Chương 3:Điềm Hải

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thiên Uyển dừng động tác, quay lại , phát hiện người đang cầm vạt áo mình là 1 cô bé, dáng người gầy như nó, mắt tròn to ngập nước của cô bé cố nén sợ hãi nhìn nó tỏ vẻ khuyên răn.
Thiên Uyển liền hiểu, trong lòng có chút ấm áp, từ nhỏ đến lớn, đây là lần đầu nó biết đến sự ấm áp tình người. Trước đây 1 mình phiêu dạt ' giang hồ ' , nó đều tự dựa vào sức mình, tự sinh tự diệt
Bàn tay Thiên Uyển ấm nóng trở lại, vỗ vỗ tay cô bé kia, gật đầu trấn an rồi lui về . Tên boss kia thấy hành động của con nhỏ lập tức cười khẩy, cho rằng nó đã sợ thốn ruột rồi ....
Buổi tối, lũ trẻ bị nhốt trong 1 căn phòng gỗ ngột ngạt, bên ngoài có hai người canh giữ, thay ca liên tục, thấy người bạn vừa nãy vẫn đi theo mình, Thiên Uyển bất đắc dĩ thở dài, chủ động bắt chuyện :
- Chào! Tôi là Thiên Uyển ! Cậu tên gì ?
Cô bé kia thì có chút ngượng ngùng , là 1 angel nhút nhát chính hiệu :
- Điềm.. Hải ..
- Ờ Điềm Hải ! Cảm ơn cậu lúc nãy lo lắng cho tôi.
- Không,,, không có gì...
Thiên Uyển kéo Điềm Hải ngồi xuống, hỏi một số chuyện, khí chất cao cao tại thượng của nó (TU) khiến Điềm Hải mang thêm vài phần kính trọng sợ sệt. Sau cùng , Thiên Uyển vỗ vai người bạn an ủi :
- Đừng lo quá , ngày mai vào rừng cứ theo tôi là được rồi !
Điềm Hải gật đầu, đối với người bạn cùng tuổi này, nó cảm thấy mình ngư nhỏ thêm vài tuổi. Hai đứa nhỏ trò chuyện thêm vài câu rồi đi ngủ..
_Đêm_
Trong phòng gỗ tối đen,chỉ có ánh lửa sáng mà bọn bên ngoài đốt ảm đạm chiếu qua khung cửa sổ. Thiên Uyển vắt tay trên trán suy nghĩ, nó vẫn chưa ngủ.... Bằng cái đó, nó có thể xử lí những kẻ kia nhanh gọn. Nhưng... Vấn đề là sau đó kìa, chiếc tàu còn lại đã rời khỏi từ chiều, đây lại là 1 hòn đảo hoang không có người qua lại, bọn chúng bằng cách nào trở về?
Thiên Uyển thở chậm rãi đều đều , nó đã ra quyết định : đến khi chiếc tàu kia trở lại , nó sẽ hạ sát sau ... Không muộn...
Nghĩ tới đó, bàn tay nó trở nên giá lạnh, đầu ngón tay rúng động, tỏa ra 1 làn khí mỏng màu xanh lam nhạt ,, lạnh lẽo,,, làn khí mỏng chậm rãi bay lên, hướng phía cửa sổ ra ngoài, nó quan sát , ánh mắt lóe lên màu lam đậm đẹp đẽ , nó mỉm cười. ... Vài giây sau đó, ánh sáng của lửa bên ngoài chợt biến mất, sau đó truyền đến 1 loạt âm thanh huyên náo, mang theo vài phần sợ sệt luống cuống
- Wtf, sao lửa tại tắt vậy?
- Tao không biết, chắc là do... Gió ...
2 tên rùng mình, chỗ bọn chúng đốt lửa là chỗ vô cùng kín đáo, gió...ở đâu ra
- Tối.. Tối quá...
.....
- Mày làm gì thế, tránh ra ....
- Nhưng ... Có tiếng gì ấy ...
- Tao có nghe thấy gì đâu...
- Có tiếng người gọi mà +.+
Hai kẻ to lớn lực lưỡng mà lại lâm vào hoàn cảnh thu mình run rẩy ôm nhau, chỉ còn thiếu răng va vào nhau nữa thôi ^×^
Thiên Uyển cố gắng nhịn cười, thu lại luồng khí xanh lam, khoan khoái nhắm mắt đi gặp Chu Công
_Sáng sớm_
Tiếng cửa gỗ bị đẩy mạnh "Rầm" 1 cái đánh thức bọn trẻ, chúng lờ mờ mở mắt, nhìn thấy những kẻ ngoài cửa thì theo bản năng co rúm người lại. Theo lệnh của bọn chúng, đám trẻ bị đưa tới bìa rừng, những tiếng quát tháo dọa nạt không ngừng vang lên khiến tay Thiên Uyển muốn buốt lạnh..
- Mau vào đi, đứa nào trốn tao giết !
Bọn trẻ òa khóc , Hải Điềm nắm chặt cánh tay Thiên Uyển run rẩy. Những kẻ kia mất kiên nhẫn, cầm súng chĩa vào lũ trẻ, ép sát chúng vào rừng, 1 tên dơ súng lên trời bóp cò .. Đoành! 1 tiếng súng vang lên khiến bọn trẻ khiếp đảm tột độ, hét toáng lên nháo nhào chạy vào trong rừng, Thiên Uyển thong thả hơn , nắm tay Hải Điềm dắt đi như đi dạo. Tới khi sau lưng đã kín 1 lớp cây cối, 2 đứa trẻ mới dừng lại. Tay chống nạnh quan sát xung quanh, Thiên Uyển gật gật đầu tỏ vẻ hài lòng , quay lại nói với Hải Điềm :
- Không sao ! 3 tháng thôi !
Nói xong, nó nở nụ cười rực rỡ , tựa đóa hoa hướng dương dưới ánh mặt trời ,khiến lòng người ta ấm áp. Bắt gặp nụ cười kia, Hải Điềm cảm thấy vô cùng an tâm, giữa nó với Thiên Uyển đã tạo ra 1 loại : gọi là tín nhiệm, bắt đầu từ giây phút ấy, tính mạng của Hải Điềm nó đã hoàn toàn giao phó cho Thiên Uyển rồi....
___3 tháng sau_____
- Ui za !!!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro