Quay lại nhé!!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

       Nguyên ngày chủ nhật, tôi đã dành ra một ngày để nói chuyện với anh:

       - Tại sao em lại bỏ cuộc chứ???

       - Anh thì làm sao có thể hiểu được tâm trạng của em..... Luôn phải chờ đợi, luôn phải tự nhủ với lòng mình là không sao đâu anh sẽ onl mà..... Anh đã thật sự nghĩ cho em chưa, thật sự hiểu được em chưa?

       - Anh... anh

       Anh à, một người đã từng nói với tôi rằng, tình yêu là một vòng tròn và dù có đi tới đâu, xa bao nhiêu đi chăng nữa, cũng không bao giờ vượt ra khỏi những cảm xúc yêu thương của trái tim. Mãi tròn trĩnh như thế. Tôi cũng không biết nữa có thể điều đó đúng, có thể sai hoặc cũng có thể nó chỉ là hình ảnh của vài ba câu chuyện trên đời. Với yêu thương của mình, sau những ngày mong đợi anh, tôi nghĩ yêu thương là những nhánh cây. Giống như một cái cây, tình yêu đi qua thật vững chắc, bắt nguồn từ rễ nhớ thương, giận mong, thiết tha, rồi cứ thế chạy theo tháng năm, chạy theo những ngày dài đêm ngắn nhớ anh....

       Cứ ngở đây là ngã yêu của mình, chăm chút thật nhiều, yêu thương thật nhiều, hàng ngày bồi đắp để nhánh cây ấy mãi dài ra, vươn tới vô tận. Thế nhưng càng yêu lại càng thấy vì vươn xa mà cảm thấy mơ hồ không thể nắm bắt, vì khát khao mà ảo tưởng vị trí trong lòng anh quá nhiều để rồi tan chảy trong vỡ lẽ, vì quá chăm chút mà yêu thương không kịp lắng động, đổ về nhiều phía, như nhành cây mọc thêm nhánh, như ngả tình chia hai, không còn nguyên vẹn. Tôi vì tan vỡ mà mong được lành lặn yêu thương từ vòng tay anh. Tôi vì tuyệt vọng, vì cô đơn mà tìm đến tình yêu. Vờn đuổi mãi cho tới tận ngút ngàn, khi ấy yêu thương đã gầy guộc vì những kiếm tìm và thương tồn, nhưng không còn chia tách, không còn mất mát, không còn thêm lối chạy mà an yên một ngả. Bởi cạn những hi vọng, bởi sợ những cuộc chia tay, và cũng bởi một lẽ rất bình thường, ai rồi cũng sẽ dừng lại ở một chốn bình yên vá víu và muộn màng. Nhưng ở đó, họ được tìm thấy nhau từ những tan vỡ, họ thương yêu nhau từ những vòng tay tưởng đã khuyết, có thể chưa tròn khít, nhưng thương yêu là thật, là trọn.

       Và tôi sợ yêu thương mình đang giữ chưa dám trao anh sẽ gầy guộc theo tháng năm, vì đợi chờ và mệt mỏi vờn đuổi. Bởi ai cũng cần một chốn bình yên sau cuối như thế! Tôi cũng vậy. Tôi nói với anh:

       - Em đã từng có suy nghĩ về những ngày không có anh bên cạnh em. Em đã tự biến mình thành một con nhím, tự làm đau mọi cảm xúc xung quanh. Thế nhưng mọi thứ cũng mau qua, bởi tất cả cho em thấy tình yêu không có lỗi, chúng ta không có lỗi. Đơn giản chỉ là với tình yêu người ta không thể kiên cường hay nỗ lực đơn thuần mà có, mà giữ được.

       - Tại sao em lại tự làm đau mình như thế???

       - Anh còn nghĩ là tại ai mà em phải làm thế? Tại một ai khác không phải anh hã?

       - Không phải, ý anh không phải như thế!

       - Vậy anh nói đi! Anh còn yêu em không?

       - Còn!!

       - Đã bao giờ anh đọc hết stt em đăng chưa, hay chỉ là bấm like một cách máy móc như thế. Anh đã bao giờ nghĩ cho em chưa? Anh đã bao giờ tự hỏi mình rằng anh đã thật lòng yêu em chưa?

       - .....

       - Đúng là không thể trách anh. Quá nhiều thứ anh phải lo, quá nhiều việc anh phải làm và quá nhiều chuyện anh phải đặt lên hàng đầu, đặt trên em. Em sợ, sợ một ngày nào đó sau những tháng ngày anh không onl, anh sẽ onl và chỉ nói với em một câu: " Dừng lại em nhé!". Em sợ lắm anh biết không. Sợ rằng một lần yêu nữa không thể biết trước. Những tổn thương khiến nhau đau, những hiểu nhầm đáng lẽ bỏ qua được, những lở dở hay khó khăn ập tới bất ngờ, em sợ những điều đó em phải tự mình gồng lấy, phải tự mình chống trả khi không có anh ở bên. 

       - ......

       - Sao anh lại không nói gì???

       - Anh....muốn níu giữ em lại, anh hứa sẽ onl thường xuyên để nói chuyện với em, anh hứa sẽ quan tâm em nhiều hơn. Anh hứa mà!!!

       - Em đã tự nhủ với lòng mình, cuộc sống là như thế. Đến rồi đi, yêu rồi chỉ còn biết lặng lại trong niềm thương nhớ. Là mình không thực tâm níu giữ hay bởi duyện nợ với nhau chỉ mỏng manh đến vậy?

       - Anh thực tâm muốn níu giữ em. Bởi đây không đơn thuần là tình yêu thoáng qua, bởi đây không đơn thuần chỉ là cảm xúc vụt lên trong tim anh. Mà bởi đơn thuần anh yêu em. Chúng ta vẫn còn có thể đi tiếp mà. Hãy quay lại với nhau em nhé!

       Những niềm hi vọng anh gieo vào tôi khi ấy, thật mạnh mẽ, vì người ta luôn nhìn về phía bầu trời, luôn nhìn về hi vọng, mà cuộc sống không phải lúc nào cũng có được điều ấy một cách hiển nhiên, thế nên những đám mây tự đưa nhau về phía xa nào đó, để cho chúng ta nhìn thấy được cả một khoảng trời xanh hi vọng anh ạ. Những lúc buồn, những lúc không anh, tôi sẽ cứ nhìn lên bầu trời và tìm kiếm hi vọng. Và khi ấy tôi đã mơ về một ngôi nhà sơn màu xanh chứa hi vọng của chúng ta. 


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro