Chương 2: Say men tình (H+)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tổ ấm của Mộ Chi và Trương Vĩnh Liêm nằm trong khu đô thị phức hợp ven sông đắt đỏ. Buổi tối nơi này đặc biệt yên tĩnh, tầm nhìn đẹp, an ninh tốt, lại đủ riêng tư, hoàn toàn tách biệt với trung tâm thành phố sầm uất bên kia sông, giống như một thế giới khác vậy.


Mỗi tuần bọn họ chỉ thuê 2 người giúp việc tới dọn dẹp định kì, vào đêm giao thừa hẳn nhiên trong nhà chẳng có ai.


Cửa vừa mở ra, Mộ Chi đã chạy thẳng lên tầng, tranh thủ xả nước ấm vào bồn tắm. Trương Vĩnh Liêm còn nán lại ở dưới đóng cửa cẩn thận, cất hết giày dép vào tủ giày rồi mới đi lên theo cô.


Lúc hắn bước vào phòng, Mộ Chi đã thay sang bộ váy nỉ dài tay tương đối dày dặn, mái tóc búi cao hơi ướt vì dính nước khi tắm càng làm tôn lên khuôn mặt trái xoan mang nét đẹp cổ điển hiếm có.


Trương Vĩnh Liêm chính là say chết vẻ đẹp này của cô. Đôi mắt bồ câu biết nói, nụ cười dịu dàng khiến người ta cảm thấy bình yên thanh thản. Ở cô luôn mang một phong vị vừa xa xưa lại vừa quen thuộc, gợi cho người ta nhớ nhung vô hạn ngay từ cái nhìn đầu tiên.


Mộ Chi nhìn thấy Trương Vĩnh Liêm thì chỉ mỉm cười, thanh âm nhẹ nhàng quan tâm:

-"Áo anh ướt hết rồi kìa, anh mau đi tắm đi, sẽ bị cảm lạnh đó!"


Bên ngoài trời vẫn mưa lớn không ngừng, nhiệt độ càng ngày càng hạ thấp, đường phố cũng trở nên vắng vẻ lạ thường. Những ngôi sao sáng chói trên bầu trời bị mây đen che lấp, bóng đêm ngự trị, là điềm báo gì chăng?


Hơn 11 giờ đêm, Mộ Chi ngồi ở ghế sô pha trong phòng khách xem ti vi, trên tay cầm ly ngũ cốc nóng hổi thơm lừng. Trương Vĩnh Liêm bước tới ngồi bên cạnh, choàng tay ôm cô vào lòng, thuận thế thả một nụ hôn xuống sau gáy cô.


Mộ Chi bị chạm tới điểm mẫn cảm, có chút nhột nhạt quay đầu muốn kháng nghị, nụ hôn kia liền rơi xuống hai cánh môi vẫn còn dính chút sữa tươi. Trương Vĩnh Liêm thường hôn rất sâu, mỗi lần hôn xong, hắn đều liếm nhẹ khóe môi cô rồi mới kết thúc.


Mộ Chi vốn dĩ đã quá quen thuộc với tình huống này nên rất tự nhiên đáp lại hắn. Ai ngờ hắn càng hôn càng lâu, dù cho cô cố gắng nghênh đón thế nào cũng vẫn không đủ. Khuôn mặt ngây thơ vì thiếu khí thoáng chốc đã ửng hồng lên trông đặc biệt mê người.


Trương Vĩnh Liêm bấy giờ mới chịu buông tha Mộ Chi, nhưng bàn tay hắn không an phận luồn vào váy cô, vuốt ve mơn trớn khắp nơi. Mỗi tấc da thịt bị hắn lướt qua đều để lại một ngọn lửa, thiêu đốt cơ thể cô vô cùng khó chịu.


Mộ Chi thật khổ sở, nức nở thành tiếng:

-"Vĩnh Liêm, đừng!"


Trương Vĩnh Liêm nhếch khóe môi tà ác, thanh âm trầm trầm:

-"Tiểu Chi, anh bảo em gọi anh là gì?"


Mộ Chi mơ mơ hồ hồ vừa thoáng thấy khuôn mặt hắn liền vội vã sửa lời:

-"Ông xã, đừng mà!"


Nhưng đã không còn kịp nữa rồi, trước ngực cô lập tức truyền đến một mảnh ướt át. Trương Vĩnh Liêm cúi đầu ngậm lấy đầu nhũ hoa hồng nhạt, mặc dù cách một lớp vải nỉ khá dày, cô vẫn cảm nhận rất rõ ràng đầu lưỡi ấm nóng của hắn đang trêu đùa cơ thể mình.


Làn váy đã bị kéo cao tới tận eo, Mộ Chi vô lực ôm cổ Trương Vĩnh Liêm thở dốc, càng thuận thế để hắn cởi luôn bộ váy vướng víu kia ra. Trong người cô bây giờ cực kì cực kì khó chịu, miệng không ngừng phát ra những âm thanh rên rỉ nho nhỏ.


Trương Vĩnh Liêm nhìn thân thể non nớt trước mắt, dục vọng nổi lên. Hắn lại bắt đầu hôn khắp mặt cô, xuống cổ, xương quai xanh, kì công tạo ra những dấu hôn đỏ chói. Hai ngón tay vẫn ma sát vùng mẫn cảm bên dưới, lực đạo không nhanh không chậm, cật lực trêu đùa cô gái nhỏ này.


Mộ Chi bị kích thích liên tục, khoái cảm ập tới nửa vời rồi lại biến mất khiến cô thừa sống thiếu chết, suy yếu mở miệng:

-"Ông xã... a... xin anh... dừng... a... "


Cô chưa nói hết câu đã bỏ cuộc, kèm theo những tiếng ngâm nga mê người càng làm Trương Vĩnh Liêm mất hết kiên nhẫn. Hắn đột ngột rút ngón tay ra khỏi hoa huyệt, kéo theo một đường chỉ bạc óng ánh, tiếp đó tự mình động thân tiến vào.


-"Ư..."

Mộ Chi bật ra tiếng rên đầy khoái cảm.


Trương Vĩnh Liêm giống như bị bỏ đói lâu ngày, không ngần ngại phóng thích tất cả dục vọng của bản thân, điên cuồng luận động.


Ghế sô pha tuy rộng nhưng vẫn không thoải mái bằng giường lớn. Mộ Chi không dám tùy tiện cử động, hoàn toàn bị Trương Vĩnh Liêm khống chế, thân thể run rẩy từng hồi:

-"A...chậm thôi... ư... em không được..."


Hạ thân Mộ Chi không ngừng phun ra mật dịch thơm ngọt, làm ướt một phần nệm ghế bên dưới, vách thịt gắt gao co bóp cự vật đang kịch liệt ra ra vào vào.


Trương Vĩnh Liêm dịu dàng ôm lấy thân thể cô, muốn giúp cô giữ ấm. Hai đỉnh hồng mềm mại vô tình chạm phải làn da nam tính rắn chắc, dựng đứng lên theo từng lượt ma sát.


Hai con người cứ thế chìm đắm giữa biển khơi dục vọng, hưởng thụ sự đồng điệu cả về linh hồn lẫn thể xác. Mộ Chi vòng tay ôm cổ Trương Vĩnh Liêm chặt hơn, tham lam hưởng thụ sự ấm nóng bao bọc lấy mình. Hắn là chỗ dựa lớn nhất của cô, chỉ của riêng mình cô, tuyệt đối không chia sẻ cho ai khác.


Trương Vĩnh Liêm cảm thấy vách tường hoa bắt đầu co rúc dữ dội, càng dùng sức đâm thật sâu, tạo ra những âm thanh va chạm da thịt ái muội, thanh âm trầm khàn:

-"Tiểu Chi, chờ anh!"


Hắn chạy nước rút nhanh đến kinh người. Hoa huyệt Mộ Chi tê dại đi, tiếng nước nhóp nhép khuấy động, tiếng rên rỉ ngắt quãng, tiếng thở dốc triền miên cùng nhau hòa lẫn, khiến không khí đậm mùi tình dục.


Quá nhiều khoái cảm thay nhau ập tới, Mộ Chi đã sớm đầu hàng, thân thể mềm nhũn vô lực chịu đựng hưng phấn tột đỉnh.


-"A..."

Trước mắt là một mảnh mơ hồ hỗn độn, Mộ Chi cong eo tiếp nhận cao triều, thủy dịch tựa như dòng suối không ngừng chảy nước.


Ngay sau đó, Trương Vĩnh Liêm cũng gầm nhẹ một tiếng, dòng tinh dịch nóng hổi nhanh chóng chạy vào cơ thể cô. Hắn khẽ hôn lên đôi gò má ửng hồng, dịu giọng an ủi cô vợ bé nhỏ đang mệt mỏi của mình:

-"Tiểu Chi, anh yêu em."


Mộ Chi mở cặp mắt mông lung, mỉm cười rồi lại nhắm mắt, cô thật sự quá mệt mỏi rồi. Bên ngoài trời đã ngừng mưa từ bao giờ, ly ngũ cốc trên bàn nguội lạnh, tiếng nhạc đón xuân văng vẳng gần xa.


Trương Vĩnh Liêm biết rõ ghế sô pha không thoải mái, nghỉ ngơi một chút liền bế Mộ Chi lên tầng, thả cô xuống bồn tắm. Làn nước ấm áp vỗ về da thịt khiến Mộ Chi dần tỉnh táo, cô chăm chú nhìn người đàn ông cẩn thận từng chút tắm rửa cho mình, trái tim dâng lên ngập tràn hạnh phúc.


Hắn hơn cô rất nhiều tuổi, từ lúc hai người bắt đầu hẹn hò tới khi kết hôn chỉ vỏn vẹn 1 năm, cô luôn tự cho rằng cô không yêu hắn đủ nhiều bằng hắn yêu cô. Bởi lẽ, hắn luôn đối xử với cô hết sức nhẹ nhàng, tận lực chăm sóc, che chở cô vô điều kiện.


Cô không phải là sắt đá, đương nhiên sẽ động lòng, thế là càng ngày cô càng dựa dẫm vào hắn nhiều hơn. Cô thích mỗi buổi chiều tan học đều thấy hắn đến đón, thích được hắn ôm, thích nhìn dáng vẻ hắn chăm chú làm việc.


Tình yêu của hắn bình lặng và êm ả, khác xa với xã hội xô bồ giành giật, tràn đầy cám dỗ ngoài kia. Hắn không giống bất kì người đàn ông nào khác ở Thành Đô này, không phải loại công tử nhà giàu chỉ biết ăn chơi trác táng, càng không phải mấy tên giám đốc đào hoa thay tình nhân như thay áo.


Cô đặc biệt tin tưởng tình yêu của hắn, tin tưởng hắn sẽ một lòng chung thủy với cô cả đời.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#ngontinh