Chương 4: Yui cạn lời rồi!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vừa bước đến cổng thành, An Nhiên và Cảnh Vân đã nhìn thấy ba người còn lại bị vây xung quanh bởi một đám người mặt mũi có vẻ chẳng hiền lành gì cho cam. Những người qua đường dù cảm thấy tò mò nhưng cũng không dám lại gần trong vòng bán kính một mét, mà nhóm Olven bọn họ chỉ vừa mới tới nên điều ảnh hưởng tới những người kia hẳn là đám người mặt mũi không tốt lành kia.

Nhiên tiến đến gần hơn, dựa vào một cây to ở đó mà nghe chuyện; hoàn toàn dửng dưng nhìn một đám người chuẩn bị đánh nhau tới chết đến nơi khiến cho Cảnh Vân há hốc miệng nhưng cũng làm theo, im lặng đứng bên cạnh Nhiên.

Một cô gái vampire pháp sư có dáng người cao lớn, khuôn mặt nam tính sắc lạnh nói: "Tôi muốn cô ấy, mấy người còn không mau giao ra đây?" Giọng nói không hề có chút kiêng kị, toàn bộ đều là mệnh lệnh, như thể không để ai vào mắt.

Ozwards mặt lạnh cũng chẳng kém phần: "Người tất nhiên không thể giao, Lacie là thành viên nhóm Olven." Người đến là thần thánh một phương cũng không thể cướp người của Olven được; dù là nhóm mạnh nhất thành Bắc này.

Cô gái vampire pháp sư trở giọng: "Còn dám không giao? Olven là nhóm nào? Chưa từng nghe tới lũ yếu ớt mấy người. Thật không coi Cultism ra gì! Được lắm, hôm nay không giao người thì lũ các ngươi đừng mong ra khỏi đây. Adrea đây nói được là làm được."

Giọng của cô gái tên Adrea kia vang vọng một phương, ai ai cũng có thể nghe rõ; thầm cầu cho nhóm Olven nào đó thoát khỏi kiếp nạn này hoặc cũng có một số người hoan hỉ chờ cuộc xung đột xảy ra. Trong lúc mà đao kiếm trong không khí vương lên khắp nơi, bỗng dưng có tiếng nói vang lên: "Adrea, là đàn ông thì không thể không phân phải trái như thế."

Người vừa lên tiếng là một cô gái vô cùng xinh đẹp, quần áo từ trên xuống dưới chỉ toàn là màu vàng nhạt; tuy nhiên, màu sắc này mặc với cô ấy lại không hề phản cảm mà còn tạo ra cảm giác cao quý trang nhã hiếm thấy. Là người ở trong thành thì ai nấy đều biết hai chuyện kinh thiên động địa sau đây. Điều một: Adrea là đàn ông 100% đã qua kiểm nhiệm ( dù cho khuôn mặt xinh đẹp của hắn ta có giống con gái đến mức độ nào); điều hai: Yui – đoàn trưởng quân đoàn Ward căn bản cũng là đàn ông 100% ( dù nhìn anh ta, bạn chỉ nhận thấy đó là cô gái đoan trang hiền thục).

Adrea gần như sắp phát nổ, lời nói của Yui chính là đang bảo vệ lũ người yếu ớt Olven đó. Quân đoàn Cultism của hắn ta dù ở vị trí thứ nhất nhưng cũng không thể lúc nào cũng chiến tranh với quân đoàn hạng hai là Ward được.

Hắn ta đang định nói gì đó thì Yui đã lên tiếng trước: "Từ bây giờ, cả nhóm Olven cùng tham gia vào quân đoàn Ward." Ý là từ giờ, tôi thay mặt Olven đàm chuyện với Cultism mấy người, ý tứ bảo vệ rõ ràng.

Ozwards và Lacie ngạc nhiên đến sững người, câu chuyện này hình như đang dần chuyển sang hướng khác? Elvis xoa xoa nhẫn bạc trên tay theo thói quen, môi hơi cong lên; mắt nhìn về phía người con gái vẫn đang bình thản tựa vào gốc cây dưỡng thần rồi nhanh chóng rời đi. Cô gái này, còn muốn đứng ngoài xem kịch tới khi nào đây.

Nhiên nheo mắt nhìn người đàn ông được coi là trưởng quân đoàn Ward trong bản báo cáo thông tin sơ bộ kia, tay khẽ chạm vào khuyên tai trong vô thức, nở một nụ cười nhẹ. Cô kéo Cảnh Vân tới chỗ ba người còn lại, đường hoàng mà đi làm cho người trong cuộc là Adrea và Yui cũng không khỏi ngạc nhiên.

"Tuyệt, từ giờ Olven tham gia quân đoàn Ward. Mọi người nghĩ thế nào?" Nhiên tỏ vẻ hào hứng hỏi, gương mặt lạnh nhạt với câu nói 'có vẻ' vui thích đó thực sực chẳng ăn nhập chút nào.

Ozwards lạnh lùng nói: "Nếu em chấp nhận thì ổn thôi." Cô bé tên An Nhiên này từ khi quen biết tới giờ luôn là người có quyết định sáng suốt giống như anh Elvis, như thể hai người có tâm linh tương thông, hiểu được người kia nghĩ gì vậy.

"Có thể tin tưởng được anh chàng Yui kia sao, Nhiên?" Cảnh Vân và Lacie đồng thời cất lời. Hai người bọn họ cùng mang trong lòng nỗi lo lắng như nhau, chỉ sợ cả nhóm Olven sẽ gặp bất chắc gì; đứng trước mặt trưởng đoàn quân đoàn Ward mà dám hỏi câu này, hai người này quả thực là đầu tiên khiến cho Yui hơi sờ sờ mũi ngao ngán. Hắn lại không giống người tốt ư?

Nhiên đi tới trước mặt Yui, lạnh nhạt nói: "Tất nhiên, trưởng đoàn Yui không bao giờ bạc đãi người trong nhóm mà." Vừa nói vừa nhìn chằm chằm Yui, như thể nói với Cảnh Vân và Lacie cũng chính là nói cho anh ta nghe, làm cho Yui bỗng dưng có cảm giác hơi lành lạnh.

Adrea cau gắt lên tiếng: "Này, cô là ai?" Dám ngang nhiên đứng trước hai vị đoàn trưởng nổi tiếng cả thành Bắc là hắn và Yui, lá gan tuyệt đối lớn hơn người thường; lại thêm khí chất không mặn không nhạt chết tiệt kia, gần như thách thức hắn.

Nhiên nghe thấy câu nói ấy, mắt nhìn về Adrea, lạnh nhạt nhìn hắn ta từ đầu đến cuối; rồi nhẹ nhàng quay sang nói chuyện với mọi người trong nhóm: "Chúng ta cùng về tổng bộ của quân đoàn Ward nào." Đánh mắt sang Yui, tỏ ý bảo hãy dẫn đường.

Yui thấy thế thì ha hả cười: "Được, được, chúng ta cùng đi thôi." Hóa ra không chỉ có anh ta sợ cái nhìn của cô nàng này, ngay cả gã Adrea mạnh miệng kia cũng đứng hình không dám có hành động gì kia à.

Còn Adrea bên này, quả thực đã bị ánh mắt của Nhiên dọa sợ; lần đầu tiên trong cuộc đời hắn ta được chiêm ngưỡng một đôi mắt đẹp lạnh lẽo như vậy, lột trần toàn bộ bị mất sâu thẳm trong đầu hắn.Cho đến tận khi đoàn người nhóm Olven và Yui đi một khoảng xa rồi hắn ta mới lấy lại được tinh thần.

"Yui, anh cười gì vậy?" Cảnh Vân thắc mắc hỏi, cười kiểu đáng khinh bỉ như vậy là đang nghĩ tới chuyện gì chứ? Yui mặt dày hơn tường thành không hề đổi sắc mà trả lời: "À, nhớ lại một số chuyện vui vẻ ấy mà." Cứ nhớ lại cảnh Adrea vẻ mặt như nuốt phải một con ruồi, nuốt không được, nhổ ra không xong là anh lại càng cảm thấy tâm trạng tốt lên. A ~ anh đúng một người chỉ sợ thiên hạ không loạn mà.

"Anh ta đang cười trên nỗi khổ của người khác." Lacie bình tĩnh trần thuật. Kể cả cô lúc đầu còn sợ ánh mắt 'thần kì' của An Nhiên cơ mà, tội cho anh chàng tên Adrea đó, phải hứng ánh mắt của Nhiên hơn tận 1 phút không rời đi; phải có định lực lắm mới chịu nổi. Có lẽ, anh ta đã vào danh sách đen của Nhiên chăng?

Ozwards mặt lạnh sầm sì, không nói chuyện. Người tên Adrea thật không có phẩm cách! Lacie vì cứu hắn ta khỏi Niệt Yêu – yêu tinh của rừng Fris thường lảng vảng ở cổng thành mà sử dụng Nguyệt khí của lão giả Ryu. Nào ngờ, hắn ta còn gào lên, bảo Lacie cướp quái mà hắn đợi ở cổng thành mấy buổi rồi, bắt cô phải giao ra Nguyệt khí nên mới xảy ra xung đột vừa rồi.

"Từ nay, không cho phép anh thờ ơ với chuyện của cả nhóm nữa." Nhiên lạnh giọng nói với chàng trai mặc sơ mi đen tuấn khí áp người kia. An Nhiên dù có lạnh nhạt ra sao cũng không thể để cho cả nhóm có sự cố gì, nhưng anh ta thì lại khác, anh ta còn thản nhiên đợi cô xen vào, cứ như thể biết cô sẽ không bỏ mặc cả nhóm vậy. Khi nãy, Nhiên tức giận vì sao mình lại nhảy bổ vào, làm theo kế hoạch của người nào đó nên mới trút giận lên 'thằng nhóc tội nghiệp' Adrea.

Cô tức giận rồi, như con mèo nhỏ bị dẫm phải đuôi vậy. Tốt nhất nên làm cô giận hơn hay thuận theo đây? Elvis cong môi cười, như có như không nói: "Ừ."

An Nhiên hít một hơi sâu, cố gắng lấy lại bình tĩnh thường ngày. Bị dắt mũi, cô không tức giận; bị trêu chọc cô không nổi nóng nhưng ... có một đại kị mà An Nhiên không cho ai dẫm vào. Đó chính là mạng sống, nếu một đồng đội chết thì mạng sống của những người còn lại sẽ giảm đi 1/5; nên phải bảo vệ bản thân mình tuyệt đối. An Nhiên thừa nhận, bản thân là người tham sống sợ chết; cô hiểu trên đời này có bao nhiêu người không bằng mình và vô số người ở trên cao hơn mình. Vì vậy, An Nhiên chưa bao giờ tự kiêu ngạo với những gì bản thân có, cô đã từng trải qua những trải nghiệm mà phải đánh đổi mạng sống với có được.

Bởi vì, Lê An Nhiên chính là Hoàng Hiểu An. Cô vốn chỉ là một cô gái sống tại Việt Nam, một nước nhỏ bé ở Đông Nam Á trên Trái Đất vào thế kỉ thứ hai mươi mốt, xuyên không vào cơ thể này. Cha mẹ cô là người người lao động cần cù chăm chỉ bình thường trong tầng lớp công nhân, họ mất vì một vụ tai nạn xe chỉ vì người lái xe của xe đối diện uống rượu bia và không làm chủ được tay lái. Nhưng người đó không phải vào tù dù đã cướp đi sinh mạng của hai người thân yêu nhất trên đời của An Nhiên...người đó có gia thế, tiền tài khổng lồ. Cô còn nhớ, sau khi phiên tòa kết thúc, người đó có lại gần và an ủi cô trước đám đông, An Nhiên khi đó mới 8 tuổi, cả người đờ đẫn vì sự ra đi của cha mẹ mà không trả lời. Thế mà, khi tạm biệt, hắn ta lại ghé sát vào tai cô nói một câu, rất dễ nhớ: "Đó là luật của thế giới, nợ máu phải trả bằng máu."

Phải, An Nhiên năm đó đã hiểu ra được nhiều thứ; chỉ có một điều, cô không khóc trước linh cữu của cha mẹ.

Rồi, cô được đưa tới nhà ông nội, bà nội mất sớm, ông chỉ còn lại môt mình cô đơn với chú hai. Cô thầm nhủ, mọi chuyện sẽ ổn thôi!

Chú hai không cưới vợ, một mình mở xưởng may tự lập nghiệp; ông nội hàng ngày bán hàng hoa quả của nhà trồng trong chợ, còn An Nhiên, sau khi đi học thì phụ việc ông. Gia đình đầm ấm mà hạnh phúc.

Gian hàng của ông nội bày ngay bên cạnh một sân võ nổi tiếng ở tỉnh này, nghe nói do thầy Bằng mở. An Nhiên hàng ngày vừa trông hàng vừa quan sát mọi người tập luyện, cô không dám bảy tỏ ý thích đối với bộ môn võ thuật, sợ ông sẽ chiều theo mà tốn tiền cho cô đi học. Cứ như vậy, An Nhiên dần dần có thể nhìn ra toàn bộ các chiêu thức của mọi người trong sân tâp, kể cả thầy Bằng.

Sau đó, An Nhiên đánh bạo một lần, nói với thầy Bằng đứng lớp, cô sẽ hạ gục được Lâm ( cậu ta là người mạnh nhất trong đám học sinh bằng tuổi cô của thầy). Thầy Bằng nghe thế thì cười phá lên, vì An Nhiên trong vô cùng nhỏ bé, vì ăn uống không đầy đủ mà da cô trở nên vàng vọt, xanh xao. Thắng là điều không thể, ngay cả hòa cũng chẳng dám nghĩ, thất bại thảm hại là điều đương nhiên. Thầy Bằng không do dự chần chừ mà đồng ý, khiến cho An Nhiên mừng lắm; hai người gian hạn ngày quyết chiến.

Đến ngày đó, sân tập võ được bao quanh bởi toàn người là người. Ông nội, thím Châu bán rau, bác Hàn buôn cá...mọi người mà cô quen đều tới cả; có một vài người mà An Nhiên không biết, ví dụ như ông lão tóc bạc phơ chống gậy nhìn cô chằm chằm từ khi nào. Bất giác một luồng cảm giác chạy dọc cơ thể An Nhiên. Không phải sợ hãi, cũng chằng là áp lực. Cô tựa như một con báo nhỏ yếu ớt, lần đầu nếm trải cảm giác được chăm chú nhìn theo, đó là một loại cảm giác rất dễ gây nghiện.

Lần đầu tiên được mặc bộ đồ võ trắng tinh thơm mát (thầy Bằng không chấp nhận đấu trong sân mà lại không mặc võ phục), trong lòng cô là thứ cảm giác kì lạ. An Nhiên có sợ thua, nhưng lại không tin mình thua. Chỉ vì, nỗ lực cô bỏ ra gấp nhiều lần những học sinh của võ đường này cộng lại. Cô đã từng vừa trông hàng, vừa quan sát tỉ mẩn từng chiêu thức và thói quen của mọi người trong sân này; đến mức cô có thể đặt bản thân vào vai họ và nghĩ xem họ sẽ làm gì tiếp theo. Cô đã từng vì thèm học võ, không muốn ông phải lo mà mỗi sáng dạy sớm từ 2 giờ; lén lút tập sau sân nhà cho đến khi gà gáy. Nên, An Nhiên không nghĩ mình sẽ thua.

Lâm nhìn người con gái trước mắt, cô là người đầu tiên dám thách thức hắn; hắn sẽ không từ chối, vả lại, thầy đã đồng ý rồi. Nhưng, giờ hắn hơi hối hận. Cô gái bằng tuổi này thậm chí còn không cao tới ngực hắn, cả người như thể bóp nhẹ cũng gãy làm cho hắn băn khoăn. Liệu, có phải cô có chiêu trò gì không? Lâm không dám khinh địch vì khí thế yếu ớt của cô đôi khi làm hắn khiếp sợ, đôi khi hắn còn có cảm giác cô hiểu mình nghĩ gì, đặc biệt là lúc nhìn vào đôi mắt trong veo ấy.

Khi thầy Bằng ra hiệu bắt đầu, An Nhiên thậm chí còn không thủ thế, chỉ chăm chăm nhìn theo từng động tác của Lâm. Hắn bắt đầu lo ngại, rồi lại bình tâm mà xông lên. Đòn đấm đầu tiên, mạnh mẽ như vũ bão khiến cho toàn bộ người xem đều sợ hãi không biết thân hình nhỏ bé của An Nhiên làm sao chống đỡ được. Cô dần phải lùi về đằng sau, cả hai tay vì đỡ đòn của Lâm mà tê dại; so với đánh với cây thì Lâm còn mạnh hơn vài phần. Đến cuối cùng, An Nhiên bị dồn vào chân tường, Lâm đắc ý nhếc khóe môi cười cao ngạo, cú này chắc thằng. Thì, 'bộp' một tiếng thật vang.

Mọi người lo lắng nhìn về phía Lâm và An Nhiên, rồi tất cả cùng há hốc miệng. Vì sao, một đứa trẻ nhỏ con như An Nhiên lại có thể đá bay cậu bé Lâm ra xa hơn 2m? Vì sao, đang chiến thắng Lâm lại bị trúng một đòn đau đớn như vậy? Không ai biết nguyên nhân.

Rồi, từng lớp từng lớp những tràng vỗ tay xuất hiện, và cả những tiếng khen chân chất; chỉ đơn giản, trận này An Nhiên thắng đẹp.

Đỡ Lâm đứng lên, cô làm tư thế cúi chào, nhìn ánh mắt như nhìn thấy quái vật của thầy Bằng trao cho mình, An Nhiên chỉ biết gãi gãi đầu cho qua. Cô vào phòng thay đồ để cởi trả võ phục thì gặp ông lão khi nãy; giờ mới để ý, ông ấy đã rời khỏi đó từ lúc nào?

"Cảm giác đầu tiên thế nào?" Ông lão thâm ý nhìn cô hỏi nhỏ.

Cả người ông mặc quần áo thường, như lại tỏa ra khí chất khác lạ, bỗng dưng khiến cho người khác phải nể trọng. An Nhiên không dám do dự mà trả lời luôn: "Kích thích đến kì lạ." Cô chỉ có thể tìm được năm từ này để miêu tả nó thôi.

Ông lão cười ha hả, nói liền ba chữ 'tốt'; ông tiến bước nữa lại gần An Nhiên: "Đừng bao giờ khinh bỉ bọn họ, vì may mắn cũng là một phần của thực lực." Một câu nói không ăn nhập gì với câu trả lời của Nhiên nhưng lại khiến cô phải sửng sốt, chính xác là kinh hoàng.

Một người như thế nào, lại có thể nhìn thấu tâm tư sâu thẳm của cô? An Nhiên dù có đỡ Lâm dậy nhưng vẫn không kìm chế được một tia khinh thường trong đáy mắt. Bọn họ, người học sinh ở võ đường này căn bản đều không giỏi giang như cô nhưng lại may mắn được học ở nơi này; khiến cho cô không cam lòng là chuyện bản thân hay bất cứ thứ xung quanh bị tiền và danh tiếng chi phối.

"Con làm rất tốt, lợi dụng lực của cậu Lâm và thói quen hay nghiêng người ra sau khi ra chiêu mà tung cú đá chuẩn xác đó." Dừng lại một chút, như đang tìm từ thích hợp, "Có lẽ con đã lên kế hoạch trước rồi, con đá chân phải là chân không thuận mà có uy lực như vậy; chân trái sẽ ra sao đây..."

"Ta có thể giúp con trở thành người đứng trên vạn người. Ngày mai hãy chuẩn bị sẵn sàng rời khỏi đây." Ông lão xoa xoa đầu Nhiên vài cái rồi bỏ đi.

An Nhiên đã suy nghĩ rất nhiều, rời khỏi nơi này là rời bỏ ông nội, chú hai; bớt đi một miệng ăn nhưng thiếu mấy công làm. Nhưng cô không muốn từ chối, cô muốn có thứ sức mạnh bảo vệ bản thân khỏi tiền và quyền. Tối hôm ấy, An Nhiên nói ra quyết định của mình với ông và chú; hai người không có hành động dư thừa nào, chỉ bảo cô đem theo chút tiền mà dùng sau này. Cô biết, đêm ấy ông nội – dù con cha trưởng (cha cô) ra đi cũng không rời một giọt nước mắt – lại khóc run từng tiếng. Chú hai đối với cô không thân, nhưng lại như người cha ruột đóng gói hành lý, lúc tiễn cô ra khỏi cửa mới nói nhỏ một câu 'Đi cẩn thận, cháu nhé.'

" An Nhiên, An Nhiên!" Tiếng gọi lớn làm toàn bộ kí ức sống dậy trong cô trở về dĩ vãng; hai vai bị Cảnh Vân lắc đến phát đau, cô cũng không lỡ gạt ra. Nhiên gầng đầu nhìn mọi người trước mặt, Cảnh Vân lo lắng vừa lắc người vừa gọi lớn tên cô nhiều lần, Ozwards dù mặt lạnh tanh nhưng lại đang quát Yui hỏi có bác sĩ nào ở đây không. Chị Lacie nhẹ nhàng xin lỗi Yui, khuyên bảo Ozwards ra thăm cô. Chỉ riêng, Elvis là bình tĩnh nhất, đôi mắt ngọc lục bảo trong trẻo tựa như chiếc hồ phẳng lặng không thể vì bất kì lí do gì mà gợn sóng. Anh ta đứng chéo chân, dựa lưng vào tường; một tay tiện bỏ vào trong túi quần; cảm giác trong trẻo, an nhã không thể mất đi dù mặc chiếc áo sơ mi đen tà khí kia.

Mọi người đang đi đường bình thường mà cô đột nhiên ngất trước mặt Elvis, khiến cho ai cũng lo lắng sốt vó, nhanh chân tới phòng khám bệnh của quân đoàn Ward. Khổ nỗi, bác sĩ y tá của Wards đều đang đi làm nhiệm vụ đánh boss hết cả, làm cho Ozwards phải quát lên đòi người. May mắn, Nhiên tỉnh lại không lâu sau đó, không thì không biết chuyện gì xảy ra.

"Em có sao không?" Lacie sờ trán cô mà hỏi. An Nhiên thường ngày là người tâm tình trầm ổn nhất, không ngờ có ngày đổ bệnh.

Nhiên lắc đầu, lấy lại tính khí bình thản trước đây, cảm ơn: "Mọi người phải lo lắng nhiều rồi. Em chỉ là vừa bị chết máy thôi, mỗi tội không đúng chỗ."

Elvis, Cảnh Vân, Lacie, Ozwards: "...." A, An Nhiên về rồi; thôi, ai ở đâu thì về chỗ đó, người nào làm việc nấy. Cả bốn người cùng thời điềm, cùng ý chí, về phòng!

Còn mỗi Yui và Nhiên ở trong phòng bệnh, không khí ngượng gạo này anh không kham nổi, không thèm suy nghĩ mà mở miệng cười khan: "Nhiên tiểu thư thật vui tính."

An Nhiên nghiêng đầu nghiêm túc nói: "Trường đoàn Yui, tôi thực sự vừa bị chết máy."

Yui: "...." Anh cạn lời rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro