hứa Ngôn trả lời: "Đúng, vô cùng tồi tệ."

Đến mức mà mỗi khi Hứa Ngôn nhớ là quá khứ của mình đều tự thấy khâm phục, điều gì làm cậu trở một con chó cuồng sắc đơn thuần đâm vào vực thẳm không đáy, chìm vào mối tình cảm mù quáng đằng đẵng 4 năm, thật là điều bí ẩn.

Lễ đường bắt đầu mở nhạc trữ tình, chắc là đến lúc đi lên lễ đài. Hứa Ngôn quay đầu qua nhìn, gió thổi qua tai có hơi lạnh, cậu nghe thấy Thẩm Thực nói: "Anh tồi tệ như vậy mà em vẫn thích anh... Lâu đến thế."

Hứa Ngôn có hơi sửng sốt, nhưng vẫn giữ tư thế quay đầu nhìn đám người, hầu kết hơi động, nhìn như tùy ý mà trả lời: "Đúng thế, nhưng cũng chỉ là trước kia thôi."

Cậu chẳng nói thể nói ra mấy lời như kiểu "Bỏ đi đều là quá khứ rồi", những kí ức vui vẻ ít đến đáng thương, mỗi khi nhớ lại đều là cảm giác cô đơn tĩnh mịch. Cứ như một mồi lửa nhỏ trong đống băng tuyết, không có diểm dừng, tự tiêu hao rồi nguội tắt, năm này qua năm khác, đợi đến làn khói đen cuối cùng tắt đi, bọn cậu sẽ nhận được kết quả rằng "dễ hợp dễ tan".

Nhưng Hứa Ngôn không muốn dễ hợp dễ tan, cậu quyết tâm dứt khoát rời đi, cũng biết ngọn lửa kia chưa tắt hoàn toàn nên cậu không muốn gặp Thẩm Thực, không muốn nói chuyện với anh, không muốn dây dưa gì thêm với anh. Giống như nhảy từ vách đá vậy, Hứa Ngôn bước mà không quan tâm tới bản thân sẽ sống hay chết, dù sao cũng tốt hơn cô độc, còn Thẩm Thực có phản ứng gì thì cũng chẳng liên quan gì tới cậu.

Nhưng Thẩm Thực lại cứ giữ chặt lấy cậu không chịu buông tay, khiến cậu bị treo trên vách đá trong tình thế tiến thoái lưỡng nan. Muốn trèo lên trên giẫm lại vết xe đổ là không thể, nhưng Thẩm Thực cũng không muốn cậu thoải mái nhảy xuống dưới, khiến cả hai người vừa chật vật lại mệt mỏi.

Không ai nói gì nữa, gió thổi vào lá nghe xào xạc, tiếng nhạc cũng được bật to lên, bọn họ cuối cùng cũng nghe được đang bật bài gì.

...

Rất nhiều việc đều có lựa chọn

Chỉ là chuyện qua rồi tôi mới hiểu được

Tâm trạng rất phiền Nói chuyện rất bồng bột

Sự giao tiếp giữa người với người

Có đôi lúc không có tác dụng

Có lẽ chỉ có người hiểu tôi

Vậy nên người chẳng thế rời khỏi

Vừa khóc lại vừa ôm lấy tôi

Thì thầm bảo rằng yêu tôi biết bao

...

Hôn lễ vui vẻ sao tự nhiên lại bật bài tình ca buồn như vậy? Hứa Ngôn chớp mắt, cuối cùng cũng không nhìn Thẩm Thực nữa mà cầm hoa về lễ đường.

Buổi chiều chơi đùa cùng bạn bè đủ rồi, chiều tối, sau khi Lý Tử Du thu dọn xong, đoan trang trở về khách sạn, tổ chức hôn lễ chính thức. Hứa Ngôn Thẩm Thực cùng mấy người bạn đại học khác ngồi cùng một bàn, bởi vì buổi tối phải ngồi tàu cao tốc về nhà, Hứa Ngôn không uống rượu, Thẩm Thực cũng vậy, trước mặt hai người đều đặt một ly rượu vang, từ đầu đến cuối không vơi đi một giọt.

Sau khi kết thúc, Lý Tử Du và chú rể đến chúc rượu người lớn, rồi kéo váy cưới đến bàn Hứa Ngôn. Những người khác thì đứng dậy nói chuyện với mấy người bạn thân quen, Hứa Ngôn và Thẩm Thực vẫn ngồi nguyên tại chỗ, nhìn thấy Lý Tử Du đi qua, hai người nâng ly rượu lên.

Ba người cụng ly, Hứa Ngôn và Thẩm Thực chỉ nhấp một ngụm, Lý Tử Du uống hết nửa ly, sau đó cô bỏ ly rượu xuống, nghiêm túc nhìn Hứa Ngôn.

"Hứa Ngôn, tớ vẫn luôn muốn trực tiếp cảm ơn cậu."

Hứa Ngôn: "Hả."

Lý Tử Du nhẹ nhàng nói: "Email kia là cậu gửi cho tớ, đúng không."

Hứa Ngôn giật mình, hơi bất ngờ mà cười, không nói gì thêm. Lý Tử Du nói tiếp: "Sau khi tớ nhận được email đó, nghĩ đi nghĩ lại buổi tối hôm đấy, cứ như là cậu vẫn luôn chặn không cho tớ uống rượu, tớ liền cảm thấy đấy có thể là cậu."

"Sau này tớ trực tiếp hỏi Khâu Hạo, hỏi cậu ta có phải thật sự nghĩ như thế không, có phải muốn chuốc say tớ không."

Thẩm Thực không nói gì từ nãy đến giờ nghe vậy cau mày, bỗng nhiên hỏi: "Chuyện từ lúc nào?"

"Hồi năm ba đó, cái tối mà cậu tổ chức sinh nhật." Lý Tử Du nói, "Ban đầu Khâu Hạo còn ngụy biện, nhưng về sau cũng thừa nhận, tối đó cậu ta còn cố ý mượn thẻ căn cước của Hứa Ngôn để thuê phòng."

Thẩm Thực nhìn chằm chằm vào cô, trong lòng dâng lên một cảm giác khó tả, rất mãnh liệt, ngón tay cầm cốc cũng căng cứng, đốt ngón tay đã trở thành màu trắng bệch.

"Tớ bảo cậu ta cho tớ xem điện thoại, lướt lịch sử trò chuyện cùng với bạn bè cậu ta, mới phát hiện thì ra cậu ta còn định hạ thuốc tớ."

Hứa Ngôn trong lòng lạnh lẽo: "Đm." Cậu hỏi Lý Tử Du, "Vậy sau tối hôm đó thì sao?"

"Cũng không có vấn đề gì, tớ cùng bạn cùng phòng trở về thì đánh răng rửa mặt đi ngủ, không có phản ứng gì, chắc là tớ chưa uống phải cốc rượu bị hạ thuốc." Lý Tử Du như nhớ ra chuyện gì, hỏi Thẩm Thực, "Thẩm Thực, sau đó cậu có nghe nói có ai không thoải mái không..."

Cô còn chưa nói dứt câu, choang một tiếng, Hứa Ngôn quay đầu lại nhìn, thấy cốc rượu của Thẩm Thực bị va vào mép bàn, rồi rơi thẳng xuống thảm, phát ra âm thanh. Rượu trong cốc cũng bị đổ hết ra ngoài, lan ra trên thảm để lại vệt màu đen.

Thẩm Thực rõ ràng không phải người bất cẩn, Hứa Ngôn kinh ngạc ngẩng đầu lên - dưới ánh đèn, là một khuôn mặt trắng bệch cùng thất thần đến vô cùng.

Tác giả có lời muốn nói:

<Muốn tự do> Lâm Hựu Gia

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro